Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 187: Nhắc nhở



Trước đó Đường Kiếp vẫn bất động đứng đó nhìn hai người ra tay. Mãi tới lúc này mới tới ngăn Thị Mộng, khinh miệt nhìn phi kiếm đánh úp tới, tùy tay dùng tay bắt, không dùng pháp thuật mà cứ như vậy dùng tay không nắm lấy phi kiếm. Thân kiếm sắc bén điên cuồng cử động trong lòng bàn tay hắn nhưng lại chẳng cắt nối được một miếng da, ngay Mặc Hương đang đứng xem cũng ngây người.

Đây là thực lực của học sinh năm hai sao?

Đường Kiếp thong thả nói:
- Mặc Hương này tuy là học sinh năm bốn nhưng thực lực có hạn, thiếu gia và Thị Mộng liên kết cũng đủ đối phó, chỉ có điều bị phi kiếm dọa thất kinh. Đối phó với loại công kích này, biện pháp tốt nhất là thiếu gia triệu hồi con rối ngăn cản, Thị Mộng không nên dùng ẩn thân thuật mà nên dùng hô phong thuật, không có uy lực nhưng lại có thể nhiễu loạn linh triều. Năng lực của cô ta sẽ bị ảnh hưởng, khống chế phi kiếm tất bị trở ngại, thiếu gia lại dùng quỷ búa phản kích là có thể phá!

Nói xong hắn vung tay ném lại thanh kiếm cho Mặc Hương, thản nhiên nói:
- Làm lại một lần.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Mặc Hương tức giận cắn chặt răng, tên khốn khiếp này, định biến nơi này thành chỗ huấn luyện cho thiếu gia nhà hắn sao?

Nhưng trong mắt Đường Kiếp, đây đúng là thời cơ tốt để rèn luyện khả năng ứng biến cho Vệ Thiên Xung và Thị Mộng.

Không có gì mang tới tiến bộ thực tế hơn việc chiến đấu trên chiến trường.

Tương lai có thể Vệ Thiên Xung sẽ đối phó với kẻ thù khó chơi hơn nữa, nếu không bắt đầu từ nơi hỗn tạp này thì bắt đầu từ đâu nữa chứ?

Nghe Đường Kiếp nói, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nhìn nhau cười, đồng thời cười nói với Mặc Hương:
- Vậy thì tới đi, cô bé!

Hai học sinh năm hai đối phó một học sinh năm bốn nhưng không hề sợ hãi, phản ứng hào hùng ngút trời.

Tất cả là Đường Kiếp tin tưởng họ.

Phi kiếm vào tay, Mặc Hương lần nữa chiến đấu với Vệ Thiên Xung Thị Mộng, những tên gia đinh kia cũng muốn xông lên hỗ trợ, chỉ riêng Đường Kiếp cứ chắp tay đứng đó. Hắn vừa để lộ bản lĩnh tay không bắt kiếm nên ai cũng biết hắn mới người mạnh nhất trong ba người. Nhất thời chẳng ai dám xông lên, chỉ có thể nhìn ba người Mặc Hương quyết đấu.

Đường Kiếp hứng thú đứng một bên xem, vừa xem vừa nhắc nên ứng phó thế nào.

- Nàng ta thân pháp nhẹ nhàng, động tác mơ hồ, thiếu gia tăng cường âm binh giằng co, khiến thị không dậy nổi. Thị Mộng, dùng phong hành thuật.

Thị Mộng không biết sao Đường Kiếp bảo mình dùng Phong hành thuật, nhưng vẫn tuân theo lời hắn.

Mặc Hương bị hai người liên kết đánh có phần gian nan, Vệ Thiên Xung dùng âm binh giằng co thật đáng ghét. Lúc Đường Kiếp nhắc nhở lại điên cuồng xông lên, mắt thấy sắp không chống đỡ được, Đường Kiếp đột nhiên nói:
- Mặc Hương, đấu pháp của ngươi quá mức bảo thủ không chịu thay đổi. Ngươi chỉ đuổi theo bản thể thì có ích gì? Thiếu gia nhà ta có Yên La Bộ, lại có Thị Mộng ở bên phụ trợ trị liệu, ngươi muốn giết đúng là rất khó. Biện pháp tốt nhất dùng Lưu Vân tụ tấn nhanh chóng đánh chết âm binh. Âm binh quấn quít nhưng thực lực hữu hạn. Ngươi cường sát âm Binh, bức y không ngừng triệu tập, tiêu hao linh khí y, đồng thời cũng có thể giảm bớt vấn đề tốc độ bị chế ngự. Cho dù y dùng lại Thiếu Hải Toàn Nguyên Quyết, nhưng dùng tu vi Linh Hồ năm bốn của ngươi chẳng lẽ lại kém y?

Lời này vừa ra, Mặc Hương tỉnh táo lại.

Đúng vậy, sao ta cứ bám theo tên mập không tha?

Ý niệm thay đổi, Lưu Vân tụ rút ra quất vào âm binh, tạo ra âm phong mãnh liệt.

