Hứa Diệu Nhiên nhìn thật sâu vào gã rồi nói: - Hòa khí hai phái? Tẩy Nguyệt phái và Thiên Nhai Hải Các có hòa khí để nói sao? Nhiều nhất cũng chỉ là giao dịch lợi dụng lẫn nhau. Thế nào, thật sự nghĩ mượn địa bàn đảo Phong Ma của chúng ta dùng, liền nghĩ có thể coi nó như đất nhà mình sao?
Hai người lần đầu tiên gặp mặt, nói chuyện đã sặc mùi thuốc súng. Cơ Vô Cữu đứng bên cạnh vô cùng khẩn trương, nhưng lại không có cách nào cả, chỉ có thể nhìn về phía Nam Bách Thành nháy nháy mắt. Nhưng Nam Bách Thành cố tình coi như không thấy, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Diệu Nhiên.
Năm đó Nam Bách Thành đóng tại phủ An Dương, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, là kẻ từng trải sành sỏi. Hiện tại thấy Hứa Diệu Nhiên tới, càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Lúc này lại hoàn toàn không cố kỵ bối cảnh sau lưng nàng: - Đáng tiếc, đảo Phong Ma là của Thiên Nhai Hải Các thật đấy, nhưng không phải là của Hứa cô nương người. Nơi này cũng có chủ sự, cô nương cho dù là môn hạ Vong Ưu, nhưng muốn quản chuyện này cũng có chút nhiều chuyện rồi đấy.
Lần này ngay cả Huyện chủ gã cũng không thèm gọi nữa.
Hứa Diệu Nhiên trừng mắt: - Vậy cũng nên để chủ sự nói chuyện, không phải do ngươi nói. Hơn nữa, bản cô nương chỉ là tùy tiện hỏi một chút.
Nói xong nhìn về phía Cơ Vô Cữu: - Cơ sư huynh, người bên trong Chúng Sinh Khổ Lao là ai?
Mặc dù nàng chưa từng gặp qua Vệ Thiên Xung, nhưng nếu bị nhốt trong Chúng Sinh Khổ Lao, lại khiến Nam Bách Thành căng thẳng như vậy, ít nhiều cũng đã đoán ra được một chút.
Cơ Vô Cữu nhìn Nam Bách Thành, chỉ thấy đối phương đang nhìn mình khẽ lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút, đành trả lời: - Người này họ Vệ, là một học sinh của học viện Tẩy Nguyệt.
Gã không dám đắc tội Hứa Diệu Nhiên, cũng không dám phản lại lời hứa, chỉ có thể chiết khấu, nói họ mà không nói tên.
Tuy nhiên Hứa Diệu Nhiên vừa nghe thấy người này họ Vệ, trong lòng đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện. Hừ một tiếng, đang định nói chuyện thì Nam Bách Thành đã âm trầm nói: - Hỏi cũng hỏi rồi, Hứa cô nương có thể rời đi được chưa? Tẩy Nguyệt phái đang khảo nghiệm học sinh, cô nương tránh đi một chút thì hơn.
Làm gì có chuyện Hứa Diệu Nhiên chịu rời đi, con mắt xoay tròn chuyển động đang nghĩ biện pháp. Ánh mắt di dộng, nhìn vào vết nứt trên viên pha lê sáu mặt, trong lòng vui vẻ, bên ngoài lại trầm giọng nói: - Cơ sư huynh, tại sao Thận Lâu Kính lại xuất hiện vết nứt thế kia?
Trong lòng Cơ Vô Cữu run lên, vội vàng nói: - Vừa nãy có một học sinh đi vào Ảo Cảnh Cự Linh, không ngờ lại trêu chọc đến ý niệm của Cửu Nan Yêu Tăng, thậm chí ngay cả ý niệm của Cự Linh Vương cũng xuất hiện. Hai tướng giằng co, Ảo Cảnh Cự Linh không chịu nổi áp lực, nên đã bị tan biến.
