- Đây là Thủy Diệu Chuyển Sinh Thuật, cần thận! Mạnh Thập Tuyết hoảng sợ kêu lên.
Nàng chủ tu băng tuyết công pháp, hiểu quá rõ ràng đối với Thủy Diệu Chuyển Sinh Thuật này. Nước vốn vô hình, nổi danh về sự mềm mại uyển chuyển. Thủy Diệu Chuyển Sinh Thuật lại là một pháp thuật dựa trên cơ sở hi sinh năng lực, biến thứ mềm mại trở nên cứng rắn như thép luyện trăm lần, dùng lực lượng băng tuyết để đúc lại thân thể, nâng cao năng lực cận chiến lên một mức rất cao.
Sau khi mất đi Băng Cung, đám đệ tử đã không cho nó cơ hội để thi pháp, Băng Sương Tinh Linh này cũng ngang nhiên lựa chọn phương pháp cường công.
Trong thời gian thân thể biến lớn, tốc độ của nó tăng lên rất nhiều, tinh vật phiêu hốt bất định giống như quỷ mị, trường kiếm lúc ẩn lúc hiện, nó hét to đánh về phía một tên đệ tử: - Giết ngươi trước tiên!
Tên đệ tử kia chỉ kịp vung kiếm ra một chút, chỉ thấy băng tuyết đã dọc theo thân kiếm mà lan đến, nhanh chóng làm hắn đóng băng, Băng Sương Tinh Linh liền đó cũng đánh ra một chưởng, bức tượng băng bị đánh thành phấn vụn trong nháy mắt.
Đao kiếm đồng loạt chém về phía Băng Tinh, thân hình nó vội vàng lui lại, hai con sói băng cự đại liền xuất hiện phía sau nó, đây cũng là con bài Băng Sương Tinh Linh che dấu trước khi thi triển Thủy Diệu Chuyển Sinh Thuật.
Hai con sói băng đồng thời xuất hiện, băng tinh đã chuyển hướng sang một người khác: - Lần này giết ngươi.
Trong băng tuyết bay múa, lại một người nữa ngã xuống.
Băng Sương Tinh Linh giết người xả giận, kích phát hung tính, Băng Tinh Kiếm lúc này lại đâm thẳng vào Bành Diệu Long.
Bành Diệu Long rống to xuất quyền, quyền phong đánh xuống ầm ầm, Băng Tinh Kiếm lại không thể tới gần người hắn.
Người này vừa luyện pháp, vừa luyện thể, pháp thể song tu, một thân thần lực kinh người, nếu như không có Đường Kiếp, ở Tẩy Nguyệt học viện cũng không kiếm nổi người tranh vị trí đệ nhất luyện thể cường nhân với hắn. Băng Tinh Kiếm kia tuy sắc bén nhưng cũng không làm gì được, kiếm quang chém xuống, một tia băng tuyết sắc bén xẹt qua làn da Bành Diệu Long, nhưng cũng tự động tiêu tán khi Bành Diệu Long vận chuyển khí huyết.
Nhưng cho dù thế, Bành Diệu Long cũng vẫn cảm thấy toàn thân cứng đờ, trong lòng âm thầm khiếp sợ sự lợi hại của Băng Tinh Kiếm, liền vội vàng thối lui, đồng thời trên hai tay đã xuất hiện một đôi bao tay đen sì.
Đôi bao tay này xuất hiện, Bành Diệu Long mới chính thức thể hiện được toàn bộ thực lực của mình, thiết quyền nện xuống ầm ầm, khí lưu như trụ, điên cuồng đập vỡ băng tinh.
Đánh cho Băng Sương Tinh Linh kia cũng phải biến sắc: - Khí cơ khiên dẫn, ngưng hư hóa thực, thì ra ngươi đã có thể thăng cấp lên cảnh giới Thoát Phàm.
- Thừa lời! Lão tử đợi chính là ngày này! Bành Diệu Long cười lớn, nói.
