Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 238: Nhiệm vụ thứ ba



Nam Sơn Cư

Nam Bách Thành nằm trên ghế mây, nhập thần nhìn bầu trời, hắn tử trang phục màu đen khoanh tay đứng ở phía sau, không nói được lời nào.

Thật lâu, Nam Bách Thành mới nói:
- Nói đi.

Nam tử áo đen kia khom người trả lời:
- Đường Kiếp đi Linh Đài Các, Thủy phu nhân thu hồi đủ tiền nợ, nhưng đám người Vệ gia lại cho hắn một ít tiền. Tiền hắn mua Tử Điện Ngọa, Hỏa Nha Hoàn và bốn tờ pháp phù, ngoài ra còn thu hôi Càn Phong Châu.

- Xem ra hắn là được ăn cả ngã về không, muốn nắm được nhiệm vụ thứ ba mới cam tâm đây.
Nam Bách Thành từ từ nói:
- Hảo tiểu tử, rõ ràng là biết ý của ta, còn dám làm như vậy, chỉ bằng phần quyết đoán này, khiến cho người thán phục. Hắn nếu nguyện thành sư đệ của ra, Nam Bách Thành ta nhưng có chào đón, nhưng lại muốn đưa cho tê Vệ Thiên Xung kia… Đáng giận!

- Kỳ thật…
Nam tử áo đen hơi do dự một chút, vừa nói lại dừng.

Nam Bách Thành đã nói:
- Ngươi muốn nói cái gì?

Nam tử áo đen lúc này mới nói:
- Từ ngàn năm nay, chọn lựa chân truyền trong phái, tuyệt đại đa số đều lấy hình thức kiểm tra qua nhiệm vụ, mà không xem thiên phú, thành tựu học sinh. Chỉ như vậy. Sở dĩ như vậy, chính là muốn khảo nghiệm trình độ năng lực toàn diện của đám học sinh, cái gọi là học xong đem ra dùng, chính là như vậy. mà cái gọi là năng lực toàn diện, kỳ thật là bao gồm thiên phú, gia cảnh, tính tình, đầu óc, thâm chí còn là vận khí.

- Ừ, tiếp tục.
Nam Bách Thành từ từ nhắm hai mắt nói. Nam tử áo đen nói không sai, trời xanh có thể cho ngươi tư chất tu luyện tuyệt thế, cũng có giao cho ngươi tài nguyên tu luyện vô tận, dựa vào cái gọi thiên phú Ngọc Môn Cửu Chuyển, xuất thân thế gia vọng tộc chỉ là ngoại vật?

Ở trong mắt người tu luyện, quá trình cũng không có ý nghĩa, kết quả mới quan trọng nhất.

Thế giới của người tu luyện, chỉ có thành hay không.

Nguyên nhân chính là ở đây, trong mắt Tẩy Nguyệt Phái, Ngọc Môn Cửu Chuyển, xuất thân thế gia, chẳng qua chỉ là đám học sinh có thiên phú góp thành một bộ phận mà thôi.

Ai giá trị cực lớn, ai tác dụng cao, tranh luận vô ích, tự đi phát huy.

Tranh đoạt chân truyền, chính là vì đánh giá năng lực toàn diện, chỉ lấy kết quả luận anh hùng, nếu không sao lại cần phiền toái như vậy làm gi?

Nam tử áo đen kia đã tiếp tục nói:
- Vệ Thiên Xung mặc dù là dựa vào phó học Đường Kiếp trợ giúp, nhưng phó học cũng xem như là một trong tài nguyên của gã. Nếu Tẩy Nguyệt Phái chúng ta có thể xem gia cảnh nhìn thiên phú, vì sao không thể..

- Ý của ngươi là nói, Đường Kiếp nếu là phó học của Vệ Thiên Xung, không ngại đem hắn cũng thành một phần thực lực của Vệ Thiên Xung, là năng lực toàn diện của gã, liền giống như con rối gỗ của gã. Con rối mạnh, dĩ nhiên là chủ nhân cường, cho nên vì thế không nên ngăn cản hắn ngay ngoài cửa?

- Thuộc hạ ngu kiến.

Nam Bách Thành hừ một tiếng:
- Đích thật là ngu kiến, tự cho là đúng, tự lòng cam chịu.

- Kính xin đại nhân chỉ điểm!

