Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 189:



- Hay, hay lắm! Học sinh Tẩy Nguyệt quả nhiên danh bất hư truyền, Lâm Lãng ta tu luyện năm năm, so ra vẫn kém học sinh mới chỉ học tập một năm, trận này ngươi thắng!
Lâm Lãng ho ra máu, cười lớn.

Đường Kiếp âm trầm trả lời:
- Kèm theo con tin, thắng cũng không vẻ vang gì.

- Nhưng vì nàng nhúng tay ngươi mới thất bại trong gang tấc. Ngươi đừng nghĩ ta không thấy, một kích cuối cùng của ngươi đã làm ngọc bột nứt vỡ, nếu không có Mặc Hương tới cứu, ta vẫn thua.
Lâm Lãng buồn bã cười.

Đường Kiếp có cảm giác thán phục sâu sắc.

Dù thế nào, người này cũng xem như một người đàn ông, đối mặt với người hầu cũng không muốn xuống tay, bại chính là bại, thản nhiên thừa nhận, đối mặt với tình huống này, hắn có phần thông cảm với Lâm Lãng.

Nhưng ngược lại Mặc Hương khóc hô:
- Cô gia ngài thật khờ, ngài thật khờ! Ngài lưu thủ làm gì? Ta chết đi thì sao, ngài còn được sống, tiểu thư và tiểu thiếu gia còn cần ngài chiếu cố!

Tiểu thiếu gia?

Nghe thấy từ này, Đường Kiếp hơi kinh ngạc.

Nếu hắn nhớ không lầm, Từ phủ chỉ có mình Từ Mộ Quân là con gái!

Chẳng lẽ...

Trong lòng hắn xuất hiện hàn ý.

Lâm Lãng yêu thương sờ đầu Mặc Hương:
- Đồ ngốc, học viện Tẩy Nguyệt đã tìm được nơi này, dù có giết họ, sau này cũng có những người khác tới... người Tẩy Nguyệt phái không chết không thôi.

- Nhưng…
Mặc Hương còn muốn nói đã bị Lâm Lãng đẩy ra.

Y loạng choạng đứng lên, nói với Đường Kiếp.
- Muốn dùng đầu ta đổi lấy tài nguyên tiên lộ? Được, tới bắt đi.

Đường Kiếp nhíu máy như muốn nói gì thì chợt nghe một cô hầu gái trong rừng chạy ra hét.
- Cô gia, cô gia, đại tiểu thư và tiểu thiếu gia…nhanh không kịp rồi!

- Cái gì?
Lâm Lãng chấn động, vừa rồi còn đang khẳng khái chịu chết vội chạy vào rừng.

- Đừng hòng chạy.
Vệ Thiên Xung hét lên vừa muốn đuổi theo thì bị Đường Kiếp ngăn lại.

Đường Kiếp nhìn qua mọi người, ánh mắt Từ lão gia nhìn hắn, run rẩy như kích động rồi mới theo Lâm Lãng vào trong rừng.

Dọc đường đi, họ xuyên ra rừng cây, qua một vườn hoa, thấy từ xa có một căn nhà gỗ nhỏ.

Cửa nhà gỗ mở, Lâm Lãng đứng trước giường, trên giường có một nữ tử tiều tụy đang nằm, sắc mặt ảm đạm, nhìn qua vẫn là tiểu mỹ nhân. Hàng chân mày có phần giống với Từ Đình An, có thể đây đúng là Từ Mộ Quân.

Trong lòng nàng còn ôm một đứa nhỏ, vào lúc này đang oa oa khóc nỉ non, trên mặt còn hiện màu sắc xanh rất lạ.

Một tay Lâm Lãng đặt lên người đứa bé kia, dưới sự vuốt ve không ngừng, sắc xanh dần biến mất, tiếng trẻ khóc cũng nhỏ dần.

Một lát sau, đứa trẻ tiếp tục ngủ lại.

Lúc này Lâm Lãng mới nhẹ nhàng thở ra.

- Ất Mộc Thanh nguyên chưởng...
Thanh âm của Đường Kiếp vang lên sau lưng Lâm Lãng:
- Đây là nguyên nhân ngươi vẫn ở lại Từ gia không chịu đi?

