Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1521: Cản đường (p2)



Chương 1197: Cản đường (p2)

Tử Phong Ma có một đặc tính độc đáo, chúng có thể biến lực lượng bản thân thông qua phương thức đặc thù truyền lại cho Ma tộc Đại Năng, hội tụ lực lượng, tiến hành giao chiến thượng tầng.

Đương nhiên, làm như vậy sẽ khiến chúng suy yếu, lực lượng khó khôi phục trong thời gian ngắn, nhưng cũng khiến người nhận lực lượng đạt tới độ cao nhất định.

Lúc này Nguyên Dục Ma quân uy phong lẫm lẫm, dũng mãnh như kim tiên hạ phàm.

Trên bầu trời có từng đạo thần quang thoáng hiện, đó là quần tiên tan vỡ, ý linh trọng ngưng Tiên Nguyên, tái tạo thân thể thần tiên.
Chỉ có điều dưới ma khí quần tiên sống lại cũng hết sức gian nan, tốc độ chậm hơn bình thường nhiều.

Nguyên Dục Ma quân hướng tới Đường Kiếp: Chết đi!

Bàn tay to chụp vào Đường Kiếp, khói khí xám đen trào ra quấn quanh Đường Kiếp, hoàn toàn định trụ khiến hắn không thể phản kháng lôi kiếp.

Đường Kiếp dùng sức giãy dụa nhưng không thành, sắc mặt thoáng biến đổi.

Chỉ thấy trên bầu trời có cột sấm sét chém thẳng vào Đường Kiếp.

Ha ha ha ha, chết đi!
Nguyên Dục Ma quân điên cuồng cười to.

Thật sao? Đường Kiếp nở nụ cười lạnh.

Nguyên Dục Ma quân ngẩn ngơ, nhạy bén nhận ra điều gì đó không tốt.

Chỉ thấy sấm sét đã đánh xuống, đánh thẳng lên Đường Kiếp, đồng dạng cũng đánh vào tay Nguyên Dục Ma quân.

Điện quang khủng bố lây lan, nương theo đó là tiếng kêu đau khổ của Nguyên Dục Ma quân.

Tay của ta...
Chỉ thấy một tay của Nguyên Dục Ma quân da tróc thịt bong, máu đen như mưa rơi xuống. Ngược lại là Đường Kiếp lại như không có việc gì cười lạnh nhìn Nguyên Dục Ma quân.

Đa tạ. Hắn nói.

Nguyên Dục Ma quân phẫn nộ rút tay về, biết mình lại trúng bẫy Đường Kiếp.

Bình thường Thiên kiếp đều tập trung mục tiêu, không dễ dàng ảnh hưởng đến những người khác. Đương nhiên, nếu cưỡng ép can thiệp, lôi kiếp sẽ không bỏ qua, ngược lại còn vì thế mà gia tăng hình phạt. Thế nên phàm là độ lôi kiếp đều không thích người khác tham dự vào, bởi vì rất dễ bị thiên đạo cho là tìm người giúp đỡ mà gia tăng cường độ. Về phần cái gọi là lợi dụng Thiên kiếp đối phó người khác thì chính là tự tìm chết. Bất kể thế nào người khác thừa nhận Thiên kiếp cũng không thể nhiều bằng chính chủ.

Độ kiếp là độ tai, là chịu đựng thiên phạt, không phải mượn thiên đạo diệt trừ kẻ khác.

Nguyên Dục Ma quân dám bắt Đường Kiếp cũng vì nguyên nhân này, hắn muốn lợi dụng việc mình can thiệp gia tăng uy lực lôi kiếp.

Không ngờ lôi kiếp này không giống bình thường, hắn nghịch thiên mà đi, bản thân phải thừa nhận lôi phạt vượt xa người thường. Nếu như nói người khác chịu đựng Thiên kiếp tương đương với phạm nhân tử hình thì Đường Kiếp chính là kẻ cầm đầu khởi nghĩa, thiên đạo là Vương, đương nhiên càng thêm cảnh giác, trừng phạt nặng nhất. Tương tự, lúc này dám tham gia chính là tội cấu kết, dù chỉ là nói vài lời cũng là trọng tội! Tử tội! Trọng tội!

Thế nên uy lực lôi kiếp không vì vậy mà gia tăng, rất nghiêm túc trừng phạt Nguyên Dục Ma quân.

Nguyên Dục Ma quân tính toán sai khiến ma thủ bị thương nặng, dùng ma khí khôi phục cũng khó khăn, sợ hãi nói: Thuần dương chân lôi?

Có thể khiến ma thủ tiêu vong tới mức này, ngoại trừ thuần dương hình thành vô thượng chân lôi, chỉ sợ cũng không có lôi kiếp nào có thể làm được.

