Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1598: Chấp hành vận mệnh



Chương 1274: Chấp hành vận mệnh

"Phật Tổ?"

Nghe Đường Tử Hi lên tiếng, thiện niệm phân thân của Cửu Nạn hòa thượng gật đầu nói: "Thiên Đạo là Ma, Phật Tổ từ bỏ, tự lập Phật đạo, không nằm trong Thập Nhị Đại Đạo, gieo khắp đại thiên thế giới."

"Vì vậy bị Thiên Đạo căm thù, là kẻ địch của Thiên Đạo?" Đường Tử Hi hỏi.

Cửu Nạn cười nói: "Tự thành một đạo không giống với phản đạo, chỉ là lập cái mới trên cái đã có chứ không lật đổ nó."
"Hóa ra là vậy." Đường Tử Hi hiểu ra.

Nếu như nói Thiên Đạo là Hoàng, Ngọc Thành Tử thông ngộ Thập Nhị Đại Đạo là quyền thần, Đường Kiếp Ly Kinh Phản Đạo là phản quân, như vậy Phật Tổ là tiểu quốc biên cương, tôn Thiên Đạo làm thượng bang nhưng vẫn có sức ảnh hưởng của mình. Còn Cửu Nạn cùng Tam Thánh, kẻ trước đại diện cho lợi kiếm trong tay quân hoàng như Cẩm y vệ, kẻ sau thì đại biểu dân ý của phổ la đại chúng, tuy đều là ủng hộ nhưng phương thức khác biệt. Vì thế Cửu Nạn nhập ma, Tam Thánh vẫn ở Chính giới.

Cho tới Cự Linh Giới là dư nghiệt tiền triều.

Chiến tranh phát sinh tại Cự Linh Giới, kỳ thực chính là cuộc đọ sức giữa các thế lực như vậy, mục đích chỉ vì vương miện thần thánh trên bảo tọa chí cao kia.

Hiểu rõ đầu đuôi sự tình, Đường Tử Hi liền nói: "Đa tạ đại sư nói cho, ta đã biết bí mật của Cửu Nạn, bây giờ phải trở về phục mệnh, không biết đại sư có muốn cản ta?"

Cửu Nạn nói: "Ta sẽ không ngăn cản tiểu thí chủ. Nhưng ta luân hồi bách thế, mục đích chính là vì Cửu Nạn kia. Như tiểu thí chủ không ngại lão nạp lúc trước vô lễ, lão nạp nguyện cùng tiểu thí chủ đi Cự Linh Giới, trợ lực cho trận chiến này."

"Nếu thế thì quá tốt." Đường Tử Hi cười nói.
"Tiểu thí chủ hãy đi theo ta, lão nạp biết một truyền tống trận có thể trực tiếp đi Cự Linh Giới." Hòa thượng kia rời phật đường.

Đường Tử Hi đuổi theo, hiếu kỳ hỏi: "Truyền tống trận một vạn năm trước? Còn dùng được không."

Nang đến ngại hòa thượng lừa nàng, lão hòa thượng là Tiên Đai, thực lực mạnh hơn nàng, như muôn hai nang trực tiếp động thủ là được.

Hòa thượng cũng không quay đầu lại vừa đi vừa trả lời: "Không phải truyền tống trận một vạn năm trước."

"A? Vậy làm sao ngươi biết?"
Đường Tử Hi hiếu kỳ.

"Lão nạp cung không biết, chỉ là sau khi tỉnh lại, trong đầu có thêm ký ức này. Có lẽ đây chính là vận mệnh an bài. Lão nạp vốn không phải Cửu Nạn chân chính, chỉ là hạt giống thiện niệm luân hồi chuyển thế, ý nghĩa tồn tại của lão nạp để đối phó Cửu Nạn kia."

"Là như vậy sao. . ." Đường Tử Hi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu đi theo hòa thượng.

