Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 236: Càn Phong Châu



Hiện giờ Đường Kiếp coi như là khách quen ở Linh Đài Các rồi, đến Linh Đài Các, đều có học sinh trực tiếp thông báo Thủy phu nhân.

Từ hậu viện đi ra, Thủy phu nhân thấy Đường Kiếp cười nói:
- Ta đoán nếu ngươi đến đây, vậy chuyến đi Vô Hồi Cốc lần này, chắc là có không ít chỗ tốt phải không?

Đường Kiếp trả lời:
- Học sinh vô năng, vì đoạt Hồng Liên nên dốc hết tâm lực, ở những chuyện khác thì thu hoạch có hạn, thời gian ba mươi ngày, cũng chỉ có được vật này.

Nói xong đã lấy viên yêu đan kia ra.

Thủy phu nhân nhìn thấy vật đó hai mắt tỏa sáng:
- Đây là yêu đan Lôi Điểu, không ngờ ngươi thu được vậy này, chẳng lẽ là…

- May mắn đạt được.

- Làm sao được?

- Cũng không có gì, dương đông kích tây, sau đó giết. Yêu mặc dù thông linh, nhưng vẫn là thú vật ngu xuẩn. Chỉ cần dùng chút thời gian, cuối cùng có thể từ từ giết chúng nó.

Thủy phu nhân hìn hắn thật lâu:
- Phương pháp dùng cối xay gió, mỗi người đều hiểu. Nếu mỗi người đều có thể dùng phương pháp này giết Lôi Điểu, vậy thì Lôi Điểu Nhai cũng không đảm đương nổi một điểm nguy hiểm trong Vô Hồi Cốc rồi. Thôi thôi, cuối cùng vấn là chuyện của chính ngươi, ta không hỏi nhiều.

Nói xong lấu ra yêu đan nhìn nhìn:
- Ừ, phẩm chất thượng giai, bảo tồn hoàn hảo, không phải là yêu đan của Lôi Điểu Vương chứ?

Đường Kiếp cười không đáp.

- Thật là vậy?
Thủy phu nhân nhìn ra ý tứ của Đường Kiếp, giật mình nhìn hắn một chút, nghĩ tiểu tử này thật quỷ dị. Có thể giết Lôi Điểu Vương, vậy ý nghĩa là hơn phân nửa đàn Lôi Điểu Vương đều bị hắn giết sạch luôn. Nghĩ vậy, lại không khỏi thổn thức một tiếng:
- Đáng tiếc, những Lôi Điểu có thể thành đàn kia, cũng không biết qua bao nhiêu năm mới có thể lớn mạnh như vậy, lại bị ngươi một hơi tàn sát sạch sẽ. Một người có được, vạn vật biến mất.

- Chưa hẳn không thể tái sinh.
Đường Kiếp nói xong lại lấy ra bốn con Lôi Điểu nhỏ, một trống ba mái.

Ba con Lôi Điểu nhỏ này là thu hoạc sau khi hắn diệt sạch Lôi Điểu trên nhai, lúc trước tổng cộng được sáu con, trong đó có hai con trao đổi với học sinh, còn lại bốn con vẫn luôn giữ bên người, vì chính giờ khắc này.

Nhìn đến bốn con Lôi Điểu con, Thủy phu nhân cũng ngây ngẩn cả người, lập tức tỉnh ngộ lại:
- Đây là ngươi cố ý lưu lại?

- Nhưng là muốn bán lại cho phái đó.

Thủy phu nhân đã cười ha hả, chỉ vào Đường Kiếp nói:
- Hảo tiểu tử, thiệt thòi ngươi nghĩ ra. Giết sạch Lôi Điểu rồi, lại lưu lại giống đem về phái bán, ngươi đây là đầu cơ kiếm lợi.

Sinh thái Vô Hồi Cốc nếu muốn cân bằng, chỉ dựa vào phong cốc cũng là không đủ, tất yếu không thể thiếu đầu tư vào đó. Lôi Điểu trên Lôi Điểu Nhai đã tuyệt chủng, nếu không muốn Lôi Điểu Nhai hữu danh vô thực, người trong phái nhất định phải ra ngoài tìm kiếm.

