Nhìn mấy người Thương Sơn Phái rời đi, Đường Kiếp mở hộp ngọc ra.
Theo Luyện Hồn Châu xuất hiện lần nữa, chợt nghe trong không trung tạo thành vòng xoáy gào thét, bốn phương tám hướng đều là tiếng hí bén nhịn như có thứ gì đang khóc hét. Trong không khí ẩn hiện từng gương mặt vặn vẹo, chính là số yêu thú vừa chết đi trong chiến đấu.
Vì yêu thú vừa chết nên hồn phách chưa tiêu tan, Luyện Hồn Châu nhân cơ hội cướp lấy xung quanh, trong chớp mắt đã thu được hơn mười yêu hồn vào trong hạt châu.
Đường Kiếp lần này chưa sử dụng lại ngưng phách, tinh hoa Nhuyễn Hương Ngọc Luyện Hồn Châu hấp thu chưa sử dụng hết, nhưng trước khi biết tác dụng của nó, Đường Kiếp vẫn thấy nên thử luyện hồn trước rồi nói.
Hỏa ma phát động, trong hạt châu dâng lên ánh lửa, sương khói phấp phới, yêu hồn khóc thét nhiều tiếng thê lương, nghe mà khiến người ta sởn da gà, ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi run lên.
Luyện Hồn Châu này quả không hổ là tà vật nổi danh, thứ luyện hóa đâu chỉ có hồn phách, còn có cả lòng người nữa!
Phải biết tra tấn, luyện hóa hồn phách như vậy là hình thức tấn công lòng người rất mạnh, nếu đắm chìm lâu trong không gian này, lòng người sẽ dần biến thái, trở nên khát máu, tàn nhẫn, thậm chí còn có phần điên cuồng.
Luyện Hồn Châu đúng là đồ tốt, công dụng phong phú, chỉ cần có nó, việc hùng mạnh nhanh chóng cũng không phải mơ...
Nghĩ vậy Đường Kiếp không do dự nhắc nhở chính mình, trừ khi vạn bất đắc dĩ bằng không không thể dùng tới hạt châu, càng không thể ỷ lại.
Lúc này đáy lòng vang lên tiếng nói của Y Y: - Chúng nó sắp đến rồi!
- Hiểu rồi. Đường Kiếp lên tiếng, thu hồi hộp ngọc chạy tới sườn núi.
Hắn vừa chạy không lâu, chỉ thấy phía xa có một cỗ phong yêu màu đen cuốn tới.
Phong yêu này lớn như vòi rồng, đến mức cây cối khuynh đảo, cát bay đá chạy, đi thẳng tới tới vùng đất trống phía trước mới dừng lại, gió vẫn gào thét không ngừng nhưng vận tốc quay dần chậm lại, cho đến khi dừng lại, chỉ thấy vô số yêu thú theo gió bay ra, dường như từng miếng sủi cảo rơi từ trên không xuống. Trong khoảnh khắc đúng là rơi ra trên trăm con yêu thú, sài lang hổ báo sâu chim thú loại gì cần có đều có.
Sau khi xuất hiện chúng cùng nhìn trời rống giận, đồng thời phát ra những tiếng kêu kiêu ngạo, âm thanh ngông cuồng ầm ỹ.
- Ồn quá, câm miệng cho lão tử! Một tiếng gầm rú như sấm rền vang bên tai lũ yêu.
Phát ra tiếng hô này là một con Sư yêu tóc vàng, có đầu sư tử lớn, bộ răng vàng nham nhở, ngửa mũi hướng lên trời, trong tay cầm một thanh kim qua chùy, trên người mặc tỏa tử giáp, có vẻ uy phong.
Bên cạnh Sư yêu là ba con yêu vật khác.
Một con mặt như đáy nồi, tráng kiện như núi, mắt như chuông đồng, trên đầu còn đỡ hai cái sừng, là một con Ngưu yêu đen. Một con chim có mỏ cong, sau lưng khoác một đôi cánh dài màu đỏ, là Hồng Ưng yêu. Thứ ba là một con vật má tóp, ánh mắt như điện, móng vuốt sắc bén dữ tợn, đúng là Thanh Lang yêu.