Nam Bách Thành từ từ nói:
- Ký thật, điều ngươi nói cũng không phải không có đạo lý, Đường Kiếp thân là phó học của Vệ Thiên Xung, trung tâm phục vụ chủ, đích xác có thể xem như một bộ phận của Vệ Thiên Xung. Tu tiên giới tàn khốc chính là sự thật, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, mặc kệ bản lĩnh là thủ hạ ngươi thể hiện, hay ngay chính ngươi thể hiện, kỳ thật đều không trọng yếu. Vấn đề là, chuyện thế gian đều không có gì đều là đi làm theo đạo lý. Ngươi phải biết rằng, ta không phải vì công lý thế gian mà làm việc, mà đang làm việc vì sư tôn, sư tôn yêu thích mới là quan trọng nhất!

Lời này vừa ra, nam tử áo đen lập tức tỉnh ngộ.

Trường Phong chân nhân cũng không phải là nhân vật đơn giản, thân là Tẩy Nguyệt phái Cung đường Đường chủ, một trong mười chín người đừng đầu Tẩy Nguyệt phái, địa vị có thể so với một Chân quân tán tu, chân nhân bình thường thấy lão đều phải đứng sang một bên, ý chí của lão tuyệt đối không phải nhỏ.

Nam Bích Thành am hiểu sâu việc hầu hạ, gã biết rằng với việc nghiền ngẫm ý trên so với việc thăm dò chân lý có nghĩa gì vẫn tốt hơn nhiều.

Yến Trường Phong thuở nhỏ xuất thân bần bàn, thiên phú bình thường, nhưng người này tâm chí kiên nghị, vì cầu một con đường mà không biết trải qua bao nhiêu máu, cũng là “tắm máu vượt gió” số một, hiển nhiên là kỳ nhân.

Con đường thành công của một người, phải xem con đường mà nhân tài đó chọn như thế nào.

Dũng cảm, ngoan cường, thấy nhẹ liền lui, chính là hạt giống tốt trong mắt, nhân tài chân chính, cũng với loại tính tình này, thiên phú tài nguyên và điều kiện đều đẩy sang một bên.

Năm đó Nam Bách Thành đối mặt với uy áp của Thích Vô Niệm thấy chết không lùi, hợp với tính tình của Yến Trường Phong, mới chính thức thu gã làm đệ tử.

Mà Vệ Thiên Xung thì sao ?

Rất sợ chết, chùn chân, nhát gan yếu đuối, nhìn trước ngó sau, có thể nói tính tình yếu đuối, Yến Trường Phong nếu đi thích người đệ tử như này mới là việc lạ, cho nên theo như lời nam tử áo đen nói “Đường Kiếp có thể tính một phần thực lực của Vệ Thiên Xung”, căn bản không thể thành lập với Yến Trường Phong.

Thời khắc này hiểu rõ điểm ấy, nam tử áo đen vội hỏi:
- Là thuộc hạ vô tri, nếu như vậy, nhiệm vụ cuối cùng này không thể để Vệ Thiên Xung đạt được.

- Ngươi có biết là tốt rồi, như vậy, ngươi có biện pháp nào có thể giải quyết?

Hán tử áo đen ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vệ Thiên Xung sở dĩ có thể thành công cả hai lần, hoàn toàn là dựa vào Đường Kiếp. Mà Đường Kiếp sở dĩ có thể phát huy tác dụng, kỳ thật là có luên quan với chúng ta trong hai nhiệm vụ trước. Hai lần nhiệm vụ, đều là giao phó cho ai thắng lợi. Cái này khiến cho người hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, chưa chắc đã là ngươi bỏ công lớn nhất, mới có không gian để cho Đường Kiếp phát huy. Mục đích làm chuyện này, là vì tổng hợp thực lực học sinh, khiến gia cảnh bọn họ, tài nguyên, đầu óc đều có thể phát huy tác dụng, nhưng bởi vì liên quan đến Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung mới được lợi. Theo thuộc hạ thấy, nếu muốn Vệ Thiên Xung thất bại, nhất định phải hoàn toàn tách Đường Kiếp khỏi phạm vị Vệ Thiên Xung. Kỳ thật nhiệm vụ Vô Hồi Cốc, chúng ta cũng đã làm như vậy, chỉ là chúng ta vẫn làm chưa đủ.

- Ý của ngươi là…

- Là nhiệm vụ cá nhân, tuyệt đối không thể chuyển nhượng, nhất định phải dựa vào chính bản thân học sinh đó hoàn thành.

Nam Bách Thành gật gật đầu:
- Đúng vậy, chuyện tới lúc này cũng chỉ có thể làm như vậy, tuy nhiên không dễ chọn được nhiệm vụ.

Nói xong gã thở dài thật sâu.

Lấy đầu người và Hồng Liên chính là điều kiện để thắng nhiệm vụ, ngoại trừ có thể thay đổi rất lớn độ khảo nghiệm tổng hợp thực lực học sinh, còn có một ưu đãi quan trọng nhất chính là nó đơn giản.

