Sáng sớm hôm sau Đường Kiếp tỉnh thấy, liền cảm thấy tinh thần rất tốt, biết là đã có kết quả tốt khi tu luyện trong này. Hôm qua hắn chỉ dùng bốn canh giờ liền hoàn thành mười lăm lần đại chu thiên vận chuyển, hiệu suất tăng lên hai thành so với dĩ vãng. Đừng nghĩ chỉ có hai thành, tháng ngày tích lũy cũng cực kỳ quan trọng, nếu trong quá trình tu luyện sử dụng linh dược giúp đỡ cũng chỉ là hai ba thành. Có thể nói nơi này chính là một phúc địa nhỏ, có thể khiến không ít học sinh phá tan trở ngại, hoàn thành giấc mộng.
Hiểu rõ đại lý này, cũng liền thêm lý giải được giá trị của Binh Chủ nơi này.
Tuy nhiên ý niệm này chỉ là thoáng qua, bây giờ Đường Kiếp còn chưa có tư cách nghĩ muốn di bảo Binh Chủ, kiềm chế tâm thần, Đường Kiếp mang tiểu Hổ tiếp tục đi.
Cũng không biết đi bao lâu, phía xa xa chợt xuất hiện một đỉnh núi nhỏ.
Nhìn đến đỉnh núi, trong lòng Đường Kiếp vui vẻ: - Lần này được rồi!
Chỉ cần lên núi kia, từ trên cao nhìn xuống, quan sát địa hình là có thể thăm dò vị trí hiện tại của mình.
Đường Kiếp liền chạy về hướng trên núi.
Mới vừa đi tới nửa đường liền thấy xa xa có ba học sinh đang đánh nhau, một nữ hai nam, nữ sinh kia một thân một mình đối phó với hai người, trong tay huy động một Phương La Mạt, lóng lánh ra nhiều kim quang ngăn cản công kích của hai người kia.
Nhưng suy cho cùng thì nàng cũng chỉ có một người, một cây chẳng thể chống vững nhà, mắt thấy đã là không chịu nổi, toàn thân cao thấp đều bị thương.
Thời khắc nhìn thấy Đường Kiếp tiến đến liền mừng rỡ kêu lên: - Sư huynh, mau giúp ta với!
Nói xong liền thu hồi khăn gấm chạy tới hướng Đường Kiếp.
Hai người kia thấy thế liền đuổi theo, đồng thời quát: - Cút ngay, nếu không ngay cả ngươi bọn ta cũng giết!
Đường Kiếp cũng không nói chuyện, chỉ rút Đoạn Tràng Đao lạnh lùng nhìn đối phương.
Nàng kia nhanh chóng tới gần, đi đến bên cạnh Đường Kiếp, kinh hoảng kêu lên: - Sư huynh….
Phốc!
Thân hình nữ sinh dừng lại, nàng ngây ngô nhìn về phía thân thể của mình, chỉ thấy Đoạn Tràng Đao đã đâm vào trong bụng nàng.
- Ngươi… Nang khó khăn nói.
Đường Kiếp lạnh lùng nói: - Lần sau nếu còn chơi tiếp loại xiếc này, nhớ rõ nên biến miệng vết thương thành thật một chút…. Nếu ngươi còn có lần sau.
Lùi lại phía sau một bước, thu hồi Đoạn Tràng Đao, kéo luôn cả ruột của nữ sinh kia. Đường Kiếp thuận thế vung đao, theo một chút hàn quang hiện lên, đầu của nữ sinh kia bay lên trời.
- Như Ngọc! Hai nam sinh kia cùng nhau kinh hô, phẫn nộ nhìn về phía Đường Kiếp.
Ba người này quả nhiên đã sớm mưu đồ muốn hại người khác, chỉ có điều không nghĩ tới Đường Kiếp chỉ liếc mắt liền thấy kỹ xảo của bọn họ. Không nói tới việc từ sau khi hắn nhìn thấy rõ chi đạo, dần dần liền có cảm ứng đối với mọi sự vật quanh mình, rất nhiều đồ vật này nọ chỉ cần liếc mắt liền có thể phân rõ, thị phi thật giả đều ở trong lòng. Cho dù không thấy rõ chi đạo, với hành động thủ pháp của ba người này cũng không thể gạt được Đường Kiếp.
Nhưng đây cũng là thủ đoạn mà đám học sinh có khả năng dùng được, rốt cục cũng chỉ là một đám người trẻ tuổi, âm mưu quỷ kế cao cường bọn họ không thể làm ra được.
Thời khắc nhìn thấy đồng môn chết thảm, hai người vừa sợ vừa giận, cùng nhau đánh về phía Đường Kiếp.