Lúc Sư yêu rống lên, tiếng vang như sấm rền chấn động phần lớn tiểu yêu choáng váng, nhất thời không dám sủa bậy.
Sư yêu lúc này mới nhìn về nơi có yêu thi rơi rụng: - Lại có nhân loại không biết sống chết tới quấy rối, Thanh Lang, xem có những ai!
Thanh Lang yêu tiến lên một bước, hít sâu một hơi, chỉ thấy trong mũi nó có một màn sương trắng, ấp a ấp úng, một lát sau mới nói: - Sáu tên nhân loại, chỉ có một Thoát Phàm, năm chạy, còn một kẻ ở gần đây!
Nghe thấy không phải nhân vật lợi hại, Sư yêu và Ưng, Ngưu đồng thời nhả khí.
Đám yêu vật này từ sau khi Khai Trí, ai cũng coi mạng sống như vàng, không dễ liều chết với tu giả. Trước khi ra tay nhất định phải hiểu rõ hư thật, biết tiến biết thoái. Lúc này nghe người tới không phải cường giả, ai nấy đều yên lòng.
- Tuy nhiên Miêu Sơn đã chết. Thanh Lang bổ sung một câu.
- Cái đồ ngu xuẩn đó trước giờ không biết tốt xấu, ỷ vào mặt dày giành thắng lợi, chắc chắn nó nhất thời sơ suất, bị người đánh lén. Sư yêu lớn tiếng nói: - Chết thì chết, trước tiên đi tìm người kia, giết kẻ đó đền mạng cho nó!
Cánh chim sau lưng Ưng yêu giãn ra, bay lên không trung non nửa vòng, liền thấy bóng người chạy trốn bên dưới, nó cũng không đuổi theo, chỉ hỏi: - Thưa Nhị đại vương, những kẻ kia chia làm hai đường, một đi phía tây sườn núi, một đi phía đông.
Sư yêu liền nói: - Vậy còn chờ gì nữa? Hồng Ưng ngươi đuổi theo nhân loại lạc đàn kia, những binh sĩ khác theo ta đi bắt những kẻ còn lại, phải lột da hủy cốt, ném vào nồi!
Nói xong Sư yêu khoát tay ngăn lại, phong yêu nổi lên cuốn theo lũ yêu đuổi theo hướng đệ tử Thương Sơn Phái chạy trốn đuổi theo, duy có Ưng yêu hí dài một tiếng bay về hướng Đường Kiếp.
Đường Kiếp đang đi về phía tây sườn núi, tốc độ của hắn cũng không nhanh, bước đi nhàn nhã, chậm rãi giống như đang du sơn ngoạn thủy chứ chẳng phải chạy trối chết.
Lời của Y Y lần nữa vang lên: - Không xong, không xong, yêu quái chia binh làm hai đường, một đội đuổi theo đám Lạc Âm tỷ tỷ, chỉ có một tên đuổi theo huynh, ca ca huynh mau đi cứu họ!
- Cứu, ta lấy cái gì ra cứu? Đường Kiếp vẫn chậm rãi bước đi như trước, giọng điệu thản nhiên.
Nghe vậy, Y Y ngây ngốc một chút: - Ca ca không cứu họ sao? Điều này sao có thể?
Đường Kiếp trả lời: - Ta bất quá chỉ là một Linh Hải bậc, có thể thắng một con yêu thú Khai Trí đã không dễ rồi, huống chi giờ trong đám yêu thú kia còn có một trung phẩm ba hạ phẩm và hơn trăm yêu thú thông linh, muội bảo ta lấy cái gì đi cứu người.
Y Y lập tức ngây ra, lúc này mới ý thức được thực lực của đàn yêu, chính xác Đường Kiếp không thể ứng phó. Nàng sở dĩ xem nhẹ điểm ấy mà bảo Đường Kiếp đi cứu người, có lẽ do trong thời gian dài trước đó không gặp phải khó khăn gì có thể ngăn trở Đường Kiếp, thế cho trong tiềm thức của nàng đã coi Đường Kiếp thành người không gì không làm được, chứ không để ý tới chuyện thực lực đối lập. Mãi đến lúc này nghe Đường Kiếp nói, nàng mới hiểu ra: - Vậy... vậy làm sao bây giờ?
