Hãn Hải Cát lau mồ hôi, trong lòng mắng một câu như vậy.
Bắt đầu từ Hồng Vân Lão Tổ, cuộc chiến nhân ma chính thức thăng cấp, bắt đầu tiến nhập giai đoạn kịch liệt. Biểu hiện trực tiếp nhất là chiến đấu đã liên tục suốt ba mươi ngày vẫn chưa dừng lại.
Song phương ngươi tới ta đi sử dụng pháp thuật đối khác, pháp lực hao hết sẽ thay thế, hồi phục lại ra trận, Nhân Tộc như thế, Ma tộc cũng giống như vậy. Chiến tranh bởi thế giằng co mãi không dừng. Chiến đấu một phần và toàn diện khác nhau ở chỗ vế trước có thể khống chế, vế sau thì không.
Mà hiện tại, thế cục đang phát triển theo hướng chiến đấu toàn diện, giằng co suốt ba mươi ngày, gần như không có điểm dừng.
Hãn Hải Cát đã lên đầu thành lần thứ mười ba, mười hai lần trước tương đối may, có kinh hãi mà không gặp nguy hiểm, chỉ một lần không cẩn thận trúng công kích của Ma tộc, bị thương ở cánh tay, nhưng dùng đan dược rồi nhanh phục hồi như cũ. Chỉ là hai bạn tốt của hắn không may như vậy. Một bị Ma tộc dùng hỏa hồng tiễn nổ tan thành tro bụi, người kia thì thảm hại hơn, bị ma đầu dùng đại thần thông hóa thành bột mịn, hài cốt không còn.
"Thời gian này, khi nào mới được một cái đầu." Hãn Hải Cát lầu bầu.
"Gì đã hô mệt? Mới bắt đầu mà!" Lã Phát Huy cười lớn nói.
Hắn cười còn tỏ oai, thoạt nhìn có chút buồn cười, sóng nhiệt trên không khiến tóc Lã Phát Huy hơi quăn xoắn, lửa khói để lại tro tàn, Lã Phát Huy không để ý, đứng trên đầu thành không ngừng hạ pháp thuật, thỉnh thoảng hưng phấn hò hét "42, 43"
Hãn Hải Cát lườm hắn: "Ngươi thì vui vẻ rồi, đâu giống như ta."
Hắn đặt hai cánh tay lên tường thành, trên tường thành có sóng gợn. Chỗ hai bàn tay của Hãn Hải Cát có hai lốc xoáy nhỏ. Hãn Hải Cát thông qua đó không ngừng truyền pháp lực của mình vào trong lốc xoáy.
Đây là cung cấp pháp lực ủng hộ trận pháp Định Quân thành, nếu chỉ dựa vào linh thạch thì tiêu hao quá lớn. Linh thạch chỉ khi gặp đối thủ hùng mạnh, thời khắc mấu chốt mới sử dụng.
Tuy nhiên làm người cung ứng pháp lực thì không bằng Lã Phát Huy tự mình ra trận giết địch tới vui sướng, cũng khó trách vẻ mặt Hãn Hải Cát không hề tình nguyện.
Lã Phát Huy nhếch miệng cười: "Chỉ có thể trách ngươi, ai nói ngươi lựa chọn Toàn Nguyên Quyết. Toàn Nguyên Quyết vận chuyển pháp lực sinh sôi không ngừng, đương nhiên thích hợp đưa vào thâu nhập pháp lực. Ta chọn Động Kim Quyết giống giới chủ, cũng là pháp thuật nhưng ta thi triển ra uy năng mạnh hơn hai phần, đương nhiên là phụ trách công kích tự do."
Đội hình Tê Hà Giới an bài căn cứ theo tình huống các nơi. Am hiểu hồi nguyên dưỡng khí thì đưa vào thâu nhập pháp lực, am hiểu tiến công thì tự do công kích, giết chóc Ma tộc thấp hơn, am hiểu chiến trận liên hợp thì tạo thành chiến trận chuyên đối phó đối thủ hùng mạnh, am hiểu ngự khí thì lái hư không phi toa, không thì thao tác Thái Hư không du pháo phát động đả kích.
Toàn bộ Tê Hà tu quân dưới Đường Kiếp dẫn dắt đã dùng diện mạo mới xuất hiện trước Hồng Mông Ma tộc, gây rung động cho Hồng Mông Ma tộc, về phần Hãn Hải Cát, Lã Phát Huy huy mạnh thì cũng chỉ là một chấm nhỏ trong đại quân. Rầm rầm!
Trong tiếng pháo lại có một gã cao đẳng Ma tộc ngã xuống.
