Trên bầu trời, một cánh tay dài gần trăm trượng từ trên trời giáng xuống, như một cây trụ kình thiên.
Đường Kiếp vung tay lên, nhìn cánh tay kia thu hồi, cười ha hả: - Đa tạ.
Mang theo Càn Thiên cấp tốc bay đi.
Phía sau gió nổi mây phun, cũng không biết bao nhiêu Đại Năng đồng thời ra tay, mây đen che kín thiên địa, nhuộm toàn bộ thế giới thành màu mực, Đường Kiếp hoàn toàn không thèm để ý, trong chớp bay khỏi khu vực của Ma tộc Đại Năng trở về Tiếp Thiên Lĩnh. Tới giờ phút này, Càn Thiên mới nhẹ nhàng thở ra, hướng Đường Kiếp chắp tay nói: - Đa tạ Tiên Tôn ra tay, thuộc hạ lúc này mới thoát đại nạn.
- Sợ sao? Đường Kiếp cười hỏi.
Càn Thiên mặt già đỏ lên.
Nói kinh hãi, vừa rồi đúng là đã kinh sợ, mặc dù phấn chấn thì cũng chỉ là cảm xúc khi sợ hãi tới cực hạn, sau khi khôi phục tỉnh táo thì cảm giác sợ hãi bao trùm toàn thân, nhũn người phẫn nộ nói: - Nói ra khiến chúng nó khinh thường, nếu không phải Ma tộc không xiaays dộng người giỏi từ đầu, sợ là không trốn thoát được. Đường Kiếp chỉ cười không nói.
Nếu hắn dám đến thì vốn có dư tự tin. Cho dù quần ma đồng thời xuất động, cùng lắm thì mở sơn hà đồ và thiên đạo lĩnh vực, hoàn toàn có thể chạy được.
Càn Thiên không biết suy nghĩ của Đường Kiếp, ngẫm nghĩ một chút lại lắc đầu nói: - Không đúng, không phải chúng sơ suất mà là Tiên Tôn cố ý như thế. Khó trách Tiên Tôn lúc trước không bại lộ thực lực, chính để bùng nổ vào lúc rời đi?
- Ngươi biết là tốt rồi. Đường Kiếp trả lời. Dù có thiên đạo lĩnh vực nhưng làm như vậy phải trả giá quá lớn, còn không có chỗ tốt gì, hắn sẽ không dễ dùng tới. - Chỉ là không thể giết thêm mấy con cao đẳng Ma tộc đã bại lộ thực lực của Tiên Tôn. Càn Thiên tiếc nuối nói.
Chuyến này tuy giết một cao đẳng Ma tộc, nhưng so sánh với toàn bộ đại thế lại bé nhỏ không đáng kể. Đương nhiên, nếu Đường Kiếp vào đó đại sát tứ phương thì cũng đừng mơ đi được đơn giản như vậy.
- Sao? Ngươi nghĩ ta và ngươi đi để chém giết một trận sao? Đường Kiếp hỏi.
Càn Thiên ngẩn ngơ: - Vậy không phải sao? Đường Kiếp lắc đầu: - Đương nhiên không phải. Chết mấy Ma tộc quyết định được gì. Đây là chiến tranh, nếu là chiến tranh thì là trách nhiệm của mọi người, ngàn vạn lần đừng nghĩ mình có thể chống đỡ. Chúng ta tu luyện quá lâu, quen lực lượng cá nhân mà xem nhẹ mọi người. Mà nếu muốn đánh thắng trận chiến này, chúng ta phải đoàn kết, am hiểu vận dụng tổ chức hơn chúng.
Càn Thiên nghe chỗ hiểu chỗ không: - Nhưng việc này liên quan gì tới Tiên Tôn tấn công trận địa địch?
- Đương nhiên là có. Đường Kiếp trả lời: - Lúc trước không phải các ngươi đã điều tra rõ số lượng sao kẻ thù? Quy mô khổng lồ như thế, tất nhiên sẽ mang đến áp lực lớn cho tu sĩ bên ta. Cũng nhiều người nghĩ đối mặt với địch nhân cường đại như vậy sao có thể đánh thắng. Nếu đánh không thắng thì cần gì phải tiếp tục đánh?
Càn Thiên nghĩ đúng vậy, kỳ thật sau khi xác minh tình hình kẻ địch, mình cũng đã nghĩ như vậy.
Chỉ là trời đất bao la, bao nhiêu nhân loại chạy trốn, hắn chỉ có thể kiên trì hoàn thành công tác của mình, nhưng tâm tình nặng nề không có lòng tin.
Mãi đến vừa rồi!
Giờ hiểu ra, hắn nói: - Cho nên Tiên Tôn mới muốn xung kích trận địa địch. Ngài muốn cho tất cả mọi người biết kẻ thù cũng không đáng sợ. Số lượng nhiều thì sao? Không phải vẫn ra vào tự nhiên sao?
