Nhìn đến những lông vũ Lôi Điểu này, trong lòng đám học sinh đều khẽ động.
Lông vũ của Lôi Điểu cũng không phải là một thứ được xem là rất đáng giá, nhưng Lôi Điểu Nhai là một trong những hiểm địa của Vô Hồi Cốc, muốn lấy được lại là vô cùng khó.
Đường Kiếp có thể lấy được lông vũ, vậy chẳng lẽ hắn đã giết chết Lôi Điểu hay sao?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Đường Kiếp đã có chút bất đồng. tên mãnh hổ Đường Kiếp này quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Lôi Điểu cũng có thể chém giết.
Đường Kiếp nói: - Công dụng của lông vũ Lôi Điểu ta không cần nhiều lời thì chắc mọi người cũng biết. Vài vị nếu ở bên ngoài đi săn thì chắc cũng kiếm được chỗ tốt. Vừa hay trong tay ta có thừa lông vũ, mà lại thiếu chút linh thảo…
Hắn còn chưa nói hết câu, nhưng ngụ ý là muốn dùng lông vũ để đối lấy linh thảo.
Đây cũng là mục đích hắn xuống dưới đất.
Lần này tiêu diệt đàn chim, Đường Kiếp tổng cộng có được ba chỗ tốt, theo thứ tự là Lôi Linh Thảo tẩy luyện, lông vũ và nội đan.
Đáng tiếc nội đan gần như đều bị tiểu Hổ ăn hết, tuy rằng Lôi Linh Thảo tẩy luyện khiến năng lực chống đỡ lôi điện của hắn được nâng cao lên rất nhiều, nhưng phương diện khác nâng cao cũng có hạn. Muốn tranh đoạt Băng Yên Hồng Liên thì hắn nhất định phải có thực lực càng hùng mạnh. Dù sao nơi này không phải là Học Tử lâm, một khí đánh nhau sẽ không có khả năng lưu tình, muốn tái diễn cục diện một đấu với một trăm tại Học Tử lâm là chuyện không có khả năng.
Vì nguyên nhân này nên hắn quyết định dùng lông vũ đổi lấy linh thảo.
Cùng lắm thì chịu thiệt một chút, dù sao hắn đã những thứ thu hoạch ở trong này hắn đều đã dùng, thực lực nâng cao và giao ra ba phần ưu đãi cũng đủ để khiến hắn trở lại lần nữa.
Đám học sinh kia nhìn nhau, quả nhiên có chút động tâm.
Có người đã lấy ra linh thảo mà mình đã đạt được, hỏi Đường Kiếp cần cái gì.
Đường Kiếp cũng không khách khí, chỉ cần là thảo dược bổ dưỡng huyết khí hoặc là chống đỡ sương giá, hết thảy đều tính theo giá thị trường, đổi như vậy chính mình không hề bị thua thiệt.
Mọi người thấy hắn hảo sảng như vậy liền dẹp mọi cảnh giác, đều tiến lên giao dịch với hắn, chỉ thấy lông vũ Lôi Điểu trong tay Đường Kiếp một cây lại một cây xuất hiện, dường như dùng không bao giờ hết vậy.
Lý Hoa Niên thấy vật liền dại ra, hỏi: - Sao ngươi lại có nhiều như vậy? Không phải là ngươi đã giết chết toàn bộ Lôi Điểu trên Lôi Điểu Nhai đấy chứ?
Hắn vốn chỉ thuận miệng mà hỏi, chớ nói đến Đường Kiếp chỉ là học sinh Linh Hồn, cho dù là học sinh Thoát Phàm Cảnh khi đối mặt với một đám Lôi Điểu cũng không thể thu thập như vậy được, mấy trăm đạo lôi điện đánh xuống cũng không phải là đùa, không ai có thể thừa nhận được.
Không nghĩ tới Đường Kiếp lại gật đầu: - Đúng vậy.
Hắn muốn trao đổi lông vũ để thu được những thứ có lợi cho sức lực của mình, vậy nên việc này nhất định không thể gạt được, bởi vậy cũng không nói dối.
