Là Bát Hoang Huyễn Linh Trận, ảo trận này đem Phiên Thiên Ấn biến thành Cửu Cung Tâm Hoàn và phong ấn, từ lúc đầu bọn họ chọn sai phương hướng, hướng bọn họ xông tới không phải là Cửu Cung Tâm Hoàn, mà là Cửu Cung Sinh Môn!
Bát Hoang Huyễn Linh Trận làm xáo trộn phương hướng, lừa gạt cảm giác của mọi người.
Khó trách nàng không nhìn ra cái gì không ổn, bởi vì tất cả đều là thật.
Đây là đặc điểm của Cửu Cung Mê Thiên Trận, lại bị Đường Kiếp học được và lấy ra dùng.
- Cửu chân tàng nhất giả... Cửu chân tàng nhất giả... Tô Hinh Nguyệt run rẩy nói.
Ảo trận chân chính, vốn là trong thật có giả, trong giả có thật, thật thật giả giả, hư thật khó phân biệt.
Tên khốn kiếp này lại làm được điều này, hắn không lợi dụng ảo trận vậy khốn mọi người, mà lợi dùng ảo trận đề lứa gạt mọi người.
Như muốn thay đổi phương hướng ngay lập tức, hiển nhiên là không được rối, mà phải trong thời gian dài lâu dài mà thây đổi phương hướng, cũng ở thới khắc cuối cùng mà phát động. Giống như đại hình ảo thuật, làm cho mọi người nhìn chằm vào vào đạo cụ, chính mình cũng không phát hiện rằng cái đài ngắm cảnh mình đang ngồi nó đang từ từ xoay tròn... Nếu như Tô Hinh Nguyệt sớm phá trận, mánh khéo này sẽ không thành công.
Nếu như mọi người cho Tô Hinh Nguyệt phá phong ấn, thì mánh khéo này cũng sẽ không thành công.
Cho dù bọn họ chỉ cần có một chút thời gian yên tĩnh, cẩn thận quan sát, thì mánh khéo lừa bịp này sẽ không thành công.
Thế nhưng bọn họ lại không có làm được.
Vì thắng lợi trước mắt, tất cả mọi người đều điên cuồng, mất hết năng lực phán đoán.
Cái này không phải là trận pháp tâm huyễn, nhưng Đường Kiếp lại lợi dụng tâm lý muốn một mình vượt ải của mọi người, lặng lẽ chôn xuống một âm mưu, lừa gạt mọi người.
Tuy chỉ là mánh khéo đơn giản nhưng lại đạt được hiệu quả của tâm huyễn.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ quỷ kế của Đường Kiếp, toàn thân run rẩy, dùng hết khí lực hướng về phía Bành Diệu Long mà hô: -Đừng đánh nữa!
Đúng lúc này, sau lưng bất ngờ xuất hiện quyền phong, đánh váo lưng của Tô Hinh Nguyệt, nàng kêu thảm ngã xuống.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt hung ác của Đường Kiếp, che phủ toàn bộ tầm nhìn. Bị một đám học sinh cường mãnh đánh xuống, phong ấn kia cũng bị phá vỡ.
Chợt nghe “Oanh” một tiếng, bình chướng vô hình vỡ tan.
Cái màng che tầm nhìn cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là một tảng đá lớn màu vàng đang bay trên không.
Không ai kịp chú ý đó là cái gì, khi cái màn chắn biến mất, mọi người đồng thời lao về phía trung tâm, Nam Bách Thành là người dẫn đầu.
-Thành Công! Nhẩy vào trung tâm Bành Diệu Long liền hưng phấn hô to.
Sau đó ánh mắt hắn liền ngay ngốc, nhìn hòn đảo nhỏ mênh mông phía trước, phía xa là Cụ Phong Sơn, hét lên một tiếng giận dữ: -Đây là có chuyện gì? Ta bay giờ đang ở đâu?
-Ta tại nơi nào?
-Ta tại nơi nào?
-Ta tại nơi nào?
Liên tiếp những tiềng rít gào, vàng lên tại bốn phương tám hướng của Phong Ma Đảo.
