Lại bay thêm một ngày, Đường Kiếp cảm nhận được phía trước có năng lượng dao động.
Không gian dao động mãnh liệt, thế nên Đường Kiếp nhanh chóng cảm nhận được.
Hắn bay thêm mấy ngàn dăm mới tới vùng núi loang lổ ánh sáng.
Nhìn từ nơi này, khắp núi bao phủ bởi quang ảnh mê li, lần lượt thay đổi phân bố, mỗi một quang ảnh đại biểu cho một không gian độc lập, núi lớn đồng thời tồn tại vô số trong không gian nhưng không vỡ vụn mà vặn vẹo như đay rối, núi chồng lên núi, cây chồng lên cây, như một người gấp thân thể của mình ra sau, đầu xuyên đũng quần liếm rốn mình. Mà ngọn núi này còn thác loạn hơn, toàn bộ không phân biệt được trong ngoài, lần lượt thay đổi phức tạp, người xem hoa cả mắt.
Ánh sáng lan lưu, mỗi một lần phun trào đều mang theo năng lượng không gian tấn công.
Xem ra nơi này chính là Hãm không sơn, không gian thác loạn khó trách Ma tộc nhất thời chưa công được. Thật không hiểu những người khổng lồ nắm mấu chốt trong đó thế nào.
Nhưng Ma tộc cũng không canh giữ gần Hãm không sơn, ngược lại để ra khác nhiều chỗ trống.
Mà những người khổng lồ không vì thế ra khỏi Hãm không sơn, khiến quanh Hãm không sơn vô cùng tĩnh mịch. Đúng là phải gặp người khổng lồ mới hiểu được, Đường Kiếp nghĩ rồi bay tới Hãm không sơn.
Hãm không sơn hung hiểm, lấy thực lực của Đường Kiếp và hiểu biết về trận pháp cũng không dám nói tất qua.
Tuy nhiên Đường Kiếp vẫn là mạnh mẽ xông tới, nếu không khó thể gặp Cự Linh Vương. Lúc này thân hình chợt lóe, tiến vào trong núi.
Vừa vào thì thấy xung quanh thay đổi bất ngờ, khe nứt không gian lao tới cắt mình.
Khe nứt không gian có thể nói là binh khí mạnh nhất, không có vật chất có thể chống cự, Thể Tu thiên địch nhất cũng không thể chống cự. Đường Kiếp thân hình chớp động, né tránh một kích này.
Ngay sau đó lại có hai đao không gian bay tới.
Đường Kiếp chơp liên tuc, thoải mái tránh thoát.
Tiếp theo là bốn đạo, tám đạo, mười sáu đạo không gian ùn ùn kéo đến.
Đường Kiếp cười nói: - Vẫn có thể gia tăng, quả nhiên năng lượng nơi này đã bị Cự Linh tộc nắm giữ. Nắm giữ là tốt rồi, nắm giữ là tốt rồi!
Đường Kiếp không sợ Cự Linh tộc nắm giữ, chỉ sợ bọn họ không nắm giữ. Chỉ cần họ nắm giữ, Đường Kiếp có thể tìm ra bí quyết tiến vào. Ngược lại không gian loạn lưu đơn thuần, kiến thức trận pháp của hắn sẽ không đáng tin, bởi vì không ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Đường Kiếp càng đi lưỡi đao không gian càng nhiều, chỉ có điều Đường Kiếp vẫn thoải mái, đồng thời nói: Tê Hà Giới Đường Kiếp, cầu kiến Cự Linh Vương. Ta không phải Ma tộc, là nhân loại tới giúp các ngươi.
Không có tiếng trả lời, từng đợt sóng lao tới không ngừng.
Xem ra không chịu tin. Đường Kiếp thở dài. Cũng khó trách, Cửu Nạn yêu tăng vốn âm hiểm, có lẽ đã từng dùng cách này. Cự Linh tộc không chịu tin hắn cũng không lạ, chỉ tiếp tục đi tới.
Có lẽ phát hiện đối thủ khó chơi, không gian lưỡi lưu đột nhiên dừng lại.
Sau đó ở xa có một lưỡi đao ánh sáng bay nhanh đến.
Ngay khi tới gần Đường Kiếp, đột nhiên ánh sáng hóa thành một tấm lưới lớn trùm tới Đường Kiếp.
Ồ! Đường Kiếp cười thành tiếng: Vẫn là chiêu thức ấy. Đường Kiếp hóa thành hư ảo, mênh mông như sương mù, dù từng đạo lưỡi đao không gian xẹt qua lại khôi phục như cũ.
