- Các ngươi nói gì? Băng Hoàng đập bàn, tức giận nhìn thủ hạ của mình: - Đã là miếng ăn trong bát mà còn làm rơi mất.
Thập Nan Bà quỳ sát đất, run rẩy trả lời: - Là thuộc hạ vô năng, xin bệ hạ trách phạt!
Băng Hoàng trừng Thập Nan Bà, ngực không ngừng phập phồng, nhưng cuối cùng cũng dần bình ổn lại.
Sau đó nàng khẽ mỉm cười: - Rốt cuộc vẫn là đồ đệ và con trai Đường Kiếp, vẫn có chút thủ đoạn. Ta biết các ngươi đã tận lực, chuyện này là do ta sắp xếp sai lầm. Sớm nên nghĩ Đường Hiên Vũ tinh thông không gian, là sứ giả thích hợp nhất. Nếu sớm đoán được điểm này, hai người kia cũng sẽ không dễ dàng chạy như vậy.
Thập Nan Bà ngạc nhiên: - Bệ hạ, ngài không trách chúng ta?
- Ta đã nói rồi, là ta bố trí sai, sao có thể trách các ngươi. Ngươi là người theo ta sớm nhất, cũng lập vô số công lao. Ta biết ngươi không phải hạng khinh thường sơ suất.
Thập Nan Bà kích động khóc. Thân Ma tộc nhưng là nhân loại nhập ma, tình cảm của nhân loại vẫn còn tồn tại. Lần này hành động như đầu não lại gặp thất bại, vốn tưởng sẽ bị trọng phạt, không ngờ Băng Hoàng lại rộng lượng tha thứ làm bà cảm động rơi nước mắt. Băng Hoàng lại nói: - Ta thông cảm ngươi, nhưng thần hoàng cung cũng có quy củ. Ngươi làm không tốt thì nên chịu trừng phạt, ngươi có chịu không?
Thập Nan Bà trả lời: - Thuộc hạ nguyện lĩnh tội!
Băng Hoàng gật đầu: - Tốt lắm, phạt ngươi tiến vào ma quật, chịu hình bảy ngày.
Nghe vào ma quật, Thập Nan Bà run lên, tư vị nơi đó cũng không dễ chịu gì. Tuy nhiên Thập Nan Bà vẫn quỳ xuống đất nói: - Tạ ơn bệ hạ! Trừng phạt nhưng Thập Nan Bà không hề oán hận Băng Hoàng, khả năng cai quản của Băng Hoàng ngày càng lên tay.
Trừng phạt Thập Nan Bà, sắc mặt Băng Hoàng trầm xuống.
Nghi môt lat, nàng nói: - Bên Thái Quân Dương kia thế nào?
Một cao đẳng Ma tộc trả lời: - Tạm thời chưa có động tĩnh gì.
- Bạch Đề, ngươi xác định Mục huyết ma thủ của ngươi đánh trúng Đường Hiên Vũ? Dực huyết ma khom người trả lời: - Thưa bệ hạ, thuộc hạ lấy tính mạng đảm bảo, tuyệt đối bắn trúng hắn. Chỉ có điều không ngờ hắn vẫn có thể phát động Không Gian Đạo thuật.
- Mẹ của hắn là Hứa Diệu Nhiên, Tê Hà Giới đại đan sư, nói không có linh đan bảo mệnh ta không tin. Tuy nhiên mục huyết ma thủ điên đảo ngũ hành, thác loạn huyết khí, dù Đường Hiên Vũ miễn cưỡng phát động đạo pháp, khẳng định cũng không được tùy ý như trước. Bên Thái Quân Dương không hề có động tĩnh gì, đó là chứng cớ tốt nhất, chứng minh bọn họ chạy thoát nhưng không thể trốn tới chỗ Thái Quân Dương, chỉ là tùy tiện mở ra một không gian rồi chui vào.