Diệt Ma Đạo ảo cảnh rốt cục tan vỡ. Những học sinh chưa tiền vào thì nhìn thấy trời đất quay cuồng, lúc này họ mới nhận ra chính mình đang tấn công cái gì, rõ ràng là Phiên Thiên Ấn.
Một khối đá màu vàng đang biến hóa trong lúc bị mọi người đang oanh kích, từ từ biến hóa trên không trung, không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một khối tiểu ấn rơi vào trong tay một người, đúng là Đường Kiếp.
-Đây là chuyện gì? Mọi người đồng thanh kêu lên.
Là ảo trận! Chúng ta bị lừa rồi, Đường Kiếp giả bộ chết! Ở phía xa Tô Hinh Nguyệt dùng hết khí lực mà hô.
Giả chết! Lại là giả chết!
Lần trước ở Vô Hồi Cốc, Đường Kiếp cũng đã dùng thủ đoạn này rồi, lúc này hắn vẫn dùng lại, nhưng mọi người vẫn như cũ mắc mưu.
Sau một hồi dùng mánh khéo, ngọc thạch màu vàng đã rơi vào trong túi, Đường Kiếp cười nói: -Rơi xuống một cái hố hai lần, các ngươi hắn là phải tự kiểm điểm chính mình. Bất kể thế nào, ta cũng phải đa tạ các vị trợ giúp ta thu bảo, khơi thông sinh môn! Thât cảm tạ, ta liền đem các ngươi đưa về Cửu Cung Mê Thiên Trận nha!
Nói xong hắn đã xuất ra một thứ, Càn Phong Châu.
Hấp thu linh khí bên trong Càn Phong Châu, Đường Kiếp đưa tay đánh ra một đạo bùa.
Hoàng Tuyền Phù!
Trên đường tới hoàng tuyền, bách quỷ triều tông.
Âm phong chợt nổi lên, một đám sương đen lại lần nữa bao phủ trên đỉnh đầu mọi người.
Ngay lúc đó, Đường Kiếp đã nhảy vào trong sương mù, nhắm tới một người mà lao đến!
Diệt Ma Đạo lên, một cuộc chiến đấu đang dần triển khai. Đây là một hồi chiến đấu lấy một đánh hơn mưới, cũng là lấy nhân lực mỏng manh của một người mà chiếm ưu thế áp đảo.
Dùng màn sương đén yển hộ, Đường Kiếp như vào chỗ không người, tự do qua lại, những thi thể yêu thú trong đó hóa thành quỷ khí bắt đầu công kích, Diệt Ma Đạo âm phong đầy trời, vang một hồi quỷ khóc sói tru.
Quỷ vụ này không chỉ có tác dụng che dấu tung tích, còn có công hiệu hồi sinh bạch cốt, còn có thể làm tâm hồn người ta khiếp sợ, đánh mất ý chí chiến đấu.
Vì thế mà tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
-Đây là cái gì? -Đường Kiếp chết tiệt!
-Thả ta ra ngoài!
Đám học sinh rốt cuộc vẫn thiếu kinh ngiệm thực chiến, trong bóng đêm, tiếng kêu hốt hoảng là bia nhắm hữu hiệu nhất, chỉ hướng tấn công tốt nhất.
Đường Kiếp giống như u linh thoát ẩn thoát hiện trong bóng đêm, men theo âm thanh, như mãnh hổ cắn người.
-Đi ra, Đường Kiếp người đi ra cho ta! Long Đảo như bị bệnh tâm thần gào thét.
Bởi vì hắn chậm một bước, không thể cùng Bành Diệu Long xông vào Mê Thiên Trận, nhưng vận mệnh không tốt hơn chút nào, bởi vì chờ đợi hắn chính là bị Đường Kiếp đánh cho quay về.
Lúc này theo tiếng gào của hắn, một đạo hắc ảnh thoáng qua trước mât Long Đảo.
Long Đảo theo bản năng mà bắn tên, một con cự lang phá không bay ra, cắn tới cái bóng đen kia, chỉ một kích đã đánh bóng đen kia thành mảnh vụn, nhìn kỹ lại thì chỉ là một khối thi hài yêu thú.