Trên đầu thành phát ra tiếng hoan hô hưng phấn.
Đây là một tiểu đội mười người, thủ lĩnh là thiếu nữ gương mặt thanh tú tên Lạc Nhi, chính là cô nương năm đó đi theo sư phụ bị cự thu, liền lặng lẽ lẫn vào khôi lỗi doanh.
Sau đại chiến Tiếp thiên lĩnh, Sư Ngư cô chết trận, tiểu cô nương này lại chỉ huy khôi lỗi cứng rắn giết chết không ít ma vật, có phần công lao.
Mà khi Đường Kiếp mở ra công huân bảng, lấy việc giết địch đổi tài nguyên tu luyện, Lạc Nhi càng cố gắng tu luyện, dũng cảm chiến đấu, kết quả chưa đầy hai mươi năm đã tăng lên tới Thiên Tâm kỳ.
Nguy nan đi kèm kỳ ngộ, mỗi lần gặp đại chiến là lúc anh hùng lớp lớp xuất hiện. Anh hùng cũ ngã xuống, anh hùng mới đứng lên.
Lạc Nhi bây giờ còn chưa được coi là anh hùng, nhưng nàng đã là thủ lĩnh một tiểu đội mười người. Cao đẳng Ma tộc kia là nàng dẫn dắt đánh ra một kích trí mạng khiến hắn ngã xuống. Vì thế, trước ngực Lạc Nhi lộ ra một đạo kim sắc hoa văn.
Đây là huân chương công lao do Đường Kiếp tự tay thiết kế, không có năng lực chiến đấu, tác dụng duy nhất chính là ghi chép chiến công, phán định công lao người đeo. Đương nhiên, mọi thiết kế đều có chỗ thiếu hụt, dù là Đường Kiếp cũng không thể làm ra huân chương hoàn mỹ vô khuyết. Kiện bảo vật này lấy số lượng đánh chết làm tiêu chuẩn, cũng khó thể công bằng được hết, cũng khó tránh khỏi có tranh luận.
Tỷ như hiện tại, trong một tiểu đội mười người, một mỹ nam tử tức giận hừ nói: "Sầm Lạc Nhi, ngươi lại đoạt chiến công của chúng ta, Ma tộc này rõ ràng do chúng ta đánh trọng thương."
"Thôi đi!" Sầm Lạc Nhi bĩu môi: "Hơn mười mười người liên hợp ra tay, dựa vào cái gì nói là công lao của ngươi lớn nhất? Lại nói ngươi cũng có đoạt của chúng ta, hôm qua do chúng ta chủ công, chẳng phải đã bị ngươi đoạt?" "Ngươi..." Người trẻ tuổi bị Sầm Lạc Nhi làm tức giận, Sầm Lạc Nhi lại căn bản không để ý tới, ngược lại nhân cơ hội chỉ huy liên tục công kích.
Đúng lúc này, tiếng rít bén nhọn vang lên:
"Cẩn thận, là Hắc Yểm!"
Vừa nghe đến Hắc Yểm, tất cả tu sĩ định thần. Nơi không xa trên bầu trời có một ác ma màu đen cánh dơi sừng cong đang bay tới với tốc độ cao, hướng đầu thành há miệng rít.
Hắc triều đánh tới đầu thành. Trải qua ba mươi ngày chiến đấu, năng lực phòng thủ của thủy trận đang sụt giảm nhanh chóng, sóng gợn màu đen xuyên qua lá chắn đánh về phía mọi người, thế công vô biên, cường độ công kích rõ ràng đã đạt đến hóa thần, đội mười người không thể tiếp được.
"Xông vào trận phong!" Theo một tiếng kêu vang lên, một bóng dáng màu trắng chợt xuất hiện, giương tay vung một cỗ phong trào nghênh hướng làn sóng gợn màu đen. Cùng lúc đó Sầm Lạc Nhi, nam tử mày rậm cùng với bốn mươi người khác ở trận đầu cũng đồng loạt ra tay, lực lượng đánh ra giúp phong trào tăng cường, nhưng chỉ chặn được một chút.
Lúc này mới nhìn thấy đó là nam tử áo trắng, tướng mạo anh tuấn, chỉ là điều sắc mặt lạnh như băng. "Tần sư huynh!" Sầm Lạc Nhi vui mừng gọi.
Tần sư huynh kia nói: "Thiên Hành hỏa, mau!
Lại có cánh tay vươn ra, một đạo Linh khí liên tiếp kéo dài đến Tần sư huynh, phong trào chợt chuyển hóa thành ngọn lửa nện vào Hắc Yểm ma làm nó kêu thảm ngã bay ra ngoài, nhưng chỉ thương mà không chết, ở trên không trung dạo một vòng tự bay trở về.
