Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 261: Quần khởi.



Diệt Ma Đạo lên, học sinh bị nhốt càng ngày càng nhiều, đám dây mây quấn quanh đám nhóc, đem một đám người trói lại như bánh chưng.

Có người phẫn nộ chửi bậy, có người thờ ơ lạnh nhạt, có người khinh thường, cũng có người đang toàn tâm xem cuộc chiến.

Bây giờ Đường Kiếp đang chiến đấu.

Không biết là đối thủ thứ bao nhiêu rồi.

Nếu lúc trước không có lĩnh ngộ, lúc Diệp Thiên Thương xuất hiện có lẽ hắn đã ngã xuống rồi.
Có thể coi là như vậy, ở phía sau học kinh không ngừng đi vào, càng ngày càng nhiều. Không cần biết hắn có cảm ngộ chi đạo như thế nào, nhưng cũng không tránh được thể lực bị tiêu hao, về phần linh khí, hắn có Càn Phong Châu và Hồi Linh Đan thì không có vấn đề gì rồi.

Lúc này hắn đang đối mặt với sự liên thủ của bốn học sinh.

Bốn người này thực lực cũng bình thường, nhưng khi liên kết lại, thì ngay cả Đường Kiếp cũng thấy chống đỡ không nổi. Nếu không có tiểu Hổ giúp hắn chia sẻ hai đối thủ, Đường Kiếp đã chống đỡ hết nổi rồi, Về phần Y Y, học sinh bị nhốt càng ngày càng nhiều, áp lực của nàng càng ngày càng lớn, đã không còn giúp gì được nữa, chỉ có thể nhìn mà lo lắng, cũng bởi vì như vậy nên không chú ý tới Tô Hinh Nguyệt.
Nàng liếc mắt ra hiệu với Bành Diệu Long, hai người như rât hiểu ý nhau.

- Thành công rồi? Bành Diệu Long dùng khẩu hình nói ra.

Tô Hinh Nguyệt lập trả lời bằng khẩu hình có ý là tốt rồi.

Bành Diệu Long mừng rỡ.

Hấp Linh Trận là do Đường Kiếp dưới tình huống vội vàng bố trí, nên uy lực không đủ, nếu không người trong trận đều bị trói không thể hành động, không cần phá mắt trận, Tô Hinh Nguyệt cũng có thể dễ dang phá vỡ trận pháp. Mặc dù không thể phá mắt trận, Tô Hinh Nguyệt cũng có thề tìm vị trí yếu hại, từ từ mà phá, lúc này đã đến thời khắc mấu chốt.
Cách đó không xa, tiếng gió vù vù, Đường Kiếp chiến đấu với bốn học sinh vẫn chưa thua, xa xa lại có bóng người vụt tới, không ngờ lại có một người vào trận.

Thái Quân Dương.

Hắn rốt cuộc cũng tới.

Lúc này nhìn thấy Đường Kiếp khổ chiến, Thái Quân Dương cười ha hả nói: - Không uổng công ta chờ người tới lúc này, Đường Kiếp, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.

Đường Kiếp cười ha hả: - Tiểu tử kia, quả nhiên tính nhẫn nại đã tốt hơn rồi.
- Thái Quân Dương, đừng hòng kiếm tiện nghi! Bốn học sinh nhín thấy Thái Quân Dương xuất hiện, trong lòng khẩn trương, lập tức lui lại, song chưởng vung lên, vô số điện quang thoáng hiện trong lòng bàn tay, sau đó mạnh mẽ đánh một chiêu về phía Đường Kiếp, một đạo cự lôi quang hướng Đường Kiếp mà đánh xuống.

Lôi điện đánh trực tiếp vào Đường Kiếp, đánh cho hắn bay lên không trung, khi rớt xuống đất vẫn không nhúc nhích gì.

Bốn học sinh kia mừng rỡ, hướng về hoa trận phóng tới.