Tiếp Thiên Lĩnh và Thiên Chức Lĩnh cách nhau không xa, lúc Đường Kiếp tấn công trận địa hẳn có rất nhiều người thấy, tin tức cũng đã truyền ra.
Quân địch thế lực khổng lồ bị nhân loại tu giả chấn nhiếp, tất nhiên lòng tin sẽ tăng nhiều.
Đường Kiếp gật đầu nói: - Cũng coi như một nguyên nhân,
- Còn có nguyên nhân thứ hai sao? Càn Thiên kinh ngạc. Đường Kiếp dùng việc này làm phấn chấn sĩ khí đã khiến hắn giật mình, không ngờ còn có tác dụng khác.
Đường Kiếp trả lời: - Bất kể thế nào ta cũng là ta. Ta có thể ra vào tự nhiên không có nghĩa là người khác cũng có thể... Tin rằng nhiều người cũng nghĩ vậy.
Càn Thiên ngạc nhiên.
Đúng vậy, Đường Kiếp có thể làm được nhưng người khác chưa chắc. Giống như thông thiên độc thủ vừa rồi, cũng là Đường Kiếp mới có thể một kiếm giết chết, nếu đổi lại là người khác thì chỉ có tuyệt vọng.
- Thế nên phai mang theo ngươi. Đường Kiếp nói.
- Ta? Càn Thiên khiếp sợ chỉ vào mình.
- Đúng! Đường Kiếp rất khẳng định trả lời: - Không chỉ có ta mà ngươi cũng làm được. Ngươi còn gần với bọn họ hơn, ngươi có thể làm được, rất nhiều người sẽ cảm giác mình cũng có thể làm được.
- Nhưng ta có Tiên Tôn chiếu cố...
- Ai biết? Đường Kiếp hỏi lại. Càn Thiên hoạt kê.
Đường Kiếp lại nói: - Cho dù biết thì sao? Ta cùng ngươi lên chiến trường, ta cũng sẽ cùng những người khác lên chiến trường. Ta có thể chiếu cố ngươi, cũng có thể chiếu cố bọn họ...
Càn Thiên im bặt.
Hắn rất muốn nói Đường Kiếp nói không đúng, không có đạo lý, nhưng hắn lại không thể tranh luận ý nghĩa.
Không cần chính xác, chỉ cần ám chỉ.
Mà sự ám chỉ này mang tới hy vọng, khiến họ có lòng tin để không còn sợ hãi và yếu đuối, để họ dũng cảm đối mặt!
Một khi đã như vậy, cần gì phải đi làm rõ, đi nói rõ?
Để mọi người nghĩ vậy có gì không tốt?
- Huống chi... Đường Kiếp nói: - Cao đẳng Ma tộc kia cũng là do ngươi giết nữa.
Cái gì? Ta?
Càn Thiên kinh ngạc nhìn Đường Kiếp, không hiểu gì. - Đúng, ngươi! Anh hung đầu tiên của nhân loại chúng ta! Đường Kiếp trả lời.
Sở dĩ mang Càn Thiên đi, chính là muốn để hắn thành anh hùng.
Phương pháp đắp nặn anh hùng ủng hộ sĩ khí đã được Đường Kiếp dùng ở đây.
Bây giờ Càn Thiên đã thành thần tượng mới trong lòng mọi người.
Nếu ai cảm giác mình mạnh hơn Càn Thiên, nếu ai không phục thì có thể lên!
Đi đối mặt cường địch, đi giết chóc chúng!
Những Ma tộc đó không phải là sứ giả tử vong, mà là công huân của tu sĩ nhân loại!
Đây là điều Đường Kiếp mong muốn.
Hiểu ý Đường Kiếp, Càn Thiên hổ thẹn: - Chí của Tiên Tôn ta thật không bằng. Chỉ cho là giết mấy cường địch đã là kiến công lập nghiệp, lại nào biết Tiên Tôn trong lòng mang chí lớn!
Đường Kiếp thoải mái nói: - Giết cường địch cũng là lập công. Chuyến này đi vốn không nghĩ giết bao nhiêu cường địch.
Càn Thiên lại ngây người. Không phải đã đánh xong sao? Đánh đến giờ ngoài một đống ma vật cấp thấp, không phải cũng chỉ giết một Ma tộc bậc cao sao? Đâu mà nhiều lắm?
Đường Kiếp cũng không giải thích nữa.
Lúc này bọn họ đã bay tới Tiếp Thiên Lĩnh, nhóm tu sĩ thấy bọn họ đồng thời phát ra tiếng hoan hô.
- Đi thôi, nhận lấy vinh quang của ngươi đi. Đường Kiếp đẩy Càn Thiên Chân Quân nói.