Dực huyết ma Bạch Đề lo lắng: - Vậy muốn tìm họ cũng không dễ dàng. - Mất là mất, hiện tại xem ra chúng ta đã không thể tìm bọn họ. Băng Hoàng nói: - Tuy nhiên không chiếm được con của Đường Kiếp và đồ đệ, ít nhất ta cũng có được những thứ khác.
Băng Hoàng nói xong nhìn xuống bậc thang.
Viêm Ma Nộ Giác đang bị khốn trên mặt đất.
Sau trận chiến, hắn xui xẻo bị thủ hạ Băng Hoàng bắt đi, xem như lễ vật hiến cho Băng Hoàng.
Nộ Giác nhìn Băng Hoàng, ánh mắt sợ hãi. Hắn hô to: - Ta đầu hàng! Ta đầu hàng! Ta nguyện ý quy thuận ngài, Thần hoàng bệ hạ!
- Quy thuận? Băng Hoàng lắc đầu: - Không, ta không cần ngươi quy thuận, ta chỉ cần một vật của ngươi.
- Cái gì?
- Mạng của ngươi. Băng Hoàng nói xong đưa một ngón tay ra, vô thanh vô tức không tạo ra thương tổn gì nhưng đâm thẳng vào thức hải, nháy mắt giết chết Nộ Giác.
Băng Hoàng lúc này mới thu tay lại, nói: - Đi, đưa thi thể về Vẫn tinh trấn, thả tin nói Đường Hiên Vũ bị công kích, thân chịu trọng thương, bị Tàn Sát Đao Ma bắt đi. Ta muốn xem hảo huynh đệ của Đường Kiếp sẽ thành quân tiên phong tấn công Thiên Đao Nguyên cho ta!
- Chuyện đã xác minh chưa?
Liệt Phong sơn.
Vương Phá Sát ngồi trên tảng đá lớn, cầm trong tay một thanh đao rỉ hỏi.
Tu giả bên dưới trả lời: - Đã xác minh, Đường công tử và Hoàng Phủ tiểu thư tới Vẫn tinh trấn. Ngày đó cũng đã xảy ra đại chiến, căn cứ vào Ma tộc sống sót cung khai, là Viêm Ma Nộ Giác mơ ước bí thuật của công tử, mưu toan đánh cướp. Chúng ta đã tìm được thi thể Nộ Giác, từ xác chết cũng có thể xác nhận hắn đã giao chiến với Đường công tử và Hoàng Phủ tiểu thư. Ngoài ra, vẫn tinh trấn có thể xác nhận là bị Diệt thế hắc động san bằng.
- Một Viêm Ma phải bức sư muội ta dùng Diệt thế hắc động sao? Vương Phá Sát hờ hững nói.
Tu giả kia trả lời: - Theo quan sát thì ở Vẫn tinh trấn còn có cao đẳng Ma tộc khác, chỉ không cách nào xác nhận thân phận. Trước mắt có thể nói là thủ hạ của Tàn Sát Đao Ma tập kích công tử.
- Tàn Sát Đao Ma... Vương Phá Sát nói nhỏ một tiếng, rồi lại không nói lời nào. - Phá Sát, ngươi còn đang suy nghĩ gì? Hiện giờ Hiên Vũ và Mộng nhi sống chết không rõ, rất có thể trong tay Tàn Sát Đao Ma. Chúng ta phải lập tức đi cứu bọn họ! Xa xa có mấy bóng người bay tới, cầm đầu là Thái Quân Dương, Tịch Tàn Ngân, Vệ Thiên Xung, Bành Diệu Long.
- Đung đây, tiểu công tử bị bắt không phải là việc nhỏ. Không tiếc mọi giá cũng phải cứu người về. Bành Diệu Long nói.
Đợi hồi lâu mới nói: - Thực lực sư đệ ta rất rõ ràng. Cho dù đánh không lại cũng có thể trốn. Tình huống trước mắt, chưa chắc đã bị bắt.
- Nhưng nếu chạy thoát, vì sao không tới tìm chúng ta? Vệ Thiên Xung hỏi.
