Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1514: Âm mưu (p5)



Chương 1190: Âm mưu (p5)

Nguyên Dục Ma quân dứt lời, quần ma đồng thanh cười ha hả.

Trong mắt bọn chúng, lúc này Đường Kiếp đã là cá trong chậu, không thể chạy trốn.

Chuyện này cũng khó trách, bị hơn mười ma đầu Ma Chủ vây quanh, bên ngoài là năng lượng không gian tạo thành lốc xoáy, đủ để ngăn cách mọi Không Gian Đạo pháp, không ai có thể chạy đi, bên ngoài còn có Ma tộc đại quân. Tam tầng vây khốn, nghĩ thế nào Đường Kiếp cũng khó chạy. Mà trên thực tế chỉ riêng cửa ma đầu này Đường Kiếp đã không qua được.

Nguyên Dục Ma quân thật sự quá cẩn thận!
Chỉ là Đường Kiếp chẳng có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười.

Hắn nói: - Thường nghe Ma tộc giảo quyệt, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Hiện tại xem ra cũng chỉ như thế.

Cái gì?

Lời này của hắn khiến chúng ma giận dữ.

Đường Kiếp vẫn ung dung nói: - Đương nhiên, lời này cũng không toàn diện. Một âm mưu hoàn mỹ bình thường do hai bộ phận tạo thành. Một là mục đích lớn, cùng với thủ đoạn để thực hiện mục đích này. Mưu đồ Bình hải bát trọng sơn, không tiếc một nhánh Minh quân làm mồi dẫn ta nhập cốc, đó là âm mưu đầu tiên, Ma tộc đã làm đủ tư cách.

- Hả? Nghe thế, Nguyên Dục Ma quân hưng trí: - Vậy phần thứ hai thì sao?

- Phần thứ hai là kế hoạch tinh vi và hành động hữu hiệu. Đường Kiếp mỉm cười trả lời.

Nguyên Dục Ma quân như nghe ra điều gì, hai mắt nhíu lại: - Ý của ngươi là...

- Không hợp cách! Đường Kiếp trả lời.
Tất cả Ma tộc ngây người, mà ngay cả Nguyên Dục Ma quân cũng hơi sửng sốt.

Đường Kiếp một mặt noi kế hoạch không hoàn mỹ, nhưng thực tế lại lộ ra tin tức trọng yếu là hắn cũng đã có chuẩn bị.

- Điều này không thể nào! Nguyên Ám Thiên nói.

Kế hoạch này do hắn phụ trách chấp hành, hắn không thể để xảy ra sai sót gì. Dù hiện giờ chưa có việc gì ngoài ý muốn, nhưng thái độ của Đường Kiếp đã khiến tất cả Ma tộc cảm thấy bất an.

Bọn họ mơ hồ cảm nhận được gió lốc giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
Nguyên Ám Thiên nói: - Dương Dịch Phàn kia vẫn cho mình chấp hành nhiệm vụ che mắt, cả hắn cũng không biết mục đích để dẫn ngươi tới đây, sao ngươi có thể nhìn thấu?

Đường Kiếp khinh thường nói: - Đồ ngu ngốc không nhìn ra, ta không nhìn ra được sao? Những chuyện không nói khác, chỉ riêng lời nói của ngươi đã là lỗ hổng lớn nhất.

- Lời ta nói? Nguyên Ám Thiên sợ nhất những lời này, chỉ hận không thể lập tức ra tay ngắt lời Đường Kiếp.

Chỉ là Nguyên Dục Ma quân đã nhìn thoáng qua hắn.
Ánh mắt này khiến Nguyên Ám Thiên không dám lộn xộn, chỉ phải đè nén tâm trạng hỗn loạn.

Đường Kiếp nói: - Đúng vậy, lời ngươi nói là lỗ hổng lớn nhất. Vấn đề lớn nhất là ngươi nói quá rõ ràng. Hừ, Dương Dịch Phàn là ai? Chỉ là một Thiên Tâm Cảnh mà thôi. Nhân vật như vậy trong mắt Ma tộc thì đâu cần giải thích nhiều như vậy?

Đường Kiếp nói không sai, vấn đề lớn nhất là Nguyên Ám Thiên giải thích quá rõ ràng. Như Đường Kiếp nói, Dương Dịch Phàn là cái thá gì? Hành động của Ma tộc chưa tới mức phải giải thích với hắn.

