Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 232: Trai cò tương tranh.



Kiếm trong tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lòa, mũi kiếm giống như mặt trời xuất núi, đâm thẳng về hướng Bành Diệu Long .

Một kích Chỉ Nhật Kinh Thần sắp tới này mặc dù không phảo Thần Tiêu bí pháp, nhưng cũng là một môn pháp thuật có uy lực cực đại, một khi đánh tới, cho dù là Bành Diệu Long cũng không thể không thận trọng đối phó, toàn thân hắn khí triều tuôn ra mãnh liệt, đánh về phía người kia.

Va chạm nổ ra ầm ầm, tạo ra một mảnh sóng triều kinh người. Hai người Diệp, Bành đồng thời tách ra hai bên. Diệp Thiên Thương kêu thảm, bị đánh bay ra ngoài, nhưng Bành Diệu Long chỉ bị đẩy lùi lại mấy bước.

Hiển nhiên nói về thực lực, rốt cục thì Bành Diệu Long vẫn cao hơn một bậc.

Chỉ có điều đồng thời ngay khi Diệp Thiên Thương bại lui, Lưu Uyên ở bên cạnh đã vô thanh vô tức đâm tới một chỉ.

Chỉ này trúng vào người Bành Diệu Long , Bành Diệu Long phát ra một tiếng rống giận kinh thiên, đấm trở lại một quyền mãnh liệt trúng ngay người Lưu Uyên, hai người đồng thời tách ra, Lưu Uyên miệng phun máu, trên lưng Bành Diệu Long cũng chảy ra một dòng máu tươi, tựa hồ bị thương không nhẹ.

Nhưng vào đúng lúc này, Băng Sương Tinh Linh kia đột nhiên ra tay.

Nó cười dài một tiếng, hai tay vung lên, băng triều lại một lần nữa cuốn tới.

Băng triều lần này lớn hơn trước không biết bao nhiêu lần, cuồn cuộn dâng lên trong hàn đầm, sóng nước ngập trời hóa thành vô tận băng hoa bay múa trong huyệt động, trên những cây tùng tuyết phía xa lại một lần nữa xuất hiện những con dơi bằng băng tuyết, cuồn cuộn bay về phía mọi người.

Trong nháy mắt, cả toàn bộ huyệt động như hóa thành một thế giới băng tuyết, lập tức thổi quét tới toàn bộ đám người đang chiến đấu phía trước.

- Chính là lúc này!!
An Như Mộng quát khẽ, nói:
- Yểm hộ cho ta!

Long Đảo cười dài một tiếng, giương cung gài tên, liền bắn một mũi tên về phía trước.

Mũi tên này không hề bay về phía Băng Tinh hay đám học đồ mà nhằm thẳng vào Hồng Liên phía xa.

Cùng lúc đó, An Như Mộng cũng bắt đầu hành động.

Nhưng là đi theo sát mũi tên, như vội vã đuổi theo vậy.

Mũi tên dài như tạo thành sao băng rực lửa giữa không trung nhắm thẳng vào hướng Hồng Liên. Những chỗ nó lướt qua, băng tuyết lập tức tan rã, như thể đây là lối đi duy nhất trong thế giới tràn ngập băng sương lạnh lẽo.

An Như Mộng lướt qua thông đạo này với tốc độ cao, đuổi theo mũi tên, bóng dáng như ảo như mộng, lưu lại một dải trắng nổi bật.

Trong đám học đồ cảnh giới Linh Đài, đây căn bản là một tốc độ nhanh đến khó tin, thậm chí là ở cảnh giới Thoát Phàm cũng không có bao nhiêu người có được tốc độ nhanh đến như vậy.

Nhưng riêng An Như Mộng lại có thể làm một cách nhẹ nhàng.

Đuổi theo đuôi tên, bay vút dọc theo thông đạo mà mũi tên thiêu đốt lưu lại.

Khi mũi tên xuyên qua trường không bay tới phía trên Hồng Liên, thân hình An Như Mộng cũng đã hiện ra trên mặt đầm.

Thân hình chuyển động, bàn tay mềm mại hơi nắm lại, chính là nắm vào Hồng Liên kia.

Nàng khẽ nhấc lên, liền gỡ Hồng Liên kia xuống.

Một chiêu xuất thủ đoạt bảo này nhanh chóng làm cho người khác khiếp sợ, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hồng Liên kia đã nằm gọn trong tay An Như Mộng rồi.

- Thành công rồi!!
Long Đảo mừng rỡ.

- Hí…!
Băng Sương Tinh Linh phát ra tiếng rít the thé, quang hoa trong mắt lưu chuyển, hai đạo huyền quang đóng băng lại một lần nữa phóng tới phía An Như Mộng.