Thân hình Đường Kiếp chợt lóe, hóa thành một đạo tử quang lao về phía hai người, ba người trong nháy mắt lần lượt lồng vào nhau.
Suối máu vẩy ra, trên người Đường Kiếp hiển thị ra hai tơ máu, một người trong số hai học sinh rung động, nửa người trượt xuống, chi làm hai nửa ngã xuống.
Đường Kiếp chậm rãi vung tay, liền thấy vết thương khổng thể nhận ra ở trước ngực đang nhanh chóng khép lại, rất nhanh liền biến mất vô tung.
Nam sinh còn dư lại hoảng hốt, lúc này hắn rốt cục đã nhận ra đối phương là ai, liên tiếp kêu lên: - Đường Kiếp, ngươi là Đường Kiếp, Đường Kiếp mãnh hổ!
Một trận chiến Học Tử Lâm, Đường Kiếp đối mặt với năm trăm học sinh cường sát Lư Phi, tạo ra uy phong, là người có tiếng tăm, học sinh bình thường cho dù là người giỏi cũng không nguyện ý gây chuyện với hắn, kẻ này không nghĩ tới chính mình lại xui xẻo như thế, mới vừa bắt đầu thiết kế người liền gặp được Đường Kiếp, thời khắc này liền kinh hãi, quay đầu bỏ chạy.
Đường Kiếp cũng không đuổi theo hắn, chỉ thấy học sinh kia chạy được vài bước, thân hình đột nhiên dừng lại, đầu bay lên trời.
Hai mắt trợn lên, lộ vẻ sắp chết cũng không rõ có chuyện gì đã xảy ra.
Đường Kiếp thản nhiên đi qua, tiện tay vung lên, một sợi dây nhỏ đã rơi vào trong tay, xóa sạch dấu vết, lộ ra một mảnh vàng kim.
Sau khi giết nữ sinh kia, Đường Kiếp liền thuận tay bày ra đạo kim tuyến này, hắn cùng với học sinh kia lần lượt lồng vào nhau, mục đích chính là bức học sinh kia chạy tới phương hướng mà mình đã bày trận.
Ưu đãi lớn nhất của loại này chính là trước đó không có bất kỳ dấu hiện báo trước nào, rất khó có thể phòng bị.
Đối phó với những học sinh này căn bản không cần hao hết tài năng như thế, Đường Kiếp chủ yếu vẫn là muốn thử một chút chiến thuật mới mà thôi.
Hiện tại xem ra cũng không tệ, chính là trước đó phải nghĩ biện pháp bức bách đối thủ đi vào con đường mà mình đã bày ra, hơn nữa kim tuyến không có mắt, hỗn chiến rất bất lợi, có khí còn làm bị thương người của mình.
Cùng cân nhắc được mất, Đường Kiếp cũng không quên tìm kiếm tài vật của ba người, đáng tiếc ba tên này đều là quỷ nghèo, lại là vừa mới bắt đầu cướp nên ngay cả túi Giới Tử cũng không có.
Thuật khí có một cái nhưng cũng là cấp thấp, không gian túi Giới Tử lại có hạn, vì tiết kiệm không gian nên dứt khoát phải phá vỡ.
Nhìn thấy không có gì khác để thu hoạch liền tiếp tục lên núi.
Tới trên đỉnh núi liền thấy khắp nơi mù mịt, toàn là rừng rậm đất hoang, liếc mặt không thể nhìn được phía cuối. Có tâm muốn bay cao hơn một chút, nhưng tiếc là Đường Kiếp lại chưa học tập thuật pháp bay. Tử Điện Túng Thân pháp là pháp thuật gia tốc, có thể sử dụng trên đất bằng, cũng có thể sử dụng trong lúc đang bay, nhưng chỉ có một cái là không thể giúp Đường Kiếp bay lên.
Đang lúc buồn bực chợt nhìn thấy xa xa có quang hoa lóng lánh, giống như có người đang chiến đấu, trong đó có một đạo kiếm quang Đường Kiếp rất quen thuộc, rõ ràng chính là quang hoa do Điệp Lãng kiếm phát ra.
Thái Quân Dương?
Đường Kiếp mừng rỡ, vội vàng chạy từ trên núi xuống, hướng về phía quang hoa nở rộ kia.
Thời điểm đứng trên đỉnh núi xem chỉ cảm thấy tia sáng kia không xa, mãi đến khi chạy mới cảm giác khoảng cách không hề gần, câu nói thấy núi gần nhưng giục ngựa đến chết vẫn không tới hoàn toàn không sai. Một đường chạy như điên, Đường Kiếp tiêu hao gần nửa linh khí mới lại nhìn thấy kiếm hoa quen thuộc kia.