Lâm Lãng run rẩy, cuối cùng trầm giọng nói:
- Lúc ta chạy có một gã đệ tử Tẩy Nguyệt đuổi theo. Ta cùng Mộ Quân, Mặc Hương liên kết mới giết được người kia. Tuy nhiên thực lực người kia quá mạnh, trước khi chết còn dùng Ất Mộc Thanh nguyên chưởng đả thương Mộ Quân. Khi đó nàng sắp lâm bồn, Mộc độc xâm nhập, ảnh hưởng đến đứa nhỏ...

Hắn nói xong, quay lại nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung, Thị Mộng ba người sóng vai đứng phía sau y.

Mà ở bên ngoài, Từ Đình An được gia đinh nâng đỡ lo lắng nhìn vào trong chứ không dám tiến vào.

Lão nhân này, đúng là đang nghĩ chuyện đau khổ nhất.

Một bên là người Tẩy Nguyệt phái gây áp lực, một bên là ái nữ ngoại tôn nguy trong sớm tối, cần cứu chữa.

Nhưng họ vẫn không thể tìm người khác hỗ trợ.

Tội phản quốc thông đồng với địch, chém chết cả nhà!

Đây không chỉ là Văn Tâm Quốc, đây là luật của cả Tê Hà Giới.

Mà dựa theo pháp lệnh Văn Tâm Quốc, cả nhà vẻn vẹn chỉ có trực hệ, quan hệ thông gia và họ hàng xa không nằm trong phạm vi, nhưng đứa bé của Lâm Lãng và Từ Mộ Quân sinh ra ắt phải chết không còn nghi ngờ gì.

Từ Mộ Quân có thể không chết, nhưng cũng phải chịu số phận giam cầm.

Đối với lão nhân này, đây đúng là chuyện lão không thể tiếp nhận, dù sao đây là nữ nhi duy nhất, ngoại tôn duy nhất, cũng vì vậy lão mới mạo hiểm thu nhận đứa con rể này, còn ra tay cứu chữa.

- Khó trách lúc ta và ngươi giao chiến luôn có cảm giác như ngươi vừa qua một hồi đại chiến, dù linh khí hay thể lực cũng không phải trạng thái tốt nhất, vì đứa nhỏ này, chắc ngươi cũng tiêu hao không ít.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Năm hai với năm sáu có thể bất phân thắng bại, một phần do Đường Kiếp có thực lực xuất chúng thì còn lại do Lâm Lãng tiêu hao linh lực quá mức, nếu không dù là Đường Kiếp thắng thì cũng là thắng thì cũng phải đợi sau khi khổ chiến, dựa vào sức hồi phục hơn người mà kéo dài chứ không phải trực tiếp đánh ngang tay với đối thủ.

Thứ Đường Kiếp am hiểu vẫn là đánh lâu dài.

- Bây giờ nói cũng có ý nghĩa gì!
Lâm Lãng cười khổ.
- Vốn ta cho là còn mấy ngày, loại trừ toàn bộ Mộc độc trong cơ thể đứa nhỏ, đáng tiếc là các ngươi đã tới…

Đường Kiếp đi tới ôm lấy đứa bé kia.

Từ Mộ Quân khẩn trương nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp ôm đứa bé đang ngủ say, dùng một tia linh khí thăm dò cơ thể.

Nhanh chóng xác định Lâm Lãng không nói dối, độc trong cơ thể đã gần như loại bỏ chỉ còn một chút ít, nếu họ không đến, có lẽ trong mấy ngày nữa sẽ trừ bỏ hết hậu hoạn.

Tiếp theo hắn lại cầm tay Từ Mộ Quân, nhíu mày.
- Độc tố trong cơ thể ngươi không còn nhiều nhưng đã nhập vào lục phủ ngũ tạng, dù còn sống thì cũng không thể tu luyện nữa.

Từ Mộ Quân lại nhếch môi cười như sớm biết, cũng không quá để ý.