Chiêu thức nhìn đơn giản, kì thực phải thuần Thể Tu có thân thể hoàn mỹ mới làm được.
Nhưng nếu không gian loạn lưu chỉ cần sương hóa có thể đối phó thì cũng không thể được xưng là hiểm địa có thể giết cả đại la.
Ngay lúc Đường Kiếp né tránh, gió lốc không gian khủng bố đánh úp lại.
Gió lốc không gian đến đâu, vạn vật tàn diệt, dù là Ngọc Thành Tử cũng không dám nữa là Đường Kiếp, chỉ có thể tránh lui. Gió lốc không gian điên cuồng xông tới như thủy triều khiến Đường Kiếp vội vàng thoái lui ra ngoài Hãm không sơn. Thân hình vừa biến mất thì cỗ gió lốc không gian ầm một tiếng, nháy mắt khuếch trương san bằng xung quanh.
Nhìn vùng đất bị san bằng, Đường Kiếp hiểu sao nơi này không có Ma tộc thủ hộ.
Nhất định là trước kia có đại ma đầu làm như vậy, kết quả bị gió lốc không gian trực tiếp san bằng khiến chúng không dám tụ tập ở đây.
Thật đúng là khó đối phó. Đường Kiếp lắc đầu, lần nữa xông vào.
Lúc này đổi sang cửa khác. Một lát sau, Đường Kiếp lại đi ra, lại là một cỗ gió lốc không gian bùng nổ, không hề khác trước.
Đường Kiếp cũng không tức giận, tiếp tục đổi góc độ tấn công.
Một lần xông pha mất bảy ngày bảy đêm.
Trong bảy ngày, Đường Kiếp xông vào Hãm không sơn đều bị gió lốc không gian đánh bật lại. Gió lốc không gian kết nối vô tận hư không nên không ngừng không nghỉ, vĩnh viễn cũng không hao hết.
Hắn cũng vô số lần thử kết nối với cự nhân Cự Linh Giới, nhưng đối phương không đáp lời, có vẻ như đánh chết cũng không tin. Hôm đó, Đường Kiếp lại thất bại, kêu gọi đối phương không trả lời, trong lòng tức giận, nói: Cự Linh Giới quả nhiên không thể nói lý. Các ngươi thực sự nghĩ dựa vào Hãm không sơn có thể tử thủ sao? Không phải chỉ là điên đảo ngũ hành thác loạn âm dương Tu di đại trận ư, xem ta phá nó đây!
A? Trong núi rốt cục truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Đây là ngày thứ bảy, Cự Linh Giới lần đầu đáp lại Đường Kiếp. Có lẽ ý thức mình nói lỡ, sau tiếng kêu đối phương không nói gì nữa, Đường Kiếp lại chỉ cười lạnh một tiếng bay lên phát đạo phù tin tức: Chu Tước, ngươi và Hồng Thần Cơ đến chỗ ta. Đường Kiếp có thể đoán ra cũng không kỳ quái.
Trận pháp có thể lợi dụng khống chế không gian loạn lưu vốn không nhiêu, Đường Kiếp cũng không hoang phí bảy ngày, sau khi thăm dò đã xác nhận đây là Điên đảo ngũ hành thác loạn âm dương Tu di đại trận trong truyền thuyết.
Điên đảo ngũ hành thác loạn âm dương Tu di đại trận chính là một trong những tiên trận cao cấp thiên hạ, uy lực không dưới Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận và Bình hải bát trọng sơn. Trận này có đặc điểm lớn nhất là phức tạp dị thường, thác loạn mê tung đủ làm người ta phát điên. Bởi vì nó biến hóa mọi lúc, người trong trận cần căn cứ canh giờ, tính toán biến hóa mới có thể thông qua. Chỉ hơi không cẩn thận sẽ chết trong trận, không biết có bao nhiêu tiền bối bày ra trận này xong cũng chết trong đó.
Chỉ trông vào một Đường Kiếp chưa nắm chắc bài tẩy, nhưng ít nhất hắn còn có giúp đỡ. Hồng Thần Cơ là trận đạo tông sư không kém gì hắn, Chu Tước cũng là thiên phú Âm Dương Ngũ Hành. Điên đảo ngũ hành thác loạn âm dương tu di đại trận là thủ đoạn của Âm Dương Ngũ Hành, thác loạn ngự sử sinh ra vô số biến hóa, do đó hình thành đại trận, có Chu Tước ở đây, cơ hội hiểu rõ bí mật sẽ lớn hơn. Đáng tiếc phân thân của hắn bị Ngọc Thành Tử cướp đi, nếu không nhập đạo Âm Dương Ngũ Hành có thể thu phục phần nào trận này.
