Nữ trai yêu kia thấy thế, ngâm nga nhẹ một tiếng, theo tiếng ngâm của cô, mặt hồ đang đóng băng liền bị vỡ ra, vô số miếng băng đồng thời bay lên trên, dưới ánh mặt trời tỏa ra một ánh hào quang, một ánh hào quang vô cùng rực rỡ. Đồng thời nước hồ dâng lên, bay thẳng đến chân trời, cuồn cuộn hướng về con thuyền kia, đỉnh sóng dâng lên, xông đến con thuyền, ba người trên đó ngay cả đứng cũng đứng không vững. Vô số khối băng cùng nhau đánh vào con thuyền nhỏ, con thuyền hình thoai kia hiển nhiên là bảo vật, phóng ra vô số vòng bảo hộ ngăn cản, nhưng dưới sự công kích hàng nghìn tảng băng và sóng cao đã từ từ không chống đỡ nổi.
Trong mắt Đường Kiếp cũng thầm tán thưởng.
Nữ trai yêu kia không hổ danh là yêu quái Khai Trí, luận về thực lực tuyệt không thấp hơn Băng Sương Tinh Linh. Trong ba người học sinh kia có một người là Thoát Phàm, hai người là Linh Hảo, với sức ba người tuyệt đối không phải là đối thủ của yêu quái, hiển nhiên cũng có chút kinh hãi hùng mạnh của đối phương.
Chỉ có điều nữ quái trai kia không có ý đả thương người, thấy ba người kia chịu không nổi liền vẫy tay ngừng tấn công, vẫn nhẹ giọng nói: - Ba vị tiên gia, tiểu muội tuy là yêu quái, nhưng do cớ duyên, đã sớm mở mang linh trí, cũng một đạo lý nhân gian, không có ý muốn hại người. Kính xin ba vị tiên gia giơ cao đánh khẽ, buông tha muội muội.
Cô rõ ràng chiếm cứ thế thượng phong, lại luôn mồm xin đối phương buông tha chính mình, khiến cho ba người cũng đỏ cả mặt. Chỉ có điều cô muốn ngưng tay nhưng ba học sinh kia lại cảm thấy mất mặt. Bọn họ hùng hổ mà đến, làm sao chịu chịu thua quay về chứ, hơn nữa yêu quái này đã phân nửa hóa thành hình người, nói không chừng đã được ăn được bảo vật của trời đất gì rồi, nếu như có thể luyện hóa được nó, nhất định sẽ làm thực lực của bản thân tăng mạnh.
Lúc nghe đối phương nói như vậy, người đứng đầu không những không nhận tình mà còn lấy ra một vật, ném xuống phía dưới, thì ra đó là một thanh kiếm nhỏ màu bạc, gặp gió dài ra, trong phút chốc đã biến thành thanh kiếm lớn, học sinh kia chỉ vào không trung nói: - Kiếm chém yêu, đi!
Kiếm đã phóng vào nữ trai yêu kia. Kiếm này vô cùng linh hoạt, sắc bén, hiển nhiên uy lực phi phàm, nữ trai yêu kia thổi ra một luồng khí lạnh, có vẻ như muốn làm đông thanh kiếm. Chỉ có điều luồng khí đông kia chỉ làm cho thanh kiếm nhỏ ngưng lại một chút, sau đó vẫn thế không giảm, vẫn bay về hướng nữ trai yêu, đâm vào người của cô, một chiêu này đã khiến cô bị trọng thương.Bản thể đã bị trọng thương, pháp thuật khó mà duy trì, ngay sau đó lưới ập xuống, bao phủ lấy nữ trai yêu kia.
Ba người thấy thế liền bật cười ha hả, một người trong đó nói: - Vẫn là kiếm chém yêu của Trương sư huynh lợi hại!
Người đứng đầu đắc ý nói: - Đó là đương nhiên, kiếm chém yêu này là ta chăm chút luyện chế, chuyên trừ yêu vật, một yêu vật nhỏ mới vừa Khai Trí muốn quát tháo trước mặt ta, chẳng phải muốn chết sao.