Bọn họ là chỗ dựa của Đường Hiên Vũ ở Hồng Mông Giới, vẫn có duy trì liên hệ với nhau. Có chuyện Hoàng Phủ Mộng làm thông qua họ. Chỉ như thế mới bảo đảm tin tức linh thông.
- Chưa tới đương nhiên có nguyên nhân, chưa hẳn là bị bắt. Không có chứng cớ gấp gáp khởi xướng thảo phạt không phải hành vi của trí giả. Vương Phá Sát chậm rãi nói.
- Ngươi nói không sai, nhưng không thể một chút liên hệ cũng không có. Có lẽ Tiểu sư đệ và tiểu sư muội chưa bị bắt, nhưng chỉ cần có một chút khả năng, chúng ta cũng phải cứu họ ra. Tịch Tàn Ngân nói.
- Thế nếu không phải Tàn Sát Đao Ma làm thì sao? Vương Phá Sát hỏi lại.
Tịch Tàn Ngân ngẩn người.
Vẫn là Vệ Thiên Xung cười lạnh nói: - Không phải hắn làm, không thể tìm hắn gây phiền toái? Dù sao cũng là Ma tộc, diệt được thì diệt, có cái gì không được.
Vương Phá Sát chậm rãi trả lời: - Giết nhầm một Tàn Sát Đao Ma không có gì lớn. Sợ chỉ khiến có người đắc ý.
Mọi người sửng sốt, trong đầu xuất hiện bóng dáng Băng Hoàng.
Thái Quân Dương: - Chuyện này, chẳng lẽ có liên quan tới nàng ta?
Vương Phá Sát lắc đầu: - Ta không biết. Nhưng ta biết rằng chuyện có liên quan tới nàng ta, chuyện tấn công Tàn Sát Đao Ma, không nghi ngờ là động chạm tới nàng ta.
- Vậy làm sao bây giờ? Vệ Thiên Xung nóng nảy. Vương Phá Sát trả lời: - Còn có thể làm sao? Đương nhiên là tấn công Thiên Đao Nguyên rồi.
Hắn vừa rồi còn nói Tàn Sát Đao Ma chưa chắc là hung thủ bắt giữ Đường Hiên Vũ, nhưng bây giờ nói phải tấn công Thiên Đao Nguyên khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Vương Phá Sát nói: - Như lời Tàn Ngân, có một số việc không thể. Thân phận Sư đệ quan hệ trọng đại, dù chỉ có một phần trăm khả năng bọn họ rơi vào ma thủ thì chúng ta cũng phải đi cứu. Trái lại nếu hắn ở trong tay nữ nhân kia thì càng phải cứu. Bởi vì chỉ như thế, hắn mới được an toàn.
Mọi người trầm mặc. Như lời Vương Phá Sát, có một số việc, cho dù biết là hố thì cũng phải nhảy!
- Tuy nhiên ở trước đó... liên lạc với Đường Xuyên. Nói chuyện Hiên Vũ mất tích cho sư phụ. Vương Phá Sát nói.
Dù gì chuyện này cũng không thể giấu được Đường Kiếp.
Sâu trong nội tâm, Vương Phá Sát cũng đang hô hoán: Sư đệ, ngươi rốt cuộc ở đâu. Ngươi có biết mình mất tích sẽ mang tới cho thế giới này bao nhiêu phiền toái không?
Trong không gian tối đen, Hoàng Phủ Mộng không ngừng lăn lộn, không ngừng rơi xuống. Nhưng nàng vĩnh viễn không chạm đáy, bởi vì nơi này là kẽ hở không gian, vô tận hư không, tồn tại vĩnh hằng hư vô. Bất kể rơi bao lâu cũng không chạm đáy.
Nhưng Hoàng Phủ Mộng không để ý, nàng mở to hai mắt không ngừng tìm kiếm.
Rốt cục, nàng thấy hắc ám phía xa có một bóng người cũng đang phiêu đãng.
- Hiên Vũ! Hiên Vũ!
Nàng cố gắng nhích tới chỗ Đường Hiên Vũ.
