Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 267: Cơ hội trời ban.



Vệ Thiên Xung bây giờ còn là đệ tử của Tẩy Nguyệt học viện, chưa đầy mười năm, không thể trường kỳ ở bên cạnh Yến Trường Phong, đây là chuyện rất bình thường. Hơn nữa với tâm tính hiện tại của Vệ Thiên Xung, tuy có tiến bộ, nhưng lịch duyệt như cũ vẫn không đủ, Đường Kiếp cũng không dám để hắn ở mãi tại núi Quan Nhật được.

Tuy nhiên…

Đường Kiếp nhìn Nam Bách Thành:
- Việc này hẳn là phải nói trực tiếp với Vệ Thiên Xung chứ? Nói với ta làm gì?

Nam Bách Thành trả lời:
- Là bởi sư tôn muốn ta hỏi ngươi, có hứng thú trở thành đệ tử thân truyền thứ chin của người hay không.

- Cái gì?
Nghe nói như thế, Đường Kiếp toàn thân thất thần.

Hắn nhìn Nam Bách Thành, hồi lâu mới lên tiếng:
- Nam thượng sư chớ nói đùa, chân nhân thu đồ đệ, đều phải thông qua khảo hạch tài năng mới có thể chọn ra, làm sao có thể…

Nam Bách Thành không kiên nhẫn chen ngang:
- Ai quy định là nhất định phải khảo hạch? Khảo hạch bất quá là để lựa chọn nhân tài, nếu không phải thế, cần gì phải khảo hạch. Biểu hiện lần này của ngươi tại chân truyền, mọi người đều rõ như ban ngày. Sư tôn không thể nuốt lời không cần tên đồ đệ Vệ Thiên Xung này, nhưng chẳng lẽ lại không thể thu thêm một người nữa? Muốn thu nhận như thế nào, đó là chuyện của sư tôn, ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không là được rồi.

- Điều này...
Đường Kiếp lập tức cảm thấy khó xử.

Trở thành đệ tử của Yến Trường Phong cũng không phải là không tốt, vấn đề là sau khi hắn tu luyện Ly Kinh, rất nhiều phương diện đều khác biệt với thường nhân. Ở trong học viện, đám thượng sư phần lớn là Thoát Phàm Cảnh, ánh mắt hữu hạn, tuy rằng Tạ Phong Đường là Thiên Tâm Cảnh, nhưng đệ tử trong học viện cũng có hơn vạn, Tạ Phong Đường dù có quan tâm thế nào, cũng không thể lúc nào cũng dán mắt vào Đường Kiếp.

Núi Quan Nhật thì khác, Yến Trường Phong tổng cộng chỉ có vài tên đồ đệ như vậy, chỉ cần dụng tâm nghĩ chút, cũng có thể phát hiện sự bất thường của Đường Kiếp, một khi bị hắn để ý, Đường Kiếp muốn lén lút làm mấy thứ gì đó cũng đều rất khó khăn.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu Đường Kiếp không muốn trở thành đệ tử chân truyền, một nguyên nhân khách chính là Yến Trường Phong thuộc loại phái cấp tiến, ở trong cách giải quyết sự việc, Đường Kiếp cũng có nhiều điểm khác biệt.

Tuy nhiên nếu cứ như vậy mà cự tuyệt, không cho chân nhân mặt mũi, cũng rất là phiền toái.

Đường Kiếp chỉ có thể nói:
- Nam sư để ta cân nhắc một chút.

Nam Bách Thành nhướng mày:
- Cân nhắc? Việc này còn cần phải cân nhắc nữa sao?

Đường Kiếp tranh dành vị trí chân truyền cho Vệ Thiên Xung thì hắn còn có thể hiểu được, hiện giờ cơ hội đưa tới cửa hắn lại vẫn không cần, Nam Bách Thành như thế nào cũng không nghĩ ra được. Lúc này hắn mới để ý, khi trước Yến Trường Phong nói chuyện quả nhiên không phải không có đạo lý, lão dường như đoán được Đường Kiếp có khả năng muốn cự tuyệt.

- Việc lớn thế này, phải suy nghĩ cẩn thận chứ.
Đường Kiếp không nhanh không chậm trả lời. Sau khi trải qua một phen thất thần, giờ phút này tâm tình hắn đã điềm tĩnh lại rất nhiều. Dù sao đã đắc tội Nam Bách Thành một lần, hiện tại có đắc tội nữa cũng chẳng sao, trong giọng điều càng biểu lộ rõ ý tứ không muốn.

Trong lòng Nam Bách Thành phẫn nộ, cũng chỉ đành nói:
- Sư tôn nói, nếu ngươi đồng ý trở thành môn hạ đệ tử của người, người có thể truyền cho ngươi Nhất Diệu Cửu Biến và Phân Thần Định Tâm Pháp.

