Hai nhân ảnh chợt hợp chợt phân, đồng thời bay về hai bên lôi đài.
Đường Kiếp lao lên không trung ngã vật xuống, cuối cùng là đặt mông ngồi lên bàn.
Thái Quân Dương đối diện cũng quay người nhảy lên, ngạc nhiên nói: - A? Tiểu tử ngươi cố ý nhường đi, sao khí lực nhỏ đi nhiều?
- Không biết vì sao, đối mặt với ngươi là không có tinh thần đánh đấm. Đường Kiếp đứng lên, vỗ bụi trên người trả lời.
- Thôi đi cha ơi..., thực không có ý nghĩa, sớm biết thế đi tìm Bành sư huynh luận bàn. Thái Quân Dương lắc đầu, rất là bất mãn rời đi.
Nhìn Thái Quân Dương rời đi, trong mắt Đường Kiếp hiện ý cười quỷ dị.
Thái Quân Dương không thể ngờ đến, Đường Kiếp từng bị truy sát khó hòa giải kia, kỳ thật không phải Đường Kiếp thật mà là Đường Kiếp thân ngoại hóa thân.
Sau khi hoàn thành thân ngoại hóa thân, Đường Kiếp mới phát hiện, chuyện vẫn có phần khác so với hắn nghĩ.
Vì thân ngoại hóa thân thông qua con người chế tạo thành, bởi vậy năng lực phân thân không có cùng đẳng cấp với bản thể.
Về phương diện cường độ thân thể, phân thân còn kém xa.
Dù dùng huyết nhục của Đường Kiếp đúc phân thân, nhưng huyết nhục rốt cuộc vẫn chỉ là huyết nhục, lúc rời khỏi thân thể, tinh hoa bắt đầu mất đi, sao có thể giữ nguyên được sự dũng mãnh như của Đường Kiếp?
Bởi vậy phân thân của Đường Kiếp, xét về phương diện cường độ thân thể còn xa mới phục chế được mạnh như Đường Kiếp, chỉ có điều so với học sinh bình thường cũng mạnh hơn nhiều, theo Đường Kiếp tính toán, đại khái khi mình đại thành Tàng Tượng Kinh, sơ nhập Ly Kinh. Đương nhiên, nếu phân thân dựa theo phương pháp Ly Kinh tiếp tục tu luyện thì vẫn là có thể nâng cao, hơn nữa hiệu quả cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, tuy nhiên đi kèm cũng là tiêu hao tài liệu.
Vì nguyên nhân này, bản thể của Đường Kiếp không thể hợp làm một với phân thân. Bởi vì từ bản chất mà nói, phân thân chính là một khôi lỗi làm từ máu thịt, nó không phải sinh ra từ biến hóa ý niệm, cũng không thể hợp hai làm một. Tuy nhiên sau khi tu luyện tới cảnh giới cao, có thể thay đổi tình huống này.
Có mất mới có được, mất đi thân thể dũng mãnh và không thể hợp hai làm một, nhưng phân thân của Đường Kiếp lại thêm một năng lực: Ảo ảnh thiên biến!
Đây đúng là năng lực đặc biệt do nội đan Huyễn Ảnh Yêu Hồ mang lại, không liên kết với bản thể. Tuy nhiên loại biến hóa này chỉ là bề ngoài, về phương diện khí tức, cảnh giới thì không thể giống hệt như Đường Kiếp, điểm này so với bản thân Huyễn Ảnh Yêu Hồ còn kém rất xa. Nhưng dù vậy cũng đã mang tới chỗ tốt cho Đường Kiếp. Dù sao năng lực thiên biến này đến từ chính huyết mạch phân thân, không cần tiêu hao bất kỳ linh khí gì, cũng không cần bất kỳ thủ ấn chú pháp gì, hoàn toàn tùy tâm ý biến hóa, quả thực chính là pháp thuật thiên phú của yêu thú.
Mặt thân thể khác nhau nhưng mặt linh hồn lại hoàn toàn không có gì khác, linh hồn bản thể và phân thân là hai mặt tồn tại của một chỉnh thể, tâm niệm thông nhau, có thể lấy lấy tư tưởng và hành vi chủ đạp của một người chỉ huy nhưng có thể tồn tại độc lập lẫn nhau, tương đương với phân tâm thành hai phần với tác dụng khác nhau. Không cần tới thuật pháp tâm đầu ý hợp, bên này Đường Kiếp vừa nghĩ tới điều gì, Đường Kiếp bên kia liền biết được ngay.
