Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 279: Tam phẩm chiến khôi.



Một Thoát Phàm Cảnh đã bị giết đơn giản như thế.

Thậm chí còn không làm Đường Kiếp tốn nhiều công phu.

Tuy Đường Kiếp có thân thể ngọc thạch không sợ bách độc, trời sinh khắc chế nhóm người ngũ độc nhưng thực lực của Đường Kiếp cũng khiến người ta khiếp sợ, một đám người đứng xem đều lộ rõ vẻ kinh hãi.

Vừa lúc cô nương Thải nhi đi ra, thấy màn này cũng cả kinh nói:
- Ngũ độc tán nhân? Đường Kiếp ngươi giết y sao?

Đường Kiếp lục soát người y kiếm lời.

Hắn không có sở thích giết người cướp của, nhưng giết người xong cũng chẳng ngại kiếm hàng.

Đáng tiếc túi Giới Tử của người này toàn là độc dược, không có thứ gì khác. Những độc dược này là y mua ở bí thị về nuôi nấng độc trùng, độc nào cũng có, vừa đẹp vừa thơm giá cũng chẳng rẻ, đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì với Đường Kiếp.

Lục Đại phái nghiêm khắc quy định, học sinh không được dùng độc.

- Đáng tiếc... Chỉ có thể kiếm chỗ nào đó bán lại.
Đường Kiếp tự nói, sau đó mới trả lời Thải nhi:
- Y muốn giết chúng ta, không thành.

- Các ngươi tự rước lấy phiền phức rồi.
Thải nhi cô nương dậm chân nói:
- Ngũ độc tán nhân này là khách của trưởng lão Vân sơn đường Ác giao bang, các ngươi giết y, Vân sơn đường sẽ không bỏ qua.

Vệ Thiên Xung tò mò:
- Vân Sơn đường là nơi nào?

Đường Kiếp thay Thải nhi trả lời:
- Hẳn là một bang phái hung ác. Một vài môn phái tán tu, thường sẽ dấn thân vào bang phái theo nhu cầu.

- Hóa ra là tiểu phái địa phương, ta còn tưởng là cái gì chứ.
Vệ Thiên Xung bĩu môi.

Thải nhi thấy họ chẳng hề để tâm, lo tới không ngừng dậm chân.

Nàng không biết Đường Kiếp xuất thân từ Tẩy Nguyệt, đối với học sinh Lục Đại phái mà nói, bang hội như Ác giao bang, Vân sơn đường cũng chẳng khác gì con kiến nhỏ, còn chẳng bằng tiểu phái tu tiên.

Nếu như ở Văn Tâm, chưa cần làm gì khác, chỉ được đi phơi áo lót cho học sinh thì đám tiểu môn phái này đã cảm động lắm rồi. Mà dù đang ở trên Lê quốc, họ cũng chẳng coi Vân Sơn đường này vào đâu.

Vân Sơn đường này không tới thì thôi, nếu dám tới, Đường Kiếp Vệ Thiên Xung cũng không để ý dạy họ hiểu chút đạo lý giá trị.

Tuy nhiên việc đã đến nước này, Thải nhi cũng không có cách nào, chỉ có thể bảo họ nhanh chóng rời khỏi đây. Về phần mấy tộc quản sự, vừa thấy Đường Kiếp gây ra phiền toái cũng vội vàng rời khỏi, những người đứng xem cũng chẳng dám khai báo, chỉ e người khác nghĩ họ quen với đám người Đường Kiếp.

Ba người Đường Kiếp chẳng thấy sao cả, dù sao thứ cần mua đã mua, thế nên liền quay về nhà trọ trên trấn bắt đầu chế tạo khôi lỗi cuối cùng.

Phần điều khắc khôi lỗi, Vệ Thiên Xung đã hoàn thành gần xong lúc đi đường, vậy nên nhiệm vụ luyện trận tiếp theo do Đường Kiếp phụ trách.

Từ lúc ở Phong Ma Đảo triển lộ kiến thứ trận đạo, Đường Kiếp cũng không che giấu nữa, thừa nhận mình có học trộm trận đạo. Về phần tại sao học trộm?

Stop, Diệp Thiên Thương, Tô Hinh Nguyệt, Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt, đám học sinh kia có ai không phải chuyên gia giấu dốt? Người phải có quân bài chưa lật, thì mới giành chiến thắng trong thời khắc mấu chốt, người khác làm được, hắn đương nhiên cũng làm được.

Tuy nhiên chính bởi vậy, Đường Kiếp không dám để lộ tiêu chuẩn Tứ phẩm trận đạo của mình, chỉ dám giúp Vệ Thiên Xung chế tạo tam phẩm khôi lỗi. Cũng may bản thân Vệ Thiên Xung cũng chưa có tài lực chế tác tứ phẩm khôi lỗi.

Phải biết chỉ riêng một tam phẩm khôi đã xài hết gia tài tiết kiệm của Vệ Thiên Xung.