Cùng lúc đó Thái Quân Dương lao đến, một tên học sinh mạnh mẽ đánh một phiến linh triều về phía sau, để găn cản Thái Quân Dương đang lao tới.
- Cút ngay! Thái Quân Dương tức giận, hắn thật khó khăn mới nhẫn nại tới lúc này, cuối cùng muốn xuất hiện để định càn khôn, không nghĩ tới Đường Kiếp đã nỏ mạnh hêt đà, bị đối phương dùng lôi điện đánh bại, lúc này mình lại bị bốn học sinh ngăn cản.

Trong lòng cảm thấy khó chịu, liền xuất ra một kiếm sắc bén như song triều.

Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm!

Mười chin điểm tinh quang liên tiếp hướng về phía bốn người mà bao vây, đúng là Thần Tiêu Kiếm Điển bí thuật.

Bí thuật này được Tiêu Biệt Hàn chương môn nhân của Tẩy Nguyệt phái sáng tạo ra.
Tiêu Biệt Hàn lúc nhỏ tư chất thiên phú rất bình thường, thích sử dụng kiếm, lúc mới vào học viện đã phát thề, muốn làm chủ thập cửu tinh phong.

Cái mà được gọi là thập cửu tinh phong, chính là mười chín ngọn núi trong yếu nhất của Tẩy Nguyệt phái, trong đó thì có mười tám vị đường chủ và một tòa chủ phong.

Tẩy Nguyệt phái có mười sáu đường, nhưng trong mười sáu đường này, chiến đường thật ra là Chiền Bộ, và ba đường còn lại, trong đó Chiến Bộ đứng dầu trong các đường, chưởng môn nhân của Tẩy Nguyệt phái, được gọi là thập cửu thiên khôi.

Về phần chưởng môn của Tẩy Nguyệt phái thì ở trên Phiêu Diêu Phong, không nằm trong thập cử tinh phong.
Tiêu Biệt Hàn phát lời thề muốn trở thành thập cửu thiên khôi chi chủ, tương tự như lúc Đường Kiếp phát thề muốn thành học sinh bình thường, cũng từng bị vô số bạn học cười nhạo. kết quả Tiêu Biệt Hàn dốc lòng khổ luyện, tự nghĩ ra Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm, dùng nó mà vang danh, hắn bây giờ là đứng ngang hàng với chưởng môn nhân Tẩy Nguyệt phái, địa vị gần với chưởng môn Lăng Tiêu, ý nguyện ngày xưa thành sự thật, có có thể tát vào mặt vô số người.

Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm sau khi được hắn sửa đổi vô số lần, hắn đã sáng tạo ra thuật pháp sắc bén nhất.

Thái Quân Dương tu luyện chính là Thiên Hải Tụ Lãng bí quyết, là loại sắc bén, chuyên tấn công, Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm có thể hóa mười chín kiếm thành một kiếm, cũng có thể hóa một kiếm thành mười chín kiếm, uy lực mạnh mẽ, là thứ thích hợp nhất với hắn.
Thời khắc này, Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm vừa xuất ra, nhất kiếm biến hóa thành mười chín kiếm, mỗi điểm tinh quang đều là sát chiêu, mỗi một kiếm đều có uy lực như Trảm Phong, mười chín kiếm liên tiếp đánh xuống, bốn học sinh liền thụ thương, đồng thời bay ra.

Chỉ một kiếm, Thái Quân Dương đã làm bốn học sinh bị thương nặng!

Theo thế lao tới, Thái Quân Dương phóng nhanh tới Hoa Trận.

Cảnh tượng này khiến Tô Hinh Nguyệt nhíu mày, nàng đột nhiên kêu lên: - Động thủ!

Nghe thấy như vậy, Bành Diệu Long liền hét to lên, song chưởng đồng thời phát lực, đem linh khí trong cơ thể bạo phát ra ngoài, chợt nghe một tiếng nổ vang, trong trận linh khí ngút trời, vô số học sinh bị kình khí chận cho ngã nhào.

Mà cây mây trói trên người Bành Diệu Long cũng đứt gẫy.

Y Y kinh hãi, vung lên hai bàn tay nhỏ bé, một mảng hoa mây tuôn ra, hướng về Bành Diệu Long.

- Nhanh! Bành Diệu Long kêu lên.