Phá vỡ cương phong sau một thời gian ngắn, Chu Tước mang theo Hồng Thần Cơ bay tới.
Hồng Thần Cơ đã cười nói: Có gì liên quan tới Âm Dương Ngũ Hành trận cần phá sao?
Rốt cuộc là người từng trải, vừa nghe Đường Kiếp muốn mình và Chu Tước tới thì đã đoán được tám chín phần mười.
Đường Kiếp dẫn hai người đi xuống, cười nói: Điên đảo ngũ hành thác loạn âm dương Tu di đại trận, thế nào? Đủ vị chưa?
Hồng Thần Cơ lập tức sáng mắt: Không ngờ là trận này? Đây chính là tiên trận trong truyền thuyết, khó gặp! Nghe nói trận này nhất phòng thủ, vô cùng thác loạn, không có cách thì một trăm năm cũng đừng mơ vào được. Chỉ tính sai một chút thì sẽ chết. Trận pháp như thế, muốn phá nhanh cũng khó.
Đường Kiếp cười nói: Đúng vậy, mấu chốt là trận này ở Hãm không sơn, nơi không gian bạc nhược có vô số không gian lốc xoáy, không gian loạn lưu. Điên đảo Ngũ Hành trận bố trí ở đây có thể dùng gió lốc không gian tăng thêm sát thế. Suốt bảy ngày ta không thể xông vào, khó trách những Ma tộc kia đến giờ vẫn chưa có cách.
Nghe thế, Hồng Thần Cơ lại lắc đầu nói: Không đúng!
Cái gì không đúng? Đường Kiếp sửng sốt.
Hồng Thần Cơ nói: Gió lốc không gian vô hạn, nhưng năng lượng khởi động trận pháp có hạn. Phàm là tiên trận càng cao, muốn tồn tại lâu dài càng cần nhiều năng lượng. Theo lời ngươi, Hãm không sơn là nơi không gian loạn lưu, chỗ như thế không thích hợp thành lập trận pháp đóng kín, Đường Kiếp ngạc nhiên.
Đúng vậy, sao mình không đê y đên điểm ấy?
Gió lốc không gian có thể vô hạn, nhưng năng lượng ủng hộ trận pháp là hữu hạn. Quả nhiên gừng càng già càng cay, mình đã không đê y đên chuyện này.
Lão phu cam đoan, chỉ cần ra tay ở đây nhất định có thể phá trận này! Hồng Thần Cơ son sắt nói.
Đường Kiếp lại lắc đầu: Không được, không thể sử dụng phương pháp này.
Vì sao? Hồng Thần Cơ khó hiểu.
Ta muốn đi vào, không phải phá trận. Trận pháp mà phá thì lấy gì ngăn cản Ma tộc? Đường Kiếp hỏi lại.
Hồng Thần Cơ cười khổ nói: Là ta không đê y, nói như vậy vẫn phải theo đường chính, không dễ xử lý.
Không dễ làm có thể làm từ từ. Ta chỉ thấy lạ một chuyện... Đường Kiếp thì thào tự nói.
Giới chủ kỳ quái chuyện gì? Hồng Thần Cơ hỏi. Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp nói: Ngươi nói, nếu nhược điểm lớn nhất của trận này là không cách nào thành lập năng lượng vĩnh hằng, như vậy trên lý luận phải không ngừng tiến công thì không thể hao hết năng lượng trận pháp này?
Đương nhiên. Hồng Thần Cơ trả lời:
Bảy ngày không ngừng thử, phỏng chừng cũng khiến năng lượng của bọn họ tiêu hao không ít.
Nói cách khác, Cửu Nạn yêu tăng vẫn có một cách ngu ngốc có thể giải quyết trận này... Trên lý luận là thế. Có lẽ là bọn họ không nhìn ra. Hồng Thần Cơ nói.
Cũng có thể là nhìn ra lại không muốn sử dụng. Đường Kiếp bổ sung một câu.
Không biết năng lượng dự trữ của đối phương, không biết cần cho vào bao nhiêu binh lực, không muốn tổn thất quá thê thảm và nghiêm trọng, cũng có thể trở thành lý do không muốn sử dụng phương pháp kia.
Nhưng lúc này, trong lòng Đường Kiếp vẫn cảm thấy bất an.
Lấy thái độ nhất quán của Ma tộc, bọn họ sẽ để ý ma vật tổn thất sao? Không nhìn ra hay luyến tiếc? Không tự tin hay vì nguyên nhân gì khác? Đường Kiếp chìm vào suy tư.