Nói xong gã liền rút Thu Diệp kiếm ra khỏi vỏ, bổ một kiếm vào trong khoảng không, chém ra một đạo kiếm quang về phía Đường Kiếp. Đường Kiếp cũng không chịu yếu thế, vung đao đón nhận, trong chớp mắt từ trong không trung vang lên tiếng kim loại va vào nhau, giống như tiếng búa đang rèn sắt. Đao kiếm liên tiếp va vào nhau, không biết qua bao nhiêu hiệp, hai thân ảnh lại gần rồi tách ra, đều đồng thời lóe lên một cái.
Diệp Thiên Thương lui về sau nửa bước, Đường Kiếp thì nghiêng người một cái, trên người xuất hiện một vết thương dài, máu chảy đầm đìa, là do bị Diệp Thiên Thương chém trúng một kiếm.
Thấy cảnh này, tất cả học sinh đều đồng thời hô lên một tiếng vui mừng: - Hay.
Đây là lần đầu tiên sau khi đấu với Bành Diệu Long, Đường Kiếp trong khi giao chiến bị rơi vào thế hạ phong.
Nét mặt Diệp Thiên Thương không có mấy đắc ý, chỉ cười lạnh nói: - Thực sự là thể lực của ngươi không giảm sao? Đường Kiếp, với thân phận là học sinh năm hai, đánh được đến bây giờ, ngươi tuy bại nhưng mà vinh. Đáng tiếc, quang vinh thì quang vinh, nhưng người thắng lại chỉ có thể là ta.
Nói xong gã hét lớn một tiếng, ánh sáng hoa lệ của kiếm quang lại xuất hiện.
Diệp Thiên Thương ở trong học viện nổi tiếng vì xuất kiếm nhanh, kiếm triều tuôn ra cuồn cuộn, cũng không biết có bao nhiêu đạo kiếm quang được chém ra. Hiện tại, gã mới chỉ là học sinh bậc Linh Đài, kiếm qung chỉ giới hạn trong vòng ba thước, sau này khi pháp thuật đại thành, kiếm quang rộng lớn như biển, kiếm triều dâng lên vô tận, khi đó mới thực sự đáng sợ.
Đối phó với đối thủ như vậy, dùng lực khắc nhanh mới là chính đạo, nhưng mà sức lực của Đường Kiếp lại chẳng còn bao nhiêu nữa.
Lúc này chỉ thấy kiếm quang như thủy triều cuồn cuộn, như sóng sông Trường Giang, Đường Kiếp nhất thời chống đỡ không kịp, lại bị Diệp Thiên Thương một chém trúng một kiếm, ngã xuống, trên người lại xuất hiện thêm nhiều vết thương nữa.
Diệp Thiên Thương đuổi giết không chút lưu tình nào, chân đạp phong vân, khí thế như chớp, kiếm triều nổi lên.
Hai người trong nháy mắt, cuốn vào với nhau, chém giết tạo thành cảnh gió tanh mưa máu.
Chỉ có điều kiếm khí là của Diệp Thiên Thương, nhưng mưa máu lại là của Đường Kiếp.
Chỉ thấy trong ánh kiếm quang mãnh liệt, trên người Đường Kiếp xuất hiện càng nhiều vết thương hơn.
Một vết, hai vết, ba vết…
Càng lúc càng nhiều, trên người Đường Kiếp hầu như không còn chỗ nào lành lặn.
Cho dù có thêm sự trợ giúp của Vô Tương Kim Thân bảo vệ Đường Kiếp, thì cũng không chống đỡ được sức tấn công mãnh liệt như thế.
Ở trong học viện, Diệp Thiên Thương cũng là một trong những kẻ mạnh mẽ, mặc dù chiến đấu trong trạng thái hoàn bảo nhất, nhưng muốn thắng được gã thì Đường Kiếp cũng phải khổ chiến một phen, với tình hình hiện tại thì lại càng khó thắng được gã.
Lúc này Diệp Thiên Thương lại hung ác chém xuống một kiếm, vụt một tiếng kiếm quang úp xuống, đánh trúng người Đường Kiếp, hắn giống như hồ lô bị đánh lăn lông lốc.
Diệp Thiên Thương cười ha hả nói; - Đường Kiếp, ngươi không phải đối thủ của ta, còn không mau buông tay.