- Ý niệm giằng co, tan biến ảo cảnh thì thôi, nhưng tại sao ngay cả Thận Lâu Kính cũng bị hư tổn?
Cơ Vô Cữu cắn chặt răng, chỉ có thể nói: - Là do ta có ý định quy hồi lại ảo cảnh, đuổi Cửu Nan đi, nhưng bị Cửu Nan phản kháng…
- Thì ra là vậy. Hứa Diệu Nhiên hừ lạnh nói: - Như vậy có nghĩa là huynh xử lý không tốt mới gây ra hậu quả như vậy?
Sắc mặt Cơ Vô Cữu lập tức tái đi, đây đúng là câu mà gã sợ nhất.
Nếu để cho bề trên biết được, gã vì duy trì một ảo cảnh nho nhỏ, vây khốn Đường Kiếp nên mới khiến bảo vật hao tổn. Chắc chắn gã sẽ không có kết cục hay ho gì, mà Hứa Diệu Nhiên lại có thể không thông qua bất cứ thủ tục nào, trực tiếp báo lên trên.
Nam Bách Thành nhìn ra Hứa Diệu Nhiên có ý gây sự, sắc mặt trầm xuống: - Hứa cô nương đã hiểu nhầm rồi, đây là vì Bách Thành nhờ vả Cữu huynh nên mới vậy. Tổn thất bảo vật của Thiên Nhai Hải Các, Tẩy Nguyệt phái sẽ bồi thường.
Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng: - Sự tình liên quan đến trọng bảo của Thiên Nhai Hải Các chúng ta, ngươi đừng nghĩ chỉ bồi thường là xong việc. Linh ngọc của Thiên Nhai Hải Các chúng ta, ngươi bồi thường nổi sao?
- Ngươi… Nam Bách Thành bị nàng chọc tức không nói được gì.
- Không đền nổi thì đừng có giương oai. Việc này liên quan tới trọng bảo của Thiên Nhia Hải Các, làm gì có chuyện vì câu nói của ngươi mà bỏ qua được chứ?
Hứa Diệu Nhiên lất Thận Lâu Kính làm lý do, ở lại nơi này không chịu đi, Nam Bách Thành cũng không làm gì được nàng.
Ngay sau đó, Hứa Diệu Nhiên bấm tay bắn ra một đạo chỉ phong, đánh thẳng lên trên Lâu Kính: - Ta muốn nhìn xem trong này rốt cuộc có vấn đề gì, mà lại khiến Thiên Nhai Hải Các phải trả giá lớn như vậy.
Hình ảnh xoay vòng, toàn bộ khung cảnh Đảo Phong Ma hiện ra trước mặt Hứa Diệu Nhiên. Hứa Diệu Nhiên chuyển động hình ảnh, nhìn thấy vị trí Vệ Thiên Xung, cũng không cách xa hai người Tiên Đào là mấy.
Trong lòng Hứa Diện Nhiên mừng rỡ, giả vờ xem đi xem lại, thầm nghĩ muốn tìm lý do rời khỏi, nhân tiện nói: - Xem ra cũng không có vấn đề gì lớn. Không thú vị, ta không muốn xem nữa.
Nói xong muốn đi, nhưng bị Nam Bách Thành kéo lại, âm trầm nói: - Cô nương không phải lúc đến đây còn mang theo hai người hầu sao? Không biết hai vị kia hiện tại ở nơi nào?
Sắc mặt Hứa Diệu Nhiên chợt biến: - Người hầu của ta liên quan gì tới ngươi?
Nghi ngờ trong lòng Nam Bách Thành càng mãnh liệt;; - Đương nhiên không liên quan gì tới ta. Nhưng Hứa cô nương cũng biết, trên đời này không thiếu những kẻ ăn cây táo, rào cây sung, trong ngoài cấu kết. Ta không quản được Hứa cô nương nhưng ít nhất cũng quản được người trong phái của mình. Nếu có kẻ cấu kết với người ngoài, ta có thể hủy bỏ tư cách khảo hạch của y đấy.