Tô Hinh Nguyệt mạnh mẽ cúi người, liền thấy bên cạnh nàng xuất hiện một Tử Diễm Yêu Lang đang nhổ cây mậy trên cánh tay nàng.

Lúc này một ngọn lửa tím phụt lên đốt cây mây trên cánh tay Tô Hinh Nguyệt, tập trung thiêu đốt, cây mây kia lập tức bị hủy diệt, nhưng lúc đó cánh tay của Tô Hinh Nguyệt cũng bị thương nặng, Tẩy Nguyệt cũng không thèm quan tâm, đưa tay phải ra, đặt tay trên mặt đất: - Càn vị tại ly, dĩ phong động, dĩ thổ chấn!

Yêu phong khởi, đại địa liệt!

Diệt Ma Đạo chợt giật mình, lập tức liền thấy mặt đất xuất hiện vô số vết nứt.

Y Y liền khẩn trương, muốn ngăn cản Tô Hinh Nguyệt, nhưng nàng đang đối phó với Bành Diệu Long, trong nhất thời không rút tay ra được.

Có cơ hội này, Tô Hinh Nguyệt liền đưa tay trái xuống, ấn lên mặt đất, lại một trận rung động, chỉ thấy đám hoa đằng trên người nàng bùng nổ, Tô Hinh Nguyệt không ngờ thoát được ra ngoài, sau đó là Yêu Lang cũng thoát khốn.

- Thành công! Bành Diệu Long cười ha hả.

Tô Hinh Nguyệt mà thoát khốn thì đại biểu cho Hấp Linh Trận hoàn toàn mất hiệu lực, không còn lực hút của linh trận, chỉ dựa vào đám hoa đằng, dừng mơ trói được đại gia.

Song chưởng Bành Diệu Long lại vung lên, đang muốn bứt đứt đám hoa đằng đáng ghét này, thì lại phát hiện linh khí của mình vẫn bị chế trụ như cũ.

- Này... Đây là chuyện gì? Bành Diệu Long ngây ngốc một lúc, liền quay đầu nhìn Tô Hinh Nguyệt, chỉ thấy nàng khẽ mỉm cưới: - Thật có lỗi, vì đã lợi dụng ngươi. Tuy nhiên chỉ có một người chân truyền, Bành đại sư huynh, ta đi trước một bước.

Nói xong Tô Hinh Nguyệt cười duyên rồi chạy về phía sau.

- Khốn kiếp! Nghe nàng nói như vậy, Bành Diệu Long sao lại không hiểu rõ ý đồ của Tô Hinh Nguyệt.

Nàng căn bản không nghĩ sẽ cùng mọi người thoát khốn, nàng chỉ muốn dựa vào đám người Bành Diệu Long giữ chân Y Y để nàng thoát khốn mà thôi.

Ngay lúc Tô Hinh Nguyệt thoát ra, Mạnh Thập Tuyết đột nhiên ngẩn đầu, thổi một hơi về phía nàng.

Một mảng băng sương rơi trên người Tô Hinh Nguyệt, toàn thân Tô Hinh Nguyệt liền bị kiềm hãm, tốc độ giảm xuống.

Tô Hinh Nguyệt hừ một tiềng: - Có tác dụng sao?

Băng sương mặc dù có thể làm chậm tốc độ của nàng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là làm chậm, hiện giờ người khác đều bị nhốt, nàng cho dù có chạy chậm một chút thì cuối cùng vẫn có thể chạy đi ra.

Không nghĩ tới Mạnh Thập Tuyết không nói lới nào, chỉ có một ánh mắt như đang xem phim hài hước, trong lòng Tô Hinh Nguyệt liền cả kinh, liền biết không tốt, mạnh mẽ nằm xuống, liền nghe cuồng phong gào thét phía sau, tiểu Hổ bay qua đầu nàng, nhào vào Yêu Lang của nàng, cùng với Yêu Lang cuộn thành một đoàn.

Bàn về thực lực, Tử Diễm Yêu Lang là yêu thú thượng phẩm, tự nhiên là mạnh hơn tiểu Hổ, nhưng nó bị Hấp Linh Trận hấp thu hơn phân nửa linh khí, còn sót lại một chút cũng dùng để giúp Tô Hinh Nguyệt giải trừ trói buộc rồi, lúc này chỉ có thể lấy thân mình chống đỡ, tiểu Hổ chỉ cần một đạo Điện Quang Đao, đã đánh cho Tử Diễm Yêu Lang gào thét không ngừng.