Nữ trai yêu kia đang ở trong lưới, chỉ có thể đau khổ cầu xin: - Thượng tiên tha mạng!
Chỉ có điều ba người kia làm sao để ý lời cầu xin của cô, học sinh đứng đầu vung tay lên, kiếm chém yêu đã trở về trong tay y, nâng cao bảo kiếm chém xuống.
Người A Y tộc thấy thế đều ào ào đứng dậy. Thái Nhi lớn tiếng nói: - Thật là vô sĩ, cô ấy đã tha cho các ngươi, các ngươi còn ra tay!
Lúc nữ trai yêu chiếm thế thượng phong, nếu như cô không thủ hạ lưu tình, ba người kia chưa chắc có cơ hội lật ngược tình thế.
Câu này của Thái Nhi đâm trúng tim đen của ba người kia, ba người kia bị chửi nên tức giận, một người trong đó đã quát: - Câm miệng, yêu vật làm càn, chúng ta đang giữ gìn chính nghĩa diệt yêu, các ngươi biết cái gì?
Vệ Thiên Xung cũng nhịn không được nữa : - Thiếu gia ta chịu không nổi, chưa thấy qua người nào không cần thể diện như vậy, rõ ràng là người ta tha cho bọn họ, bọn họ lại còn dám nói trừ yêu. Đường Kiếp ngươi đừng ngăn cản ta, hôm nay ta không giáo huấn ba tên này không được.
Đường Kiếp ung dung nói: - Ta không ngăn người.
Vệ Thiên Xung ngừng lại, nhìn Đường Kiếp: - Đánh thực sao? Bọn họ là người của Thất Tuyệt Môn.
Đường Kiếp cười cười: - Nên ra tay thì ra tay liền, sao phải lo lắng nhiều như vậy.
Vệ Thiên Xung nhếch miệng mỉm cười: - Có lời này của ngươi là tốt rồi.
Nói xong giơ tay lên, một quả cầu lửa đã đánh vào không trung.
Ba người kia hiển nhiên không ngờ tới phía dưới còn có kẻ tu hành, không kịp ứng phó, con thuyền con thoi bị nện trúng, vòng bảo hộ bên ngoài cháy lên, khiến ba người lăn trái ngã phải, đồng thời phẫn nộ quát: - Người nào dám ngăn cản Thất Tuyệt Môn làm việc?
Chỉ có điều Vệ Thiên Xung đã ra tay, làm sao còn có thể khách khí, người đã bay lên phía trên, đồng thời hai nắm tay siết chặt, vài quả cầu lửa lại bay thẳng lên không trung, vô cùng uy thế.
Những người kia bất chắp đuổi giết nữ trai yêu, người đứng đầu là người duy nhất đạt Thoát Phàm Cảnh, lúc này hai tay liên tục nắn động thủ ấn, giữa trời đất hiện ra một tráng cảnh Linh triều.
Lúc này cả hai bên, một ở trên trời, một ở dưới đất, bản thân lại có thuyền hình thoi bảo hộ, đúng là thời cơ thi pháp tốt, một thuật pháp được thi triển xuống, đối phương tuyệt đối chết không không có chỗ chôn. Chỉ là dùng pháp thuật như vậy, đa số những người A Y tộc bên dưới đều sẽ chịu liên lụy, đối phương đương nhiên là không để ý.
Thấy cảnh như vậy, Đường Kiếp khẽ nhướng mày, nói: - Thị Mộng, ngươi đi cứu nữ trai yêu kia đi.
Bản thân duỗi ngón tay ra xa xa không trung. Một đạo gió xuất hiện, ngay ở phía trên của tập hợp linh triều, tiếp theo chỉ thấy linh triều giống như là vỡ tan như quả bóng cao su, phát ra một tiếng vang nhỏ,tiếp theo đó linh quang biến mất, vốn tập trung pháp thuật có uy lực lớn không ngời lại bị tiêu tan như vô hình dễ dàng như vậy. Chiêu phá pháp này chính là đạo quan sát mà Đường Kiếp vận dụng, ở những phút giây đầu tiên tìm được điểm yếu của đối phương cộng thêm thi pháp, mới có thể một kích phá được.