Vệ Thiên Xung tức giận vừa tiếp tục bổ sung triệu tập vừa hô to:
- Đường Kiếp ngươi làm gì vậy?

Đường Kiếp không nhanh không chậm nói:
- Pháp thuật Thị Mộng có nhiều nhưng không tinh, lại không có vật hộ thân, yếu nhất trong hai người, chủ công Thị Mộng, lấy nhanh đánh chậm, ta cam đoan ngươi có thế khiến y không dùng được chút pháp thuật nào.

Dứt lời, phi kiếm của Mặc Hương lại lần nữa bay về phía Thị Mộng.

Thị Mộng sợ tới mức vừa lăn vừa chạy, cũng may y có Phong hành thuật nên tránh thoát, giờ y mới hiểu sao Đường Kiếp lại bảo mình dùng phép này, tức giận hét lên.
- Đường Kiếp ngươi điên à?

Đường Kiếp nói.
- Muốn tiến bộ phải đối mặt với kẻ thù có khả năng uy hiếp, kích phát tiềm lực…Thiếu gia, ngươi còn không mau bảo vệ Thị Mộng, y sẽ chết thật đấy.

Mắt thấy phi kiếm đuổi theo Thị Mộng, Vệ Thiên Xung dậm mạnh chân đẩy Thị Mộng ra, phi kiếm kia chém vào người y khiến máu chảy đầm đìa.

Y có Vô Úy Thuật thêm vào nên không biết đau, ngược lại còn vung ngược tay, Trảm cốt phủ hung dữ chém xuống phi kiếm khiến nó lay động dữ dội, Mặc Hương vội vàng thu lại né tránh.

Quỷ phủ một kích không thành, tạm thời không thể phát động thêm, phi kiếm đã chém về phía cổ Vệ Thiên Xung, trong lòng Vệ Thiên Xung rung động, cũng may con rối cứu viện đúng lúc, một quyền đập bay phi kiếm, chỉ có điều Lưu Vân Tụ đã nhanh chóng quấn lấy con rối ném ra ngoài, phi kiếm chém thêm lần nữa, chém tới hai người tè ra quần.

Được Đường Kiếp chỉ điểm, thêm vào Mặc Hương cũng là học sinh năm bốn dần lấy lại thế chủ động.

Kể từ đó, Vệ Thiên Xung tức giận trừng mắt quát Đường Kiếp.
- Đường Kiếp! Còn không mau giúp?

Đường Kiếp nói.
- Thiếu gia khống chế con rối vẫn có khiếm khuyết. Vận dụng con rối quan trọng ở chỗ linh hoạt tùy ý, Linh Khống Thuật không chỉ dùng để khống chế rối mà còn tạo ra liên kết giữa người và rối. Nếu không con rối cấp bậc cao có thể tự vận hành thì cần gì tới Linh khống thuật? Nhưng thực tế, những con rối kia đều có phương pháp khống chế tốt nhất.

Lời Đường Kiếp khiến Vệ Thiên Xung như hiểu ra, y khẽ thì thào.
- Ý ngươi là…

- Dùng cho tốt Linh khống thuật, con rối mới trở thành vũ khí chân chính của ngươi.
Đường Kiếp thản nhiên giải thích.

Mặc Hương chém thêm một kiếm, nếu là bình thường, Vệ Thiên Xung sẽ ưu tiên quay đầu bỏ chạy.

Nhưng lúc này y lại bị lời Đường Kiếp nói tác động, thế nào lại lựa chọn ngược lại.

Y tung con rối về phía Mặc Hương.
- Kéo!

Con rối kia đột nhiên ra tay, cuốn lấy Lưu Vân Tụ.

Lưu Vân Tụ này, ngay cả khi còn trong tay Mặc Hương đã như bị xé thành hai, Mặc Hương bị nó kéo ngược tới, cảm giác khó chịu, ngay cả phi kiếm cũng không thể khống chế bay sát qua mặt Vệ Thiên Xung.

Vệ Thiên Xung nhấc tay lên, ép lực xuống.
- Đánh ngã!

Con rối kia giật mạnh Lưu Vân Tụ ném xuống đất, hung dữ đánh Mặc Hương ngã xuống.

Lần này Mặc Hương thật không kịp né tránh, ngã mạnh xuống đất, toàn cảnh hỗn loạn.

Còn chưa kịp làm gì đã thấy hai chân con rối vừa chạm đất đã bay tới oanh kích như đạn pháo, một đường xông thẳng tới.

Tiểu cô nương đáng thương chưa từng trải qua chuyện tàn bạo thế này, bị đánh hộc máu thối lui, cùng lúc đó, Thị Mộng cũng phát ra một đạo âm kiếm về phía Mặc Hương, đồng thời nhanh chóng chạy tới dùng thuật trị thương cho Vệ Thiên Xung.