Thì ra tu vi của Bành Diệu Long này sớm đã có thể đạt tới mức dẫn động khí cơ, ngưng hư hóa thực, chỉ cần cuối cùng khai thông nối liền với thiên địa là có thể đạt tới cảnh giới Thoát Phàm. Mà đã đi tới một bước này, khoảng cách tới Thoát Phàm chỉ còn là một bước ngắn.
Loại cảnh giới này tự nhiên không thể hiện tại vừa mới đạt được, chỉ có thể nói Bành Diệu Long khi trước sớm đã đạt tới, chỉ có điều hắn vẫn một mực áp chế bản thân không thăng cấp mà thôi.
Đối với Bành Diệu Long mà nói, Thoát Phàm và Linh Đài mặc dù là hai loại cảnh giới, nhưng khi tiến vào Thoát Phàm, cũng có nghĩa là tiến vào một cấp độ khác. Trong cái cấp độ đó, với thực lực của hắn cũng còn xa mới có thể xưng hùng được.
Để đảm bảo cho ưu thế dẫn đầu của mình, tạm thời áp chế cảnh giới của mình cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
Những việc như vậy. trước kia Lý Hoa Niên cũng đã từng làm, thậm chí rất nhiều đệ tử đều cũng đã làm.
Trước khi có được thực lực nhất định, rất nhiều người đều thà làm đầu gà chứ quyết không làm đuôi phượng, cũng chỉ có những người không có đủ thực lực, mới có thể vì cảnh giới mà tận lực theo đuổi, hạng người như Bành Diệu Long, thứ hắn theo đuổi lại vĩnh viễn là sự tối đa hóa lợi ích.
Chính bởi vì không vào Thoát Phàm, hắn mới có thể tham dự chân truyền chi tranh lần này, trở thành người có thực lực mạnh nhất trong đám đệ tử lần này.
Cho dù vậy, hắn vẫn lôi kéo Mạnh Thập Tuyết theo phe mình, có thể thấy được tâm tính trầm ổn, làm việc điềm đạm, chắc chắn.
Giờ phút này hắn toàn lực ra tay, khí cơ khiên dẫn, linh triều cuồn cuộn, mặc dù vẫn không thể nối liền với thiên địa nhưng cũng đã đạt tới mức điều khiển được linh triều dễ dàng, hơn nữa bản thân hắn lại là cận chiến cường nhân, thời khắc này toàn lực phát huy, lại giống như vũ bão, ngang nhiên cứng rắn chặn lại công kích của Băng Sương Tinh Linh.
Hơn nữa bên cạnh còn có đám người Mạnh Thập Tuyết hỗ trợ, trong lúc nhất thời lại có thể áp chế Băng Sương Tinh Linh, làm nó không có sức phản công.
Băng Sương Tinh Linh tuy dùng phương pháp lấy Thủy Diệu Chuyển Sinh Thuật để tăng cường cho bản thân, nhưng nó rốt cục cũng không phải cường nhân cận chiến trời sinh, so cứng với Bành Diệu Long không khác gì dùng ngắn đo dài, cho dù có Băng Tinh Kiếm nơi tay cũng không thể áp chế nổi hắn.
Mắt thấy Bành Diệu Long càng đánh càng hăng, đúng lúc này, Diệp Thiên Thương vốn cách đó không xa đột nhiên bay lên, một kiếm đâm về ngực của Bành Diệu Long.
Bành Diệu Long dũng mãnh đánh trở lại một quyền, ngay giữa mũi kiếm của Diệp Thiên Thương, kiếm kia bị hắn đánh gập, lực lượng khổng lồ đánh bay Diệp Thiên Thương ra xa.
Nhờ thế, Băng Sương Tinh Linh cũng chớp lấy thời cơ, Băng Tinh Kiếm phát ra một đạo cầu vồng, đánh trúng Bành Diệu Long.
