Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1550: Vẫn Tinh trấn (p2)



Chương 1226: Vẫn Tinh trấn (p2)

Kim cốt ma thực lực thấp hơn Ôn dịch Giáp ma một bậc.

Thế nên bình thường, Kim cốt ma ở gặp Ôn dịch Giáp ma sẽ tự động nhượng bộ.

Nhưng ngẫu nhiên, chắc chắn sẽ có vài tồn tại nhảy ra, dũng cảm khiêu chiến giai cấp, khiêu chiến quyền uy.

Bọn họ có kẻ thành công, có kẻ thất bại.

Lúc này Ôn dịch Giáp ma híp mắt nhìn Kim cốt ma.

Hắn quơ nắm đấm của mình nói: Đồ đê tiện cũng dám khiêu khích Ma tộc thượng vị. Dù không thể sử dụng tử dịch, ngươi có thể thắng ta sao?

Tuyệt đại số cộng đồng đều có quy củ, chính là Ma tộc đánh nhau không thể sử dụng pháp thuật phạm vi lớn để tránh thương tổn xung quanh. Về phần thế nào là phạm vi lớn thì phải xem mục đích và thực lực, nếu thực lực của ngươi mạnh hơn tất cả thì dù là diệt thế hắc động cũng chỉ xem như công kích phạm vi nhỏ.

Ôn dịch Giáp ma tuy mạnh nhưng không phải đối thủ của Nộ Giác, cho nên hắc tử dịch thuộc loại thuật pháp phạm vi lớn.

Không thể thi triển hắc tử dịch Ôn dịch Giáp ma sẽ yếu đi rất nhiều, trong mắt nó thì đây là nguyên nhân đối phương dám khiêu khích mình. Nhưng hắn sẽ dùng nắm đấm của mình cho đối phương biết chữ giáp trong cái tên Ôn dịch Giáp ma có nghĩa gì.
Cự giáp lạnh lẽo xuất hiện biến hắn thành thiết giáp cự ma, sau đó gầm thét lao tới đối phương.

Nhìn Giáp ma, Kim cốt ma chỉ khinh miệt hừ lạnh một tiếng, tiện tay vung một quyền.

Một quyền đơn giản và cánh tay đầy lân giáp va đụng, là quyền đơn giản chiến thắng.

Ôn dịch Giáp ma như bao cát bay lên, trong quá trình toàn thân phun máu đen từ những lỗ thủng trên cơ thể khiến quần ma trợn mắt há hốc mồm.

Kiềm chế một chút, đây không phải biểu hiện một Kim cốt ma nên có. "Vô cốt mị ma" Hoàng Phủ Mộng hơi nhíu mày nói.
"Kim cốt ma" Đường Hiên Vũ: Sợ cái gì, dù sao cuối cùng cũng phải chém giết.

Sở dĩ cải trang lẫn vào để thăm dò tình huống nơi này, thuận tiện xem có bảo vật, tài nguyên, vì việc thuộc hạ Thần hoàng tới mưu tài đoạt mệnh hiển nhiên đáng tin hơn vô duyên vô cớ giết chóc.

Cho nên Đường Hiên Vũ không coi trọng ngụy trang, như lời hắn cuối cùng cũng tàn sát hết, lưu lại vài kẻ làm chứng là đủ rồi.

Hoàng Phủ Mộng không từ bỏ: Cuối cùng ngươi cũng sẽ chết, vì sao không chết luôn đi?

Đường Hiên Vũ ngẩn ngơ nhìn sư muội.
Hoàng Phủ Mộng: Sư phụ thường nói, ở vị trí nào làm tốt vị trí đó. Cho dù về sau sẽ hiện nguyên hình thì hiện tại cũng phải làm tốt bổn phận. Ngươi là Kim cốt ma, nhưng lại không dùng cách của Kim cốt ma đi chiến đấu!

Thật sự là... Phiền toái. Đường Hiên Vũ vỗ đầu nói.

Với sư muội ngoan cố bướng bỉnh, Đường Hiên Vũ chỉ thấy bất đắc dĩ.

Giáp ma kia đã đứng dậy.