Dừng bước, Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên không trung, một con Hồng Ưng đang bay tới.
Nhìn con ưng kia, Đường Kiếp trả lời: - Biện pháp duy nhất bây giờ là lợi dụng cơ hội gạt bỏ con chim này trước, dùng phương pháp tiêu diệt từng phẩn. Chỉ cần giết được con này, tứ tướng động Hương Tích chỉ còn lại hai rồi.
- Nhưng như vậy Lạc Âm tỷ tỷ sẽ gặp nguy hiểm! Y Y hô to. Lúc nàng và Lạc Âm quen biết, đều là Lạc Âm bày trò cho nàng vui, bởi vậy nàng cũng muốn Lạc Âm được an toàn.
Đường Kiếp cũng đành thờ ơ: - Người ăn thịt yêu, yêu cũng ăn thịt người. Chỉ cần bọn họ không liều chết chống cự, bó tay chịu trói thì vẫn có hy vọng sống sót, khi đó ta đương nhiên sẽ cứu họ. Đương nhiên, nếu họ lựa chọn tử chiến, ta đây cũng hết cách.
Nghe vậy, trong đầu Y Y sinh ra một ý niệm.
Nàng run rẩy nói: - Ca ca, huynh sớm biết sẽ như vậy đúng không? Huynh cố ý dùng họ làm mối, tới giúp huynh chia.
Đường Kiếp trầm mặc.
Trên không trung, Hồng Ưng yêu đã đáp xuống, khoảng cách rút ngắn dần.
Đường Kiếp nhìn Hồng Ưng, lẩm bẩm: - Phải, ta đã sớm biết. Tuy nhiên đây không phải sắp xếp của ta, ta chỉ thấy được khả năng này mà thôi... chuyện này cũng không kỳ quái, Y Y. Một bên có năm người, một bên chỉ có một, yêu vật có lý do gì không đuổi theo số người đông hơn? Lúc lựa chọn chạy trốn họ cũng biết truy binh sẽ phân tán, thế nên không phải ta dùng họ làm mối, ta chỉ không ngăn họ trở thành mồi thôi.
- Vậy sao huynh không nhắc nhở họ?
- Nhắc nhở thì sao? Đường Kiếp hỏi lại.
Y Y ngẩn ngơ, Đường Kiếp nói: - Để họ đi cùng chúng ta, sau đó cùng chống chọi với cường địch? Thực lực của họ quá yếu, thậm chí còn không thể chia sẻ với ta một đối thủ. Mà trong lúc hỗn chiến, ta cũng không có khả năng bảo vệ họ.
Y Y không nói gì.
Đường Kiếp nói: - Phải học cách nhìn chiều hướng phát triển của sự vật, Y Y, rất nhiều chuyện cũng không phức tạp, chỉ có điều mọi người không muốn động nào, không muốn nhìn vào. Vấn đề của Thương Sơn Phái là ở chỗ họ quá yếu, cố tình đi tới nơi họ không nên tới. Thế nên dù ta làm gì cũng rất khó cứu họ. Dưới tình huống như vậy, việc duy nhất ta có thể làm là tận lực cho cái chết của họ có giá trị... Ta không muốn coi người khác là vật hi sinh, nhưng nếu đã có người phải chết, ta cũng không để ý lợi dụng cái chết của họ để tranh thủ lợi thế cho mình.
Y Y rốt cuộc còn quá nhỏ, đã khi nào nghe qua lý luận tàn nhẫn như vậy: - Nhưng ca ca, huynh mới cứu bọn họ đó thôi, chẳng lẽ huynh muốn họ đi tìm chết? Họ không phải người xấu!
- Thì sao? Đường Kiếp lạnh lùng trả lời: - Y Y, đây là điều ta muốn dạy muội. Thiện và ác không có cơ sở sinh tồn, nắm chắc. Ta biết muội thích họ, nhưng nếu muội không có năng lực bảo vệ họ, vậy trước tiên hãy học cách đừng thích đi!
Nói xong Đường Kiếp ra tay.
Hắn rút đao.