Cho dù Bành Diệu Long có Cực Chiến Chân Cương hung mãnh cũng không ngăn được sự xâm lấn của lực lượng băng tuyết, hắn thét to một tiếng ngã xuống, toàn thân trên dưới trong nhát mắt đã phát ra vô số vụn băng, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy ngay được.
- Khốn kiếp! Bành Diệu Long tức giận kêu to.
Hắn không nghĩ tới Diệp Thiên Thương vẫn còn dư lực đánh lén mình, một nước cờ sai, cả ván đều thua.
Ngay sau đó, Băng Sương Tinh Linh lại động thân, một kiếm liền chém chết một tên đệ tử.
Lúc này một đám đệ tử đã bị đuổi giết gần như sạch sẽ, không còn mấy người có thể tiếp tục đứng trên mặt đất, duy chỉ có Mạnh Thập Tuyết là không bị trọng thương, chỉ có điều với lực lượng của một mình nàng, muốn đối kháng với Băng Sương Tinh Linh là chuyện không có khả năng.
Thấy mọi người đều thê thảm, Băng Sương Tinh Linh kiêu ngạo, ngông cuồng cười lớn: - Đám nhân loại các ngươi, thực lực mạnh, chiến thuật nhiều, duy chỉ có một vấn đề, chính là không đoàn kết. Trận chiến này, vẫn là ta chiến thắng!
Đánh bại được đám đệ tử tinh nhuệ này thì đám đệ tử còn lại kia dù có nhiều hơn nữa nó cũng không sợ.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: - Thật vậy sao? Ta thấy cũng chưa chắc đâu.
Một người chậm rãi đứng dậy.
- Đường Kiếp? Bành Diệu Long và Mạnh Thập Tuyết cùng nhau lên tiếng kinh hô.
Người nói chuyện, đúng là Đường Kiếp.
Hắn toàn thân trên dưới toàn là máu tươi, giờ phút này đứng đó lại dường như không có việc gì, đang lạnh lùng nhìn Băng Sương Tinh Linh.
- Chỉ bằng ngươi? Thương thế nặng như vậy, còn muốn đánh nữa sao? Băng Sương Tinh Linh cười thoải mái.
Đường Kiếp nhìn thân thể của mình, lắc đầu nói: - Những tổn thương này, nếu là ở trên người ngươi, ngươi có lẽ cùng không xong rồi. Chỉ là…ta và ngươi không giống nhau.
Khi nãy hắn bị thương quả thực không nhẹ, nhưng trải qua một phen giả chết cũng đã tốt lên rất nhiều, tuy vẫn còn thương thế, nhưng vẫn còn dư sức để liều mạng.
Thời khắc này Đoạn Trường Đao vung lên, mang theo tiếng gió rít gào, quả nhiên vẫn còn có thể đánh một trận.
Mạnh Thập Tuyết mừng rỡ, kêu lên: - Đường sư đệ, chúng ta cùng nhau, trước hết giải quyết Băng Tinh này rồi chuyện gì để sau hẵng nói.
Nàng và Băng Tinh này giống nhau, pháp thuật băng hệ tuy cường đại, nhưng cũng không thích hợp cho cận chiến, bởi vậy, từ trước đến giờ, trong chiến đấu đều do Bành Diệu Long che gió chắn mưa cho nàng, nàng thì phụ trách thi triển thuật pháp để công kích.
Hiện giờ Bành Diệu Long bị thương, nàng liền lập tức lôi kéo Đường Kiếp, tâm tư coi như cũng nhạy bén.
Hơn nữa Bành Diệu Long cũng là người luyện thể, ở một trình độ giống như Đường Kiếp, chỉ cần cho hắn thời gian là có thể khôi phục cực nhanh, đến lúc đó ai thắng ai bại cũng không thể biết được.