Tần sư huynh này mới thu tay, nói: "Giết nhiều địch, ít đấu võ mồm!" "Uhm." Sầm Lạc Nhi và nam tử mày rậm lúc này mới cúi đầu không nói.
Vì đấu võ mồm mà phân tâm, nếu không nhờ Tần sư huynh ra tay đúng lúc, chỉ sợ mấy người họ sẽ táng thân nơi này.
Hai người nhìn nhau, hừ một tiếng nghiêng đầu đi.
Các tu sĩ đánh trận đương nhiên quan trọng, nhưng chân chính quyết định thắng bại vẫn là các Đại Năng đó.
Trên bầu trời, một hồi đại chiến đang tiến hành.
Phía Nhân Tộc là Vân Thiên Lan, Cô Xạ tiên tử, Nhiên Tình hoa hậu, Mục Tự Dương, Diệp Vân Tử, Hoàng Vô Cực, Quý Văn Trường tổng cộng mười ba vị vô thượng Chân Tiên, Ma giới có mười tám vị Chân Tiên Ma Chủ.
Lấy mười ba đối mười tám, Nhân Tộc rõ ràng rơi xuống hạ phong, nhưng lại có pháp trận ủng hộ.
Lúc này một gã Ma Chủ mang theo ma phong mãnh liệt tới, một nữ tiên thấy thế cười nói: "Lại là Hắc tử âm phong, Thích Ma Đà, ngươi chỉ có chút kỹ xảo đó sao?"
Nói xong tế lên một ngọn cổ đăng. Cổ đăng chiếu rọi ra hào quang ấm áp, dưới tia sáng này chiếu rọi xuống, tất cả âm phong tiêu tan vô tung.
Cô gái này là Vân Lư tiên tử, chính là một Chân tiên của Bạch Sơn giới. Tê Hà Giới bước trên con đường tinh không, đi vào Bạch Sơn giới gặp Vân Lư tiên tử là hậu duệ duy nhất một gia tộc chết thảm trong tay Ma tộc, gia nhập Tê Hà Giới, trở thành Tê Hà Chân Tiên. Chính khí đăng của nàng là đại đạo thần binh, chủ chính khí vô song, đuổi ma trấn yêu, có hiệu quả khắc chế Hồng Mông Ma tộc, khiến tử âm phong quả nhiên mất đi hiệu lực.
Chỉlà đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Chính khí đăng mới lên đã bị mây đen ngập nước cuốn tới, đón đỡ sự ăn mòn của chính khí đăng mà vào.
"Lam Thần Hạ, ngươi đừng vô sỉ như vậy, thích đánh lén sao, nhưng có lão phu ở đây ngươi đừng mơ qua được cửa này." Hoàng Vô Cực lên tiếng, Lượng Thiên xích vượt mỏi khoảng cách không gian hiện ra phía trên Ma Chủ Lam Thần Hạ, BA nện xuống đỉnh đầu hắn.
Huyết hoa nở rộ.
"NGAO!" Ma Chủ tên Lam Thần Hạ gầm rú: "Hoàng Vô Cực, ngươi đáng chết!"
Lúc nói không trung gợn sóng, khiến tốc độ trảo của Lam Thần Hạ giảm đi, Hoàng Vô Cực dễ dàng hiện lên.
"Chết tiệt, pháp trận đáng ghét! Bao giờ Tôn chủ mới ra tay? Chỉ cần ngài chịu ra tay, Nhân Tộc đã sớm chết, đâu cần kéo dài đến hiện tại." Lam Thần Hạ phẫn nộ hét. Hoàng Vô Cực cười ha ha nói: "Con lừa ngốc đó sợ giới chủ nhà ta, không dám tới."
"Vậy sao?" Một thanh âm thản nhiên vang lên.
Vì thế Hoàng Vô Cực thấy một khuôn mặt cực đại hiện ra trong thiên địa, đúng là mặt của Cửu Nạn yêu tăng, như một người khổng lồ đang đứng trên hư không nhìn xuống thế giới, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng và khinh thường.
Thấy gương mặt khổng lồ, tất cả mọi người run rẩy.
Hoàng Vô Cực run rẩy nói: "Điều này... không thể là sự thật, là ảo giác... Nhất định là ảo giác!" Ngay sau đó, Cửu Nạn yêu tăng nâng một ngón tay hướng về Hoàng Vô Cực, dưới chỉ tay như trụ trời, Hoàng Vô Cực trông nhỏ bé như con kiến.