Chỉ đơn giản nói một câu như vậy, lại khiến đám học sinh bị chấn động.
Hắn thật sự giết sạch đàn Lôi Điểu rồi sao?
- Cái này… điều này sao có thể chứ? Ngươi đã làm như thế nào? Lý Hoa Niên kinh hãi hỏi.
- Yêu thú chính là yêu thú, đã không có thực lực lại không có đầu óc, chỉ cần nhắm vào nhược điểm này sẽ có biện pháp thôi. Nói xong Đường Kiếp đã lấy ra một con chim non nhỏ ở trong lồng ngực.
Lúc này trong đầu đám học sinh đều hiện lên một ý tưởng, chính là Đường Kiếp vô sỉ trộm đi chim non, sau đó dùng cái này để uy hiếp, dụ dỗ và giết chết đàn Lôi Điểu.
Trong lòng cũng cùng nhau mắng to một câu: - Vô sỉ!
Tu giới có quy tắc hành vi của tu giới, dùng con nối dòng để uy hiếp đối thủ chính là một chuyện không hề được chào đón.
Đường Kiếp cũng không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, cái hắn cần chỉ là đưa ra được một lý do mà thôi, thời khắc này khi giao dịch xong linh thảo. Đường Kiếp nói: - Ở chỗ này của ta còn có mấy con chim non, các ngươi ai muốn có thể đổi lấy một con. Chỉ cần cố gắng nuôi dưỡng thì tương lai sẽ là một trợ thủ rất tốt.
Mọi người lại cùng nhau thầm mắng Đường Kiếp vô sỉ, giết người lớn, rồi ngay cả người nhỏ cũng không buông tha.
Thế nhưng chim non khó mà có được, nếu như bồi dưỡng thật tốt đúng là có thể trở thành một trợ lực rất tốt, cái này khiến đám học sinh cũng có chút động tâm.
Cuối cùng Lý Hoa Niên nói: - Ở đây ta còn có một viên yêu đan, nếu như ngươi muốn ta và ngươi sẽ đổi.
Đường Kiếp lại lắc đầu: - Ta không cần yêu đan mà chỉ cần linh thảo.
Lý Hoa Niên nhướn mày: - Linh thảo đã đổi hết với ngươi rồi, ta làm sao còn nữa chứ?
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp nói: - Có linh vật liệu cũng được.
Linh vật liệu mà hắn có chủ yếu chỉ là một ít thứ như Tử Kim Sa, Lạc Tinh Thạch và một ít nguyên liệu đặc thù, loại nguyên liệu này là những thứ cần thiết dùng để bố trí linh trận.
Bởi vì trước khi nhập cốc Đường Kiếp đã tiêu xài hết, cho nên khi đối phí với Lôi Điểu mới có thể quẫn bách đến mức chỉ có thể sử dụng Huyễn Trận có cấp thấp nhất để ứng phó, vậy mà Vô Hồi Cốc lại không có nhiều linh vật liệu, bởi vậy chỉ cần có người có thể lất ra, mặc kệ nhiều hay ít đều đồng ý đổi cả.
Quả nhiên Lý Hoa Niên nhẹ nhàng thở ra: - Trước đó vài ngày ta có gặt hái được một ít Cức Mộc Căn…
Cức Mộc Căn là một vật liệu gỗ có tính chất cực kỳ cứng rắn, được coi là một loại linh thức, nhưng bởi vì có thuốc tính kim nên cũng có thể dùng lại thay thế một ít linh vật liệu, là một trong những nguyên liệu được sử dụng tương đối rộng khắp.
Vô Hồi Cốc chủ yếu là có nhiều yêu thú và linh thực, linh vật liệu thật sự thích hợp bày trận vô cùng nhỏ, bởi vậy nếu muốn dùng tài liệu cũng chỉ có thể là những loại như Cức Mộc Căn này.
Bất quá đối với Đường Kiếp mà nói, dùng Cức Mộc Căn đổi lấy chim non đúng là vẫn còn có chút không xứng đáng, không khỏi mặt nhăn mày nhíu nói: - Không có những thứ khác sao?