- Được! Đường Kiếp đã kêu to, trước tiên bắn ra một Nguyên Khí Châm về phía Băng Sương Tinh Linh, đồng thời che chắn phía trước Mạnh Thập Tuyết.
Mạnh Thập Tuyết thấy hắn đồng ý hợp tác, trong lòng mừng rỡ, vội vàng tới gần phía sau Đường Kiếp.
Ngay lúc đến sau lưng Đường Kiếp, Bành Diệu Long đột nhiên thét lớn: - Thập Tuyết, cẩn thận.
- Cái gì? Mạnh Thập Tuyết ngẩn ra, chỉ thấy Đường Kiếp đột nhiên xoay người, một tay đặt trước ngực nàng.
- Bùm!!
Một chưởng này đánh trên người nàng, gần như đánh nát cả lục phủ ngũ tạng. Mạnh Thập Tuyết hộc máu tươi, bắn ra bên ngoài, ngã xuống đất, không đứng dậy nổi. - Đường Kiếp, ngươi…
Khóe mắt Mạnh Thập Tuyết như muốn nứt ra, nàng như thế nào cũng không nghĩ đến thời điểm này Đường Kiếp sẽ lại ra tay với nàng.
- Xin lỗi, Mạnh sư tỷ, trận chiến này ta không cần đến ngươi. Đường Kiếp chậm rãi thu tay, lạnh lùng nói.
- Ha ha ha ha. Băng Sương Tinh Linh cười lớn xông lên, lúc này Đường Kiếp đang quay lưng lại với chính mình, chỉ cần một kiếm này đâm trúng hắn, cho dù hắn có năng lực lớn hơn nữa cũng khó mà chống lại lực lượng đóng băng vô tận của mình.
Đường Kiếp cũng không quay lại, chỉ có cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười lạnh này lọt vào tai Băng Sương Tinh Linh, trong lòng nó đột nhiên chấn động, một cảm giác nguy cơ cường đại bỗng dưng tràn đến.
Trong lòng nó biết không hay, nhưng muốn trốn đi thì cũng đã muộn.
- Phốc!
Một bàn tay tối đen đột nhiên nhô ra khỏi ngực Băng Sương Tinh Linh, nhấc cả thân thể nó lên.
- A!.... Băng Sương Tinh Linh hét lên thê thảm.
Nó cố gắng xoay người lại, kiếm cầm trong tay muốn đâm ra nhưng thế nào cũng không làm được.
Cố gắng nghiêng đầu sang một bên, nó nhìn thấy một tồn tại hết sức cao lớn, toàn thân đều bị bao phủ trong lớp vải đen, không thấy dung mạo.
- Cái này…như thế nào…có thể… Băng Sương Tinh Linh thì thào mấy chữ.
Rõ ràng chỉ thấy có đám đệ tử này tới đây.
Tại sao?
Tại sao trong hàn đầm này lại còn có người khác nữa?
Hắn lại có thể ẩn ấp trong hàn đầm lâu như vậy sao?
Nghi hoặc trong lòng chợt dâng lên, cùng lúc đó, Đường Kiếp đã nhanh chóng xoay người, Đoạn Trường Đao bổ mạnh xuống, lại một lần nữa chém vào cánh tay của Băng Sương Tinh Linh, lại một cánh tay nữa bị chém bay.
- Ta sẽ không chết ở đây! Tinh vật này khàn giọng, gào thét điên cuồng, tuy trọng thương, nó vẫn ngang nhiên dùng toàn bộ lực lượng, ngay sau đó, từ trong cơ thể nó bùng nổ ra vô số hàn quang, thổi quét ầm ầm bốn phía, một đòn này đánh bay cả Đường Kiếp và tồn tại ở phía sau.