Ầm Ầm Ầm Ầm!
Khi Thiên Đạo Mê Cung xuất hiện, Cự Linh Vương cùng Ngọc Thành Tử lao vào nhau.

Ngọc Thành Tử dựa vào thần hồn hư ảnh khổng lồ, nhưng do hết sức ngưng luyện đã gần như chân thân. Mỗi một lần ra tay, mỗi một lần gào thét, thậm chí mỗi một lần hô hấp, trừng mắt đều là thiên băng địa liệt khủng bố.

Nhưng dù sao cũng chỉ là thần linh của hắn.

Không có đạo binh, không có thực thể, chỉ dựa vào thần linh cùng Cự Linh Vương tác chiến, tương đương với trói lại một tay với một chân cùng đối thủ tác chiến. Cự Linh Vương có thể đối trận Cửu Nạn Yêu Tăng mà không rơi xuống hạ phong, bên trong Đại La Kim Tiên cung thuộc tồn tại đỉnh cấp, ngay cả Đường Kiếp không dùng Thiên Đạo Lĩnh Vực cũng không dám nói thắng hắn.
Vì vậy cuộc tỷ thí này Ngọc Thành Tử rơi xuống hạ phong.

Trong Thiên Đạo Mê Cung, Cự Linh Vương ầm ầm ầm huy động thiết quyền.

Hắn quyền phong như điện, quyền thế như núi, quyền ý như hồng, quyền kình như biển. Bất luận pháp lực lãng triều Ngọc Thành Tử dâng lên mạnh mẽ đến mức nào, thiết quyền của hắn cũng có thể cường hoành, cứng rắn, mạnh mẽ đập tan, đánh nát.

Bá đạo đến không thể nói lý!

Từng quyền chấn động hư không, mỗi một quyền khiến hư không phá nát, vô tận lan lưu.
Mặc kệ là băng sương hỏa diễm, cương phong huyết vũ thế nào cũng chỉ một quyền phá liệt, phá toái, phá diệt!

Có là đạo pháp chân ý cũng không thể làm gì được hắn.

Trong thiên không trào dâng anh kiêm.

Đó là Thiên Ngân Kiếm Bộc.

Không có Hiên Viên Kiếm liền lấy khí làm kiếm. Kiếm khí tung hoành, kiếm ý tiêu dương, kiếm đạo vô cương!

Nhưng mà đánh vào thiết quyền của Cự Linh Vương cũng chỉ tạo ra vết thương nhỏ bé, sau một khắc thân thể cường hãn kia lại tự phục hồi như cũ.
Ngọc Thành Tử lại thi triển Thập Tuyệt Sát Nhận, Hủy Diệt đao đạo, bá tuyệt cường hoành, phá hủy tất cả, thiêu cháy tất cả sinh cơ.

Nhưng mà đánh vào Cự Linh Vương, khí tức Hủy Diệt khủng bố cùng Sinh Mệnh chi lực va chạm, chỉ hình thành một phiến sáng và tối tranh đấu, mà cuối cùng bên sinh mệnh cường hãn thắng lợi.

Ngọc Thành Tử vận chuyển Vô Song Thiên Mục, muốn tìm kiếm nhược điểm của Cự Linh Vương.

Nhưng mà Cự Linh Vương chiến khu vô song, căn bản không có kẽ hở mà tìm.

Thần linh vận chuyển, sinh Vạn Cổ Trọng Lâu, bố Tinh La Ma Cương đại trận, nhưng so với lúc trước càng thảm hại hơn. Cự Linh Vương ba quyền đánh vỡ Vạn Cổ Trọng Lâu, Tinh La Ma Cương trận đánh vào hắn chỉ như gãi ngứa.