Phần lớn tài liệu làm khôi lỗi là Bạch diệu thạch trộn lẫn với một số lượng thép thiên thạch nhất định, hao tổn năm nghìn linh tiền, hơn nữa sau đó phải thêm vào Nhuyễn hương ngọc và tử kim, phần tài liệu chính đã hao tốn tới mười ngàn, trừ những thứ đó ra tài liệu luyện trận tiêu phí năm nghìn, tài liệu bỏ ra cho những chi tiết phụ của khôi lỗi tầm khoảng một ngàn.

Nói cách khác, khôi lỗi này đã ăn hết mười sáu ngàn tiền, đấy còn chưa tính là họ mua được ở bí thị với giá ưu đãi, cùng phí nhân công Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp tiết kiệm được. Vệ Thiên Xung vì điêu khắc khôi lỗi này mà mệt mỏi hơn một tháng, đây là kết quả sau khi thực lực của y đột nhiên tăng mạnh, bình thường phải làm tầm ba tháng mới có thể hoàn công, mà Đường Kiếp luyện trận cũng cần vất vả mấy ngày, giá thuê một Tứ phẩm trận đạo sư còn cao hơn.

Nếu cộng những khoản này lại, giá thành phẩm phải vượt qua ba vạn linh tiền, bán đi ít nhất phải bốn vạn.

Ngay hôm trở lại nhà trọ, Đường Kiếp khóa mình trong phòng, bắt đầu luyện trận, phương diện thiết kế của hắn cũng đang trên đường hoàn diện.

Những ngày tiếp theo hắn gần như không ngủ không nghỉ chế luyện, ngay cả ăn uống cũng do Thị Mộng đưa vào.

Mãi đến chạng vạng ngày thứ bảy, Đường Kiếp rốt cục đi ra, mắt đầy tơ máu, hình dung tiều tụy, Vệ Thiên Xung sốt ruột nghênh đón hỏi:
- Đường Kiếp, thế nào rồi?

- Thành công rồi.
Đường Kiếp trả lời.

- Thật tốt quá!
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cùng hoan hô.

- Xuỵt.
Đường Kiếp đặt ngón tay lên miệng thở dài rồi chỉ chỉ vào trong phòng:
- Y Y đang ngủ, mấy ngày nay nó làm trợ thủ cho ta, cũng mệt muốn chết rồi.

Nói xong hắn cười cười, nói:
- Đi theo ta, cho ngươi xem tác phẩm ta đắc ý nhất.

Đường Kiếp đã ra khỏi phòng, đi vào trong sân.

Hắn lấy ra khôi lỗi ra quơ quơ, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng trừng mắt nhưng không thấy gì.

- Sao lại không có gì?
Vệ Thiên Xung ngạc nhiên hỏi.

Đường Kiếp cười thần bí, đột nhiên vỗ tay phát ra tiếng, chỉ thấy trong không khí xuất hiện một đợt sóng gợn quỷ dị, sau đó một bóng dáng khổng lồ đột ngột xuất hiện trước mắt hai người.

Vệ Thiên Xung hoảng sợ, không kịp phản ứng, kêu lên:
- Ẩn nặc thuật pháp? Là Ẩn nặc thuật pháp!

Lần này luyện trận, Đường Kiếp không nói cho Vệ Thiên Xung biết hắn sẽ làm gì mà chỉ nói sẽ không làm Vệ Thiên Xung thất vọng, thế nên Vệ Thiên Xung rất mong chờ, cũng không nghĩ mình lại nhận được thứ kinh hỉ như thế.

Một khôi lỗi có thể ẩn thân, tác dụng không hỏi cũng biết, tuyệt đối có thể trở thành một vật giúp đỡ rất tốt.

Khôi lỗi trước mắt cao tầm hai thước mốt, hình thể dày rộng, thoạt nhìn giống như thanh niên trai tráng, cả vật thể bạc trắng được quét một lớp màu vàng, đó là bột tử kim hòa tan bôi lên tạo thành. Gương mặt điêu khắc có góc cạnh rõ ràng, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là người thật, chỉ có đôi mắt dùng lôi Linh Tử chế tác làm bại lộ thân phận của nó.

Trên người dùng thuốc màu vẽ đầy đồ án kỳ quái, thoạt nhìn trông giống hình xăm diện tích lớn.

- Đây là cái gì?
Thị Mộng chỉ vào đồ án trên mình khôi lỗi hỏi.

Đường Kiếp trả lời:
- Một ít đồ họa dùng để che giấu trận vân. Luyện trận lần này khá phức tạp, phức tạp đến năng lực hiện giờ của ta cũng không thể che giấu hết, khi khôi lỗi phát động trận vân sẽ phát ra lóng lánh, nếu gặp phải người có nhãn lực sẽ rất dễ dàng từ trận vân đoán ra luyện trận của khôi lỗi, cũng có thể tìm ra cách phá giải. Đồ họa này dùng để che giấu cảm quan. Sau này mặc thêm cho nó khôi giáp là có thể che được rồi.