Tê Hà Giới năm đó, lục đại phái thường xếp nhân sự vào chỗ đối phương, cũng không phải chuyện bí mật gì. Loại chuyện này trước giờ là phân công nhiệm vụ, bên dưới nghe theo, yêu cầu giữ bí mật vô cùng nghiêm khắc. Nhưn Tử mẫu loạn tinh châu sẽ không nói ra công dụng mà chỉ nói tìm mắt trận bỏ vào là được. Đằng này Nguyên Ám Thiên nói cả chuyện Minh giới xâm lấn ra như sợ người khác không biết. Chớ nói tới lúc ra đi, Nguyên Ám Thiên còn vẽ rắn thêm chân một câu "Ngàn vạn lần cẩn thận, một khi bị Đường Kiếp phát hiện, xuống tay với chúng ta thì sẽ có khả năng bị Minh giới cắn trả", đó quả thực là đang nhắc nhở Đường Kiếp nên làm như thế nào.

Chỉ thế cũng đủ làm Đường Kiếp hoài nghi.

Vậy nên Đường Kiếp sẽ không làm như Nguyên Ám Thiên nói mà chọn cách khéo hơn để lộ tin tức ra ngoài. Tốt nhất là lộ ra dấu vết để đối phương tự điều tra thì mới là hoàn mỹ.
Nghe Đường Kiếp nói như vậy, Nguyên Dục Ma quân hừ một tiếng: - Ám Thiên hành sự đúng là không khéo. Tuy nhiên cũng không sao, Hồng Mông Giới khác tinh giới, khuyết thiếu tài nguyên, đất rộng ma hiếm, khuyết thiếu tổ chức, cho nên yếu kém phương diện này cũng là chuyện thường.

Nguyên Dục Ma quân nói không sai, vì Hồng Mông Giới đặc thù như thế, chúng căn bản không có cơ hội chơi những màn tình báo lừa lọc, bởi vậy mà không có kinh nghiệm, phạm sai lầm cũng không kỳ quái. Đường Kiếp vì thế hoài nghi kỳ thật vẫn chưa đủ.

Đường Kiếp gật đầu nói: - Thế nên ta cũng chỉ có lòng nghi ngờ. Cho nên còn cần một lý do khác...

Đối với Đường Kiếp mà nói, nghi ngờ không chỉ dừng ở đó.
Nếu đó là một cạm bẫy, như vậy sao Ma tộc biết vị trí của hắn, cũng để Dương Dịch Phàn đúng dịp bay qua?

Vấn đề này khiến Đường Kiếp nghĩ mất nửa ngày, trong lúc vô ý gặp Thẩm Tình Đan mới giải thích được mối nghi hoặc.

Đối phương dùng một cách đơn giản, đó là giám thị Hứa Diệu Nhiên!

Làm tồn tại Địa Tiên, Nguyên Dục Ma quân vẫn có thủ đoạn quấy nhiễu truy tung. Rất dễ truy tung Hứa Diệu Nhiên mà không để nàng phát hiện.

- Hứa Diệu Nhiên là thê tử, cùng ta tâm linh tương thông, bất kể ta ở đâu nàng cũng biết, mà khi đại thắng ai cũng vui mừng tìm bạn ăn mừng, Diệu Nhiên nhất định sẽ đến gặp ta. Chỉ cần theo dõi nàng sẽ biết chỗ ta ở.
Đường Kiếp tán thưởng: - Đúng là một cách tốt, không cần theo dõi ta, hoàn toàn không cần lo lắng bị ta phát hiện. Càng hiếm là kế hoạch chỉ định trong nửa ngày. Ban ngày chiến bại, buổi tối đã thi hành âm mưu, không thể không nói, Ma tộc giảo quyệt danh bất hư truyền. Nếu không phải ta gặp được cố nhân, trong lúc vô ý phát hiện manh mối sẽ không quả quyết xác định đó là một âm mưu nhằm vào ta.

- Nhưng ngươi vẫn đến đây. Nguyên Dục Ma quân âm trầm nói.

Kế hoạch bị vạch trần, vốn không chút kẽ hở lại thành trò đùa trong mắt Đường Kiếp, điều này khiến tâm trạng Nguyên Dục Ma quân rất tệ.