Ngọc Thành Tử lại thi triển Sát Na Phương Hoa, để Cự Linh Vương rơi vào trong thời gian, hành động chậm lại, Cự Linh Vương dường như không biết. Ngọc Thành Tử trong nháy mắt đánh ra trăm nghìn loại thần thông, hơn trăm tiên thuật, mượn dòng chảy thời gian đánh vào Cự Linh Vương, thẳng tới khi Cự Linh Vương máu thịt tung toé, rồi trong một khắc tiếp theo cấp tốc phục hồi như cũ.

Cự Linh Vương như cự nhân đánh không chết, bất luận Ngọc Thành Tử thi triển thủ đoạn thế nào, vẫn cường hãn, bá đạo, cuồng mãnh áp bức Ngọc Thành Tử lui lại, Thiên Đạo Mê Cung trào dâng gợn sóng, nhưng bất luận thải quang chiếu sáng thế nào, khí thế khủng bố của Cự Linh Vương vẫn không giảm.

Đám người xem tâm tình chấn động.
"Cự Linh Vương này rất cường đại. Phu quân, ngươi lấy thể tu đối kháng với hắn, nhất định không phải đối thủ của hắn." Hứa Diệu Nhiên hiếm hoi thừa nhận chồng mình không bằng người khác.

Hắn nói: "Nhưng cuối cùng khó tránh khỏi vận mệnh."

Đúng, bất luận Cự Linh Vương cường đại, dũng mãnh thế nào, nhưng đều không tránh được vận mệnh cuối cùng của bản thân.

Chính vì nguyên nhân này, hắn chiếm thượng phong nhưng khuôn mặt bi thương, ánh mắt tuyệt vọng. Hắn chiến đấu như sự giãy dụa cuối cùng của kẻ bất cam thiên mệnh.
Hắn không chỉ muốn thắng lợi, còn muốn chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.

Nhưng chính vì nguyên nhân này, hắn muốn sáng tạo ra sự huy hoàng cuối cùng.

Hắn xuất quyền.

Manh me xuất quyền.

Một quyền nặng hơn một quyền, giống như muốn đem hết thảy lực lượng phát tiết ra.

Thân là Tiên Đế, Ngọc Thành Tử cũng có chút không chịu được.

Vạn Giới Vương Đình, trên Ngọc Thần Tọa.
Sắc mặt Ngọc Thành Tử tái nhợt, hừ một tiếng, một cánh tay tóm lấy Hiên Viên Kiếm.

Hắn muốn xuất động bản thể cùng đạo binh.

Nhưng ngay khi đó, Đường Kiếp đã khẽ mỉm cười: "Tiên Đế lâu nay có khoẻ không?"

Chỉ là một câu chào hỏi lại khiến tay cầm kiếm của Ngọc Thành Tử đột nhiên cứng đờ, rồi dần dần long ra.

Hắn biết rõ, nếu như lúc này hắn ra tay thì Đường Kiếp cung sẽ ra tay.

Vậy thì hắn sẽ một mình độc đấu Đường Kiếp cùng Cự Linh Vương.
Không có thần niệm chống đỡ, chỉ dựa vào tiên thể cùng Hiên Viên Kiếm, Ngọc Thành Tử không nắm chắc đối phó được Đường Kiếp. Hiên Viên Kiếm tuy co môt không hai, song Đế Nhận lại là khắc tinh của nó.

Vì vậy hắn chỉ có thể nhịn!

Tay cầm kiếm lỏng ra, Ngọc Thành Tử vẫn nhắm mắt, mặc cho thần linh cùng Cự Linh đại chiến, mặc cho Cự Linh Vương dựa vào thân thể vô cùng cường hoành của hắn nghiền ép bản thân.

Hứa Diệu Nhiên khẽ nhíu mày: "Chàng đã nói, Ngọc Thành Tử hẳn còn có thủ đoạn. Nếu như hắn còn lá bài tẩy thì sao chưa sử dụng?"
Đường Kiếp lắc đầu: "Ta cung không rõ, nhưng ta dám khẳng định, thứ Ngọc Thành Tử trù tính van năm, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy."