Chỉ có điều Nam Bách Thành nào có sợ nàng, không hề yếu thế nhìn lại nàng.
Hứa Diệu Nhiên biết rằng không tốt, nghĩ thầm tên quỹ này gian trá quá mức, chính mình bị hắn hoài nghi. Nếu bây giờ để Tiên Đào các nàng ra tay, chỉ sợ sẽ bị phát hiện. Thật sự nếu để hắn nắm được điểm yếu, người xiu xẻo chính là Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung rồi, cuối cùng vẫn phải nghĩ cách khác mới được.
Nghĩ vậy Hứa Diệu Nhiên đảo đảo con ngươi: - Nói hay lắm, ta cũng thấy chuyện này có chút kỳ quái. Rõ ràn là tất cả hoc sinh đều cùng vào trận, vì sao có người đi con đường bên trái, mà lại gặp phải Chúng Sinh Khổ Lao? Theo như ta thấy, xem ra đích xác là có kẻ trong ngoài cấu kết.
Cơ Vô Cữu vừa nghe thấy vậy, sợ tới mức mất mật, vội vàng nói: - Sư muội, đừng hiểu nhầm, mọi chuyện không phải như muội nghĩ đâu…
Nam Bách Thành đã quát lên: - Cữu huynh chẳng qua là vì nể mặt ta. Khảo hạch học ính, cũng là khảo nghiệm một chút năng lực ứng biến.
Hứa Diệu Nhiên cười lạnh: - Chuyện của học sinh Tẩy Nguyệt, ngươi nói gì cũng được, nhưng người của Thiên Nhai Hải Các chúng ta, chẳng lẽ cũng do ngươi nói là xong sao?
- Ngươi… Lần này đến lượt Nam Bách Thành nổi đóa.
Nhìn thấy điệu bộ này, Nam Bách Thành nếu dám làm hại Đường Kiếp với Hứa Diệu Nhiên, Hứa Diệu Nhiên liền có lý do mưu hại Cơ Vô Cữu và Nam Bách Thành, dù sao mọi người không nói đạo lý, xem ai sợ ai.
Cơ Vô Cữu trong lòng kêu khổ nhưng không biết phải làm sao, tự nhiên chọc phải bà cô này. Gã ta hiện giờ cũng đã nhận ra, chỉ sợ Hứa Diệu Nhiên và Đường Kiếp có chút quan hệ, nếu không sẽ không xuất hiện trùng hợp như vậy. Gã thầm mắng Nam Bách Thành mang thêm phiền toán cho gã, chỉ có thể cố gắng hòa giải nói: - Hai phái Tẩy Nguyệt phái và Thiên Nhai Hải Các chung sống hòa thuận, thường xuyên lui tới. Nói lý thì có chút giao tình cũng là bình thường, làm sao có thể nói là cấu kết với nhau, mọi người quá lời rồi, quá lời rồi.
Hứa Diệu Nhiên và Nam Bách Thành đều không nói gì cả, chỉ trừng mắt nhìn đối phương.
Cơ Vô Cữu bất đắc dĩ đành phải nói: - Hai người nói gì đi.
Cuối cùng vẫn là Nam Bách Thành phá vỡ im lặng, cười ha ha một tiếng nói: - Cữu huynh nói đúng, học sinh hai phái thường xuyên lui tới cũng là chuyện thường tình, nói là cấu kết, quả có chút nghiêm trọng rồi.
Hứa Diệu Nhiên lúc này mới hừ một tiếng: - Cấu kết với nhau có lẽ là quá lời, nhưng xử sự không công bằng mới đáng sợ. Cơ sư huynh, Chúng Sinh Khổ Lao của huynh, ta thấy bỏ đi thì hơn, nếu không truyền ra ngoài, chỉ sợ biến thành Thiên Nhai Hải Các chúng ta âm thầm cản trở Tẩy Nguyệt phái khảo hạch học sinh.