Nhất Diệu Cửu Biến và Phân Thần Định Tâm Pháp có thể nói là bí pháp thành danh của Yến Trường Phong, nghe nói huyền áo phi thường, ngay cả Tiêu Biệt Hàn sau khi được chứng kiến cũng đều khen Yến Trường Phong là một thiên tài. Bảy đệ tử của Yến Trường Phong, cho đến bây giờ, nghe nói cũng chỉ có Đại sư huynh đạt được kế thừa của hai bí pháp này, những đồ đệ khác tạm thời chưa đạt được. Theo Nam Bách Thành, điều kiện như vậy mà Đường Kiếp còn không đáp ứng, như vậy đơn giản là không có thiên lý.

Vậy mà Đường Kiếp lại giống như không hề động tâm, vẫn là vẻ mặt đang cân nhắc như trước.

Nam Bách Thành bị hắn làm cho gần như muốn phát điên rồi.

Đây là kỳ ngộ bực nào? Đổi lại cho bất cứ kẻ nào cũng đều đã mừng rỡ như điên, sao tên khốn kiếp này lại vẫn cứ giữ cái bộ dạng thờ ơ như vậy?

Hắn hận không thể đem tên khốn kiếp này đập cho một trận.

Chỉ có điều chuyện của Vệ Thiên Xung hắn đã làm hỏng, lần này bất kể như thế nào cũng không thể để xảy ra sơ xuất, cũng chỉ có thể cố nén lửa giận trong lòng:
- Ta không biết ngươi đang cân nhắc tốt xấu cái gì, nhưng trước khi ngươi quyết định, ta không ngại nhắc nhở ngươi, đừng quên Vệ Thiên Xung sẽ nhập môn đó.

- Hả?
Nghe vậy Đường Kiếp cũng không hề có biểu hiện gì, ngược lại liếc mắt một cái, nhìn Nam Bách Thành thật sâu:
- Lời này, là Trường Phong chân nhân bảo ngươi nói ra sao?

- Như vậy thì sao?
Nam Bách Thành sắc mặt âm trầm hỏi.

- Nếu là như vậy, ta cũng hiểu ý của chân nhân rồi.
Đường Kiếp gật gật đầu, nói tiếp:
- Như vậy đi, phiền Nam thượng sư ngài trở về nói một tiếng với chân nhân. Ta đương nhiên rất muốn làm môn hạ của chân nhân, tuy nhiên ta cũng hi vọng chân nhân có thể đáp ứng ba điều kiện của ta.

- Cái gì?
Nam Bách Thành nhảy dựng lên, hắn quả thực không thể tin vào tai mình.

Đường Kiếp nói:
- Điều kiện thứ nhất, ta mặc dù bái làm môn hạ, nhưng phải được tự do, có quyền cự tuyệt đối với những sắp xếp mà ta cho rằng bất hợp lý.

Có thể bái danh sư tự nhiên là tốt, nhưng sư phụ bình thường cũng không phải thu đồ đệ vô ích. Tư chất không đủ nhưng nhà sẵn tiền lắm của, có thể đưa ra tuyệt bút hiếu kính, ngày lẽ, ngày tết còn có quà lớn cho sư phụ, gia cảnh khó khăn mà thiên phú tốt, thì phải làm việc cho sư phụ.

Mười chin thiên khôi là đại nhân vật cao cao tại thượng, tự nhiên không cần cái gì gọi là hiếu kính, nhưng trái lại yêu cầu về năng lực của đệ tử cũng rất cao, rất nhiều việc bình thương đều để đệ tử tự mình đi làm, thù lao hay cái gì gì cũng đừng có nghĩ đến – sư phụ cho ngươi đi làm việc, đó là để mắt tới ngươi.

Ví dụ như Nam Bách Thành chính là như vậy.

Điều kiện thứ nhất của Đường Kiếp, chính là bản thân tự do, có quyền cự tuyệt bất cứ sắp xếp gì của sư phụ, nói trắng ra, việc gì không có chỗ tốt ta mặc kệ, ưu đãi ít thì ta cũng chưa chắc đã làm.

Nam Bách Thành không nghĩ tới, Đường Kiếp lại dám đưa ra điều kiện như vậy, hắn tức đến run người, hét lớn:
- Ta không hỏi ngươi đưa ra điều kiện gì!

Đường Kiếp cũng không để ý đến hắn, tiếp tục nói:
- Đường Kiếp thứ hai, chỉ cần không trái với quy định của Tẩy Nguyệt học viện ta, ta có quyền làm bất cứ chuyện gì ta muốn làm.