Đường Hiên Vũ bước tới, cánh tay tráng kiện hóa ra kim sắc trường mâu hung hăng đâm thủng Giáp ma, đóng đinh hắn trên mặt đất. Quay lại Hoàng Phủ mộng:
Thế này đã đúng chưa?

Hoàng Phủ Mộng bất đắc dĩ quay đầu đi, nàng biết Đường Hiên Vũ trêu tức mình, dù sao hắn làm như vậy đã xúc phạm tới quy tắc không được giết choc của Vẫn Tinh trấn.

Ôn dịch Giáp ma không ngừng co rúm, sinh mạng mãnh liệt khiến hắn tạm thời chưa chết đi, hắn cố gắng muốn rút cánh tay ra nhưng không làm được, chỉ có rên rỉ, miệng không ngừng hộc máu nhuộm tím đất.

Đường Hiên Vũ chỉ là lạnh lùng nhìn Giáp ma phí công giãy dụa, hưởng thụ nỗi thống khổ của hắn.

Không phải Đường Hiên Vũ quá mức lãnh huyết vô tình mà là những năm gần đây, Đường Hiên Vũ đã đã từng chứng kiến Ma tộc hung ác tàn bạo thế nào, thấy bọn họ đối đãi Nhân Tộc thế nào.

Trải qua Hắc Ám, người có tấm lòng nhân cũng chẳng thể sinh lòng thông cảm.

Nhìn Giáp ma thống khổ giãy dụa, Đường Hiên Vũ chỉ thấy khoái ý.

Đủ rồi! Hoàng Phủ Mộng lay Đường Hiên Vũ: Ngươi không thu tay hắn sẽ chết. Chẳng lẽ ngươi định xúc phạm quy củ nơi này sao?

Đường Hiên Vũ nhìn chằm chằm Giáp ma, một lát sau mới thu tay lại.
Kim sắc trường mâu rút về, Giáp ma may mắn nhặt được mạng hoảng sợ nhìn Đường Hiên Vũ rồi bỏ chạy.

Kích đẹp, mười hai khối ngục thạch, nàng là của ngươi! Thị Kim Ma hưng phấn thét chói tai: Ta thích người khẳng khái thắng!

Về phần biểu hiện đáng ngờ của Đường Hiên Vũ hắn lại làm như không phát hiện.

Mà ngay cả những Ma tộc khác cũng giữ im lặng, cứ như thế là bình thường.

Có lẽ ta không hào phóng như vậy. Đường Hiên Vũ trả lời:
Thêm tám khối ngục thạch, số nữ tử còn lại ta lấy hết.

Tay của hắn chỉ vào đám nữ tu sau Thị Kim Ma, thậm chí ngay cả nữ tu lúc trước bị mua đi bởi Nhân Tộc, hắn cũng không thể mặc kệ, nhất định phải cứu hết các nàng.

Thị Kim Ma thở dồn dập.

Hắn tức giận nhìn Đường Hiên Vũ, phảng phất muốn phun như lửa: Ta cự tuyệt!

Ngươi nên đồng ý, nếu nơi này không ai theo giá ta đặt ra, ta nghĩ các nàng đều là của ta. Đường Hiên Vũ không khách khí trả lời.
Không! Ta cự tuyệt giao dịch! Thị Kim Ma tức giận, thân hình thấp bé đột nhiên tỏa khói đen, nháy mắt bao lấy mình và đám nữ tu, sắp biến mất không thấy gì nữa.

Đây là khả năng của Thị Kim Ma khiến chúng có thể tự do đi lại khắp Hồng Mông, đồng thời từ chối mọi giao dịch cưỡng ép.

Đường Hiên Vũ lại khẽ mỉm cười: Ngươi không đi được.

Màn sương đen ngưng tụ, chợt tán đi.

Bên trong là Thị Kim Ma mê man: Chuyện gì vậy?
Đây là lần đầu tiên hắn muốn chạy mà không thể.

Ta nói ngươi chưa đi được.

Hai mươi khối ngục thạch ném cho thương nhân kia, tay Đường Hiên Vũ chụp tới nữ tu.

Ngươi mơ tưởng! Thị Kim Ma há miệng phun ra kim loại.