Nếu Nam Bách Thành đã nhìn ra mục đích của nàng, vậy thì nàng cũng không che giấu nữa mà nói thẳng.
Cơ Vô Cữu đang định đồng ý, Nam Bách Thành đã cướp lời: - Không được. Nếu bỏ Chúng Sinh Khổ Lao, thì người trong đó sẽ trực tiếp tới được Diệt Ma Đạo, khi đó mới gọi là không công bằng.
Hứa Diệu Nhiên lập tức trợn mắt, chỉ là chuyện này dù có thế nào Nam Bách Thành cũng không chịu đống ý.
Cơ Vô Cữu lo lắng, gã cũng biết bản thân trong khi vô ý đã bị cuốn vào bên trong, vội vàng kêu lên: - Đủ rồi, đừng có cãi cọ nữa. Việc này ta có cách.
- Hở? Hai người cùng nhìn về phía Cơ Vô Cữu.
Cơ Vô Cữu cắn răng nói: - Cứ như vậy mà bỏ Chúng Sinh Khổ Lao, thì Vệ Thiên Xung sẽ tiến thẳng tới Diệt Ma Đạo. Nếu đã như vậy, ta liền cho tiểu tử kia một cơ hội, xem gã có biết nắm lấy không.
Nói xong gã phất phất trần trong tay, ảo cảnh thay đổi, hàng trăm cánh cổng ánh sáng liền biến mất hơn một nửa.
- Cữu huynh. Nam Bách Thành kinh hãi.
Cơ Vô Cữu nói: - Bỏ bớt một nửa cạm bẫy, còn lại thì phải dựa vào chính bản thân tiểu tử kia rồi.
Nói xong gã nhìn sang Hứa Diệu Nhiên, Hứa Diệu Nhiên cũng hiểu đây là nhượng bộ lớn nhất rồi, chỉ có thể tỏ vẻ đồng ý. Trong lòng nàng thầm nghĩ, những gì có thể làm ta đều đã làm, nếu như Vệ Thiên Xung nhà ngươi vẫn không qua được… thì Đường Kiếp ngươi thà đổi một thiếu gia khác mà giúp đỡ.
Trên Diệt Ma Đạo.
Lại có một bóng người xuất hiện.
- A. Đường Kiếp chúng ta lại thương lượng một chút đã… Tần Lương hét lên, xoay người vài vòng trên không trung, lăn mạnh vào trong trận. Vừa mới rơi xuống đất, mấy cây mây rậm rạp đã bò tới, cuốn chặt khiến gã không thể động đậy.
Đang định ngẩng đầu mắng chửi, thì thấy một đám người ở bên trong, cười cười ní: - Bành đại sư huynh, Long sư huynh, Tô sư tỷ, Mạnh sư tỷ, Thiếu Thanh sư huynh, Lý sư đệ, Trương sư đệ…. Đều ở đây cả sao?
Gã một hơi liên tiếp kêu lên mấy chục cái tên, đều là những người bị Đường Kiếp bắt nhốt vào trong hoa trận.
Sau Long Đảo, lại có thêm khoảng chục học sinh tiến vào, cũng đều bị Đường Kiếp bắt giữ.
Trong đó có một lần hung hiểm nhất, đó là cùng lúc có ba học sinh đồng thời tiến vào Diệt Ma Đạo. Đường Kiếp một đấu với ba, bị buộc phải sử dụng Hỏa Nha Hoàn và Thiên Cơ Trảm Tướng Phù mới bắt được ba người đó.
Về phần Tần Lương, cũng là người xếp thứ mấy chục sau đó rồi.
Lúc này mọi người cũng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm gã, nghĩ thầm tiểu tử ngươi giả bộ ngốc gì chứ.