Đường Kiếp thứ nhất có quyền cự tuyệt bất cứ việc gì không muốn làm, điều kiện thứ hai lại là có quyền làm bất cứ việc gì có thể làm. Hai cái điều kiện này kết hợp lại, nói trắng ra chính là lão tử muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, ai cũng không quản được.

- Điều kiện thứ ba, ta cũng cần hai mươi vạn tiền để đầu tư cho tu luyện.

Nam Bách Thành bị hắn làm tức đến không thở nổi, chỉ vào Đường Kiếp:
- Kiêu ngạo, lớn mật, không biết trời cao đất rộng! Sư phụ tiếc tài, cho ngươi cơ hội, ngươi lại dám mặc cả giá trên trời, thật sự là không biết sống chết…

Đường Kiếp cười nói:
- Vậy cũng phải sau khi hỏi qua chân nhân mới biết được.

- Thối lắm, sư phụ không có khả năng đáp ứng!

- Ngươi không phải chân nhân, ngươi nói mà được sao?

- …

Nam Bách Thành bị hắn làm giận sôi máu, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp:
- Được, ta sẽ đem lời ngươi nói chuyển đến sư tôn.

Nói xong hắn phẩy tay áo rời đi.

Nhìn hắn rời khỏi, nụ cười trên mặt Đường Kiếp dần trôi đi, bất giác xoa xoa huyệt thái dương, thở dài:
- Đúng là vẫn còn lắm hoài nghi…

Nếu như Yến Trường Phong chỉ muốn thu hắn làm đồ đệ thì cũng được thôi, nhưng ngay cả thủ đoạn uy hiếp, dụ dỗ cùng đều dùng đến, hiển nhiên là có vấn đề. Điều này nói rõ Yến Trường Phong tuyệt đối đang hoài nghi mình.

Vấn đề là Đường Kiếp cũng không biết những hoài nghi của hắn có đúng không, chỉ có thể đưa ra ba điều kiện để thử lại phản ứng của Yến Trường Phong.

Lấy tính tình của Yến Trường Phong, sẽ tuyệt đối không cần một tên đẹ tử không biết trời cao đất rộng, tự cho là đúng như vậy.

Trong trường hợp không thể cự tuyệt Yến Trường Phong, biện pháp duy nhất của hắn chính là đá ngược quả bóng cao su lại cho Yến Trường Phong, ít nhất cũng sẽ không phải là do Đường Kiếp chướng mắt Yến Trường Phong, cự tuyệt nhập môn mà sẽ là quá mức kiêu ngạo, ngông cuồng làm Yến Trường Phong phật ý từ bỏ.

Thanh danh của mình bị hao tổn còn tốt hơn so với việc chân nhân không chịu xuống đài.

Nếu lão ngay cả những điều kiện như vậy đều đáp ứng, thì Đường Kiếp có bao xa cũng phải cố chạy bằng hết.

Ba ngày sau, Nam Bách Thành trở lại Tẩy Nguyệt học viện, cũng không đề cập đến việc thu nhận Đường Kiếp nhập môn, Đường Kiếp thở dài một hơi, biết mình đã qua một cửa này.

Mưa mùa thu mang theo cảm giác man mác nhè nhẹ, từng điểm từng điểm ngấm vào đất bùn dưới chân.

Trong học viện, Ngọc nhi quả ngày càng xanh biếc, hương khí nồng đậm khi chín bay ra, tràn đầy linh cốc, làm cả Đào Nhiên Cư như tràn ngập trong một biển lúa vàng kim.

Nhẹ nhàng vặt một xuống một viên ngọc quả, Đường Kiếp trên môi, cắn một miếng thơm tho, gật gật đầu cười nói:
- Đúng rồi, đúng là linh quả phổ thông ba năm tuổi rồi.

Hai năm vất vả, cuối cùng đã tới mùa thu hoạch, trong lòng Đường Kiếp cũng cực kì cao hứng.

Trong hai năm qua, hắn ngoại trừ hằng ngày tu luyện, trong mỗi ngày chủ yếu chính là chiếu cố đám linh thực này.

Đã không có tranh giành thảm thiết, đã không có người khác nhìn trộm, đã không có điên cuồng mạo hiểm, chỉ có cuộc sống tu luyện đơn giản mà bình tĩnh.

Ngày qua ngày đơn giản, lợi ích thu được cũng ít đi, cũng may người nghèo có phương thức tu đạo của người nghèo, tự mình dạy mình chính là lựa chọn tốt nhất của Đường Kiếp.

Nói thì nói vậy, chăm sóc linh thực chất lượng cao với phạm vi lớn như thế tiêu phí cũng không ít.