Lâm Lãng trả lời.
- Vì đứa bé này, Mộ Quân còn hy sinh nhiều hơn ta…

Nói xong, hắn đột nhiên quỳ xuống dập đầu với Đường Kiếp.
- Đường Kiếp, ta van ngươi, ngươi có thể giết ta nhưng đừng giết thê tử ta và đứa nhỏ.

Y không ngừng dập đầu, bang bang rung động, Mạc Hương hét lên.
- Cô gia…

Khóc không thành tiếng.

Duy chỉ có Từ Mộ Quân nằm trên giường vẫn yêu thương nhìn đứa nhỏ trong lòng mình rồi nhìn Lâm Lãng, trong mắt không có hối hận, chỉ có vui mừng.

Giống như nói, ta không nhìn lầm nam nhân.

Cảnh này khiến Vệ Thiên Xung và Thị Mộng có phần ngây ra.

Dù sao họ cũng là học sinh chưa biết thế gian hiểm ác, trong lòng vẫn còn phần thiện lương, đối diện với cảnh này thật không biết làm sao.

Nhìn Lâm Lãng không ngừng dập đầu, Đường Kiếp thở dài.
- Dù ta không giết đứa nhỏ nhưng độc trên người nó chưa tiêu hết, nó chết rồi, các ngươi chẳng phải cũng chết ư?

Lâm Lãng chấn động.

Đường Kiếp chậm rãi nói.
- Cũng may dư độc không nhiều, chỉ cần dùng đúng phương pháp thì có thể tẩy sạch. Lâm Lãng, ngươi tu chính là công pháp thủy hệ, tẩy Mộc độc có phần khó khăn. Kim khắc mộc, Thiếu Hải Động Kim quyết của ta có thể tẩy sạch Mộc độc.

Nói xong, hắn dùng tay xoa nắm thân hình đứa bé, phát động linh khí chạy khắp toàn thân.

Vì thân thể trẻ con quá yếu, Đường Kiếp phải cẩn thận khống chế lực, từng điểm thẩm thấu vào da thịt, âu yếm lan khắp toàn thân.

Thiếu Hải Động Kim Quyết hùng mạnh hạ xuống, Mộc độc nhanh chóng tan thành mây khói, chỉ một vòng chu thiên đã tẩy sạch, màu da đứa nhỏ cũng chuyển sang màu hồng nhuận.

Thấy không còn gì đáng ngại, Đường Kiếp mới thu tay nói với Vệ Thiên Xung.
- Dưỡng Nguyên Tán.

- Cái gì?
Vệ Thiên Xung sửng sốt.

Đường Kiếp tức giận trừng mắt.
- Thuốc đó, cho ta một bao Dưỡng nguyên tán.

Vệ Thiên Xung vội lấy ra một bao Dưỡng nguyên tán cho Đường Kiếp.

Dưỡng nguyên tán dùng để điều khí, không có tác dụng lớn trong tu luyện mà chỉ giúp thông khí hài hòa, nhưng đối với người thường thì đúng là linh đan diệu dược.

Đường Kiếp bảo gia nhân Từ phủ mang nước tới hòa tan Dưỡng nguyên tán, dùng muỗng nhỏ đút từng thìa cho đứa nhỏ uống, sau đó bỏ lại hai bao nói.
- Mỗi ngày một bao, dùng hết hai bao này thì không còn gì đáng ngại nữa.

Đến lúc này, mọi người đã hiểu được ý hắn.

Chỉ nghe rầm một tiếng, tất cả Từ phủ cung kính quỳ dưới chân Đường Kiếp.

Từ Đình An kích động nói.
- Hậu ân của công tử, lão hủ khó quên!

Đường Kiếp thản nhiên nói.
- Ta là tu giả, có việc nên làm việc không nên làm. Việc cần làm ta đã làm, việc không muốn làm ta cũng đã làm. Đứa nhỏ ta có thể tha, Từ đại tiểu thư ta có thể không giết, nhưng từ nay về sau đứa bé không được mang họ Lâm, càng không được dạy nó thù hận, không được rời khỏi Văn Tâm…càng không được tu luyện! Nếu không quyết không tha!