Rốt cục, nén đau ở bụng, nàng đã tới bên Đường Hiên Vũ. Cầm tay Đường Hiên Vũ, nàng lớn tiếng nói: - Hiên Vũ, ngươi không sao chứ?
Đường Hiên Vũ ôm ngực trả lời: - Ta không sao!
Nói không sao, nhưng vết thương không ngừng chảy máu.
Nhưng mà hắn lại cười.
Cười lớn!
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! May có sư muội trí dũng hơn người, thế cục Băng Hoàng cô cô bày ra cũng bị ngươi phá! Đường Hiên Vũ cười nói.
Hoàng Phủ Mộng gấp đến độ muốn khóc: - Ngươi còn cười nữa. Ngươi xem ngươi bị thương tới mức nào rồi.
Vì thoát vòng vây, Hoàng Phủ Mộng không thể không cưỡng ép đánh thức Đường Hiên Vũ, kết quả Đường Hiên Vũ thêm tổn thương, mà ngay cả Bách hoa hay linh đan cũng không ngăn được thương thế chuyển biến xấu.
Đường Hiên Vũ cười lớn: - Chỉ cần không chết, một chút tổn hại có là gì? Phụ thân thường nói, đau khổ là chất dinh dưỡng tốt nhất để trưởng thành, hiện giờ xem ra quả thế, trước ta có coi thường Băng Hoàng cô cô, nhưng từ hôm nay sẽ không như thế nữa! - Nói ít thôi, còn không mau rời nơi này. Hoàng Phủ Mộng tức giận nói. Khe hở không gian cũng không phải nơi thích hợp ở lâu.
Không thể không thừa nhận, tuy Đường Hiên Vũ tâm tính lông bông nhưng lâm nguy không thay đổi định lực, gặp hiểm cảnh mà không mềm yếu cũng rất có di truyền, rất có uy phong vương giả.
Đường Hiên Vũ đáp: - Biết rồi.
Cố nén đau phát động Vô hạn không cảnh.
Chỉ có điều Đường Hiên Vũ sắc mặt khẽ biến nói: - Không đúng!
- Làm sao vậy? Hoàng Phủ Mộng hỏi: - Có phải lực lượng không đủ, cần nghỉ ngơi một chút không?
- Không phải, Không Gian Đạo pháp của ta chịu ảnh hưởng. Đường Hiên Vũ trả lời.
- Có chuyện gì thế?
- Có người đang vận dụng không gian đại đạo ảnh hưởng vùng không gian này, cưỡng ép khai thông thông đạo không gian... Chúng ta đang tiến vào thông đạo không gian này. Đường Hiên Vũ nói.
- Có thể thoát không?
- Không thể... Đường Hiên Vũ chua xót trả lời: - Đạo hạnh đối phương manh hơn ta.
- Làm sao có thể? Hoàng Phủ Mộng khiếp sợ. Nàng biết Đường Hiên Vũ có không gian thiên phú hùng mạnh cỡ nào, phóng mắt khắp Tê Hà Giới, ngoại trừ Đường Xuyên thì không ai vượt được hắn. Mà Đường Hiên Vũ lại tu hành công pháp của Thiên Nhai Hải Các, Thiên Nhai Hải Các vốn am hiểu không gian đấy, tiến thêm một bước tăng cường, ngay cả Đường Xuyên cũng kém hắn một bậc. Hiện tại còn có người mạnh hơn Đường Hiên Vũ về phương diện này?
Băng Hoàng... Nàng ta có sự giúp đỡ cường đại như vậy từ khi nào?
Khiên Không gian vẫn còn.
Như một bàn tay vô hình giữ lấy hai người, khiến hai người biến thành lướt ngang.
Không gian Vĩnh hằng hắc ám sinh ra một đường sáng.
Càng lúc càng lớn, giống như mặt trời mọc.
Hai người bay tới chỗ hào quang dâng lên, tiến vào vùng bạch quang, biến mất không thấy gì nữa.