Những kim loại này ngưng tụ trên không trung, cuối cùng biến thành quái vật khổng lồ đấm một quyền tới Đường Hiên Vũ.

Thị Kim Ma đắc ý kêu lên:
Đừng nghĩ một chút sức chiến đấu chúng ta cũng không có!

Thị Kim Ma ham ăn kim loại, nhưng không như cốt ma dùng để rèn luyện tự thân mà là luyện ra kim loại tinh hoa giấu trong người, về sau có thể tạo ra quái vật kim loại.

Nhưng mỗi một lần sử dụng sẽ tiêu hao lớn, thế nên Thị Kim Ma mới có thể tận sức trở thành thương nhân, chỉ có không ngừng kinh doanh mới có của cải, chống đỡ tiêu hao này.

Quái vật trước mắt thực lực đã tương đương với Tâm Ma kỳ, nắm tay khổng lồ như núi non trùng điệp, uy không thể đỡ.

Nhưng trước mắt Đường Hiên Vũ thì nắm tay này quá nhỏ bé.
Chỉ hừ nhẹ một tiếng, cánh tay kim sắc oanh ra nện vào quái vật, chợt nghe ầm vang một tiếng, ngực quái vật lõm vào, bay lui.

Đây là kết quả Đường Hiên Vũ chỉ phát huy một phần trăm lực lượng.

Không chờ quái vật đứng lên, Đường Hiên Vũ đã lắc mình xong tới, kim mâu hóa làm móc câu trảo xé đầu quái vật.

Quái vật không phải nhân loại, vỡ đầu vẫn sống, tiếp tục gầm thét đánh Đường Hiên Vũ, Đường Hiên Vũ làm như không có gì tiếp quyền này, thuận tay xé cổ quái vật, tay trái kéo ra chất lỏng kim sắc bên trong.

Chất lỏng vàng như tương, lưu động trong tay Đường Hiên Vũ mà không nhỏ xuống, sền sệt như thủy ngân lấp lánh đủ màu sắc.
Không ngờ là Thái kim lưu tương. Đường Hiên Vũ vui vẻ nói.

Yêu đan tinh hạch, quỷ nguyên quái tủy. Thái kim lưu tương là quái tủy cực hiếm, có thể nói là thiên tài địa bảo.

Không ngờ Thị Kim thương nhân dùng thiên phú bí pháp bồi dưỡng được kim loại quái vật có Thái kim lưu tương, thế chẳng phải mỗi Thị Kim Ma đều là bảo vật?

Quả nhiên Hồng Mông Giới cằn cỗi thì vẫn có tài nguyên, chỉ xem ngươi có phát hiện ra không.

Lúc này Đường Hiên Vũ cười ha hả. Dù tính cách không phải giảo quyệt nhưng vẫn hiểu đạo lý có tiện nghi không chiếm là khốn khiếp, cũng không cần người khác dạy, trong đầu đã coi Thị Kim Ma thương nhân vào cây tiền trong hoa viên của mình rồi.

Bảo bối của ta! Bên kia Thị Kim Ma thương nhân đau lòng khóc thét.

Quái tủy là mệnh quái vật, mất đi Thái kim lưu tương thì quái vật chết đi, cũng khó trách Thị Kim Ma khóc như cha mẹ chết. Tuy nhiên hắn cũng biết tình thế không tốt, nói: Ta nhớ kỹ ngươi rồi!

Rồi hóa thành một chùm khói đen bỏ chạy, không đem theo nữ tu mà chỉ có hai mươi khối ngục thạch.
Đường Hiên Vũ cũng không đuổi theo, dù sao đối phương đã mất quái vật, không còn bao giá trị. Chỉ nhìn đám kia nữ tu, nói: Giờ các ngươi là thị nữ của bản ma, đi cùng ta.

Nói xong đã xoay người rời trấn.

Vốn là muốn giết một trận, giờ gặp nhóm nữ tu thì nên cứu người trước.

Đúng lúc này, một âm thanh hùng hồn hữu lực truyền đến:

Phá hỏng quy củ của ta còn muốn đi sao?
----------oOo----------


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com