Thân hình An Như Mộng vừa chuyển động đã tránh thoát hai đạo huyền quang này, mũi chân điểm nhẹ, đạp vào mặt nước mà không sinh ra một tia gợn sóng nào.

Đồng thời nàng thả Hồng Liên trong tay vào túi giới tử bên người.

Nhưng mà ngay tại khoảnh khắc Hồng Liên sắp rơi vào túi, một thân ảnh đột nhiên nhảy ra từ dưới nước, ôm lấy An Như Mộng, bay vọt lên trên.

- Đường Kiếp!!
Mọi người đồng thời hô lên.

Lúc trước Đường Kiếp bị đánh rơi xuống đáy đầm liền không thấy bóng dáng nữa, cho nên tất cả mọi người đều không để ý đến sự hiện hữu của hắn, đến tận lúc này, mọi người mới nhớ tới, kì thực nơi này còn một đám người vẫn đang tranh đoạt Hồng Liên.

Lúc này toàn thân Đường Kiếp đẫm máu, dưới nước nổi lên một xác cá bị xé toang lồng ngực, hắn ôm An Như Mộng, lộ ra hàm răng trắng nõn, cười nói:
- Xin lỗi.!!

Đồng thời đưa tay nắm lấy Hồng Liên trong tay An Như Mộng.

- Ngươi!!!
An Như Mộng muốn dùng sức giãy dụa lại không thoát ra nổi. Nàng am hiểu chính là tốc độ chứ không phải sức mạnh, đọ mạnh với Đường Kiếp tất nhiên không nổi. Mắt thấy Đường Kiếp đã đoạt được Hồng Liên, Long Đảo khẩn trương nói:
- Đường Kiếp, ngươi đi chết đi!.

Một mũi tên nữa lại vọt tới, dưới tình thế cấp bách, Long Đảo ngay cả An Như Mộng cũng không thèm để ý nữa.

Cùng lúc đó, An Như Mộng nhấc chân, lên gối vào phía bụng dưới của Đường Kiếp.

Đường Kiếp cắn răng chịu một đòn này, rồi ôm chặt lấy An Như Mộng, xoay người, nhảy vào trong nước một lần nữa.

Mũi tên dài xẹt qua sát thân thể hai người, ngay khi sắp rơi vào nước, Mạnh Thập Tuyết đột nhiên xông lên, chỉ tay về hướng hàn đầm:
- Ngưng!!

Một mảng lớn mặt nước đột nhiên đóng băng lại trong nháy mắt.

Đường Kiếp và An Như Mộng rơi vào trên mặt băng, không thể rơi xuống nước, ầm một cái bị lăn ra ngoài.

Việc không rơi vào nước nằm ngoài dự liệu của Đường Kiếp, liền đó, An Như Mộng đánh một chưởng vào tay Đường Kiếp, làm Hồng Liên rơi ra khỏi tay hắn.

- Đoạt lấy Hồng Liên!

Mọi người đồng thời kêu lên.

Ngay sau đó, Băng Sương Tinh Linh, Bành Diệu Long , Diệp Thiên Thương, Lưu Uyên cùng một đám học đồ đều xông lên.

Thái Dương Quân vốn vẫn đang quan chiến từ đầu cũng xông tới, kiếm trong tay vung lên mạnh mẽ.

Đồng thời, khôi lỗi của Vệ Thiên Xung, Yêu Hồ, còn có Tiểu Hổ, Y Y cũng đều ra tay. Trong huyệt động bỗng chốc hóa thành một mảnh hỗn loạn.

Băng Diệm Hồng Liên kia chìm trong biển pháp thuật, bị đánh bay tứ tung lộn xộn, nhưng cũng không bị hủy hoại, chỉ có điều một lần rơi xuống cũng không có.

Hết đợt này đến đợt khác, vô số tay người đều chụp về phía Hồng Liên.

Tốc độ Diệp Thiên Thương tương đối nhanh, tưởng như sắp bắt được Hồng Liên đã lại bị Bành Diệu Long chặn ngang, đồng thời Lưu Uyên vừa mới xông lên đã bị Băng Sương Tinh Linh dùng một luồng băng diệm hàn lưu đánh lui trở lại.

Cung tên trong tay Long Đảo lại không ngừng cuồng xạ, thuật pháp hắn tu luyện không thích hợp với dùng sức chiến đấu, chỉ có thể tạo cơ hội cho An Như Mộng. Đáng tiếc An Như Mộng lại bị Đường Kiếp ôm lấy, không có tuyệt hảo thân pháp lại không có đất dụng võ, ngược lại toàn thân bị Đường Kiếp làm cho ướt sũng, hiện ra dáng người uyển chuyển, đáng tiếc trong thời điểm cấp bách này không có ai rảnh rỗi để thưởng thức cả.