Đường Kiếp mạnh mẽ ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Diệp Thiên Thương.
Hắn thấp giọng nói: - Không, trong từ điển của ta không có hai chữ buông tay.
- Vẫn còn cố chấp. Diệp Thiên Thương gầm lên, lại chém xuống một kiếm.
Thấy tốc độ chém xuống của Diệp Thiên Thương như vũ bão, Đường Kiếp mãnh liệt vung sống đao lên nghênh đỡ: - Trảm Phong.
Ầm.
Dưới sức ép như sóng triều, một đao phong sắc bén chém ngang trời, giống như một cây gậy khổng lồ, chặn khí thế của kiếm triều lại. Đao kiếm xoắn vào nhau, toàn bộ kiếm quang đều biến mất, ngay cả Diệp Thiên Thương cũng ngạc nhiên: - Sao có thể như vậy?
Đao của Đường Kiếp, chém vào đúng chỗ mấu chốt của kiếm triều, bẻ gãy công kích của nó.
Trên thực tế, ngay cả Đường Kiếp cũng ngẩn người.
Hắn cũng không biết có chuyện gì vừa xảy ra.
Vừa lúc nãy, khi Diệp Thiên Thương công kích hắn, hắn đột nhiên mơ hồ nhận ra, trong kiếm triều hình như có thứ gì đó tồn tại, hoàn toàn xuất phát từ bản năng mà ra.
Chém ra một đao, không ngờ lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Tuy nhiên sau khi thành công, trong lòng Đường Kiếp đột nhiên có linh cảm, lẩm bẩm nói: - Hóa ra là thế này sao?
Ngay sau đó đao kiếm cùng tỏa sáng, Thu Diệp kiếm tiếp tục rung động, Đoạn Tràng đao cũng đầy nộ khí, bổ xuống liên tiếp hơn mười đao.
Chỉ có điều, lúc này không giống như vừa nãy, mỗi một đao Đường Kiếp chém xuống đều bao phủ kín kiếm triều của Diệp Thiên Thương, khiến cho Diệp Thiên Thương cảm thấy rất khó chịu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Những học sinh sau khi chiến đấu, đều biết sức lực Đường Kiếp lớn vô cùng, thể chất hơn người. Diệp Thiên Thương đối phó với một “mãnh nam” như vậy ắt có sự chuẩn bị, chính là dùng kiếm nhanh không ngừng đoạt công, dùng phương pháp “lăng trì” để đối kháng.
Hiện giờ tình thế đã chuyển biến, sức lực của Đường Kiếp đã cạn kiệt, không ngờ hắn lại xuất ra thủ đoạn quỷ dị thế này. Mỗi đao bổ xuống, nhìn thì đơn giản, nhưng đều gây sức ép khiến kiếm triều không thể xuất ra, quả thực mỗi đao bổ xuống đều trói chặt đường kiếm, khiến gã không biết làm sao, mất đi uy thế.
Lần thứ nhất thứ hai là trùng hợp, liên tiếp nhiều lần thì không còn là trùng hợp nữa.
Lúc này Diệp Thiên Thương tung người nhảy xuống, đáng tiếc dù gã có thay đổi thế nào, thì kiếm triều vẫn bị đao của Đường Kiếp phong bế.
Ngay cả đám người Bành Diệu Long và Mạnh Thập Tuyết, đều thấy có vấn đề. Mạn Thập Tuyết hạ giọng nói: - Bành sư huynh, hình như Đường Kiếp có chút kỳ quái?
Sắc mặt Bành Diệu Long trở nên ngưng trọng: - Có chút vấn đề, toàn bộ đường kiếm của Diệp Thiên Thương đều bị hắn khắc chế, phong kín, dường như biết trước Diệp Thiên Thương sẽ đánh tới điểm nào vậy.
- Điều này làm sao có thể chứ? Hắn nếu có bản lĩnh này, mà giờ vẫn còn chiến đấu đến bây giờ? Mạnh Thập Tuyết không tin thốt lên.
- Có lẽ là lúc trước không có, nhưng hiện tại thì có. Tô Hinh Nguyệt đột nhiên nói.
- Ý ngươi là… Mọi người đồng thời cả kinh.
- Ngộ đạo. Bành Diệu Long không cam lòng phun ra hai chữ này.