Gió lốc làm miếng vải che trên mặt bị tốc lên, Băng Sương Tinh Linh nhìn rõ khuôn mặt dưới miếng vải đen đó, thì thào: - Thì ra là quỷ vật này…
- Hống! Đường Kiếp gầm lên giận dữ, lấn át hoàn toàn tiếng nói của Băng Sương Tinh Linh, đồng thời đánh ra một chưởng mãnh liệt, trực tiếp làm Bành Diệu Long và Mạnh Thập Tuyết choáng váng.
Tồn tại che dấu dưới lớp vải đen kia chính là quỷ vệ do Đường Kiếp chế tạo, từ lúc Long Đảo đánh lén mình, Đường Kiếp đã âm thầm triệu hồi quỷ vật, ra lệnh cho nó nằm sấp trong nước, tìm cơ hội lén tập kích. Lúc trước An Như Mộng nhảy xuống nước đuổi theo, cũng chính là bị một đòn của quỷ vệ đánh ra.
Giờ phút này quỷ vệ kia lại một lần nữa xông lên, một trảo chụp lấy nó.
Băng Tinh Kiếm chém nghiêng xuống, chém vào cánh tay của quỷ vệ, nhưng đúng lúc đó, một cánh tay khác lại một lần nữa đâm xuyên vào cơ thể Băng Tinh.
Quỷ vệ này là dùng Cự Viên Yêu Thú để luyện thành, sau khi trở thành quỷ vệ, công kích liền trở nên sắc bén vô cùng, ngay cả Đường Kiếp với thành tựu kim thân cũng phải chống cự một cách khó khăn, càng đừng nói đến thân thể yếu ớt của Băng Sương Tinh Linh này.
Một đòn này, lại xuyên qua bụng của nó.
Băng Sương Tinh Linh thét dài thê thảm, Băng Tinh Kiếm mãnh mẽ đâm vào thân thể quỷ vệ kia, răng rắc vài tiếng đã đóng băng toàn bộ thân thể quỷ vật.
Nhưng khi một kiếm này đâm ra, lại một cánh tay nữa hung hăng đâm vào cơ thể nó.
Lần này là tay của Đường Kiếp.
- Phốc! Băng Sương Tinh Linh thổ huyết, nhìn cánh tay của Đường Kiếp xuyên qua ngực mình, cánh tay này đang nắm lấy vật yếu hại nhất trong cơ thể nó – tinh hạch.
- Không… Băng Sương Tinh Linh rên rỉ tuyệt vọng.
Bàn tay kia rút lại, đã lôi tinh hạch cứng rắn ra từ trong cơ thể nó.
Đường Kiếp tiện tay ném đi, Băng Tinh bị quăng sang một bên, hào quang trong mắt nó ảm đạm, chưa kịp rơi xuống đất đã tan thành bọt nước, duy nhất chỉ có thanh Băng Tinh Kiếm kia rơi xuống cắm vào mặt đất.
Băng Sương Tinh Linh, chết!
Đánh xong một đòn này, Đường Kiếp lúc này mới thở dài một hơi.
Băng Sương Tinh Linh này cũng thật khó chơi, dưới tình huống như vậy lại vẫn có thể liều chết phản kích, dưới tác dụng của Băng Tinh Kiếm, ngay cả quỷ vệ đều bị trọng thương.
Nếu cho Đường Kiếp đủ thời gian, hắn cũng không phải không thể chữa trị cho quỷ vệ này.
Tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp cũng đành bỏ đi.
Lúc này hắn bước lên phía trước, nhẹ nhàng đặt một chưởng trên người quỷ vật bị đóng băng, một tiếng nổ lớn, quỷ vật nổ tan thành bột mịn, tan biến bên trong hàn đầm.
Đến giờ, quỷ vật này xem như đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nhìn xung quanh đã không có người nào còn tỉnh táo, Đường Kiếp xuất ra một quyền kim tuyến, đánh bay hoa cỏ cùng băng tuyết phía xa, thu hồi túi giới tử, chậm rãi nói: - Kết thúc rồi.
Thân hình khẽ động, liền rời đi theo một nhánh hành lang khác.