Mắt thấy Mặc Hương bị thương không đứng dậy được, Vệ Thiên Xung đắc ý cười, đang định dừng tay thì nghe Đường Kiếp nói.
- Lâm trận đối địch không được nhân từ nương tay, trước khi kẻ thù hoàn toàn mất đi khả năng phải kháng phải…tiếp tục công kích.

Ầm!

Con rối vung hai nắm đấm, cuồng bạo nện xuống Mặc Hương.

Mắt thấy công kích này linh hoạt sắc bén vô cùng, nhìn con rối hào hùng đó, Mặc Hương biến sắc, trong lòng biết chạy trời không khỏi nắng nên nhắm mắt chờ chết.

Đúng lúc này, trong khu rừng Từ phủ vang một tiếng quát lớn.
- Dừng tay.

Một đạo kiếm quang trong rừng bay ra đánh vào con rối.

Con rối nặng nề bị kiếm quang đánh bay ra ngoài, cũng may có trận pháp hộ thể nên không có vết thương trí mạng.

Lúc này, có một người trong rừng bước ra.

Người này mặc võ sĩ bào màu trắng, rõ ràng là thanh niên nhưng trên mặt đầy râu ria, sắc mặt tiều tụy, vẻ mặt bi phẫn, lúc bước từ rừng ra còn mang theo phong phạm nam tử tang thương.

- Cô gia!
Thấy người này xuất hiện, mọi người đồng thanh hô.

Đường Kiếp mỉm cười, lẩm bẩm:
- Chính chủ rốt cục đã ra.

Không hỏi cũng biết, người này chính là Lâm Lãng.

Quả nhiên y vẫn tránh trong Từ gia.

Hắn lập tức nói:
- Thị Mộng!

Thị Mộng lập tức dùng biện thức thuật, một lát sau gật đầu với Đường Kiếp:
- Chính là y, không phải người khác giả trang!

Lâm Lãng vừa xuất hiện, việc đầu tiên là nâng Mặc Hương dậy:
- Mặc Hương, mấy ngày nay ủy khuất ngươi rồi.

- Thiếu gia, là hầu gái vô năng, không thể lừa gạt họ.
Mặc Hương duyên dáng khóc lóc.

Có thể thấy quan hệ chủ tớ cũng không tệ

Ngược lại Lâm Lãng lắc đầu:
- Đây không phải lỗi của ngươi, phải tìm tới chung quy sẽ tìm tới, chỉ có điều không ngờ lại tới nhanh như vậy... Thật không đáng.

Nói xong y thở dài, vẻ mặt đau buồn thất vọng, lúc này mới nhìn về phía ba người Đường Kiếp, nhìn quanh một vòng cuối cùng dừng lại trên người Đường Kiếp:
- Ngươi chính là học sinh Tẩy Nguyệt Đường Kiếp?

Đường Kiếp cười gật đầu.

Lại nói, Lâm Lãng có ngày hôm nay, thật sự rất có liên quan tới Đường Kiếp.

Nếu không phải bị Ưng đường bắt giữ, nếu không phải Đường Kiếp định vị, Tẩy Nguyệt phái đến giờ cũng không thể biết Lâm Nguyên Minh là thiên thần ám tử, lại càng không có họa diệt môn Lâm gia.

Lâm Lãng và Đường Kiếp, dù dùng từ huyết hải thâm cừu để hình dung cũng không đủ.

Thấy Đường Kiếp thừa nhận, Lâm Lãng cười ha ha:
- Được, rất tốt! Quả nhiên ông trời có mắt, cho ta có cơ hội so với ngươi, nếu như vậy còn chờ gì nữa?

Nói xong y khẽ vẫy tay, bảo kiếm lúc trước dùng để đánh con rối đã tự động bay về trong tay hắn, sau đó chém một kiếm về phía Đường Kiếp.

Một kiếm này trông như tùy ý, nhưng lại kèm theo kiếm hoa trang nghiêm, trong nháy mắt đã phong tỏa đường lui quanh Đường Kiếp, có thể thấy thực lực kẻ này rất mạnh, trong học viện cũng là tinh anh hạng nhất.

- Các ngươi lui ra!
Đường Kiếp không dám sơ suất, vừa hô một tiếng, Đoạn Tràng Đao xuất hiện trong tay, nghênh đón một đạo lạnh thấu xương kia.

Đao kiếm chạm nhau kích phát quang hoa rực rỡ, hai người đồng thời run lên, Đường Kiếp mãnh liệt đánh tới trước, Đoạn Tràng Đao đâm thẳng vào thắt lưng Lâm Lãng.

Đoạn Tràng Đao thân có móc câu, dùng để móc đâm còn có uy lực lớn hơn chém, bình thường tỷ thí Đường Kiếp sẽ lấy chém làm chủ, lúc này ra tay cũng xuất những chiêu trí mạng.

Lâm Lãng nhanh lui về phía sau, thân hình uốn éo, Đoạn Tràng Đao lướt sát qua người y, đồng thời đâm ra một kiếm:
- Liễu Nhứ Tùy Phong Kiếm!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com