Tìm kiếm Lôi Điểu vốn cũng không phải chuyện dễ dàng, sau dó phải phái tiên nhân ra tay, phí tổn rất cao. Mặc dù đối với Tẩy Nguyệt phái mà nói đó không là gì, nhưng có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, nếu có người trực tiếp công hiến thì quá tốt.

Bốn chú chim Lôi Điểu con bán cho học sinh, kiếm không đáng bao nhiêu tiền, bán cho phái, vất vả chính là đại nhân vật, giá trị liền thật khác xa rồi.

Bởi vậy chuẩn xác mà nói, Đường Kiếp bán không phải Lôi Điểu, mà là thời gian của các đại nhân vật. Hơn nữa trước đó hắn bán đi là hai con chim trống, con mái lại ở trong tay. Yêu thú vốn là sinh vật một trống nhiều mái, như vậy, người khác cho dù muốn cướp chuyện buôn bán của hắn đều không đoạt được.

Giờ phút này Thủy phu nhân nhìn Lôi Điểu trong tay Đường Kiếp cung là dở khóc dở cười. Vô Hồi Cốc tồn tại đã nhiều năm, đám học sinh phụ trách thu hoạch, nhóm Thượng sư phụ trách gieo, người xưa trồng cây hậu nhân hưởng bóng mát đã là thói quen, đây là lần đầu tiên, nàng gặp được loại người như Đường Kiếp tay trái thu hoạch tay phải gieo hạt đấy.

Nhưng mà chính nàng không thể không thừa nhận, chiêu thức này đúng là không tệ, thực không rõ Đường Kiếp như thế nào có thể nghĩ ra được chiêu này.

Nàng không biết Đường Kiếp đến từ hiện đại, ở hiện đại hôm nay phá nhà ngày mai xây phòng, bên này hủy đường biên kia xây lộ chỗ nào cũng có. Kinh doanh buôn bán, phải từ chỗ không có gì sinh ra mới gọi là kinh doanh. Đường Kiếp nhiều năm ở chính phủ, sớm đã quen với loại xiếc này, khiến cho bây giờ sử dụng cũng là quen thuộc như vậy.

Thời khắc nhận bốn con Lôi Điểu con, Thủy phu nhân nói:
- Bốn con chim non, cùng với một viên yêu đan, này cũng thật thích hợp, có thể làm chúng lớn nhanh. Ngươi tính toán muốn cái giá thế nào?

Đường Kiếp cung kính trả lời:
- Phu nhân tính là được.

Thủy phu nhân tức giận lườm hắn một cái:
- Nếu như thế, hai vật này ta đưa ngươi 5500 Bách Linh tiền. Ngươi đừng ngại ít, một lần đi ra ngoài hơn ngàn dặm, trên núi Tây Vọng có Lôi Điểu. Cửu Chuyển thượng sư đi về cũng phải hơn tháng, chi phí gần cả vạn. Ta ra giá cho ngươi đã xem như là một nửa thượng sư, đã là cực ưu đãi rồi, về phần yêu đan, tuy là thượng phẩm, nhưng cuối cùng phải lấy năng lượng ra, bên ta xem như cũng có chút lợi, ta cho ngươi tối đa là năm trăm tiền.

- Đa tạ phu nhân.

Bên này Thủy phu nhân đã lấy ra mười khối linh ngọc và năm trăm linh tiền giao cho Đường Kiếp.

Đường Kiếp không khỏi ngẩn người:
- Sao lại nhiều ra năm nghìn?

Bàn tay Thủy phu nhân lắc một cái, hiện ra một vật, chính là hạt châu vài ngày trước Đường Kiếp giao cho Thủy phu nhân.

- Vật ấy…
Đường Kiếp ngẩn người, lập tức hiểu rõ:
- Trong phái đã nghiên cứu ra cách sử dụng rồi sao?

- Phải.
Thủy phu nhân trả lời:
- Đây là Càn Phong Châu.