Nhưng mà kiếm quang lúc này lại ảm đạm hơn trước rất nhiều, dễ nhận thấy linh lực của Thái Quân Dương đã chống đỡ hết nổi.
- Quân Dương! Đường Kiếp rống to một tiếng.
Theo tiếng hô này, kiếm quang trong nháy mắt tăng vọt, liền giống như một liều thuốc kích thích, đồng thời còn vọng tới tiếng gầm rú của Thái Quân Dương: - Ta ở chỗ này!
Chỉ thấy một đạo nhân ảnh xông về phía này, đúng là Thái Quân Dương.
Chỉ có điều, thời khắc này tay hắn đang cầm kiếm, tóc tai tán loạn, toàn thân máu đen, không còn bộ dạng hăng hái như ngày xưa nữa.
Ở phía sau hắn còn đi theo một tê giác thật lớn, đỉnh đầu mọc lên sừng nhọn to và dài, đang không ngừng ùng ùng đuổi theo Thái Quân Dương, trên người nó dày đặc vết kiếm, hiển nhiên cũng bị thương không nhẹ.
- Lại là loại mặt hàng cồng kềnh này sao? Đường Kiếp cười cười, Đoạn Tràng Đao quét ngang, kim tuyến dọc theo lưỡi đao tràn ra ngoài, đồng thời Đường Kiếp cũng vọt tới, xẹt qua bên người Thái Quân Dương, vung đao chém một nhát về hướng tê giác lớn kia.
- Đường Kiếp cẩn thận đó, đây là Địa Tê cuồng bạo, lực vô cùng lớn, là trung…
Lời Thái Quân Dương còn chưa dứt liền thấy một đạo huyết quang hiện lên, Địa Tê cuồng bạo kia khóc thét một tiếng, thân thể cao lớn đã bị chẻ thành hai đoạn, nửa người quán tính không giảm lại bay về phía trước một đoạn, lúc này mới nên ở trong bụi cỏ.
- Là trung…. Phẩm….. Yêu Lời Thái Quân Dương còn chưa dứt liền bị cảnh tượng này chấn động ngay người.
Đường Kiếp quay đầu lại hỏi: - Ngươi mới vừa nói cái gì?
- … Không, không có gì cả, Thái Quân Dương nuốt nước miếng nói, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này thật là một quái vật. Chính mình mất nửa ngày cũng không thể giết chết Địa Tê cuồng bạo này, không nghĩ tới hắn chỉ dùng một đao liền giải quyết xong.
Kim tuyến vô thanh vô tức được thu hồi, Đường Kiếp đi tới bên cạnh Địa Tê kia, một đao cắt xuống sừng trên đỉnh đầu, ném cho Thái Quân Dương: - Của ngươi này.
- Đa tạ. Thái Quân Dương cũng không ngượng ngùng, thứ đáng giá nhất của Địa Tê này chính là sừng Tê, mặc dù da Tê sau khi mềm hóa cũng có ích, nhưng cũng không bằng được với giáp da cá sấu.
Tiểu Hổ bên này đã nhanh chóng nhào tới, bắt đầu ăn.
Thái Quân Dương nhìn thấy ngạc nhiên: - Con hổ nhỏ này ngươi lấy ở chỗ nào thế?
- A, vừa mới tiến đến liền đụng phải một yêu hổ, sau khi giết chết nó liền nhìn thấy con hổ nhỏ này, cảm thấy rất khả ái nên đã thu lại.
Luôn giấu diếm cũng không phải là biện pháp, Đường Kiếp vốn có ý muốn để tiểu Hổ hiện hình, lần này vào Vô Hồi Cốc đúng là cơ hội, chỉ cần nói là thu được ở trong này, những người khác cũng không đến nối không tin.
Thế nhưng Thiên Diệt Tông đã từng nhìn thấy bên người Đường Kiếp có tiểu Hổ, đây mãi mãi vẫn là tai học ngầm, lúc trước bọn họ không để ý tới việc này, với phong cách của bọn họ cũng không thể báo cáo chi tiết không rõ, cho nên Đường Kiếp cũng không đi liều mạng. Hiện giờ xem ra cần phải tìm cơ hội giải quyết toàn bộ.
- Nó rất là nghe lời ngươi. Thái Quân Dương cười nói.
- Dù sao cũng còn nhỏ, chỉ cần cho ăn ngon sẽ nghe lời. Đúng rồi, trên đường có thấy bọn người Thị Mộng không? Đường Kiếp cố ý chuyển hướng đề tài.
- Không có. Thái Quân Dương lắc đầu: - Có đụng tới vài học sinh, nhưng phần lớn đều không có ý tốt. Trước khi nhập cốc, mỗi người đều là học sinh tuân theo khuôn pháp, khi vào cốc cả đám lại coi trời bằng vung.