Khoảnh khắc Đoạn Tràng Đao ra khỏi vỏ, mũi đao đã thuận thế hất lên không trung, vẽ ra một đường con sáng ngời rồi bùng nổ trong nháy mắt.
Đây cũng là lúc Hồng Ưng kia nhào xuống, Hồng Ưng yêu chưa rơi xuống đất, liền nhìn thấy thế đao kinh người lao tới, sợ tới mức hí dài một tiếng, tận lực giãn cánh bảo vệ mình.
Ngay sau đó chỉ thấy huyết quang hiện lên, Hồng vũ bay tán loạn, Hồng Ưng ngã lao ra ngoài, văng vào cây đại thụ cách đó không xa. Hiển nhiên nó không nghĩ vừa hạ cánh đã bị thương nặng, nhìn lại mình, một cánh bị Đường Kiếp chém sâu xuống, nâng lên cũng thấy khó khăn, trong lòng vừa sợ vừa giận. Đôi cánh ưng này do nó tự mình rèn luyện, sớm đã luyện tới cứng răn đao thương bất nhập, nhưng không ngờ lại bị nhân loại này chém tới bị thương nặng, quả thực là việc chưa từng có. Nó tức giận quát lên: - Nhân loại đáng chết, dám làm thương ta, dám làm thương ta...
Nói xong nó cúi đầu, mỏ ưng cắn vào một lông vũ trước ngực.
Lông vũ này rất đặc biệt, toàn thân màu trắng, nằm ở trung tâm cơ thể Hồng Ưng.
Lúc Hồng Ưng ngậm lông vũ kia ra, ném mạnh vào không trung liền cất giọng the thé: - Bảo bối giết hắn!
Chỉ thấy lông vũ màu trắng bay vào không trung, hóa thành một mũi tên màu trắng lao tới Đường Kiếp.
Nhìn thấy cảnh này Đường Kiếp cũng không khỏi biến sắc: - Ưng vũ bản mệnh!
Yêu vật sau Khai Trí có thể luyện hóa bộ phận trên cơ thể thành vũ khí sở trường, giống như pháp bảo thông qua biến hóa mà có đủ uy lực, có tên cực đoan đem luyện làm vật bản mệnh, tính chất như yêu đan.
Một khi vật bản mệnh bị hủy, yêu vật cũng sẽ bị thương nặng.
Ưng yêu này hiển nhiên là Khai Trí yêu vật đã luyện Ưng vũ bản mệnh, nó bị Đường Kiếp đánh trọng thương, trong lòng đã phẫn nộ tới cực điểm, thế nên vừa ra tay đã là sát chiêu.
Ưng vũ biến thành mũi tên bay vùn vụt, trong nháy mắt kéo thành một dải sáng, hung hăng lao về phía trái tim Đường Kiếp.
Đường Kiếp không dám khinh thường, Đoạn Tràng Đao toàn lực ra tay.
Trảm Phong!
Đao mang hung hăng trảm lên Ưng vũ, mũi tên tỏa ánh sáng như bông hoa nở rộ, một kích đánh văng Đoạn Tràng Đao.
Nhưng lúc Đường Kiếp vứt bỏ đao, đã kịp lui bước, tay trái nắm lấy đuôi tên.
Tiếng gió kịch liệt vang lên, ngay lúc Đường Kiếp nắm lấy mũi tên, toàn thân nó bùng nổ kim quang, ý đồ làm nổ tay Đường Kiếp rồi lao ra, tiếp tục đâm tới.
Đúng lúc này, trên người Đường Kiếp xuất hiện thủy quang, kim quang, huyết quang.
Hắn đã đồng thời phát động Ngưng Thủy tráo, Vô Tướng Kim Thân và Huyết Luyện Thần Thuật.
Trong tiếng rít nhọn khó nghe, tiểu tiễn đầu tiên xuyên thủng Ngưng Thủy tráo, sau đó đâm vào trong ngực thì giống như mũi khoan đâm vào sắt thép, anh dũng đi được thêm một cm mới dừng lại.
Một dòng máu từ trên người Đường Kiếp chảy ra, đầu mũi tên như có như không đâm vào cơ thể Đường Kiếp.