Ngay lúc mọi người đang tranh đoạt kịch liệt, lại có một thân ảnh đột nhiên lao đến.

- Thích Thiếu Danh!!
Mọi người đồng thanh kêu to lên.

Người đang lao lên với tốc độ cao, chính là Thích Thiếu Danh.

Cũng không ai biết hắn đến đây từ lúc nào, có lẽ là vừa mới tới, cũng có thể đã đến từ lâu nhưng vẫn luôn ẩn nấp ở một bên, đến lúc này mới lao ra.

Đi sau mà tới trước, kiếm quang lấp lóa, hắn chợt hú dài:
- Phù Quang Phân Ảnh Trảm.

Thân hình Thích Thiếu Danh từ một trong nháy mắt hóa thành mười, đồng thời đánh về phía Hồng Liên trong không trung.

- Ngăn hắn lại!!
Long Đảo hét ầm lên.

Nhưng cũng như nhục thuẫn thể chất của Đường Kiếp và tốc độ tuyệt nhanh của An Như Mộng, phân thân ảo ảnh Thích Thiếu Danh nhân lúc đang loạn liền đoạt lấy pháp bảo.

Dưới đòn công kích của mọi người, từng đạo ảo ảnh đồng thời vỡ tan, nhưng vẫn có hai đạo ảo ảnh vẫn kiên trì chống đỡ bên cạnh Hồng Liên.

Trong đó có một đạo bắt lấy Hồng Liên đem cất vào trong túi giới tử, một đạo ảo ảnh chắn phía trước, nhận lấy tất cả công kích của mọi người rồi vỡ tan, bản thân Thích Thiếu Danh đã rất nhanh bỏ chạy ra phía xa.

Động tác mau lẹ, biến hóa đột ngột làm tất cả mọi người đều trở tay không kịp, mắt thấy Thích Thiếu Danh sắp sửa đạt được, Đường Kiếp đột nhiên kêu to lên:
- Ta có Ô Đàm Thảo.

Thân thể Thích Thiếu Danh run lên, xoay mình lại.

Tiến vào Vô Hồi Cốc lần này, mục đích chủ yếu của hắn chính là Ô Đàm Thảo, so với nó, Hồng Liên ngược lại còn kém quan trọng hơn. Đáng tiếc Ô Đàm Thảo khó có được, hắn tìm khắp Vô Hồi Cốc cũng không được, chỉ có thể lui lại mà tranh đoạt thứ yếu là Hồng Liên.

Không nghĩ tới khoảnh khắc đạt được Hồng Liên lại nghe thấy tiếng hét của Đường Kiếp.

Đột nhiên quay đầu lại, Thích Thiếu Danh nhìn về phía Đường Kiếp:
- Thật không?

Đường Kiếp cũng không nói chuyện, trực tiếp lấy ra một vật từ trong túi giới tử, ném về phía Thích Thiếu Danh, nói:
- Cho ngươi!

Đúng là Ô Đàm Thảo.

Lần cho đi này xứng đáng với chỗ tốt đạt được.

Thích Thiếu Danh từng trợ giúp chính mình, hắn không muốn trực tiếp trở mặt với Thích Thiếu Danh, mà dưới loại tình huống này không phải lúc thích hợp để mặc cả mua bán, và lại giá trị của Ô Đàm Thảo cũng không thể đánh đồng cùng với Hồng Liên.

Cho nên hắn rất thẳng thắn, trực tiếp ném ra Ô Đàm Thảo.

Ô Đàm Thảo một khi đã xuất hiện, Thích Thiếu Danh không thể không tiếp lấy.

Mà chỉ cần hắn tiếp lấy, nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc chạy trốn, không thể lại rời đi một cách dễ dàng nữa.

Lúc này cũng không phải quan hệ mua bán, chỉ là quan hệ cơ hội.

Quả nhiên, Thích Thiếu Danh chỉ ngây ra một lúc, cả đám học đồ và Băng Sương Tinh Linh đồng thời đánh tới phía Thích Thiếu Danh.

Thích Thiếu Danh cắn răng một cái, thân hình lại lóe lên, Phù Quang Phân Ảnh Trảm lại một lần nữa phát động.

Chín bóng người đồng thời chặn đầu chúng nhân, bản thể thì chụp lấy Ô Đàm Thảo.