Đường Kiếp này đã làm gì mà thiên đạo dùng tới thuần dương chân lôi đánh hắn?
Lại nhìn Đường Kiếp bình thản thừa nhận một kích này. Bốn trăm năm tu luyện đã cho Đường Kiếp tiền vốn đối kháng lôi kiếp lần này, bất kể kinh nghiệm hay sức chống cự đều hơn hẳn Nguyên Dục Ma quân. Sở dĩ hắn phải trốn về độ kiếp là lo sau độ kiếp bản thân bị trọng thương, vô lực đối kháng Nguyên Dục Ma quân, bằng không thật sự có thể lợi dụng lôi kiếp cuồng giết một phen.

Lúc Nguyên Dục Ma quân rút tay về, lôi kiếp không còn nhằm vào hắn mà điên cuồng bổ Đường Kiếp. Nguyên Dục Ma quân lúc này mới thở hắt ra, còn đám người Vân Thiên Lan sống lại cũng kinh hãi nhìn Nguyên Dục Ma quân.

Lấy sức một người diệt tận phần đông, biểu hiện của Nguyên Dục Ma quân thật đáng hoảng sợ. Nhưng sợ thì sợ, nên ngăn vẫn phải ngăn. Vân Thiên Lan nói: Viên Thiên Phong, Thạch Tâm Thiền, tiêu diệt những Phong ma đó!
Hai tiên nhân Thất Tuyệt Môn bay đi đối phó với đám Hắc Ám Xà Ma.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Lực triều mãnh liệt nổi lên, không trung sóng gợn.

Bên này Nguyên Dục Ma quân lại ra tay.

Tuy rằng Đường Kiếp sẽ không bị Thiên Lôi đánh chết, nhưng dưới thiên kiếp Đường Kiếp vẫn sẽ bị thương. Nếu thiên đạo không cho nhúng tay, hắn sẽ chờ lôi kiếp đi qua. Mà trước đó, những kẻ cản đường này vẫn là phiền toái lớn nhất.

Đừng mơ cản đường! Nguyên Dục Ma quân gầm thét, trong mây đen hiện ra một khuôn mặt thiếu niên tái nhợt vặn vẹo.

Gương mặt tái nhợt phun ra hắc triều.

Chúng tiên biết hắn uy năng khủng bố, không dám cứng rắn chống đỡ mà né đi.

Muốn chạy sao? Nguyên Dục Ma quân cười ha hả: Vạn Nô!

Rống! Tiểu Ma Chủ Vạn Nô điên cuồng há miệng phun ra vô số ma Binh. Đây là lần cuối cùng, đã phun hết số lượng dự trữ.
Những ma binh này cũng khác trước, cũng là một đám Nữ dực ma xinh đẹp.

Trên không trung phiêu hốt, cùng nhau tạo ra những âm thanh kỳ lạ.

Vận luật dễ nghe, nhưng Vân Thiên Lan nghe xong lại biến sắc: Ám Nhật Thiên Âm pháp chú!

Dưới tiếng nhạc, quần tiên lắc lư như uống rượu say, mọi hành động đều bị ảnh hưởng.

Hắc triều của Nguyên Dục Ma quân lao tới, chúng tiên máu thịt thối rữa chết đi. Thần linh tái hiện như trong hắc triều khó có thể ngưng tụ thân thể thần tiên, không thể không lui ngàn dặm tái sinh. Chỉ là vậy cũng mở ra con đường.
Hơn mười tiên nhân không thể ngăn cản Nguyên Dục Ma quân.

Thông đạo tái hiện, Nguyên Dục Ma quân hướng Đường Kiếp chỉ điểm.

Nguyên Thiên Ma Chỉ!

Lúc này đây hắn chỉ công kích từ xa chứ không tới gần, Đường Kiếp đang chống cự Thiên Lôi không rảnh bận tâm, chỉ kịp tế Vạn vật âm dương lô ra hộ thể. Nguyên Thiên Ma Chỉ đâm rách hộ thể thần quang, đánh vào Đường Kiếp. Đường Kiếp kêu lên một tiếng trầm đục bay đi, trên người có thêm lỗ máu, đồng thời Thiên Lôi đánh xuống xuyên qua Đường Kiếp, khiến thần hồn cũng bị tổn thương.

Hắn khác người, thể pháp song tu, thân thể hoàn mỹ, thực lực cường đại, nhưng khó tạo thân thể thần tiên, hơn nữa lôi kiếp có thiên uy, bơi thê phải dốc tất cả lực lượng chống cự lôi kiếp. Thế nên dù thương thế không nhỏ, Đường Kiếp cũng chỉ có thể cắn răng gắng gượng.