Trong lòng Long Đảo biêt không ổn, muốn lui lại, thì nghe phía sau có một thanh âm bang lanh: -Ngươi đang muốn tìm ta sao? -A! Long Đảo kêu to xoay tay lại đánh trả.
Cây cung này là bảo vật phụ thân cho hắn, tuy là vũ khí tầm xa, cũng có thể dùng cho cận chiến.
Lúc hắn phẫn nộ chém xuống, một bàn tay đã giữ chặt cánh tay hắn, làm hắn không thể nào chém xuống được, Long Đảo liến đưa tay trái cầm mũi tên đâm mạnh về phía trước, Đường Kiếp nghiên đầu, mũi tên liền xẹt qua mặt hắn, thuận thế đụng đầu tới trước, đã đánh đầu vào mặt của Long Đảo.
Lần này bị đâm một cái vừa độc vừa nặng, đem Long Đảo đánh bay ra ngoài, Đường Kiếp cũng không truy kích, mà thuận tay bắt lấy một thi thể yêu thú ném về phía Long Đảo, chỉ thấy trên người Long Đảo léo sáng, cũng không biết là dùng pháp thuật gì, đem thi thể nổ thành mảnh vụn.
Lứa mất của đối phương một thuật pháp, Đường Kiếp như mãnh hổ lao tới, đánh một quyền về phía Long Đảo. Long Đảo kêu to vung quyền đón đỡ, Đường Kiếp chợt bước sang bên cạnh, tránh thoát một quyền đồng thời đánh trả một quyền vào bụng Long Đảo, làm hắn đau gập cả người, tiếp theo lại lên gối một cái, đánh bay Long Đảo ra ngoài.
Nhưng khi đang chuẩn bị bay lên, thì liền bị Đường Kiếp đưa tay giữ lại, tiếp tục đánh một trỏ vào người Long Đảo.
Thiết quyền như cuồng phong vũ bão đánh xuống, Long Đảo bị Đường Kiếp đánh cho toàn thân máu tươi đầm đìa. -Đây là trả lại ngươi lần trước bắn ta một mũi tên! Đường Kiếp điềm nhiên nói, nói đến cận chiến, Long Đảo sao có thể so sánh với hắn.
-Ngao! Long Đảo vẫn chưa bỏ ý định còn muốn lao tới, Đường Kiếp liến bắt lấy nắm đấm của hắn, trực tiếp mạnh mẽ ném hắn ra ngoài, hắn bị lém ra ngoài trận.
Tô Hinh Nguyệt là người duy nhất không bị nhốt trong hoàng tuyên thong đạo, lúc nàng chiến đấu đã bị Đường Kiếp không chế, lúc này đang bị Y Y dùng hoa trận vây khốn, Yêu Lang bị tiểu Hổ đè dưới chân.
Cũng vì thế, nàng là người duy nhất chứng kiến trận đấu này. Nàng thấy Đường Kiếp hành tầu trong sương mù, xem đám học sinh như không, rõ ràng chỉ có một người, nhưng lại như thần tiên hạ phàm hoành hành khắp nới, trong lòng nàng run rẩy.
Trước giờ nàng chưa bao giờ nghĩ tới lại có người cường đại như thế, có thể làm được trình độ như vầy.
Nàng từng nghĩ hành động của Đường Kiếp như là châu chấu đá xe, có thể kéo dài tới lúc này cũng bởi vì đám học sinh không có đoàn kết, mỗi người đều vì mục đích riêng, nhưng tới lúc này nàng mới ý thức được mình sai lầm lớn tới như thế nào.
Tiếng kêu thảm thiết vân còn tiếp tục vang lên, nhưng thanh âm phát ra càng ngày càng ít, như vậy có nghĩa là học sinh bên trong cũng không còn nhiều. Khi màn sương đen hoàn toàn tan đi, Tô Hinh Nguyệt nhìn thấy Đường Kiếp đứng nơi đó.
Chỉ một mình hắn.