"Hiện tại không hề đơn giản." Vân Thiên Lan nói: "Nếu như không phải bị ngươi bẫy chết tam tiên, Vạn Giới Vương Đình không tính Ngọc Thành Tử, chỉ riêng Đại La Kim Tiên đã có chín vị. Đó chính là Đại La Kim Tiên! Sau khi ngủ đông van năm, Ngọc Thành Tử bồi dưỡng ra tam tên Kim Tiên mới, kinh người thế nào! Hắn còn lĩnh ngộ Thập Nhị Đại Đạo. . ."

"Còn chưa đủ." Đường Kiếp dứt khoát lắc đầu: "Nhất định còn có hậu chiêu, chỉ là tạm thời chưa xuất hiện. Hắn đang chờ gì đó. . ."

Nói xong, Đường Kiếp nhíu mày thêm chặt.

Trong lòng có cảm giác không ổn nhưng không nói ra được khiến Đường Kiếp biết, còn có một tầng phiền phức chưa vượt qua. Loại nguy cơ này theo Tứ Diện Toàn Tri Quan không ngừng chuyển động trên đầu Ngọc Thành Tử kia mà dần xác định hắn vẫn đang sử dụng Tứ Diện Toàn Tri Quan, vẫn còn tiếp tục phá giải Thiên Đạo Mê Cung.

Dưới tình huống nguy hiểm này, hắn vẫn còn có tâm tư phá giải mê cung, mang ý nghĩa hắn cực kỳ tự tin.

Tự tin này từ đâu mà đến?
Đường Kiếp không tìm được, trong lòng nôn nóng.

Đúng vào lúc này, liền nghe Thiên Đạo Mê Cung đột nhiên "Ầm" một tiếng.

Chúng nhân đồng thời nhìn nơi âm thanh truyền lại, liền thấy Thiên Đạo Mê Cung phảng phất như một tinh giới độc lập kia dần nứt ra một vết nứt.

Có ánh sáng từ bên trong thấm ra, soi sáng chân trời, chiếu vào lòng người run rẩy.

Đây là Thiên Đạo Mê Cung bị phá giải sao?

Trong lòng tất cả mọi người đều xuất hiện ý niệm này.
Ngay cả Tây Thiên Phật Tổ cũng thở dài: "Cấm địa cuối cùng đã lộ ánh rạng đông. . . Ngọc Thành Tử đạo huynh, ngươi không sai, lĩnh ngộ Thập Nhị Đại Đạo quả nhiên là then chốt phá giải Thiên Đạo Mê Cung, không uổng công ngươi chờ đợi van năm."

Ngọc Thành Tử hừ một tiếng: "Chỉ là mở ra một vết nứt mà thôi."

Phật Tổ nói: "Không sao. Nếu Thiên Đạo Mê Cung đã hiện chỗ khuyết, mở rộng ra chỉ là vấn đề thời gian."

"Không sai." Ngọc Thành Tử mỉm cười.
Thần linh bị Cự Linh Vương áp chế phi thường thảm, nhưng từ việc hắn vẫn có dư lực phá giải mê cung thì biết Cự Linh Vương muốn diệt thần linh này không dễ dàng.

Đối với Ngọc Thành Tử mà nói, đây chỉ là vấn đề thời gian.

"Không!" Giữa tình hình này, Cửu Nạn Yêu Tăng đột nhiên lớn tiếng quát lên: "Một đám Thiên Đạo phản đồ, có ta ở đây, bọn ngươi đừng hòng tiến vào cấm địa."

Cửu Nạn Yêu Tăng nói xong, khí thế đột nhiên tăng vọt, tu vi không ngừng kéo lên, tán phát ra khí thế hùng hồn khủng bố, chỉ cần là khí phách kia đã khiến cho vô số người không dám chống lại.
"Thánh Tiên?" Tê Hà chúng nhân đồng thời kinh ngạc lên tiếng.