Đây không phải là chỉ có Đường Kiếp là có thể làm được.
Từ xưa đến nay, từ trên xuống dưới, người có khả năng lớn đối với pháp thuật luôn có thể trong nháy mắt phá được, nguyên nhân của nó chính là đây.
Chẳng qua những thứ có thể dựa vào là tu luyện trăng ngàn năm và ánh mắt nhạy bén cùng với hành động mạnh mẽ, thứ Đường Kiếp dựa vào là sự hiểu biết và nắm bắt của bản thân.
Dù vậy, vẫn còn một nguyên nhân là do các học sinh đó bản thân tu luyện không tinh thông, những học sinh của Thất Tuyệt Môn kia chắc chắn là vừa vào cấp Thoát Phàm không lâu, đối với việc nắm bắt pháp thuật còn chưa tinh thông, thi pháp hơi chậm, giống như con nít đồ chữ, từng chữ một nét một nét, không liên kết với nhau nên mới có thể để cho Đường Kiếp dễ dàng phát hiện ra điểm yếu, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ nạn Trương Khất Nan, Đường Kiếp cũng không thể phá pháp nhẹ nhàng và thoải mái như vậy. Nhưng bất kể như thế nào, lúc này hắn cũng đã phá pháp một cách dễ dàng, làm cho đối phương thật sự kinh hãi.
- Đây … sao có thể được chứ? Học sinh Thất Tuyệt Môn ngẩn ra, trong lòng vô cùng kinh hãi. Hắn thi pháp không thành còn bị cắn ngược lại, đòn đả kích tinh thân tệ hơn trên thân thể nhiều.
Chỉ một phất tay đã có thể dễ dàng phá pháp, chẳng lẽ đối phương đã là nhân vật cấp Thiên Tâm sao?
Nhìn Đường Kiếp đứng chắp tay như vậy, còn có vài phần của cao nhân xuất trần, đám học sinh khẽ kinh sợ, đâu dám ra tay, đã vội hô lớn: - Không biết tiền bối ở đây, tiểu nhân có phần đắc tội.
Thất Tuyệt Môn tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng nước ở xa không cứu được lửa gần, đám học sinh này tuy là kiêu ngạo nhưng mà không khờ đến nỗi cho rằng danh tiếng Thất Tuyệt Môn có thể giải quyết được tất cả, cho nên thấy đối phương ra tay không giống người thường, lập tức trở nên cung kính.
Nghe nói như thế Đường Kiếp cũng ngẩn ra một chút. Hắn tùy tay phá pháp chỉ là muốn thể nghiệm một chút đạo quan sát trong chiến đấu, không ngờ lại bị đối phương coi thành tiền bối. Tuy là tướng mạo hắn còn trẻ nhưng người tu tiên thường có thuật cải trang nhan sắc, chỉ nhìn tướng mạo không dễ phán đoán, cũng trách đối phương hiểu lầm như vậy.
Nếu đối phương nhận sai, hắn cũng không giải thích rõ ràng, chỉ cao giọng nói: - Trên trời có đức hiếu sinh, ta xem nữ trai yêu kia tuy là yêu vật nhưng tâm địa lương thiện, không giống hạng người thương thiên hại lí, các ngươi cần gì bức bách, hay là thôi đi.
Ba người kia nghe nói như thế, nào dám nói không, đồng thời trả lời: - Nếu tiền bối nói vậy, vậy thì tha cho tiểu yêu này vậy.
Vệ Thiên Xung thấy thế kinh ngạc, nghĩ thầm rằng Đường Kiếp lúc nào trở thành tiền bối rồi, tính ra hắn cũng chỉ mới tu luyện có hai năm, nhưng y không hỏi ra câu hỏi ở trước mặt mọi người, chỉ dập tắt hỏa cầu trong tay đi.