- Có biết hiện giờ chúng ta đang ở đâu không?
- Không rõ lắm. Vô Hồi Cốc này quá lớn, cảnh sắc khắp nơi đều giống nhau, tất cả đều là núi và cây, lại là nơi phong ấn nên ngay cả mặt trời và mặt trăng cũng không nhìn thấy. Đông Nam Tây Bắc cũng chua không rõ, muốn phân biệt có chút khó. Ta chính là thấy trên đó có núi nên muốn lên cao để nhìn, không nghĩ tới lại đụng phải Địa Tê cuồng bạo.
- Không cần đi, ta vừa rồi ở đỉnh núi nhìn thấy kiếm quang mới đuổi tới được.
- Có thấy cái gì không?
Đường Kiếp chỉ ra xa: - Thời điểm ta trên đỉnh núi nhìn thấy hướng kia có đám mây đen lớn thổi qua, trong mây ẩn hiện hào quang lôi điện, xa xa còn có bóng vách núi, ta đoán nơi đó có thể là Lôi Điểu Nhai.
- Lôi Điểu Nhai sao? Thái Quân Dương nhìn nhìn bản đồ trong tay nói: - Nếu là như vậy thì chúng ta hẳn là ở phía Tây Vô Hồi Cốc. Muốn đi tới hang Hàn Băng phải xuyên qua hơn phân nửa Vô Hồi Cốc.
Hang Hàn Băng chính là nơi có Băng Diệm Hồng Liên.
Đường Kiếp cười nói: - Hay là trước xác định vị trí rồi nói sau.
- Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi. Thái Quân Dương khua tay nói, dẫn đầu đi thẳng về phía trước.
Có đồng bọn nên trong lòng hai người đều buông lỏng. Trong Vô Hồi Cốc có thể tìm được một đồng bọn có thể yên tâm không dễ dàng, mà hai người liêm kết thì tính an toàn cũng có thể tăng nhiều.
Hai người một đường đi tới trước, trên đường cũng gặp phải một ít học sinh, có người ý đồ gia nhập bọn họ nhưng đều bị hai người cự tuyệt. Trong Vô Hồi Cốc có lẽ không phải ai cũng lòng dạ khó lường, nhưng trừ phi đã sớm biết là bạn tốt, còn không cũng không dám dễ dàng tin ai.
Trên thực tế bạn có quen biết đều có thể hạ thủ, giống như Trương Thừa Vân bị chết thảm khi Đường Kiếp mới vừa vào cốc, chính là bị Uyển nhi kia làm hại.
Khoảng cách tới Lôi Điểu Nhai khá xa, lần này hai người đi chính là nửa ngày, ngẫu nhiên cũng đụng tới yêu thú, phần lớn đều có thực lực bình thường nên hai người rất dễ dàng thu phục, điều này làm Thái Quân Dương cảm thấy kỳ quái: - Không phải nói trong Vô Hồi Cốc có không ít yêu thú Khai Trí kỳ sao? Làm sao ngay cả một con cũng chưa đụng tới chứ?
Đường Kiếp trả lời: - Sau khi Yêu thú lên tới Khai Trí sẽ có trí tuệ, làm việc cũng trở nên cẩn thận, sẽ không dễ dàng xuất hut. Mỗi lần Vô Hồi Cốc mở ra đều là một tháng, yêu thú Khai Trí biết rõ không nên vội vàng, mà là quan sát tình huống trước.
- Hóa ra là như vậy.
- Thế nhưng ngươi không cần phải gấp gáp, chúng nó sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài.
Tròng trắng mắt Thái Quân Dương khẽ chuyển: - Ta gấp cái gì chứ? Ta còn ước gì bọn chúng không ra ngoài. Chẳng qua đã làm xong chuẩn bị khi tiến vào Vô Hồi Cốc sẽ bỏ chạy, không nghĩ tới yêu thú lợi hại lại không hề xuất hiện, lập tức có chút không thích ứng kịp.
- Ô, vậy thì hiện tại ngươi có thể thích ứng rồi…. Chúng ta phải chạy trối chết. Đường Kiếp thản nhiên nói.
- Cái gì? Thái Quân Dương ngẩn người, chỉ thấy phía xa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con rết lớn.
Con rết này dài chừng ba thước, thân thể to như người, sau lưng mọc lên ngân tuyến, thời khắc này đang đứng thẳng nửa người, bốn con mắt cùng theo dõi hai người bọn hắn, hai chi trước lớn như lưỡi liềm.
- Má nó, ta kháo (câu này là của tác giả!!!), là Rết bọ ngựa bốn mắt! Thái Quân Dương bật thốt lên.