Trên người hắn có thêm một ít vết thương bần tím, còn đám học sinh thì la liệt, hô hấp khó khăn, điều này cũng cho thấy cuộc chiến này cũng không đễ dàng với hắn.
Nhưng Tô Hinh Nguyệt lại không có một chút ý tứ khinh thường nào, không có ai biết, phía sau sự mệt mỏi của Đường Kiếp, hắn còn có thể bộc phát thực lực như thế nào nữa, ít nhất trong giờ phút này, Tô Hinh Nguyệt không nghĩ mình muốn thử.
Đường Kiếp nhìn Tô Hinh Nguyệt nói: -Ngươi cũng không tồi a, không ngờ ngươi có thể khám phá ảo trận của ta.
-Đúng nhưng vẫn còn chậm. Tô Hinh Nguyệt hừ một tiếng: -Đường Kiếp, xem như ngươi lợi hại, không ngờ có thể lấy ảo trận để lừa gạt chúng ta.
Trận chiến này sở dĩ có thể thắng lợi, căn bản không phải Hoàng Tuyền Phù, mà ở Bát Hoang Huyễn Linh Trận.
Đúng là do ảo trận này, đem đám người Bành Diệu Long, Diệp Thiên Thương, Mạnh Thập Tuyết lừa toàn bột xuất trận, mới cho Đường Kiếp cơ hội thu thập đám người còn lại. -Hành động này là bất đắc dĩ thôi. Đường Kiếp trả lời: -Nếu có thể, ta làm sao muốn làm như vậy.
Tô Hinh Nguyệt hiểu được ý tứ của hắn: -Đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi.
Đối với Đường Kiếp thì đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn.
Khi đến bước đường cùng này, Hấp Linh Trận bị phá, không thể trói buộc ai nữa, Hấp Linh Trận cũng bị phá, không thể không đánh lừa. Ngay cả Hoa Trận của Y Y cũng bị phá, Hoàng Tuyền Phù cũng đã dùng hết.
Tất cả quân bài đã lật ra hết, hắn cũng không còn có thể biến hóa cái gì được nữa.
Mà đám học sinh vần như cũ liên tiếp xuất hiện, thậm chí nhừng học sinh bị hắn ném ra ngoài cùng sẽ trở lại.
Lấy thể lực hiện tại. nhất định hắn không giữ được lâu nữa.
-Nhưng tuy vậy, ngươi vẫn sẽ chống đỡ tới cùng, đúng không? Tô Hinh Nguyệt hỏi.
Đường Kiếp nhìn nắm đấm của mình, hạ giọng nói: -Đương nhiên, chỉ cần một chút khí lực thì ta vẫn làm.
-Nhưng tới cuối cùng chưa chắc ngươi là người thắng cuộc. -Có lẽ vậy. Làm hết sức, nghe theo thiên mệnh, cả đời ta làm việc, chỉ cầu không thẹn với luơng tâm. -Đường Kiếp nói chuyện như nước chảy mây trôi, dường như nếu Vệ Thiên Xung không tới được, tất cả trả giá sẽ hóa thành nước chảy đi, hoàn toàn không còn gì cả.
Tô Hinh Nguyệt còn muốn khuyên nữa, nhưng đúng lúc này, Diệt Ma Đạo xuất hiện một thân ảnh, một tiềng hô xé toạc yên tĩnh.
-Lão gia rốt cuộc cũng đi ra! Đường Kiếp, Đường Kiếp ta không có tới muộn chứ?
Nếu đổi lại là trước kia, hắn sớm ngồi xuống đất mà kêu la rồi, nhưng lúc này hắn chỉ quan tâm chính mình có tới chậm không.
Xem vết thương trên người hắn bộ dạng đằng đằng sát khí, Đường Kiếp cười nói: -Không có... Tới đúng lúc. Chúc mừng người, tiểu thiếu gia, ngươi đã thành công!
-Thành công..." Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ, nhìn Đường Kiếp: -Ta muốn thành chân truyền đệ tử... Ta muốn thành chân truyền đệ tử! Ha ha!