Ba người phía trên chỉ xuống dưới, lưới mở ra, thu hồi về tay đám học sinh kia. Pháp khí của Thất Tuyệt Môn cũng rất tinh diệu, khi bảo vật được thu hồi, những người đó đồng thời chắp tay đối với Đường Kiếp, nghênh ngang rời đi, không dám ở lại lâu thêm. Người A Y tộc thấy ba người đó rời khỏi, đồng thanh hoan hô.
Thái Nhi nhìn Đường Kiếp nói: - Không biết các vị thì ra là người tu hành, thật thất lễ, , kính xin tiền bối chớ trách.
Đường Kiếp vội nói: - Thái Nhi cô nương khách khí rồi, tôi đâu phải là cao nhân tiền bối gì, tôi chẳng qua chỉ là một học sinh nho nhỏ mà thôi. Cao nhân thật sự ở đằng kia kìa.
Đường Kiếp chỉ vào không trung, Vệ Thiên Xung đã từ không trung hạ xuống, cất giọng nói: - Thực không có ý nghĩa, mới đánh đã chạy.
Hắn vốn còn muốn đại hiển thần uy, giáo huấn đối phương một chút, không ngờ lại bị Đường Kiếp vừa ra tay đã hù cho chạy mất dép, cảm thấy không còn gì thú vị.
Đường Kiếp nói : - Nơi đây là địa bàn của Thất Tuyệt Môn, có thể gây ra ít phiền phức thì vẫn tốt hơn.
Với Đường Kiếp có thể hù đối phương chạy thì vẫn tốt hơn so với việc giết đối phương rồi dẫn đến việc những người tiếp theo tìm phiền toái. Nhưng bất kể thế nào, khi họ ra tay, ánh mắt của người A Y tộc đối với họ lập tức không như trước ka, người nào người nấy xúm lại bái tạ, luôn miệng hô tiền bối, tiền nhân, cao nhân, tiên sư loạn cả lên. Đường Kiếp thì không sao cả, Vệ Thiên Xung thì chưa bao giờ được như vậy, trong không khí tung hô của mọi người, thấy những ánh mắt tồn sùng, chỉ cảm thấy cuộc đời như vậy là tốt đẹp, chỉ hận là không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Thật giận Đường Kiếp không biết thú vị, nói chưa được mấy câu đã khiến mọi người tản ra.
Lại nhìn nữ trai yêu kia, dưới sự thi pháp của Thị Mộng, vết thương đã có chuyển biến tốt, lúc này thướt tha bước tới, thấy Đường Kiếp thở dài, vỏ sò khẽ mở, giống như đôi cánh đang múa vậy, dịu dàng nói: - Đa tạ công tử trượng nghĩa viện thủ, tiểu trai cảm ơn đại ân của tiền bối, mãi mãi không quên.
- May mắn gặp dịp mà thôi. Đường Kiếp trả lời: - Nhưng mà ngươi thì phải cẩn thận rồi. Bản thân cô là yêu, coi như là cẩn thận ngủ đông. Ngươi tuy là lòng dạ ngay thẳng, ngưng linh hóa mưa, tạo phúc chúng sinh nhưng lại dẫn đến động tĩnh không nhỏ, sao có thể không dẫn đến việc dẫn dụ người khác chứ.
Mấy học sinh của Thất Tuyệt Môn sở dĩ xuất hiện ở đây, tuyệt đối không phải là trùng hợp, tất nhiên là cũng có nghe qua chuyện tế hồ. Bởi vậy nạn của nữ trai yêu này phân nửa là do tự mình tạo ra. Hoặc là cô ta cho rằng cô ấy là người tốt thì có thể không sao, nhưng không biết cách làm này ấu trĩ một cách buồn cười, so sánh cho dễ thì có người cảm thấy chính nghĩa tất nhiên là vô địch, tình yêu tất nhiên là vĩ đại, dân chủ tất nhiên là vạn năng, … Bởi vậy có thể thấy được cô tuy là có trí tuệ nhưng chung quy là vẫn còn thấp, suy nghĩ chuyện còn đơn giản. Cũng vì như vậy, Đường Kiếp mới không khách khí chỉ ra sai lầm của nữ trai yêu, cũng là để cô ta thức tỉnh.