Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1611: Vận mệnh



Chương 1287: Vận mệnh

"Đó là chuyện phát sinh một vạn hai ngàn năm trước, vào Hồng Mông Đại Kiếp, Ma tộc xâm lấn, thiên hạ găp nan. Ta tu hành thành công, lòng mang thiên hạ, tập hợp thiên hạ tu sĩ cùng Ma tộc đại chiến. Chinh chiến bốn mươi năm, rốt cục đại bại Ma tộc, dẫn theo tu sĩ tiến nhập Hồng Mông..."

Trên bàn dài, Ngọc Thành Tử thổn thức nhớ lại chuyện năm đó.

Cuộc chiến một vạn hai ngàn năm trước cũng là cuộc chiến giúp Ngọc Thành Tử thành danh.

Vào lúc ấy Ngọc Thành Tử đã là Chứng Đạo Thánh Tiên, nhập lục đạo, có thể nói là vô địch thiên hạ. Ma tộc xâm lược vào lúc này, Ngọc Thành Tử đương nhiên anh dũng dốc chiến, kết quả thu được đại thắng huy hoàng chưa từng có trong lịch sử chính giới.

Ngọc Thành Tử đã có sẵn căn cơ sáng tạo Vạn Giới Vương Đình, sau khi từ Hồng Mông Giới trở về sau, Ngọc Thành Tử chính thức sáng lập Vạn Giới Vương Đình.

Nhưng giờ Ngọc Thành Tử đang kể chuyện khi hắn xâm nhập Hồng Mông.

"Hồng Mông Giới rộng lớn, diện tích lãnh thổ vô hạn. Nếu muốn chiếm giữ nơi này vừa không có khả năng, cung không có ý nghĩa. Bởi vậy ta đã lập kế hoạch xâm lược như lửa, cướp đoạt tài nguyên, mượn lực đả lực, lấy ma chế ma..."

Do sách lược ảnh hưởng, Ngọc Thành Tử mang theo tiên tu đại quân tiến vào Hồng Mông Giới vẫn xưng vô địch. Hồng Mông Ma tộc tuy nhiều nhưng không đoàn kết. Ở Hồng Mông Ma giới chinh chiến nhiều năm, Ngọc Thành Tử đã tạo được ranh giới lớn, đồng thời cung cướp đoạt được lương lơn tài nguyên.

"Tình thế vẫn duy trì đến năm thứ 25 ta tiến vào Hồng Mông Giới." Ngọc Thành Tử thản nhiên lên tiếng: "Một ngày kia, chúng ta đi tới một nơi. Đó là một đầm lầy màu đen rất lớn, trông như một tinh giới nho. Ở nơi đó chúng ta gặp phải Ma tộc mạnh nhất từ khi khai chiến tới nay. Thấp nhất cung có tu vi Tử Phủ, thể phách cường hãn, như là..."

"Những ma quái kia? Hay cự nhân ở cự linh giới?" Đường Kiếp nói.

"Đúng thế." Ngọc Thành Tử trả lời: "Hơn nữa chúng hung hãn không sợ chết, liều mạng ngăn cản quân ta."

Vương Diêu và chúng ma nhìn nhau, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp sợ.

Cuối cùng vẫn là Vương Diêu nói: "Tiên Đế có biết chỗ đó tên là gì?"

Ngọc Thành Tử trả lời: "Sau đó ta mới biết, nơi đó là Hóa Ma Trì."

Xoạt!

Một đám ma đầu hoàn toàn đứng thẳng lên.
"Hóa Ma Trì, ngươi đi Hóa Ma Trì!"

"Thật là to gan, lại dám xông vào cấm địa Ma tộc!"

"Ngươi đang tìm chết!"

Đám ma đầu dồn dập gào thét.

Ngọc Thành Tử cười lạnh: "Xông cũng đã xông, đừng nói trước đó ta không biết đó là Hóa Ma Trì, dù biết thì vẫn sẽ xông vào."

Hóa Ma Trì, Hồng Mông Ma tộc đệ nhất cấm địa. Có người nói nó chứa một bí mật liên quan với Hồng Mông Ma tộc, nếu như có ai có thể tiến vào trở ra thì có thể trở thành Ma tộc ma đế chí cao vô thượng.

Nhưng tới nay chưa có vị nào ma đầu nào làm được, ai xông vào đều hóa thành thủ vệ cho nơi này. Trong số đó có chí ít bảy vị Ma tộc đại tôn không tin tà, cùng một đám ma chủ nỗ lực muốn kiếm lợi từ Hóa Ma Trì.