- Không thể che giấu trận vân?
Vệ Thiên Xung mẫn cảm địa nhận ra lời Đường Kiếp nói có vấn đề. Mặc dù là trận đạo bình thường rất dễ che giấu trận vân, mà Đường Kiếp với thực lực "Tam phẩm" trận đạo cũng không thể che giấu trận vân, có thể nói rất phức tạp.

Quả nhiên, Đường Kiếp trả lời:
- Ân, lần này tương đối nhiều luyện trận.

- Bao nhiêu?

Đường Kiếp cười cười, cho y một con số:
- Mười hai.

Vì để chế tạo ra một khôi lỗi ưu tú đúng nghĩa, có thể nói Đường Kiếp đã vắt hết óc, dùng hết cách.

Khôi lỗi này tổng cộng do mười hai luyện trận tạo thành, trong mười hai luyện trận có năm trận cơ bản phụ trách cung cấp, vận chuyển, chỉ đạo và tiếp thu năng lượng. Khôi lỗi càng nhiều công dụng thì cơ sở càng phải tốt.

Như khôi lỗi trước đây chỉ có thể đơn giản chấp hành mệnh lệnh một cách máy móc khiến phương thức chiến đấu của nó tương đối cứng nhắc. Kiến thức cơ bản hùng mạnh, ý nghĩa với tính chấp hành năng lực sẽ linh hoạt hơn nữa.

Ví dụ thế này, khôi lỗi lúc trước giống như cương thi, chỉ có thể đi từng bước một, vung cánh tay chiến đấu thì khôi lỗi hiện giờ mới chính thức giống người, có thể chạy có thể nhảy có thể lộn nhào giữa không trung.

Bảy luyện trận khác, mỗi luyện trận là tăng cho khôi lỗi một năng lực.

Phân biệt ở đầu là "Tiểu lạc lôi trận", có khả năng thi triển lạc lôi thuật, chủ động công kích từ xa.

Cánh tay trái là "Chân vũ Hàng Ma trận", có thể thi triển chân vũ thần lực thuật, gia tăng số lượng.

Cánh tay phải có "Huyền môn tam biến trận", có thể thi triển huyền đình chiến nhận thuật, chủ động binh khí biến hóa.

Chân trái có "Thiên lý truy phong trận", có thể thi triển tật phong thuật pháp, chủ động gia tốc tiến lên.

Đùi phải có "Phân quang tiềm ảnh trận", có thể thi triển biệt tích thuật pháp, chủ động ẩn nấp.

Bộ ngực có "Vô cực đấu trận", có thể thi triển vô cực bảo hộ, chủ động phòng ngự.

Lưng có "Phi sa tẩu thạch trận", có thể thi triển Lưu Sa Thuật, chủ động chữa trị.

Bảy trận pháp này có thể nói là công thủ nhanh chóng toàn diện, đánh xa cận chiến đều được, so với con khôi lỗi lúc trước thì đúng là một trời một vực.

Tổng cộng mười hai luyện trận, gần như chiếm khắp toàn thân khôi lỗi, mặc dù là một cỗ máy khiêu chiến lớn, nhưng Đường Kiếp vẫn phải dùng điệp trận chi thuật.

Cũng may lúc ở Thiên Ngự Điện hắn đã nghiên cứu thấu triệt mười tòa Huyền Giáp chiến, điệp trận thủ pháp trong này chính là thứ học trộm được từ Huyền Giáp kia.

Dù vậy, Đường Kiếp phát hiện mình không có cách nào che giấu tất cả trận vân, cuối cùng nghĩ ra một cách, chính là dùng hình xăm che dấu, đây là lúc trước hắn học được trong "Vượt ngục".

Bởi vì Tê Hà Giới không có khái niệm hình xăm, bởi vậy cũng không có người nghĩ dùng cách này giải quyết vấn đề.

Trong chuyện này, Đường Kiếp như người khơi dòng, đưa ra sáng kiến.

Lúc biết Đường Kiếp có khể khắc trên khôi lỗi mười hai luyện trận, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng hoàn toàn chấn kinh.

Nếu khôi lỗi 3-4m có hơn mười luyện trận thì còn chấp nhận được, khôi lỗi hai thước, họ chưa nghe ai có thể khắc được đến mười hai luyện trận.

Lúc nghe Đường Kiếp giới thiệu, Vệ Thiên Xung đã kích động đến nói năng lộn xộn:
- Mười hai luyện trận... Bảy thuật pháp, bảy thuật pháp, ha ha, phát đạt rồi!

Y vừa cười hô hố vừa chảy nước miếng, thoạt nhìn giống như thằng ngốc.

Vẫn là Thị Mộng nhắc nhở y:
- Thiếu gia còn chờ cái gì? Còn không thử một chút.

Vệ Thiên Xung lúc này mới như tỉnh mộng:
- Đúng, thử xem, nhất định phải thử xem. Nào, Đường Kiếp, cùng tượng gỗ của ta đánh một trận!

- Sớm có ý đó.
Đường Kiếp cười nói.

Lúc làm xong khôi lỗi, hắn còn có tâm thử qua uy lực của nó.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com