Mặc dù không muốn, nhưng Bành Diệu Long không thể không thừa nhận, trên phương diện chiến đấu, Đường Kiếp rất có thiên phú. Hiện tại xem ra hắn trong lúc ác chiến đã có đột phá.
Đường Kiếp đích thực là lại có đột phá, chẳng qua không phải ngộ đạo, mà là hắn bắt đầu chân chính hiểu rõ chi đạo.
Thấy rõ chi đạo, động khuy thiên cơ, chưởng vận biến hóa.
Đây là Đường Kiếp nói, mặc dù hắn đối với chuyện này đã lĩnh ngộ từ lâu, nhưng trên thực tế thì hắn chưa từng chân chính phát huy được.
Vương Phá Quan từng nói, đạo không phải là lời nói suông, nếu thực có ngộ đạo, nhất định thực lực sẽ được nâng cao lên hẳn.
Đáng tiếc, mặc cho Đường Kiếp cố gắng thế nào, thì trong lúc chiến đấu hắn cũng chưa bao giờ phát huy được. Cho dù trận chiến với tinh linh Băng Sương, cũng là nhờ có Liễu Hồng Yên nhắc nhở mới tìm được băng tinh ẩn nấp, cũng không coi là vận dụng trong chiến đấu. Nếu thấy rõ chi đạo, chỉ dùng để phá ẩn, không tránh khỏi có chút không thú vị, thà là tùy tiện học một pháp thuật còn hơn.
Nhưng tới trận chiến ngày hôm nay, Đường Kiếp sau khi liên tiếp trải qua khổ chiến, thấy bản thân sắp rơi vào tuyệt cảnh, nhưng trong lòng lại vô cùng thanh tĩnh. Hắn không phải Binh Chủ, càng đánh càng hăng không phù hợp với hắn. Hắn cũng không phải Vệ Thiên Xung, rơi vào đường cùng mới bộc phát cũng không thích hợp với hắn. Hắn dựa vào lý trí và sự bình tĩnh, bởi thế càng là lúc nguy cấp, tâm tình hắn ngược lại càng kiên định, ánh mắt kiên nghị, tâm trạng cũng càng ung dung…
Chính là dưới tình huống như vậy, hắn phát hiện tầm nhìn của mình không giống với bình thường.
Diệp Thiên Thương kia ra tay nhanh như chớp, khiến người ta không kịp nhìn rõ đường kiếm và kiếm pháp của gã, chỉ thấy một đạo quang ảnh hiện ra, kết hợp với chiêu thức đan xen vào nhau, thông qua tác động của linh khí, hội tụ thành kiếm triều.
Kiếm triều có một điểm mấu chốt, chỉ cần phá vỡ nó, thì toàn bộ kiếm triều sẽ sụp đổ.
Nếu nói lúc nãy Đường Kiếp vô tình đánh bậy đánh bạ mà tìm được điểm mấu chốt đó, thì hiện tại Đường Kiếp chân chính đã nắm rõ, lĩnh ngộ được nó.
Đơn giản một câu: “Hắn đã nhìn thấu Diệp Thiên Thương.”
Không những nhìn thấu, mà trên cơ bản, hắn thậm chí còn biết trước mọi chuyện, nắm rõ Diệp Thiên Thương tiếp theo sẽ đánh thế nào, dùng chiêu gì.
Vì thế trong cơn mưa kiếm triều trút xuống, Đường Kiếp chỉ việc chém xuống một đao. Càng đánh càng thoải mái, càng đánh càng tùy ý. Nếu nói ban đầu còn có chút trúc trắc, thì hiện tại Đường Kiếp càng ngày càng nắm rõ được ý kiếm của Diệp Thiên Thương.
So sánh hai người, Diệp Thiên Thương càng đánh càng kinh hãi, trong lòng gã dao động mạnh, kiếm trong tay cũng hung hiểm thêm.
Kiếm quét bát hướng.
Tung hoành tứ phương.
Kiếm khí như cuồng long.
Cuồng loạn bay nhảy.