Từ Mộ Quân và Lâm Lãng hít sâu, tuy nhiên họ cũng hiểu Đường Kiếp quyết không tha cho người muốn làm kẻ thù tương lai của Tẩy Nguyệt.

Dù cho đứa bé này không có khả năng đảo điên môn phái lớn như vậy, nhưng nếu tương lai nó ghi thù với Tẩy Nguyệt mà ra tay trả thù, thì đúng là sơ suất của Đường Kiếp.

Người, hắn có thể thả, nhưng kẻ thù, quyết không dưỡng thành cây!

Từ Đình An quỳ trước Đường Kiếp:
- Đứa nhỏ sẽ do lão hủ tự mình chiếu cố, cũng thông báo hành tung cho Đường công tử, tuyệt không dám sinh lòng thù hận, từ nay về sau chỉ nói phụ thân không cẩn thận bỏ mình.

Đường Kiếp gật đầu:
- Người trong Từ phủ chứa chấp tội phạm bỏ trốn, đại nghịch bất đạo, nghiêm trị không tha. Ta cũng không bảo các ngươi chết, nhưng từ giờ sẽ không có Từ gia nữa. Người có thể sống, sản nghiệp nhất định phải sung công, Phượng Âm về sau sẽ không còn Từ gia nữa, hiểu chưa?

Từ Đình An khẽ run lên nhưng vẫn dập đầu nói:
- Đa tạ thượng tiên ân điển!

Lão biết Đường Kiếp đã phá lệ khai ân, theo trình tự bình thường, Từ gia chứa chấp tội phạm bỏ trốn, cả nhà không chết cũng phải giao toàn bộ cho quan phủ xử lý, một khi hạ ngục, đúng là sống không bằng chết!

Thực tế Đường Kiếp làm vậy vì một phần trách nhiệm trong người, hơn nữa thân là học sinh không phải thi hành luật, xử lý cũng không vướng ngại gì.

Ngay cả kẽ hở của trời còn dám xông vào, việc nhỏ này hắn cũng không để trong lòng, chỉ cần Vệ Thiên Xung có thể thành chân truyền, không ai dám làm khó hắn chuyện này.

Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nhìn nhau, kiên định ủng hộ cách làm của hắn.

Nếu là vì quyền lợi hay nguyên nhân gì khác, dù họ có giết cả nhà Từ gia cũng chẳng có gì sai. Nhưng tình huống bây giờ không như vậy, cả nhà Từ gia đều là người có tình có nghĩa, biết nguy hiểm nhưng vẫn bảo vệ tiểu thư thiếu gia như cũ, loại trung nghĩa này đúng là thứ được xã hội đương thời coi trọng và thưởng thức nhất, bởi vậy cũng không ai đi đối phó với người như vậy.

Dù thế nào, họ cũng không hy vọng trên tay mình phát sinh thảm kịch như vậy.

Thiếu niên ôm ấp tình cảm, có thể làm một chuyện tốt, có khi so với đạt được một truyền công tiên pháp còn thấy thoải mái hơn.

Đường Kiếp vẫy tay, Kinh Môn Kỳ quay về, đại trận tán đi, hắn phất tay nói:
- Nên giải tán thì giải tán đi. Cho các ngươi thời gian, tự mình thu thập hành lý, đợi đến hừng đông, nơi này sẽ không thuộc về các ngươi nữa.

Đám gia đinh nhìn nhau, nhất thời không chịu rời đi, Từ Đình An quát:
- Còn không mau đi? Thực muốn ở chỗ này chờ chết sao?

Những gia đinh kia bất đắc dĩ chỉ có thể cùng nhau quỳ xuống dập đầu mấy cái với Từ Đình An rồi mới tản đi.

Duy chỉ có lão nhân mở cửa lúc trước không chịu đi, đỡ Từ lão gia nói:
- Lão gia, bên cạnh vẫn còn cần người chiếu cố.

Một gia tộc đang tốt như vậy,qua một đêm lại biến thành hư vô, lòng người thê lương, trong phủ không ngừng xuất hiện tiếng khóc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com