Lý Hoa Niên vội hỏi: - Thật sự là không có, tuy nhiên nếu ngươi đồng ý đổi ta sẽ lấy thêm cho ngươi một lọ Hồi Linh Đan.
Hồi Linh Đan này là dược phẩm để học sinh dùng khôi phục sau khi chiến đấu, trước kia Đường Kiếp chiến đấu với Lôi Điểu đã tiêu hao rất nhiều, hiện giờ đã không còn thừa lại bao nhiêu, thời khắc này nghe Lý Hoa Niên nói như vậy liền gật đầu noi: - Vậy thì được.
Sau khi trao đổi hành hóa xong, Đường Kiếp liền cưỡi tiểu Hổ rời đi.
Nhìn dược thảo ở trong túi Giới Tử, cảm giác tẩy luyện một lần vẫn không được nâng cao lên nhiều lắm, liền không đi tới hang Hàn Băng nữa mà lại tiếp tục du đãng ở bên ngoài, tìm kiếm học sinh để trao đổi thảo dược.
Nơi này thật đúng là khiến hắn tìm được không ít học sinh có thu hoạch, dù sao thì lông vũ Lôi Điểu trong tay hắn còn nhiều, rất nhiều nên trao đổi từng đợt.
Đợi cho đến đổi xong lại tìm một chỗ nấu một thùng nước, coi như là giải quyết.
Đường Kiếp chỉ cảm thấy sau khi tu luyện Ly Kinh, đốt tiền quả nhiên là đặc biệt dễ dàng. Người khác sẽ dùng cái này để có nhiều thứ tốt, đó là ăn uống cũng đều hơn cả tháng, nhưng hắn lại khác, cho dù có thu hoạch bao nhiêu tiền thì tắm rửa một cái liền tiêu hóa hết, quả nhiên ngàn vạn gia tài chỉ trong một lần tắm rửa liền xóa sạch hết, năng lực tiêu phí này quả nhiên không ai có thể so sánh được.
Đương nhiên, lần rửa luyện tiếp theo này, thân thể của Đường Kiếp cũng càng thêm dũng mãnh.
Hiện giờ mặc dù hắn còn dừng lại ở thân thể Đoàn Ngọc thạch Ly Kinh cấp thứ hai, nhưng làn da nhẵn nhụi trơn bóng, hô hấp ngân nga thuần hậy, thể lực dư thừa hơn người. Tốc độ tim đập chậm dần lại càng thêm hữu lực, trầm ổn, từng chút từng chút giống như máy đóng cọt.
Thử sức lực hiện tại của mình một chút, dưới điều kiện đầu tiên là không sử dụng bất kỳ một thuật pháp nào, Đường Kiếp đã dễ dàng đánh một khối đá lớn thành vụn.
Đáng tiếc không có thêm mục tiêu thích hợp để hắn thí nghiệ, tuy nhiên Đường Kiếp cảm giác nếu như muốn nói rõ ràng sức lực của mình hiện tại thành một con số thì… ít nhất cũng phải trên ngàn cân chứ không đùa.
Sức lực ngàn cân, thông qua pháp thuật bày ra chỉ coi như bình thường, nhưng chỉ bằng thân thể liền có thể làm được đã ít lại càng thêm ít, cho dù là tu giả Thoát Phàm Cảnh Cửu Chuyển kỳ cũng không thể làm được chứ đừng nói chi đến việc sau này phối hợp pháp thuật thi triển tăng thêm sự khủng bố.
Khi đến một bước này, Đường Kiếp kỳ thật đã tương đương với một mãnh thú hình người, chỉ có điều không biểu hiện ra ngoài mà thôi, khí chất ngược lại còn có vẻ tao nhã như ngọc.
Đây cũng là bề ngoài do thân thể Ngọc Thạch trưng ra, toàn tâm thăng hóa, thậm chí Đường Kiếp còn cảm giác được ngay cả hô hấp của mình cũng thoải mái hơn rấy nhiều, tốc độ vận chuyển chu thiên cũng nhanh hơn.