Linh cốc còn dễ nói, mấu chốt là có được hạt giống linh thực này cũng không dễ, giá trị rất cao, chỉ mua hạt giống đã tiêu đến vài ngàn linh tiền, nói gì đến việc đào tạo sao này cũng còn cần một số tiền lớn nữa, gần như toàn bộ những lợi ích mà Đường Kiếp thu được sau chân truyền đều bị hắn “đập” vào đây.

Dùng nước tiểu của Y Y, còn có Tụ Linh Trận tụ tập linh khí cho nơi này, có thể nói đám linh thực này đã làm hắn phải hao phí quá nhiều tâm lực.

- Như vậy hiện tại đã có thể ăn rồi?
Y Y hung phấn hỏi, hai năm trôi qua, tiểu nha đầu rõ ràng cũng cao lên rất nhiều.

- Đừng có vội.
Đường Kiếp nháy mắt với Y Y:
- Trước tiên chọn một vài loại để gây giống, thu hoạch một chút, còn dư lại tiếp tục nuôi dưỡng.

- Giống như ruộng ngàn năm của Tẩy Nguyệt phái sao?
Y Y hỏi.

- Ruộng ngàn năm là không nổi, nhưng ruộng tám năm vẫn có thể đó.
Đường Kiếp cười nói:
- Đợi sau này có núi riêng của mình, mỗi ngày tu luyện, có lẽ cũng có thể làm cái ruộng trăm năm cũng nên.

Y Y thở dài:
- Vậy cũng chỉ có trăm năm mà thôi, như vậy còn phải đợi lâu.

- Nếu không thì còn thế nào? Thế gian này phàm là địa phương con người có thể đi qua, sớm đã bị bọn cướp khoắng sạch, càn quét không còn, chớ nói vạn năm, cho dù là một gốc cây trăm năm cũng đã cực kì hiếm lạ rồi.
Đường Kiếp trả lời.

- Ôi, nếu có thể đi núi Thiên Đô thì tốt rồi. Binh Chủ Quy Khư nhất định có thật nhiều thật nhiều linh thực vạn năm !
Y Y giơ ra khuôn mặt khát khao nói.

- Ta cũng muốn đi, đáng tiếc hiện tại không đi được. Thôi đi, mấy cái này còn rất xa xôi, hiện tại không cần nghĩ, hay là trước hãy nắm chắc hiện tại đi.
Nói xong Đường Kiếp bắt đầu thu gặt linh thực.

Xử lý chỗ linh thực vừa thu hoạch xong, Đường Kiếp cũng không luyện hóa để luyện Ly Kinh mà lập tức đi Linh Đài Các, định dùng tài liệu để đổi chút đan dược.

Đối với Đường Kiếp, việc cấp bách của hắn bây giờ không phải nâng cao thể chất mà là mau chóng nâng cao cảnh giới.

Trong hai năm qua bởi không có thêm một chút lợi tức nào, hơn nữa tiền khi trước đều đầu tư vào linh điền, tiến độ tu luyện của hắn rõ ràng bị chậm lại, ngược lại những người khác đột nhiên tăng mạnh.

Nửa năm trước, ttd thành công tiến vào Linh Hải Cảnh, mấy ngày hôm trước, đám người tqd, lmp cũng trước sau có tin tức đột phá, mà Đường Kiếp hiện giờ vẫn còn là Linh Hồ viên mãn, đã từng mấy lần tấn công Linh Hải nhưng thủy chung vẫn kém một bước đột phá mấu chốt. Thậm chí ngay cả Vệ Thiên Xung cũng đều theo kịp – từ sau khi bái nhập làm môn hạ Yến Trường Phong, dựa vào tiểu phúc địa dưới núi Quan Nhật, Vệ Thiên Xung đạt được lợi ích to lớn.

Chênh lệnh về thiên phú bởi vậy mà thể hiện ra.

Đã có người châm chọc Đường Kiếp, nói thực lực dựa vào lừa gạt của hắn rốt cục đã bắt đầu hiện nguyên hình rồi, những khoảng cách khi trước đang dần rút ngắn lại, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ không phải là một mãnh hổ Đường Kiếp độc trấn quan ải như trước nữa mà chỉ là một tên Đường Kiếp rác rưởi.

Đường Kiếp không nghĩ tới mình cũng có thời điểm vô dụng đến vậy, đối với việc này cũng có cảm nhận sâu sắc, không biết nói gì cho phải.

Tuy nhiên cảm thấy cảnh giới chính là khâu yếu nhất của mình hiện tại, cho nên Đường Kiếp cũng muốn bù đắp lại một chút.

Có những dược liệu này, hắn tấn công Linh Hải sẽ không có vấn đề gì, nếu như may mắn, hắn có thể vẫn còn có chút lợi ích.

Lúc này tới Linh Đài Các, Thủy phu nhân nhìn hắn cười nói:
- Ngươi còn biết đến đây tìm ta cơ đấy?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com