Bởi vậy phân thân ở ngoài đánh với Thái Quân Dương tới trời long đất lở, bản thể Đường Kiếp thì ở trong phòng nghiên cứu bản chú giải trận pháp. Mà trong lúc học tập nghiên cứu lại có thể thông qua tâm niệm, giúp phân thân trực tiếp lý giải.
Có được thân ngoại hóa thân, tương đương với tăng cường gấp đôi năng lực học tập, dù đang ở cảnh giới ngoài việc tu luyện không có gì trợ giúp, nhưng lại có ý nghĩa quan trọng trong việc nắm giữ pháp thuật. Tu giả có được thân ngoại hóa thân, thông qua phương thức này có thể không chậm trễ tự thân tu luyện đồng thời còn nắm giữ được nhiều pháp thuật. Tuy nhiên thân ngoại hóa thân thuộc về bí pháp, cho tới giờ cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng nắm giữ, ngay cả nhân vật như Yến Trường Phong cũng chưa có thân ngoại hóa thân, bởi vậy có thể thấy phân thân của Đường Kiếp quý giá thế nào.
Thời khắc này phân thân Đường Kiếp thấy Thái Quân Dương rời đi liền một mình đi ra ngoài Hồng Mai thành.
Ra Hồng Mai Lĩnh, Đường Kiếp đi thẳng một đường tới trước một suối nước, nhìn quanh không có ai mới cúi đầu nhìn xuống nước.
Trong nước xuất hiện bóng phản ánh mặt mũi của Đường Kiếp, gương mặt đong đưa trong nước, dần dần sinh ra biến hóa, đầu tiên là hai hàng lông mày trở nên dày rộng, tiếp theo là ánh mắt trở nên sáng hơn, mũi hơi sụp xuống, gương mặt trái xoan anh tuấn thì biến thành mặt tròn.
Trong nháy mắt, Đường Kiếp đã biến thành mày rậm mắt to, thiếu niên vẻ mặt thật thà chất phác. Sau đó Đường Kiếp lấy ra đồ đã chuẩn bị trong túi Giới Tử, thay thành xiêm y vải thô, lại để tấm lệnh bài Tẩy Nguyệt vào trong túi, thoạt nhìn không còn liên hệ gì với Đường Kiếp.
Đây cũng chuyện hắn phải lựa chọn.
Vì phân thân không thể hợp hai làm một, Đường Kiếp nhất định phải bố trí cho phân thân một thân phận mới, nếu không chẳng may bị người phát hiện có hai Đường Kiếp thì thật phiền toái.
Sau khi thay đổi dáng vẻ, Đường Kiếp quay về Hồng Mai Lĩnh, lấy thân phận tán tu nhận được tấm biển vào thành.
Dọc đường đi, chỉ thấy Y Y đâm đầu đi tới, một đôi mắt to nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì.
Đường Kiếp khẽ cười một tiếng, đón lấy Y Y đi đến, ngay lúc sắp tới bên cạnh, Y Y rốt cục như phát hiện ra, hưng phấn nhìn thẳng Đường Kiếp.
Hai người đối diện cười, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nghênh diện đi qua.
Lúc đi sát qua người, Đường Kiếp dùng ngón tay bắn ra, khối Tẩy Nguyệt thông hành lệnh rơi vào tay Y Y.
Đến lúc này, có thể giải quyết toàn bộ vấn đề.
———————
Phân thân Đường Kiếp đã có thu hoạch, nhất thời không có chỗ đi, liền lững thững dạo chơi trong thành.
Chính lúc tùy ý đi dạo, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt Đường Kiếp.
An Như Mộng.
Sao nàng ta cũng tới?
Lại nói lần Tiên Duyên Hội này, với Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các là không công bằng, bởi vì hai phái này đều là âm thịnh dương suy, vì nguyên nhân này, Tiên Duyên Hội dùng hình thức đấu võ chiêu thân, đối với hai phái thì đúng là hoàn cảnh xấu tới cùng cực.