- Càn Phong Châu?
Đường Kiếp nhíu mày:
- Đó là vật gì?

Hắn tự hỏi ở học viện coi như là đọc qua vô số sách, lại chưa từng nghe đến cái tên Càn Phong Châu.

Thủy phu nhân trả lời:
- Ngươi không biết cũng không có gì kỳ quái, bởi vì vật này không thuộc sở hữu của Tê Hà Giới.

- Không thuộc về Tê Hà Giới?
Đường Kiếp lập tức ngơ ngẩn.

Khó khác hắn như thế nào cũng nhìn không ra lai lịch hạt châu này, ấy vậy mà đúng là vật bên ngoài.

Thủy phu nhân gật đầu trả lời:
- Đại năng năm xưa, tiêu dao vạn giới, ngẫu nhiên cũng sẽ đem theo một ít vật trở về. Lục đại phái đều có được những nhân vật như vậy, đi tới đi lui khắp nơi, du lịch thiên hạ, bởi vậy Lục đại phái có vật ngoại giới cũng không kỳ quái. Càn Phong Châu này, chính là Đại năng Thiên Thần Cung năm đó du lịch vạn giới, đoạt được một trong những giới đó, mang về để Thiên Thần Cung nghiên cứu.

- Vật có thể khiến cho những Đại năng mang về nghiên cứu, tất nhiên là đồ tốt.
Đường Kiếp vội nói.

Thủy phu nhân biết suy nghĩ trong lòng hắn, cười nói:
- Đó là tự nhiên, tuy nhiên có thể để cho một Thoát Phàm Cửu Chuyển nho nhỏ mang theo bên người, vậy thì giá trị của nó cũng có hạn.

Đường Kiếp nghe được cười khổ:
- Phu nhân đừng đùa ta.

Thủy phu nhân lúc này mới cười nói:
- Càn Phong Châu này có hai tác dụng. Một là chứa đựng linh khí, hai là bùng nổ linh khí.

- Chứa đựng linh khí?
Đường Kiếp nghe được ánh mắt sáng lên.

Suy cho cùng Tu tiên giới cũng không phải trò chơi, trừ phi là giống như kỳ dược ngọc dịch quỳnh tương, dược vật hồi phục bình thường đều dựa vào tốc độ, mà không thể lập tức bổ sung.

Một hạt châu có thể chứa đựng linh khí, chỉ là biết giá trị phi phàm.

- Đúng vậy!
Thủy phu nhân nói:
- Tuy nhiên đáng tiếc, chứa linh khí là có hạn, ước chừng tương đương với hai ngàn linh dịch, với lại trong mỗi ngày sẽ tự động tiêu tan một phần, thời gian cất giữ không quá ba ngày, sau ba ngày, tất cả linh khí sẽ tự động biến mất.

Đó chính là trình độ bịt kín không đủ, Đường Kiếp nghĩ thầm, mieengj vẫn là nói:
- Đó cũng là cực tốt rồi. Tuy nhiên chỉ có thể trữ hai ngàn cũng khá ít, khó trách những Đại năng đều khinh thường dùng.

- Đúng là như thế.

- Vậy bùng bổ linh khí là ý gì?

- Ngươi nghe nói về Thiên Sát Lôi Châu chưa?

- Thiên Diệt Tông?
Đường Kiếp cả kinh:
- Chẳng lẽ nói, gọi là búng nổ linh khí chính là…

- Đúng vậy, cũng như Thiên Sát Lôi Châu, đem tất cả linh khí bộc phát ra, uy lực thì phải xem ở bên trong tồn tại bao nhiêu linh khí. Trong phái đã làm thực nghiệm, nếu là linh khí sung mãn, uy lực bùng nổ này, có thể so với Thiên Sát Lôi Châu.

Uy lực mạnh nhuhw vậy? Đường Kiếp cũng hít sâu một hơi, lại nhìn sắc mặt Thủy phu nhân không chút nào thay đổi, chẳng đem uy lực của Thiên Sát Lôi Châu để vào mắt.