Không ai tranh giành Ô Đàm Thảo này với hắn, Thích Thiếu Danh đã bắt được Ô Đàm Thảo, nhưng giờ muốn chạy thì đã chậm, mọi người đều xông lên, nhiều loại pháp thuật đồng thời đánh về phía này.

Thích Thiếu Danh bất đắc dĩ, hắn cũng rất quyết đoán, lúc này thẳng thắn ném Hồng Liên lại cho Đường Kiếp.

Hắn vốn không theo đuổi Hồng Liên, cho dù cướp được cũng chỉ dùng để đổi tài nguyên, hiện giờ đã có tài nguyên, liền đem phiền toái này trả lại cho Đường Kiếp.

Theo Hồng Liên bay ra, mọi người lại một lần nữa tranh giành kịch liệt, một gốc Hồng Liên nho nhỏ này, tựa hồ giống như một cây cung dục vọng, làm tác động, khơi dậy ham muốn của tất cả mọi người.

Mắt thấy Hồng Liên bay tới, Đường Kiếp rốt cục buông An Như Mộng ra.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lúc này ôm cũng đã ôm đủ rồi, tay vừa buông xuống liền chụp về phía Hồng Liên.

Khác với ảo ảnh phân thân của Thích Thiếu Danh dùng để phân tán công kích, Đường Kiếp dựa vào thể chất cứng rắn cường đại của mình để chống đỡ, có Vô Tướng Kim Thân thêm vào, cũng không biết có bao nhiêu thuật pháp đã đánh trúng hắn, nhưng Đường Kiếp vẫn không tránh né, như một viên đạn pháo, cứng rắn xông đến bên cạnh Hồng Liên, một tay bắt được.

Ngay khi rút tay về, một bàn tay khác cũng vươn ra, bắt lấy cổ tay của Đường Kiếp.

Chính là Bành Diệu Long .

Hắn dựa vào năng lực hộ thể của Cực Chiến Chân Cương, cũng giống như Đường Kiếp, mạnh mẽ cứng rắn lao tới tranh đoạt.

Hai người như hai đại lực sĩ, va chạm vào nhau làm bắn ra một luồng sóng khí lan xa xung quanh.

Vô Tướng Kim Thân của Đường Kiếp và chạm với Cực Chiến Chân Cương của Bành Diệu Long, vậy mà trong nháy mắt liền vỡ vụn, nhưng khi Vô Tướng Kim Thân biến mất, Bành Diệu Long cũng giống như đụng phải tấm sắt liền ngã xuống.

- Làm sao có thế?
Bành Diệu Long gào thét điên cuồng.

Pháp thuật của hắn rõ ràng vượt xa Đường Kiếp, nhưng khi đụng độ về lực lượng lại bị Đường Kiếp đánh bại, đây quả thực là chuyện không thể tin nối.

Ngay sau đó, Đường Kiếp đấm một quyền vào mặt băng.

Một quyền này mạnh mẽ đánh xuống, mặt băng lập tức nứt ra một cái động lớn.

Đường Kiếp đã trốn vào phía trong động, lao vào trong nước.

- Khốn kiếp
Long Đảo khẩn trương, lại liều lĩnh bắn tên liên tục xuống dưới đáy nước., anm xoay người một cái, trên người không lưu lại một giọt nước nào.

Chỉ có điều nàng vừa mới xuống nước đã cảm thấy một dòng khí vọt về phía mình, trong nháy mắt đánh bay nàng ra ngoài.

- Sao lại thế này?
Long Đảo vội gọi.

- Không rõ lắm.
An Như Mộng cũngxuông không hiểu ra sao, chi có điều đòn công kích vừa rồi tới quá nhanh, nàng sau khi xuống nước càng không có khả năng duy trì sự linh mẫn lúc bình thường, ngay cả chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị đánh bay đi.

- Đáng chết!
Long Đảo tức giận đạp mạnh một cước.

Hàn đầm này bao trùm toàn bộ thế giới trong động, Đường Kiếp chỉ cần theo bất cứ một lối đi nào cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để thoát đi, muốn đuổi theo hắn thì không dễ dàng gì.

Đúng lúc này, Lưu Uyên đột nhiên nói.:
- Người hầu chạy rồi, nhưng ít nhất vẫn còn thiếu gia.

Lời này vừa nói ra, mọi người đồng thời nhìn về phía Vệ Thiên Xung.

Vệ Thiên Xung sắc mặt đại biến, Thái Quân Dương đã gọi to:
- Đi mau!

Đường Kiếp nhờ vả hắn, theo lý mà nói đến đây coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hắn không nghĩ vậy. Theo hắn, nếu mình đã cầm thù lao của Đường Kiếp thì nhiệm vụ bảo vệ của mình vẫn phải chấp hành đến cùng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com