Thực lực của Cửu Nạn Yêu Tăng đang đột phá, đạt đến cấp độ Thánh Tiên.

Đây là dạng đề thăng khủng bố gì, tất cả mọi người đều choáng váng.

Chỉ có Đường Kiếp lẩm bẩm nói: "Đây chính là nguyên nhân vì sao ngươi đề thăng nhanh như vậy sao? Thiên Đạo trợ giúp. Nguyên lai ngươi đang vì Thiên Đạo tác chiến. Nhưng cung may là có ngươi để ta thấy rõ bản chất của Thánh Tiên. Chứng Đạo Thánh Tiên. . . Hắc hắc, nguyên lai đây chính là Chứng Đạo Thánh Tiên. Phải nắm giữ đạo thuộc về mình, tín niệm thuộc về mình mới có thể thành tựu tiên vị chí cao vô thượng kia sao? Tam Thánh, Phật Tổ, ngươi đều là như vậy. Thậm chí Ngọc Thành Tử cũng giống như vậy, bọn họ đều có ý nghĩ của chính mình, cho nên mới có thể thành tựu Thánh Tiên. Chỉ bất quá, thành tựu của ngươi trực tiếp nhờ vào Thiên Đạo. . . Thiên Đạo kéo lên."

Đường Kiếp nhìn phía chân trời.

Trong thiên không vẫn không có gì cả, thế nhưng Đường Kiếp có thể cảm giác được ý chí của Thiên Đạo.

Chính là thiên ý này để Cửu Nạn đột phá tất cả, thành tựu chí cao, thậm chí để Cửu Nạn đề thăng.

Đường Kiếp có thể cảm nhận được, thực lực của Cửu Nạn đang tăng lên, thậm chí vượt qua Tam Thánh, vượt qua Phật Tổ.

Thân thể của hắn to lớn, lần nữa hóa thành vạn dặm.
Nhưng ma thể lúc trước cùng Đường Kiếp chiến đấu chỉ là hư tượng, hiện tại lại là chân thân!

Cao tới van dăm đầy khủng bố.

"Hống!" Cửu Nạn gầm lên, thất biện liên đài chuyển động, Hắc Ám Phật Quốc bao phủ bát phương, hắn dùng sức một người áp chế toàn bộ Phật giới, ngay cả Tây Thiên Phật Tổ cũng vô pháp ngăn cản.

Nhưng mà đối mặt với tình hình này, Ngọc Thành Tử vẫn không hề gợn sóng, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Rốt cục vẫn đi đến một bước này sao? Bản tôn đã chờ mong từ lâu."

Theo lời này của hắn, bên trong Vạn Giới Vương Đình có một đạo hào quang đột nhiên xuất hiện.

Một luồng sáng truyền tống xuất hiện phía trên Vạn Giới Vương Đình, đối chuẩn chiến trường Cự Linh tinh không.

Tiếp theo là một bóng người xuất hiện giữa chiến trường.

Vào lúc bóng người kia xuất hiện, Đường Kiếp kịch chấn: "Tử Hi!"

Người xuất hiện kia rõ ràng là Đường Tử Hi.

Trong tay Đường Tử Hi còn cầm một hạt châu, trong minh châu như ẩn như hiện một khuôn mặt người. Nang vừa xuất hiện liền cao giọng nói:
"Cửu Nạn Yêu Tăng, còn chưa chịu chết!"

Nói đã ném hạt châu kia về Cửu Nạn Yêu Tăng.

"Không!" Đường Kiếp kêu lên.

Một khắc đó hắn đã biết hậu chiêu của Ngọc Thành Tử là gì.

Ngọc Thành Tử hơi ngạc nhiên một thoáng, lập tức mỉm cười: "Không nghĩ tới kẻ chấp hành vận mệnh là nang. . . Đường Kiếp, đây chính là vận mệnh an bài!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com