Cũng khiến hắn nghi kế hoạch tiếp theo.
Nhưng dù hắn dùng ma thức tuần tra cũng không phát hiện ra phục binh, điều này càng khiến hắn khó hiểu.

Không thể nào phát hiện âm mưu còn tới chịu chết, chăng lẽ khi Đường Kiếp vào cạm bẫy mới phát hiện ra, hiện tại chỉ là mạnh miệng?

Lúc hắn đang nghĩ, Đường Kiếp nói:

- Đúng vậy, ta vẫn phải tới. Tuy rằng đó là một cạm bẫy, nhưng không thể không thừa nhận đó là một cái bẫy khiến người ta biết mà vẫn muốn nhảy xuống. Nếu ta không vào, Minh quân sẽ chân chính gia nhập chiến trường. Tuy rằng thực lực của chúng rất yếu, nhưng số lượng có thể bù lại lượng pháo hôi Ma tộc đã mất đi. Ta hao hết tâm lực mới tiêu diệt nhiều pháo hôi Ma tộc, đâu thể cho các ngươi dễ dàng bổ sung chiến lực.
Nguyên Dục Ma quân nheo mắt: - Cho nên, ngươi biết rõ là cạm bẫy cũng muốn tiến vào, đơn giản vì miếng mồi đủ thơm? Ha ha, ha ha, thật sự là buồn cười quá. Ta chưa thấy thiên hạ ai có thẻ vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn. Ngươi cũng biết nếu rơi vào tay ta sẽ như thế nào chứ?

- Không phải ngươi đã nói sao? Chiếm Bình hải đại trận, thăng tiến Đại La Kim Tiên, tấn công đại đạo vô thượng. Đường Kiếp trả lời: - Ta dám đến, một phần vì không muốn Minh quân tiến vào, phá hỏng đại kế của ta, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là...

Đường Kiếp đột nhiên nhìn về phía Nguyên Dục Ma quân, cười ha hả nói: - ... Là ta không sợ các ngươi!
Cái gì?

Tất cả Ma tộc đồng thời kinh ngạc.

Chỉ thấy toàn thân Đường Kiếp bùng nổ khí thế.

Khí thế kia vừa xuất hiện tựa như mặt trời chói chang phá tan hắc ám, tất cả ma khí quanh hắn đều lui ra.

Một biển ý chí vô biên dâng lên, thay thế bằng tiếng cười quái dị như ma đầu tà ác giáng lâm thế gian, chấn động chúng ma kinh hãi.

Lại nhìn Đường Kiếp, lúc này đã hoàn toàn phóng xuất ra chân thân.
Đó là tồn tại cao tới vạn trượng, sừng sững giữa thiên địa, đỉnh đầu là tố phong xuy phong, cương diệm lượn lờ, bốn phía là ma đầu vờn quanh, gió lốc tàn sát, dưới chân là những tiếng động khiến thiên địa núi sông sinh ra biến hóa, dưới ý chí Đường Kiếp, ngọn núi bắt đầu sập, cát bụi cuốn cao, Ma tộc như lâm vào cảnh tận thế.

- Cuồng vọng! Nguyên Dục Ma quân tức giận hô.

Hắn đã cùng Đường Kiếp giao thủ.

Hắn thừa nhận, thực lực của Đường Kiếp rất mạnh.

Nhưng đó chưa đủ để kiêu ngạo không coi Ma tộc vào đâu, mà trên thực tế ở đây còn có rất nhiều Ma tộc liên kết?
Dùng pháp lực thu Hắc Ám ma khí đánh tới Đường Kiếp. Cùng lúc các Ma tộc chung sức ra tay, đều ảo hóa bản thể chân thân, chỉ thấy trong trời đất xuất hiện những tồn tại khủng bố, chen chúc trên bầu trời đánh tới người khổng lồ.

Bầu trời bởi vậy tràn ngập thần uy pháp lực của Ma tộc Đại Năng.

Lực lượng khủng bố như thế có thể giết cả Kim tiên, cả Tinh Giới cũng có thể nứt vỡ.

Nhưng Đường Kiếp chỉ thản nhiên mỉm cười.

Hắn nói: - Chỉ là gà đất chó kiểng.
Ra tay!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com