Điều này làm cho Đường Kiếp vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới thân thể Ngọc Thạch không chỉ có tố chất tăng cường thân thể mà còn có thể nâng cao tốc độ tu luyện. Hơn một năm vất vả gắn bó, không ngừng mạo hiểm , rốt cục đã gặt hái được thành quả to lớn, tuy rằng con đường phía trước vẫn xa xôi như cũ, nhưng Đường Kiếp dường như đã thấy được ánh rạng đông ở phía cuối.
Vì muốn thí nghiệm thực lực của mình nên Đường Kiếp tự mình cưỡi tiểu Hổ đi tìm một yêu thú thượng phẩm.
Sau một phen khổ chiến, dựa vào hai đấm dũng mãnh của mình, hắn đã cứng rắn đánh con yêu thú kia thành một cục thịt bùn, ẩu đả ngay tại chỗ. Tuy rằng trận chiến này hắn cuối cùng là vận dụng Vô Tướng Kim Thân, nhưng vẫn chưa sử dụng tới đòn sát thủ kim tuyến mạnh nhất của hắn.
So sánh với mười ngày trước khi liên kết với Thái Quân Dương đánh chết một Rết bọ ngựa bốn mắt, tiến bộ cực nhanh này đã khiến cho người khác cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
- Như vậy tiếp theo chỉ cần không đụng tới yêu thú Khai Trí, vậy thì có thể quét ngang qua Vô Hồi Cốc rối. Cầm nắm tay, Đường Kiếp lẩm bẩm: - Chỉ còn có mấy ngày nữa, để cho cuộc đại chiến trở nên dễ dàng cần phải làm chút chuẩn bị… Băng Sương Tinh Linh, ha ha!
Trong lòng dâng trào ra chiến ý vô tận, Đường Kiếp sải bước lên tiểu Hổ, lên tiếng nói: - Đi thôi nào Bảo nhi, chúng ta cũng đi chiến đấu, dùng chiến dưỡng chiến, dùng máu thịt và sinh mạng để giúp chúng ta trở nên cường tráng!
- Hống! Yêu hổ rít gào một tiếng, mang theo Đường Kiếp bay lên không trung.
Bắt đầu từ ngày hôm nay Đường Kiếp đã chính thức tùy ý quét sạch trong cốc.
Ngày nhập cốc thứ hai mươi Đường Kiếp gặp phải cự liêm thú, chiến thắng liền thu hoạch Vân thảo.
Ngày nhập cốc hai mươi ba, Đường Kiếp gặp bướm độc, sau khi chiến đấu gian khổ đã chiến thắng.
Ngày nhập cốc hai mươi bốn, Đường Kiếp gặp phải yêu thú Khai Trí liền chạy trối chết.
Ngày nhập cốc hai mươi năm, gặp được yêu thú giác mãng lôi đình hai đầu, dựa vào sức lực chống đỡ lôi điện, lấy một chọi hai, chiến thắng liền lột da lấy gân.
Sau đó bắt đầu hợp cùng linh thỏa Kháng Băng giao dịch được với các học sinh tiến hành tẩy luyện.
Ngày nhập cốc hai mươi sáu.
Đứng ở trước một khu đất rừng trống trải, Đường Kiếp đang giằng co với một Khỉ Đột khổng lồ.
Khỉ Đột khổng lồ kia thân cao bốn mét, hai cánh tay tráng kiện như thân cây, hô hấp tạo nên bạch khí, một đôi mắt to đang hung hăng trừng Đường Kiếp.
Yêu thú vượn đại khái là một trong những yếu thú khó đối phó nhất.
Sức lực của bọn chúng hùng mạnh, phảng ứng linh mẫn, hiếm thấy nhất là có được trí tuệ trời sinh, có được ký xảo chiến đấu, đây là năng lực bẩm sinh của nó, không hề có quan hệ gì với Khai Trí,. bởi vậy tất yếu đám học sinh có thể nào cũng không nguyện đối phó với nó.