Liên tưởng đến Tẩy Nguyệt phái thậm chí bán ra Hộ Giới Cương Diệm cho Thiên Diệt Tông, Đường Kiếp lập tức ý thức được, trong mắt đám Đại Năng chân chính, chỉ sợ uy lực của Thiên Sát Lôi Châu cũng thường thôi.

Quả nhiên Thủy pu nhân nói:
- Thiên Sát Lôi Châu tuy mạnh, nhiều nhất chỉ khoe uy từ Thiên Tâm trở xuống, Tẩy Nguyệt phái ta còn không để vào mắt. Về phần Càn Phong Châu lại không phải là Thiên Sát Lôi Châu, nếu như dùng để bùng nổ, sẽ tạo thành tổn thương cho hạt châu. Ta đoán vật này sở dĩ làm hư thoát linh khí, chính là vì do bùng nổ. Linh châu chưa bùng nổ, bảo tồn linh khí sẽ càng dài. Bởi vậy nếu muốn đem vật này dùng để bảo tồn linh khí, không đến lúc cần dùng, tốt nhất không nên bùng nổ nó.

- Nếu như thế, đối với Đại năng vật này cũng chẳng khác vật thường, vì sao lúc đó còn muốn mang về?

- Hỏi rất hay!
Thủy phu nhân tán thưởng. Nhàng chạm nhẹ vào hạt châu trong tay, vầng sáng trên mặt chợt lóe, hiện ra đồ văn mây mù:
- Nguyên nhân hạt châu có thể chứa đựng và bùng nổ linh khí, chủ yếu vẫn là nội trận vân khắc trong hạt châu và chất liệu. Loại chất liệu này cực lỳ hiếm thấy, ở ta hà Giới chúng ta ít có, trận pháp khắc trong hạt châu lại tinh diệu. Vị Đại năng Thiên Thần Cung đem vật này về, thực sự nhìn trúng cũng là vì hai điểm này… Đối với Tiên môn Đại phái mà nói, một vật quý hiếm không tính quý giá, một ý nghĩ thiên tài, một phần tinh diệu thiết kế, một phần pháp thuật có thể kế thừa lâu dài mới có giá trị!

Một lời nói làm cho Đường Kiếp sáng tỏ thông suốt.

Đúng vậy, đối với đám học sinh mà nói, có lẽ là vĩnh viễn theo đuổi bảo vật, nhưng đối với đại môn phái mà nói, có thể chấn hưng môn phái lâu dài truyền lại nhiều đời mới là có giá trị nhất.

Chính là vì nhu cầu khác nhau, hạt châu này mới có thể dừng lại ở trong tay Cố Trường Thanh, sau lại chuyển đến tay Đường Kiếp.

Giờ phút này Thủy phu nhân cười nói:
- Chất liệu và thủ pháp bày trận, trong phái đã nghiên cứu qua rồi, hạt châu này đối với chúng ta đã không còn trọng dụng, có thể trả lại cho ngươi, lại đưa thêm năm nghìn, xem như là thưởng cho ngươi vì đã cống hiến cho phái.

- Nếu nói như vậy, có phải hay không có chút ít?
Đường Kiếp lập tức cười đùa nói.

Hắn cống hiến hạt châu này, thủ pháp khắc trận bên trong hạt châu có thể khiến cho Trận đạo trong Tẩy Nguyệt phái tăng thêm một bước, cống hiến tương đối lớn đó, chỉ đưa năm nghìn, có chút nhỏ mọn rồi đó.

Bốn con Lôi Điểu con đã là năm nghìn rồi.

Thủy phu nhân tức giận trắng mặt, nhìn hắn liếc mắt một cái:
- Ngươi nếu là ngay lúc vị Đại Năng kia mang về hạt châu này đem tới công hiến, đừng nói năm nghìn, năm vạn năm trăm nàng đều cho ngươi. Vấn đề Càn Phong Châu tồn tại đã lâu, ở Thiên Thần Cung đã không phải là chuyện bí mật, cho dù là Tẩy Nguyệt phái chúng ta sớm có được rất nhiều tư liệu, chỉ có điều không có được vật. Nếu không phải như thế sao sớm như vậy đã cho ngươi đáp án.