Vì nguyên nhân này, hai phái tuy có người đến, nhưng tính tích cực kém xa bốn phái khác.
Lấy thân phận trao đổi học sinh, giờ An Như Mộng là học sinh Tẩy Nguyệt, cũng là phái nữ, sẽ không có lý này.
Đương nhiên, nói sang đây xem náo nhiệt, thêm kiến thức cũng không thành vấn đề, dù sao đại hội của lục phái, cơ hội hiếm có.
Vấn đề là An Như Mộng khá vội vàng, một đường đi liên tục, thật không giống đang ngắm cảnh.
Trong lòng Đường Kiếp khẽ động, âm thầm theo dõi.
Nơi này là khu thứ tám của Hồng Mai thành, là nơi tán tu tập trung, bởi vậy không đề phòng nghiêm khắc như bảy khu kia, không phải đệ tử bổn phái thì không thể đi vào.
Đi không bao xa, chỉ thấy An Như Mộng đi vào một hẻm nhỏ, tới trước một cánh cửa lớn gõ mấy cái.
Một lát sau cửa mở, phía sau lộ ra một gương mặt thanh tú.
Đường Kiếp nhìn thấy gương mặt này cũng không kìm được chấn động.
Vệ Điệp!
Không ngờ người mở cửa là Vệ Điệp!
Sao nàng ta lại ở đây?
Nàng ta không phải ở Tuyệt Tình thư viện sao?
Đường Kiếp hiểu ra.
Chỉ e tòa nhà này do Tuyệt tình thư viện bí mật mua lại, An Như Mộng tới đây chắc cũng là để gặp người của Tuyệt Tình thư viện.
Tuyệt Tình Các chủ vốn xuất thân từ Thiên Tình Tông, nói gì vẫn còn cùng Thiên Tình Tông vương chút tơ lòng cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái. Về phần Vệ Điệp xuất hiện ở đây, chỉ có thể nói trong những năm gần đây, nàng có biểu hiện không tệ thì mới có cơ hội theo sư môn tới đây.
Nhìn thấy An Như Mộng, Vệ Điệp cúi người nói: - Mời An sư tỷ vào, Đại sư tỷ đã chờ bên trong rồi.
An Như Mộng bước vào trong, Vệ Điệp nhìn quanh không thấy ai mới đóng cổng chính lại.
Nhìn thấy Vệ Điệp đóng cửa lại, Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút rồi bước ra khỏi góc khuất, đi dọc theo bờ tường, đồng thời phóng xuất linh khí thăm dò.
Tòa nhà nhìn qua có tường cao lấp kín, không ngăn được bất kỳ tu giả nào, tuy nhiên chỉ cần thăm dò một chút, Đường Kiếp phát hiện trên tường đều có linh văn dầy đặc, giống như một đường ranh cảnh báo, dù vật thể gì vượt qua cũng đánh vào linh văn, cảnh báo với bên trong, là một pháp trận cảnh báo.
Tuy nhiên có lẽ vì giữ bí mật, phòng ngự trong tòa nhà cũng không cao, Đường Kiếp rất dễ dàng tìm thấy chỗ phá giải, đánh ra mấy đạo Linh khí, cắt ra một lỗ hổng ở pháp trận cảnh bảo, tung người nhảy vào trong.
Phóng qua tường cao, Đường Kiếp điểm nhẹ chân vào tường, mượn lực bay ra, quay đầu nhìn lại, quả nhiên ở góc tường có mấy cạm bẫy cảnh báo.
Hắn cười cười, tiếp tục đi vào trong viện.
Chưa đi được bao xa, liền bắt gặp chính đường phía trước đèn đuốc sáng trưng.
Dưới chính đường có hơn mười cô nương chia làm hai bên, Vệ Điệp cũng là một trong số đó, trên chính đường treo một màn trúc chặn tầm mắt, chỉ lờ mờ thấy có người ở phía sau rèm.
An Như Mộng lúc này đứng trước màn trúc nói với người kia: - Đồ đã mang đến, kính xin Tần sư tỷ kiểm tra và xác nhận.
Nói xong lấy ra một cái hộp, đưa tới trước.