Càn Thiên Chân Quân ngơ ngác nhìn Đường Kiếp, thấy hắn mỉm cười, trong lòng chua xót hướng Đường Kiếp bái thật sâu. - Càn Thiên sẽ không phụ Tiên Tôn ưu ái!
Nói xong bỏ đi, hắn không phải kẻ ngu ngốc, nếu Đường Kiếp muốn nâng đỡ hắn, hắn đương nhiên sẽ phối hợp, sau mấy câu nhắc nhở đã biết mình nên làm thế nào.
Về phần Đường Kiếp, hắn không có gì là "Ưu ái" và "Coi trọng" Càn Thiên, chỉ là tiện tay mà thôi.
Một trận chiến quyết định bởi nhiều nhân tố. Một Càn Thiên thành cũng thế, bại cũng thế, chẳng qua chỉ là một phần trận chiến tranh này, không có mấy tác dụng quyết định.
- Cũng không biết kẻ tới sẽ là cấp bậc gì. Đường Kiếp thì thào nói: - Tốt nhất là tiểu Ma Chủ.
Vừa dứt lời, chỉ thấy trên bầu trời có một bóng đen thoáng hiện, như mây đen che đậy không trung, Tiếp Thiên Lĩnh trong nháy mắt trở nên âm u.
Sau đó là tiếng cuồng tiếu: - Nhân loại vô dụng dám khiêu khích oai nghiêm Hồng Mông Ma tộc, nhất định phải để các ngươi trả giá thật nhiều!
Nói xong một đạo kình khí màu đen từ trong tầng mây xuất hiện bắn tới Càn Thiên Chân Quân.
Đường Kiếp không kinh sợ mà còn lấy làm mừng: - Thật đúng là tiểu Ma Chủ.
Đồng thời có sóng khí hiện ra sau lưng Càn Thiên chống đỡ hắc khí.
- Lớn mật! Dám xông vào Nhân Tộc bắt nạt Tê Hà ta không người hay sao? Đúng là thanh âm của Vân Thiên Lan.
Theo theo khí thế phủ xuống.
Tiểu Ma Chủ hoảng sợ phát hiện, cỗ khí thế này ít nhất do ba vị Chân Tiên liên kết hình thành.
Kia tiểu Ma Chủ kinh hãi, mẹ nó, này gọi là gì sự? Rõ ràng là Nhân Tộc các ngươi để Chân Tiên ngụy trang thành Địa Tiên tới đánh chúng ta nên mới đơn đấu, không ai ức hiếp hắn. Bây giờ đáp lễ lại xông hết lên thế này?
Ba Chân Tiên đồng loạt ra tay, đây là muốn giữ chặt mình lại sao.
Tiểu Ma Chủ giật mình thối lui: - Rõ ràng là Nhân Tộc Chân Tiên ra tay trước, bắt nạt Ma tộc không người...
Đường Kiếp ngắt lời nó nói: - Ngươi Ma tộc vốn là không người, tất cả đều là ma vật, thế thì có gì sai?
Nói xong đã huy kiếm. Bốn Chân Tiên đồng loạt ra tay.
Tiểu Ma Chủ hú lên tránh lui, chỉ có điều nó muốn chạy cũng không được.
Ba vị Chân Tiên liên kết, trực tiếp chế tạo ra lồng giam vây khốn, đồng thời Đường Kiếp đã hạ Đế Nhận xuống.
- Mơ tưởng!
Trên bầu trời truyền đến tiếng vọng, ít nhất ba Ma Chủ, bảy tám ma đầu đồng thời ra tay, cùng nhau công kích lồng giam từ xa.
Chỉ có điều Tiếp Thiên Lĩnh là trận địa Nhân Tộc, bố trí đại trận. Đường Kiếp xông vào Ma tộc chúng không phát động đại trận, thứ nhất là sơ suất, thứ hai cũng là đại trận chưa hoàn thành. Hiện giờ Tiểu Ma tộc tự nhập long đàm, nhân loại sẽ không khách khi với hắn. Ngay sau đó Đường Kiếp khởi động đại trận, chỉ thấy Tiếp Thiên Lĩnh bùng lên kim quang, nghênh hướng không trung công kích, mấy vị Chân Tiên đồng loạt ra tay đánh mấy ma đầu Ma Chủ, Ma Chủ không có thể đánh tan lồng giam, ngược lại bị Nhân Tộc phản kích.
Bên này Đế Nhận cắt tiểu Ma Chủ thành hai đoạn như cắt mỡ bò, diệt hồn lực bùng nổ, tiểu Ma Chủ thần hồn bị thương nặng. Đường Kiếp còn cong ngón tay nói: - Mau sống lại để chúng ta tốc chiến tốc thắng, chớ kéo dài!