Hóa ra là như vậy, Đường Kiếp hiểu.

- Tuy nhiên, ngoại trừ thưởng cho năm nghìn, lại thưởng thêm mười tám điểm cống hiến. Ngươi bây giờ còn thiếu học viện một trăm mười tám điểm cống hiến phải không? Mười tám điểm cống hiến này cho ngươi, ít nhất năm nay ngươi không cần rầu rĩ vì lợi tức.

Nói xong Thủy phu nhân đã che miệng cười.

Đường Kiếp nghe được cảm thấy bất đắc dĩ, tuy nhiên ngẫm lại cống hiến có mà có được, được như vậy đã là không tồi.

Thủy phu nhân đem hạt châu trên tay giao cho hắn, đồng thời còn cho hắn một tấm lụa:
- Phía trên có phương pháp sử dụng, bất kể là chứa đựng vẫn là bùng nổ linh khí, đều cần đúng với trận trong hạt chây tiến hành mới được. Ngươi học phương pháp, lại sử dụng thử, xem như đây là phần thưởng thứ ba trong phái đưa cho ngươi, xem như đã đủ xứng đáng.

- Đa tạ phu nhân!

- Đừng vội tạ ơn.
Thủy phu nhân từ từ trả lời, tay vừa động, lại đem tiền mới đưa cho Đường Kiếp đều thu trở về:
- Đừng quên ngươi còn nợ ta một vạn chứ, cũng là nên thanh toán rồi, năm trăm này coi như là lợi tức, số dư ta cũng không cần.

-…
Đường Kiếp cười khổ:
- Phu nhân làm gì vội vã thu nợ như vậy.

Không nghĩ tới sắc mắt Thủy phu nhân chợt đổi:
- Ngươi cho ta không biết ngươi cũng cần? Chỉ là vì lần này, ta không thể không thu.

Đường Kiếp ngẩn người, tỉnh ngộ lại:
- Nam Bách Thành?

Thủy phu nhân nhẹ nhàng gật đầu:
-Ngươi quả nhiên đã biết. Người này, ta cũng không cần quan tâm gã, bất quá gã lại đại biểu cho Yến Trường Phong. Gã chạy đến cầu ta hỗ trợ, thu nợ của ngươi, mặt mũi của Yến Trường phong, ta không thể không cho.

Nghe nói như thế, trong lòng của Đường Kiếp cũng nghiêm nghị.

Hắn biết, vì không để Vệ Thiên Xung trở thành chân truyền, Nam Bách Thành cũng thực vội vàng.

Nhưng chính vì nguyên nhân này, chiến ý trong lòng Đường Kiếp ngược lại tăng lên.

Nếu là Yến Trường Phong trực tiếp đến chọn, lão chọn ai không chọn ai Đường Kiếp không có lời nào để nói. Nhưng nếu là cạnh tranh, lại sử dụng ám chiêu, trong lòng Đường Kiếp cũng khó chịu.

Nam Bách Thành càng không muốn bọn họ thành công, hắn lại càng muốn khiêu chiến với cực hạn.

Nghĩ vậy, giọng điệu Đường Kiếp cũng bình bĩnh mà nói:
- Nam sư vì con đường bản thân đã chọn, cũng coi như tính toán chu toàn, không ngần ngại dùng thủ đoạn không quang minh. Cố tình Đường Kiếp ta lại là người không phải thấy khó mà lui, phải dũng cảm tiến tới, nhất định phải khiến cho lão nhân gia thất vọng rồi.

Thủy phu nhân vỗ tay cười to:
- Nói rất hay, vậy hãy để cho ta nhìn xem nhiệm vụ thứ ba ngươi có biểu hiện thế nào. Nếu ngươi thực sự giúp đỡ Vệ Thiên Xung đạt được chân truyền, ta liền cho ngươi một cơ hội trời ban!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com