- Tiểu Lang! Tô Hinh Nguyệt hô lên, xuất thủ đánh về phía tiểu Hổ.

Đúng lúc này, phía sau liền xuất hiện kiêm quang, một âm thanh trong trẻo phát ra:
- Người thứ nhất quá quan, vẫn là giao cho ta đi à!

Đúng là Thái Quân Dương.

Một kiếm đánh lui đám học sinh, Thái Quân Dương đã bay nhan đến, một kiếm đâm tới sau lưng Tô Hinh Nguyệt.

- Khốn kiếp! Tô Hinh Nguyệt tức giận mắng to, đồng thời hận Đường Kiếp, tới thời khắc mẫu chốt không ngờ hắn lại ngã xuống.

Phải biết với tu vi trận đạo của hắn, Hấp Linh Trận này sớm có thể bị phá rồi, sở dĩ đợi tới hiện tại, chính là đợi Đường Kiếp chống đỡ hết nổi, thì mình mới thoát khốn để chạy trốn, nếu không cho dù có thoát ra ngoài, thì linh khí không đủ thì cũng bị Đường Kiếp đánh bại, không nghĩ tới khi Đường Kiếp ngã xuống thì lại tới một tên Thái Quân Dương.

Lúc này Tô Hinh Nguyệt chạy không kịp, chỉ có thể hướng sang bên cạnh, cũng để lộ ra thông đạo phía sau.

Thái Quân Dương cũng không ngạc nhiên mà quát lên: - Cảm tạ!

Đã hướng về thông đạo mà phóng tới, đám hoa đằng phóng về phía hắn, nhưng làm sao có thể giữ hắn được, sóng kiếm vũ động, đem đám hoa đằng chém đứt, đám hoa đằng này chỉ có thể làm chậm một chút bước tiến của hắn, nhưng lại không thể ngăn hắn đi tới.
Đúng lúc này, một đạo quang ảnh bùng nổ, đánh về phía sau Thái Quân Dương.

Thái Quân Dương không nghĩ tới có phát sinh này, rống lên một tiếng, mạnh mẽ ngã về phía trước, liền bị vô số cây mây cuốn lấy.

Quay đầu nhìn lại, Thái Quân Dương và Tô Hinh Nguyệt đồng thời kêu lên: - Bành Thiếu Thanh?

Cách đó không xa một gã có khuôn mặt gầy yếu mặc áo trắng đứng lên cười hắc hắc, đúng là học viên Bành Thiếu Thanh nổi danh là thiên tài trận đạo của Tẩy Nguyệt học viện. hắn khinh thường nhìn Tô Hinh Nguyệt: - Tô Hinh Nguyệt, ngươi sẽ không nghĩ là cái Hấp Linh Trận nho nhỏ này chỉ có mình ngươi biết phá giải à?
Tô Hinh Nguyệt liền giật mình, chỉ sợ là Bành Thiếu Thanh cũng giống mình, đều muốn sau khi Đường Kiếp kiệt sức, một mình phá trận rời đi. Chỉ có điều là Hấp Linh Trận này không khó phá, nếu mình và Bành Thiếu Thanh có thể phá thì người khác cũng có thể phá.

Liền thấy Long Đảo xuất song chưởng, đã đứng dậy nói: - Một cài trận đạo nho nhỏ cũng không hiểu mà nói..., còn muốn phá tử trận?

Quả nhiên hoặc là không phá, mà đã phá thì có tới ba người.

Thái Quân Dương cười ha hả: - Khá khen cho các ngươi giả bộ, tuy nhiên cac ngươi cho là phá được trận thì thế nào? Các ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta, mở cho ta!
Nói xong hắn hét lớn một tiếng, đám hoa đằng lại bị hắn chấn đứt, muốn đi về phía sau. - Lưu lại! Long Đảo đánh một kích về phía Thái Quân Dương.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com