Bởi vì học sinh tham dự rất đông, nhiệm vụ quá mức phức tạp sẽ làm mức độ đánh giá rất khó khăn, tiêu chuẩn phán đoán mơ hồ, thậm chí sẽ còn không công bằng.

Nếu như theo lời nam tử áo đen nói, nhiệm vụ thứ ba phải tự tay hoàn thành mới coi như thắng lợi, chuyện liền phức tạp.

Đầu tiền tiêu chuẩn cỉa thắng lợi nhiệm vụ không thể là một vật phẩm cụ thể, nếu không trong quá trình tranh đoạt, rất khó phân rõ ai là người thắng.

Liền giống như cuộc tranh Hồng Liên, An Như Như Mộng là người đầu tiên đụng đến Hồng Liên, tiếp theo là Đường Kiếp, sau đó là Thích Thiếu Danh, trong quá trình này, ai cũng chưa từng chính thức có được, bởi vậy cũng không thể phán định thắng thua. Còn nếu lấy mục tiêu dẫn đầu làm mục tiêu thắng thua, lại không khỏi quá giống trò chơi, bởi vậy chỉ có thể theo điều kiện đó chọn ra người thắng.

Sau đó là điều kiện không thể giết chóc làm điều kiện thắng cuộc.

Cùng là lý do như vậy, nếu nhiệm vụ Vô Hồi Cốc lấy điều kiện là giết chết Băng Sương Tinh Linh, như vậy trước lúc đánh nhau với Băng Sương Tinh Linh, đám học sinh không thể tranh đoạt với nhau, mà là cùng nhau tiến công. Đến lúc đó cùng lên, pháp thuật ném loạn, một trận quần công giết chết nó, cuối cùng là ai giết?

Tiêu chuẩn khảo hạch cơ bản chính là: Điều kiện đưa ra nhất định phải rõ ràng, manh xác, đáp án nhất định phải có tính duy nhất, như thế mới khiến người tín phục.

Nhiệm vụ thứ ba phải là có sẵn.

Tẩy Nguyệt phái sẽ không vì một chân truyền mà đi thiết kế một tràng cảnh để mọi người thi luyện, phí tổn quá lớn, chỉ phải chọn nhiệm vụ có sẵn, đống thời thõa mãn kiểm tra và cần hoàn thành nhiệm vụ.

Thứ tư chính là nhiệm vụ nhất định có đồng thời thõa mãn hơn một ngàn học sinh, còn phải cùng một mục tiêu. Nếu như phân tán mục tiêu, thì tất nhiên có bao nhiêu loại tình huống không công bằng xuất hiện, cũng thuộc loại kiểm tra đánh giá không công bằng.

Cuối cùng chính là nhiệm vụ phải có tính đối kháng. Nhiệm vụ chân truyền là tranh giành mà được, cho nên giữa đám học sinh nhất định phải có đối kháng. Mà có đối kháng tất nhiên là có tiếp xúc, chính là như vậy, mặc dù Nam Bách Thành cũng không thể hoàn toàn ngăn Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung, chỉ có thể tách ra, nhưng không cách nào ngăn cản tụ tập.

Đủ loại điều kiện hạn chế, khiến cho nhiệm vụ chân truyền cũng không phải dễ dàng mà thành. Liền giống như các học sinh mỗi khi đến thi học kỳ đều phát sầu đối phó, lại thường không biết ngay cả giám khảo ra đề thi trước học kỳ đều vò đầu bức tai, vắt hết óc.

Thời khắc này nghe được Nam Bách Thành nói như vậy, người áo đen kia lại mỉm cười:
- Nếu như là giới hạn ở Văn Tâm, chính xác không dễ tìm.

- Hả?
Nam Bách Thành ngạc nhiên một chút:
- Ngươi nói là…

- Phong Ma Đảo.

- Phong Ma Đảo?
Mắt Nam Bách Thành lập tức sáng lên, ngẫu nhiên lại ảm đạm đi:
- Xem như Phong Ma Đảo là một nơi phù hợp điều kiện, tuy nhiên nơi đó là địa bàn của Thiên Nhai Hải Các.

- Vậy thì thuê. Phong Thanh Ngọc là vật liệu phụ trợ tu luyện thuật pháp phong hệ, vừa lúc trong phái lại thiếu Phong Thanh Ngọc, có thể tìm Thiên Nhai Hải Các để bán. Phong Thanh Ngọc có được không đổi, chúng ta để học sinh đi tìm, dựa theo giá cả tính tiền, đám người Thiên Nhai hải Các nếu bớt được chút sức, chỉ biết cầu còn không được, bàn bạc tốt còn có thể giám chút. Cứ như vậy, vừa kiểm tra hinh, hoàn thành nhiệm vụ, cũng vì trong phái tiết kiệm được tài nguyên, còn có thể giao hảo với Thiên Nhai Hải Các, đúng là trọn vẹn ba phía.