Nguyên Dục Ma quân cảm thấy đắc ý.

Hắn đã tìm được cách chính xác để giết chết Đường Kiếp.

Lại thêm Nguyên Thiên Ma Chỉ.

Xoát!

Đường Kiếp lại trúng một kích, trên người xuất hiện thêm một huyết động.

Ha ha ha ha! Đường Kiếp, lần này xem ngươi sống thế nào!
Nguyên Dục Ma quân gầm hét liên tục ra chỉ.

Trên người Đường Kiếp nối gót xuất hiện từng lỗ máu.

Tiếp tục như vậy, hắn nhất định không chống đỡ nổi.

Đúng lúc này, một tu sĩ bay tới ngăn chỉ của Nguyên Dục Ma quân mà tan xương nát thịt, tuy nhiên cũng nhờ thế mà lực lượng một chỉ tiêu tan, không thể đánh tới Đường Kiếp.

Đáng chết! Nguyên Dục Ma quân tức giận mắng một tiếng.

Tiếp tục ra tay lại phát hiện có thêm tu sĩ bay tới.
Một tu sĩ hô lớn: Thề sống chết thủ hộ!

Thề sống chết thủ hộ! Vô số tu sĩ cùng rống.

Tuyệt không lui về phía sau! Lại một tu sĩ xông tới va chạm với Nguyên Thiên Ma Chỉ.

Lại là một vòng ma vân quay cuồng.

Nhưng tu sĩ Nhân Tộc không lùi bước mà còn kéo qua đông hơn.

Bọn họ dùng tính mạng của mình hình thành bức tường ngăn cản Nguyên Dục Ma quân. Dù Nguyên Dục Ma quân phất tay có thể giết chết nhiều tu sĩ, nhưng hiện tại hắn đang quan tâm tới thời gian.

Hắn có thể cảm nhận lôi vân đang suy nhược, hiển nhiên không kiên trì được bao lâu. Nếu không thể nhân cơ hội này giết chết Đường Kiếp, chỉ sợ về sau sẽ không có cơ hội.

Trong lòng lo lắng, Nguyên Dục Ma quân rống lớn: Chết hết cho ta!

Có thêm hắc triều cuốn ra.

Hắc triều này do hắn dùng ma tinh tinh luyện nhiều năm thi triển mà thành, mỗi một lần sử dụng đều có ảnh hưởng tới tu vi.
Nhưng vì giết Đường Kiếp, hắn bất chấp.

Từng tu sĩ một héo rũ, tinh khí xói mòn, máu khô kiệt, cuối cùng máu thịt hóa thành tro bụi, phiêu linh trong hắc triều.

Tu sĩ gần như tử vong.

Dù có đại năng Thú Luyện Môn khống chế đại lượng yêu thú, nhưng đối mặt với hắc triều của Nguyên Dục Ma quân chỉ là pháo hôi. Nguyên Dục Ma quân phát điên không ai có thể ngăn cản.

Nhưng các tu sĩ vẫn tử chiến không lùi.

Bọn họ reo hò, tre già măng mọc lao về phía trước, huyết khí sôi trào thắp sáng không trung, cũng đốt lên lửa giận trong lòng Nguyên Dục.

Chết hết đi! Hắn gào thét, bàn tay khổng lồ tiếp tục chụp tới.

Mắt thấy thêm một đoàn tu sĩ chết đi, từ xa đã có tiên phong đánh úp lại, Nguyên Dục Ma quân kia không thể địch nổi.

Là Vân Thiên Lan!

Sau khi phục sinh, chúng tiên trở lại.

Nguyên Dục Ma quân cắn răng, lại có hắc triều lao ra.
Vân Thiên Lan không lui mà cười: Tu sĩ chúng ta há mà sợ chết.

Tùy ý để hắc triều quét tới.

Tử chiến không lùi!

Nguyên Dục Ma quân hoàn toàn tuyệt vọng.

Trong ký ức, tu sĩ Nhân Tộc nhát gan chưa bao giờ dám dùng lực với Ma tộc. Nhưng hôm nay hắn nhận ra mình không phải đối thủ.

Bọn họ kiên trì, bọn họ dũng cảm, bọn họ hy sinh, bọn họ không sợ Nguyên Dục Ma quân, cũng cho hắn thêm phần hiểu biết.
Một khắc này, Nguyên Dục Ma quân biết xong rồi.

Trên bầu trời nổ vang một tiếng.

Nương theo cột lôi điện cuối cùng đánh xuống, lôi vân tiêu tan.

Thiên kiếp của Đường Kiếp kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com