Cái hộp kia bồng bềnh bay về phía màn trúc, đợi khi bay tới gần, màn trúc tự động nhấc lên, phía sau có một bàn tay non mềm nhận lấy cái hộp.
Mở ra xem qua, sau màn trúc vang lên thanh âm dễ nghe: - Không tệ, không tệ, thứ này cho muội!
Màn trúc lay động, một vật đã bay về phía An Như Mộng.
An Như Mộng nhận lấy, nhìn vật kia, lộ ra nụ cười mỹ mãn rồi bỏ vào trong túi.
Do khoảng cách xa, Đường Kiếp thấy không rõ lắm, chỉ biết đó là một quyển sách ngọc, có lẽ là pháp môn tu luyện nào đó.
Chẳng lẽ là An Như Mộng vẫn theo đuổi kháng sưu hồn bí pháp?
Đường Kiếp nghĩ.
Lúc này An Như Mộng mới nói: - Đa tạ sư tỷ khẳng khái.
- Không cần khách khí, đây cũng là An sư muội vất vả nhiều năm mới có được.
- Cũng là may mắn thôi, nếu không lần phải ở Tiên Duyên Hội lần này gặp được người bán bí cấm tam dương, muội cũng không chắc có thể thoát được cái khóa kia.
- Sao sư muội mới thoát được? Ta còn tưởng sư muội đã sớm mở được rồi, chỉ chờ lần này giao dịch.
- Nào đơn giản như vậy. An Như Mộng cười nói: - Muội tới lần này không phải vì giao dịch, là Đỗ sư huynh muốn muội trên Tiên Duyên Hội giúp hắn một tay, không ngờ cơ duyên xảo hợp phá được chìa khóa bí mật, ngược lại còn thành toàn cho mình.
- Đỗ Thiên Trạch? Người sau màn hừ nói: - Sắc quỷ kia còn chưa chết tâm với tiểu cung chủ sao? Đáng tiếc dù hắn tính toán thế nào cũng đừng mơ thực hiện được!
- Hả? Tần sư tỷ có ý gì? An Như Mộng khó hiểu.
Nữ nhân sau màn trúc nói: - Ngươi tin Thẩm Tình Đan sẽ nhận lệnh gả cho một nam nhân xa lạ sao? Nói thật cho ngươi biết, Thẩm Tình Đan đã sớm không còn ở trong Tiêu Dao cung, tiểu cung chủ bây giờ là giả, là một đứa con gái nuôi. Một đám ngu ngốc, giằng co, tranh giành cũng chỉ được tiểu cung chủ giả thôi.
- Cái gì? An Như Mộng khiếp sợ: - Đây chính là lừa gạt, nàng ta không sợ...
- Sợ cái gì? Lục đại phái cũng chỉ muốn Tiêu Dao cung, cũng không phải muốn tiểu cung chủ, đám học sinh muốn mới là cung chủ. Không lừa Lục đại phái, chỉ là đám học sinh, Tiêu Dao cung có gì đáng sợ? Một đám khờ dại nghĩ thực sự có thể cưới cung chủ là có được mọi thứ của Tiêu Dao cung? Sai, công pháp, điển tịch, Tiên cung đều là của Lục đại phái. Về phần đan dược, pháp bảo, thì vẫn là của Tiêu Dao cung. Trước khi Thẩm Tình Đan tự lựa chọn phu quân, không ai có thể chia một phân một hào, đây mới là giao dịch thực sự!
Nói xong phía sau màn trúc vang đến tiếng cười sắc nhọn, lại tràn đầy vui sướng khi có người gặp họa.
Nghe nói thế, trong lòng Đường Kiếp chấn động.
Thì ra cả kiện sự từ đầu tới đuôi chỉ là âm mưu.
Tuy hắn không có hứng thú với tiểu cung chủ, nhưng vào lúc nghe thấy chân tướng, trong lòng cũng căm tức.
Tâm tình dưới sự kích động, linh khí tán loạn, chỉ có điều một chút sai biệt cũng đã làm người ta phát hiện.
Chỉ thấy nữ tử sau màn trúc đột nhiên quát: - Người nào dám rình mò Tuyệt Tình Các ta?
Một bàn tay xanh ngọc vung lên không, đánh về phía Đường Kiếp.