- Nhưng tiêu chuẩn thắng lời không thể lấy Phong Thanh Ngọc làm điều kiện.

- Đó là đương nhiên. Liền lấy điều kiện thắng lợi là Cửu Cung Tâm Hoàn, người đầu tiên tới được Cửu Cung Điện, tiến vào Thiên Tâm Hoàn, chạm được Hải Tâm Thạch, người đó liền thắng cuộc. Về phần Phong Thanh Ngọc, nhưng thứ khác không chọn, giá cả dựa theo ngọc mà tính. Nộp lên Phong Thanh Ngọc nhiều nhất , còn có thể có được một ít ban thưởng. Lấy năng lực của Vệ Thiên Xung, gã liền không có khả năng người đầu tiên tiến vào Cửu Cung Tâm Hoàn, Đường Kiếp nếu như thông minh, so với việc đi phí tâm lực, không bằng mượn cơ hội tìm thêm nhiều Phong Thanh Ngọc, ngồi đó thu lợi, đó là cơ hội cho hắn, cũng là cơ hội cho chúng ta.

- Lấy khó khăn ngăn bước tiến, lấy lợi mà dụ… Ý này cũng được đấy.
Nam Bách Thành cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, gật gật rồi đống ý cách nói của hán tử áo đen:
- Tuy nhiên Đường Kiếp người này, ta thấy lòng hắn chí kiên nghị, không phải chỉ vì chút lợi nhỏ đã dễ dàng dao động, Nếu chẳng may hắn không bị dụ, vẫn là một thứ phiến toái.

- Vậy lại mời người của Thiên Nhai Hải Các giúp một việc, ngay lúc trong Cửu Cung Mê Thiên Đại Trận động chút tay chân.

- Ý kiến hay!
Nam Bách Thành liên tục gật đầu:
- Nếu ta nhớ không lầm, Phong Ma Đảo bây giờ là do Thiên Nhai Hải Các Cơ Vô Cửu phụ trách chủ trì. Ta với người kia không có giao tình, nhưng ta nhớ được lão và Lâm Thượng Vân trong phái có mấy lần nắm tay cùng nhau chống địch, mà Lâm Thượng Vân và Tam sư huynh quan hệ không tệ. Xem ra phải mời Tam sư huynh hỗ trợ nói tốt một chút rồi… Ôi, tên Đường Kiếp chết tiệt, cũng bởi vì hắn, ta phải cầu bao nhiêu người giúp đỡ làm việc.

Nói đến đây, Nam Bách Thành cũng là tức giận không ngừng.

Gã đúng là tán thưởng Đường Kiếp, lại là phẫn hận, tâm tình có thể nói là phức tạp cực kỳ.

Ngẫm lại còn chưa đủ, Nam Bách Thành lại nói:
- Dựa vào quan hệ nhiều lắm, vẫn là có chút không đáng tin cậy. Đây là nhiệm vụ cuối cùng, bất kể như thế nào không thể lại xảy ra sai lầm. Như vậy đi, Khất Nan, hành trình đi Phong Ma Đảo lần này, ngươi cũng đi.

- Ta cũng đi?
Hán tử áo đen chấn động:
- Đại nhân, ta không phải học sinh, Hơn nữa nếu như ta ra tay, chẳng may bị phát hiện, vậy ảnh hưởng đối với danh dự công chính trong việc thi đua của ngài rồi.

Nam Bách Thành trầm giọng nói:
- Chuyện thân phận, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, lấy dang nghĩa giám sát, để Cơ Vô Cửu đưa ngươi vào. Về phần danh dự…

Nam Bách Thành hít sâu một hơi:
- Chỉ cần không khiến sư tôn thất vọng, danh vọng nho nhỏ lại là cái gì? Cho dù có hậu quả gì, ta chịu gánh là được. Hơn nữa… Con mẹ nhà ngươi không thể không làm cho bọn phát hiện sao?

Nói đến đây, Nam Bách Thành cũng gần như lá hét lên.

Hán tử áo đen rùng mình trong lòng, biết Nam Bách Thành cũng là bất cứ giá nào, vội vàng khom người trả lời:
- Vâng, thuộc hạ nhất định cúc cung tân tụy. chết mới dừng!

- Ta không phải muốn ngươi chết, ta chỉ muốn ngươi ngăn cản Vệ Thiên Xung là người đầu tiên tiền vào Cửu Cung Tâm Hoàn!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com