Bọn họ đã vĩnh viễn ở lại vùng đất kia.

Ma tộc Ngọc Thành Tử gặp trong đầm lầy chính là Ma tộc xông Hóa Ma Trì thất bại, lưu lại nơi đó.

Theo năm tháng trôi qua, truyền thuyết Hóa Ma Trì càng mạnh, bây giờ nó đã trở thành thánh địa của Hồng Mông Ma tộc, kẻ tiến vào chính là khinh nhờn, chính là muốn chết.
Chẳng ai ngờ Ngọc Thành Tử một đường thảo phạt lại đánh tới Thánh địa Hóa Ma Trì.

Vương Diêu cười lạnh nói: "Nhưng ngươi không có xông vào? Nếu ngươi xông, hôm nay đã sớm là bộ xương khô trong đó."

Không ngờ Ngọc Thành Tử lắc đầu: "Ngươi sai rồi, ta tiên vào Hóa Ma Trì, hơn nữa còn vào thẳng trung tâm Hóa Ma Trì."

Quần ma biến sắc, cùng nhau quát lên: "Không thể nào!"
Ngược lại Đường Kiếp nói: "Ngươi đã chiếm được tin tức ở nơi đó?"

Quần ma chấn động nói không ra lời.

Ngọc Thành Tử không trả lời, chỉ than thở: "Tiến vào Hóa Ma Trì từng bước hiểm trở. Những Ma tộc như giết không chết kia liều mạng ngăn cản chúng ta, như là cự nhân trong cự linh giới. Ta cùng bộ hạ một đường huyết chiến, trả cái giá lớn nhất từ trước tới nay. Linh Lung, Vô Cực, Long Tổ, Thiên Lang... Tất cả bộ hạ chết sạch."

Tây Vương Mẫu cùng Chiến Thiên Lang há hốc miệng.

Ngọc Thành Tử nói bọn họ chết rồi, đó là chuyện gì thế?
Còn có Hóa Ma Trì, trong ký ức của bọn họ rõ ràng không hề đi vào, còn là Ngọc Thành Tử tự mình hạ lệnh không cho ai tiến vào mà?

Ngọc Thành Tử tiếp tục nói: "Nhưng khi đó ta như phát điên, liều mạng hướng về phía trước, trong đầu luôn có một thanh âm kêu gọi, hô hoán ta nhất định phải đi vào, chỉ đi vào mới có thể thấy được sinh cơ."

Lúc nói lời này, Ngọc Thành Tử như đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, hai mắt tỏa sáng, ánh mắt kiên nghị, phảng phất như đang cắn răng thông qua một đoạn đường đoạn hồn.

Ngay cả Tây Vương Mẫu Chiến Thiên Lang cũng kinh ngạc.
Lẽ nào Ngọc Thành Tử nói thật? Bọn họ đã từng chết?

Ngọc Thành Tử vẫn tiếp tục lên tiếng: "Ta liều mạng tiến tới, tất cả bộ hạ đã chết sạch mới tới trung tâm Hóa Ma Trì. Đó là một vết nứt hắc ám hẹp dài, đi về một vùng không gian khác, một đại thiên thế giới khác."

Hơi hơi dừng một chút, Ngọc Thành Tử mới tiếp tục nói: "Ta đi vào, ở nơi đó, ta thấy cảnh sắc đẹp nhất trong cuộc đời..."

Trong mắt Ngọc Thành Tử đầy say mê: "Đó là đại đạo trải rộng trước mặt ngươi, bày ra mọi bí mật thiên địa, như tiên nữ có thể khiến phàm nhân chết trong mị lực vô tận. Khi đó Thiên Đạo là thứ thành lập pháp tắc thiên địa, là lực lượng cực hạn thế gian, là thứ cả đời ta theo đuổi! Nó ở ngay đó, ta đã nhìn thấy!"

Ngọc Thành Tử đột nhiên hô lớn lên, tâm tình kích động, không còn dáng vẻ thong dong.

Vào đúng lúc này, mọi người mới thấy động lực hắn theo đuổi điên cuồng mà thâm trầm như vậy.

Sau khi kích động, Ngọc Thành Tử về chỗ tiếp tục nói: "Sau đó trước mặt ta xuất hiện hai cánh môn. Tiến vào mới biết ta có hai lựa chọn. Một là Tử Môn, sau khi tiến vào ta có thể sẽ chết, cũng có thể sẽ đạt được tương lai vô hạn. Một phiến là sinh môn, tiến vào nơi đó mọi việc sẽ quay về điểm bắt đầu."
"Ta s, ta lựa chọn về điểm bắt đầu."