Mỗi một chiêu chém xuống đều vô cùng hung ác, nhiều loại pháp thuật, vô số biến hóa, muôn vàn thủ đoạn. Có thể nói Diệp Thiên Thương đã dốc hết sức lực, ngay cả đám học sinh đứng xem kịch đều cảm thấy kinh hãi. Bành Diệu Long cũng không do dự tán thưởng: - Lục Hợp Kiếm, Bí Phong Trảm, không thể tưởng tượng được tiểu tử này còn vụng trộm học những loại pháp thuật này, thực lực cao hơn bình thường biểu hiện rất nhiều.
Đáng tiếc, kiếm của Diệp Thiên Thương càng lúc càng linh hoạt, sắc bén, thì đao của Đường Kiếp cũng càng vung càng thoải mái ung dung.
Lúc này mắt hắn không còn nhìn vào kiếm quang, mà nhìn thẳng vào Diệp Thiên Thương.
Nhìn đường kiếm, không bằng nhìn người bắt đầu nó.
Sau khi nhìn thấu đường kiếm, Đường Kiếp nhanh chóng chuyển sang nhìn người. Phá Vọng Thiên Mục bất động, hai mắt toát ra thần quang, nhìn thẳng vào Diệp Thiên Thương, mơ hồ có thể nhìn thấy quá trình hành khí vận mạch của gã. Vì vậy Diệp Thiên Thương còn chưa động, đao của Đường Kiếp đã vung đến.
Từng bước chặn trước, đao đoạt thế chủ động.
Diệp Thiên Thương vốn sở trường về biến hóa, lúc này toàn bộ đều bị chắn đứng, không thi triển được các loại biến hóa. Trong lồng ngực càng lúc càng khó chịu, dường như ngay cả hành khí cũng không làm được. Nhìn Đường Kiếp đứng ở nơi đó tùy tay vung đao, nhưng lại bắt đầu hô hấp điều tức bản thân, Diệp Thiên Thương thét lớn một tiếng, lại liều lĩnh vung kiếm chém tới.
Gã cuối cùng cũng từ bỏ tất cả biến hóa, dùng sức mạnh để chiến đấu.
Đáng tiếc, mặc dù gã hiểu được điểm ấy, nhưng chung quy vẫn là hơi muộn một chút.
Chỉ thấy đao trong tay Đường Kiếp vung lên, ngay trước khi Thu Diệp kiếm giương lên, đã điểm nhẹ vào thân kiếm, chặn đứng Thu Diệp kiếm đang giơ lên.
Không có vung lên, thì sẽ không có hạ xuống.
Toàn lực dốc vào kiếm này, nhưng lại không xuất ra được, Diệp Thiên Thương chỉ cảm thấy huyết khí trong người sôi trào, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máy lớn, rồi ngất lịm.
Từ đầu tới cuối, Đường Kiếp không hề làm bị thương một sợi tóc của gã, Diệp Thiên Thương là do bị nghẹn mà hôn mê.
Ngay cả Đường Kiếp khi thấy cảnh này, cũng không khỏi ngây người. Một lúc lâu sau mới thì thào phun ra một câu: - Đáng tiếc…
Thât vất vả lĩnh ngộ được ứng dụng của chi đạo, lặp đi lặp lại sử dụng, thể nghiệm sâu hơn. Đáng tiếc Diệp Thiên Thương không còn khả năng tranh giành, cũng không biết khi đổi đối thủ, mình còn có thể tìm được cảm giác này hay không.
Hắn đang tiếc rẻ vì mình vừa lĩnh ngộ chi đạo, thì bị dừng tại đây. Điều này lọt vào tai người khác, thì cảm thấy vô cùng châm chọc.
- AAAA. Sau khi thống khổ gào lên một tiếng, Vệ Thiên Xung bay ra ngoài, không kịp đứng dậy, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.
Chỉ thấy một chiếc chân khổng lồ, đạp thật mạnh xuống chỗ gã vừa ngã xuống, va chạm mạnh mẽ, ngay cả không gian cũng như rung lên.
Đây là một con voi yêu, thân hình cực lớn, sức lực kinh khủng, là một đối thủ vô cùng khó chơi.
Con voi đạp không trúng mục tiêu, chiếc vòi giương lên vồ về phía Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung đập tay xuống đất, người nhảy lên không trung, nhưng lại chỉ vào con voi hét lớn: - Ngự.
Chỉ thấy con rối xông lên, hai tay giơ ra, túm lấy vòi của con voi.