Tần Lương chính là học sinh ngày trước, đã giúp đỡ Đường Kiếp làm con rối. Bởi vì am hiểu một chút trận đạo, nên cũng là một kẻ rời khỏi đại trận khá sớm. Gã biết rõ thực lực bản thân, không có khả năng đoạt chân truyền. Lần này tới đây, chủ yếu là muốn mở mang kiến thức, trải nghiệm uy lực của Cửu Cung Mê Thiên Đại Trận. Vốn tưởng rằng khi mình tới Diệt Ma Đạo, cuộc chiến tranh giành chân truyền đã chấm dứt từ lâu, không ngờ tới một đám người tới trước gã đều bi nhốt trong hoa trận.
Trong lòng lập tức dâng lên hy vọng, muốn thương lượng để Đường Kiếp bỏ qua cho mình, đáng tiếc chưa nói được mấy câu, đã bị Đường Kiếp ném thẳng vào trong trận.
Gã không mong chờ đoạt được chân truyền, cũng không thèm để ý tới việc này. Lúc này nhìn ra chung quanh, thấy một loạt những người danh tiếng vang vọng trọng học viện, thực lực còn mạnh hơn mình nhiều, đều bị giam trong trận, cảm thấy thú vị, không kìm nổi bật cười ra tiếng.
Gã đấu không lại Đường Kiếp, trở thành tù binh thứ ba bị nhốt trên Diệt Ma Đạo, hiện tại gã hận Đường Kiếp tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Tần Lương sợ hãi rụt cổ lại, không dám lên tiếng.
Ngược lại Bành Diệu Long nói: - Tài nghệ không bằng người ta, thua là thua, trút giận lên người khác làm gì?
Long Đảo nổi đóa: - Không phải ngươi cũng thua sao?
Bành Diệu Long cười ha hả: - Sai, lão tử thắng, chẳng qua Đường Kiếp ỷ vào số đông, mới có thể bắt lão tử được.
- Nhưng cũng khiến ngươi mất đi cơ hội.
- Vốn cũng không tồn tại cơ hội. Bành Diệu Long bĩu môi nhìn Tô Hinh Nguyệt trả lời.
Không giống với Long Đảo, sau khi biết Tô Hinh Nguyệt nhanh hơn mình, Bành Diệu Long biết rằng, lần này dù không có Đường Kiếp, thì chân truyền cũng không thuộc về mình. Bởi vậy, sau khi trải qua phẫn nộ, gã đã tỉnh táo lại, trong lòng liền thừa nhận chuyện này. Tuy rằng gã vẫn như trước, đang cố gắng tìm cơ hội thoát ra, nhưng cố gắng là cố gắng, không hề liên quan tới chuyện oán hận.
Kỳ thật đại đa số học sinh, sau khi bị giữ ở đây, đều có ý nghĩ giống như Bành Diệu Long. Sau khi biết mình không phải người nhanh nhất, hận ý đối với Đường Kiếp đa phần là do, tiếc bản thân mình không phải đối thủ của Đường Kiếp, không ai có thể xông qua cửa ải này của hắn.
Bởi vậy đang nhìn ánh mắt Bành Diệu Long, Tô Hinh Nguyệt cũng cười nói: - Ta thì chẳng làm sao cả, vốn là Đường Kiếp nhanh hơn ra. Dù có thế nào, lần đại hội này, nếu bàn về thực lực của học sinh, không ai mạnh được hơn Đường Kiếp, đây là sự thật. Nếu hắn muốn đoạt chân truyền, ta và ngươi cũng đều không có phần, ta cam tâm tình nguyện chịu thua.
- Hừ, chỉ là một kẻ dựa vào lừa bịp dối trá mà bò lên được, nếu không có mười vạn linh tiền mà học viện cho hắn, hắn làm sao mà được như ngày hôm nay chứ? Long Đảo vẫn không phục nói.