Cảnh tượng này khiến Đường Kiếp và Hồng Ưng đồng thời kinh ngạc.
Hồng Ưng đương nhiên kinh ngạc về lực phòng ngự của Đường Kiếp, nhưng Đường Kiếp không phải kinh ngạc Ưng vũ bản mệnh sắc bén.
Đây là lần đầu có công kích có thể phá được phòng ngự của hắn, không những thế còn tạo ra thương tổn, nếu không phải hắn toàn lực chống cự, mũi tên này sợ đã xuyên thủng hắn.
Còn may, một kích hiểm cuối cùng đã bị hắn kháng trụ.
Bắt lấy lông vũ, Đường Kiếp vung mạnh đao trảm Ưng yêu.
Ưng yêu thấy một kích bất ngờ không thành công, biết đối thủ lợi hại nên không dám ngạnh kháng, hai cánh mở ra định bay vào không trung. Ưng yêu trong bốn yêu tướng cũng coi như vật khó đối phó nhất, nó không chỉ có công kích sắc bén, mà còn có thể bay tự do. Chỉ cần ở trên không, ngay cả tu giả có năng lực ngự kiếm người tu có được ngự kiếm cũng không so được với nó, huống chi ngự kiếm còn rất tiêu hao pháp lực.
Lúc trước nó không làm vậy vì coi thường Đường Kiếp, giờ thấy Đường Kiếp lợi hại, tất nhiên phải lập tức bay đi.
Chỉ có điều nó vừa bay lên đã thấy một thân ảnh xẹt qua, đánh vào lưng nó, cũng chính là tiểu Hổ.
Lần công kích bất ngờ này, Ưng yêu toàn thân run lên, tiểu Hổ đã dùng móng vuốt chụp được Ưng yêu.
- A! Ưng yêu hí một tiếng, ưng trảo đột nhiên giơ lên công kích tiểu Hổ. Lúc chịu tiểu Hổ công kích cũng để lại vết móng tay trên mình tiểu Hổ, dựa vào thực lực Khai Trí hạ phẩm của nó, một trảo này tạo ra 6 lỗ thủng trên mình tiểu Hổ, sau đó lại đưa thêm một trảo ra.
Ranh con này cũng kiên cường không tránh né, điện quang trong miệng lóe lên, lại một đạo Điện Quang Đao đánh vào người Ưng yêu.
- Muốn chết! Ưng yêu giận dữ kêu, ưng vũ toàn thân dựng thẳng như vô số lưỡi dao phát sáng lập lòe dưới ánh trăng.
Nhìn thấy cảnh này Đường Kiếp biết không ổn, hô lớn: - Bảo nhi tránh mau!
Đồng thời kim tuyến trong tay bay ra, lao thẳng tới sọ chim ưng.
Chỉ có điều chúng nó ở trên không, Đường Kiếp ra tay cũng đã muộn.
Nhìn hai cánh ưng đồng thời hợp lại, đâm tới chỗ tiểu Hổ.
Đây đúng là thuật pháp sở trường của ưng yêu, Thiên Vũ ưng tập.
Thiên Vũ có uy lực chém giết kinh người, tuy lực xuyên thấu không bằng ưng vũ bản mệnh, nhưng luận lực sát thương lại vượt xa ưng vũ bản mạng. Mắt thấy hợp lại, ưng vũ dựng lên, muốn đem tiểu Hổ thành cái sàng (nia), Đường Kiếp thật không dám nhìn.
- Rống! Một tiếng hô long trời lở đất vang lên, chấn động khiến tâm thần mọi người run rẩy dữ dội.
Đúng là thuật pháp thiên phú của tiểu Hổ, hổ gầm!
Thiên Vũ ưng tập dưới tác dụng của hổ gầm tuy dừng lại một chút xong vẫn như cũ kẹp lấy tiểu Hổ, tuy không thể công kích, xong đã tạo trên người tiểu Hổ hơn mười lỗ nhỏ, máu loãng như thác bay từ trên không xuống.
Đây cũng kích cuối cùng Ưng yêu có thể phản kích.
Ngay sau đó kim tuyến quét qua đầu Ưng yêu, Đường Kiếp kéo mạnh, cắt đầu Ưng yêu xuống.