Thế nhưng Đường Kiếp lại không hề sợ hãi, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, nói với mãnh thú thượng phẩm này: - Đến đây đi!
- Hống! Khỉ Đột khổng lồ kia đột nhiên rống lên một tiếng đối với Đường Kiếp, hai cánh tay dày rộng vỗ vỗ trên lồng ngực, sau đó nhảy lên đánh về phía Đường Kiếp.
Lần nhảy này chính là mấy chục thước, nhảy tới không trung, sấm gió gào thét cuồn cuộn nổi lên, một nắm tay lớn đã từ trên khoảng không nện xuống.
Nhìn thấy nắm tay càng lúc càng lớn ở phía chân trời, trong mắt Đường Kiếp đã trào ra chiến ý hừng hực, không né không tránh mà đón nhận một quyền này.
Ầm!
Hai thiết quyền của một người một vượn cứ như vậy ầm ầm đụng vào nhau, tạo nên một dòng khí mênh mông trên đất bằng.
Người và vượn cùng nhau tác ra lui về hai bên, hai chân của Đường Kiếp tạo thành một cái hào rộng ở trên mặt đất, còn Khỉ Đột khổng lồ cũng bị chấn động bắn ngược lại.
Lần này chính diện cứng rắn cản, hai bên hẳn là đã gặp phải một đối thủ ngang tài ngang sức.
Ngay sau đó Khỉ Đột khổng lồ đã lại lần nữa gầm thét xông lên, Đường Kiếp cũng không hề yếu thế, chân trái ngừng một chút, dừng xu thế nước xoáy lại, không hề lui lại mà nghênh hướng Khỉ Đột khổng lồ, lại lần nữa xông vào nhau.
Khỉ Đột khổng lồ kia cao to lớn mạnh, Đường Kiếp thì lại linh mẫn, hai bên quyền qua cước lại chỉ trong nháy mắt đã giao chiến mấy hiệp.
Chỉ nghe hai tiếng bang bang nổ mạnh, một người một vượn như gió như mây cuốn cùng một chỗ lại lần nữa tách ra, Đường Kiếp giương đầu lên, máu mũi đã từ trên mặt hắn chảy xuống, mà Khỉ Đột khổng lồ kia cũng lảo đảo đi vài bước, trên miệng cũng xuất hiện một tia máu tươi.
Hai bên cùng nhau thở hào hển kịch liệt, cùng trừng mắt nhìn về phía đối phương.
Đối với Đường Kiếp mà nói, đây có lẽ là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến giớ hắn đánh một trận thống khoái nhất. Khỉ Đột khổng lồ này là mãnh thú điển hình cho sức lực to lớn, mà chính hắn cũng là dựa vào thể chất dũng mãnh để xưng hùng, hai bên đụng nhau không dùng pháp thuật, không có tính kế, duy chỉ có thống thống khoái khoái đấu sinh tử với nhau mà thôi, cảm giác từng quyền đánh vào trên da thịt thật sự là vô cùng vui sướng.
Đáng tiếc chính là hắn yêu thích loại cảm giác này nhưng đối phương lại dường như không hề ưa thích, Khỉ Đột khổng lồ nhìn Đường Kiếp, đột nhiên đánh ra một quyền vào một cây đại thụ bên cạnh.
Khi đại thụ bắt đầu ngã xuống, Khỉ Đột khổng lồ đã một phát bắt được thân cây, liền vũ động giống như quơ múa một cây gật, soàn soạt sinh ra gió.
Theo sự vũ động của nó, cành lá đều bắt đầu rời rạc tan tác, đồng thời sinh ra vô số gai sắc.
Thấy một màn như vậy, Đường Kiếp bất mãn nói: - Này, này, ngươi thật là xấu, đã nói không được dùng pháp thuật rồi mà!
- Hống! Đáp trả lại hắn chính là Khỉ Đột khổng lồ lại gầm lên giận dữ.
Đại thụ múa may trong không trung giống như đã biến thành một cây gậy sắt, tạo ra một dòng khí to nện xuống đầu Đường Kiếp.