"Ta đến gần sinh môn, vậy là ta phát hiện một lối vào Hóa Ma Trì khác. Ta mất đi huynh đệ, chính là kẻ đứng bên cạnh ta. Ta đến gần ta, cùng hắn hợp làm một thể. Ta thấy vết nứt biến mất, nó không nữa tồn tại."

"Thời gian quay vể khoảnh khắc tiến vào."

"Ta hạ lệnh, toàn quân lui lại."

Nghịch chuyển thời gian.

Lần này không còn nhằm vào một người, mà là một đại thiên thế giới.
Không có ai biết việc Ngọc Thành Tử trải qua, đám Tây Thánh Mẫu cũng không biết mình đã chết một lần.

Bọn họ chỉ biết Ngọc Thành Tử đứng ở lối vào trạm kế tiếp, sau đó hạ lệnh tất cả mọi người lùi lại.

Vậy là Hóa Ma Trì vẫn tồn tại, vẫn là đệ nhất cấm địa Ma tộc ai cũng không thê tiên vao.

Chỉ là có một suy nghĩ cắm rễ trong lòng Ngọc Thành Tử.

Sau đó không lâu Ngọc Thành Tử trở về chính giới, chính thức thành lập Vạn Giới Vương Đình.
Ai nấy đều cho rằng Ngọc Thành Tử muốn thành lập một tu giới có trật tự thống nhất Thiên Đạo, hình thành ba tầng phàm, linh, tiên, lại không biết Ngọc Thành Tử vẫn luôn giãy dụa trong mâu thuẫn.

Hắn không thể quên hai cánh cửa kia, cũng không thể quên sự lựa chọn của mình.

Hắn không biết nếu như đi tới một lần nữa, bản thân sẽ chọn gì.

Thế nhưng theo thời gian trôi đi, tiến tới không đường, mà khát vọng truy tìm Thiên Đạo ngày càng mạnh, Ngọc Thành Tử biết tương lai của mình ở ngay sau vết nứt.

Vậy là hắn bắt đầu truy tìm.
Truy tìm vết nứt, truy tìm bí mật Thiên Đạo.

Hai ngan năm cứ như thế trôi qua, trong lòng Vương Đình dần hoàn thiện mộ Tiên Đế, chỉ là trong lòng Ngọc Thành Tử, mỹ cảnh kia không cách nào tái hiện.

Ngay lúc Ngọc Thành Tử nghĩ mình đã vĩnh viễn mất đi cơ duyên.

Một ngày kia, hắn gặp một người.

"Lê Cửu Dương." Ngọc Thành Tử chậm rãi nói: "Khi Dao tiên đưa hắn về, ta liền cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Lực thể tu tinh khiết làm ta thay đổi sắc mặt. Vận mệnh trong nháy mắt biến thành rõ ràng, trong chớp mắt, ta biết cơ hội ta kiếm tìm ở ngay trên người hắn."
"Vậy là, ta bắt đầu thiết kế. Ta biêt tứ đại thánh thú vẫn luôn khát vọng đột phá huyết thống, vậy là ta tác động lão Long, để hắn cho rằng Dao tiên là mấu chốt đột phá."

"Là ngươi! Là ngươi trong bóng tối bố trí tất cả những thứ này!" Cơ Dao Tiên đứng lên, phẫn nộ chỉ Ngọc Thành Tử.

"Đúng, là ta!" Ngọc Thành Tử mỉm cười: "Là ta dẫn dắt Thanh Long ra tay, để ngươi yêu Lê Cửu Dương, khiến ngươi cùng Dao Nữ rơi vào vòng tình ái."

"Tại sao?" Cơ Dao Tiên điên cuồng hô to.
"Bởi vì đó là vận mệnh của các ngươi! Ta theo vận mệnh chỉ dẫn, tống Lê Cửu Dương vào ma ngục!" Ngọc Thành Tử lớn tiếng trả lời, sau đó hắn run rẩy: "Ta cho rằng hắn sẽ trở thành kẻ dẫn đường cho ta tìm tơi vết nứt, lại không ngờ rằng..."

Ngọc Thành Tử phẫn nộ hô: "Tên khốn kiếp này tự đi vào. Vết nứt đó nằm ngay trong ma ngục!"

"Vận mệnh, trêu đùa ta! ! !"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com