Tiên Duyên Hội bắt đầu thi đấu chính thức, người đầu tiên lên đài là Bành Diệu Long, khắp Tẩy Nguyệt trầm trồ những tiếng khen ngợi cổ vũ.
Đường Kiếp lại ngồi nói chuyện cùng Hứa Diệu Nhiên, lúc này Hứa Diệu Nhiên đã đi tẩy trang, khôi phục dung nhan ban đầu.
Đường Kiếp cầm tay Hứa Diệu Nhiên, giống như sợ nàng chạy mất: - Nói mau, sao giờ mới đến gặp ta?
Hứa Diệu Nhiên hừ hừ: - Chàng nghĩ ta không muốn sáng xem sắc quỷ chàng sao, ai ngờ vừa đến Hồng Mai Lĩnh đã bị bọn Lam sư huynh bắt đi luyện tập, mãi tới lúc này mới thả ta ra.
Đường Kiếp bất mãn: - Sao ta lại thành sắc quỷ?
- Chàng chính là sắc quỷ, rõ ràng có... còn chạy tới cưới tiểu cung chủ gì đó! Hứa Diệu Nhiên trừng mắt với hắn.
Đường Kiếp lại bị mấy dấu chấm của nàng hấp dẫn, đào đào lỗ tai hỏi: - Vừa rồi nàng nói ta rõ ràng có ai? Ta không nghe rõ.
Hứa Diệu Nhiên xấu hổ, đá hắn một cước không nói, Đường Kiếp ngửa mặt lên trời cười ha ha, trong lòng cũng hưng phấn không thôi.
Hai người thư từ qua lại trong thời gian dài, nhưng trong ngôn ngữ vẫn khắc chế, tuy đều yêu thích đối phương nhưng lại không ai dám phá vỡ ranh giới. Với Hứa Diệu Nhiên, không phải nàng không dám, mà là nàng vẫn chưa xác định tình cảm của mình. Thiên Nhai Hải Các nghiên cứu chân tình chân tính, nhưng lại không hiểu nổi tình cảm bản thân.
Với Đường Kiếp thì ngược lại, hắn xác định mình thích Hứa Diệu Nhiên. Có lẽ do liên quan tới thời đại, theo hắn nữ nhi nơi này đa phần đều là nữ hán tử quá cứng nhắc, ai không cứng nhắc thì cũng thường có tâm tư quỷ dị, người như Hứa Diệu Nhiên, thẳng thắn mà không phóng đãng, trí tuệ mà không giả dối, ngang ngược nhưng biết chừng mực thì không nhiều. Nhưng hắn cùng Thiên thần cung đối địch, tương lai sinh tử khó liệu, bản thân chỉ là một người hầu học, muốn ở cùng nhau sẽ có rất nhiều trở ngại, thế nên trong khoảng thời gian này cũng không nghĩ tới.
Mãi cho tới hôm nay, dưới kế hoạch mới hắn nhìn thấy ánh sáng tương lai nên mới có tâm tư trêu đùa Hứa Diệu Nhiên, đối với cánh cửa Tiên Duyên Hội cũng dần có tâm tư bứt phá.
Hai người ở dưới đài anh anh em em, trên đài đã nổ ra một phen long tranh hổ đấu.
Trận đầu, Tẩy Nguyệt phái gặp Thiên Nhai Hải Các.
Bành Diệu Long xuất chiến đầu tiên không hổ là Đại sư huynh Tẩy Nguyệt phái, mới lên đài trong chốc lát đã thoải mái đánh bại học sinh Thiên Nhai Hải Các, Tẩy Nguyệt thắng ngay từ trận đầu, hoan hô như sấm dậy.
Nhưng trận kế tiếp, tình huống không dễ dàng như vậy.
Học sinh có thể tham gia trận đấu đều là tinh anh do Lục đại phái lựa chọn kỹ càng, ai cũng có nền tảng, đa số học sinh đã nhập Thoát Phàm, nhưng dù là cảnh giới này thì kinh nghiệm thực chiến đều rất phong phú.
Trận thứ hai Tẩy Nguyệt Thành Phong Sơn với Thiên Nhai Hải Các Mã Thiên Quốc.
Thành Phong Sơn là học sinh cùng năm với Bành Diệu Long, cũng là Thoát Phàm Cảnh bách luyện kỳ, tuy kém Bành Diệu Long, nhưng cũng coi như học sinh ưu tú của niên khóa đó.
Thí sinh Lục đại phái vốn tuyển theo độ tuổi từ cao xuống thấp, chỉ khi có thực lực tương đương mới ưu tiên chọn năm thấp, bởi vậy mới dễ lấy được danh hiệu thiên tài, hấp dẫn sự chú ý của tiểu cung chủ.
Như Thích Thiếu Danh, lấy thực lực học sinh năm thứ năm có thể đánh với học sinh năm thứ bảy, tám, từ số học sinh năm bảy, tám có thể kiếm được mười mấy người mạnh hơn y, nhưng mạnh yếu không rõ ràng. Thích Thiếu Danh có ưu thế ít tuổi và thiên tài càng dễ được tâng bốc, lại càng dễ hấp dẫn ánh mắt của tiểu cung chủ, bởi vậy nên mới đề cử y.
Thế nên đừng thấy Thành Phong Sơn không nổi tiếng như Thích Thiếu Danh, thực lực của y còn hơn cả đám Thích Thiếu Danh, Thái Quân Dương.
Một học sinh như vậy, khi chiến đấu với Mã Thiên Quốc cũng phải đại chiến hơn nửa canh giờ mới gian nan giành được thắng lợi.
Ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi cảm thán: - Xem tư liệu thấy Mã Thiên Quốc cùng thường thôi, nhưng không ngờ lại có thực lực mạnh như vậy, Thành sư huynh thắng cũng quá gian khổ.
- Đáng tiếc vẫn bại. Hứa Diệu Nhiên mím mím môi.
- Cũng chẳng có cách nào. Thiên Nhai Hải Các vốn là lấy nữ tử chủ tu, trận Tiên Duyên Hội này đúng là không công bằng với Thiên Nhai Hải Các. Bằng không phải để Bồ Phong huyện chủ của chúng ta lên đài, tất sẽ coi Thành sư huynh như lá thu rụng mà quét ra ngoài.
Hắn ngồi ở vị trí của Tẩy Nguyệt, công khai nịnh nọt muội tử của Thiên Nhai Hải Các khiến một đám người trừng mắt với hắn.
Thái Quân Dương thốt ra hai chữ: - Vô sỉ!
Bành Diệu Long siết quả đấm quát khẽ: - Phản đồ!
Diệp Thiên Thương không hề động đậy, nói nhỏ: - Bại hoại!
Vệ Thiên Xung giơ ngón cái lên: - Khâm phục!
Y là người duy nhất khâm phục Đường Kiếp.
Thích Thiếu Danh muốn nói gì đó mà không kịp.
Y là số 3 phải lên đài.
Duy có Hứa Diệu Nhiên nghe thấy mở cờ trong bụng, hé miệng cười khẽ.
Nàng ngồi giữa một đám học sinh Tẩy Nguyệt, cứ như vậy cùng Đường Kiếp cao giọng đàm tiếu, đương nhiên khó tránh khỏi vài ánh mắt đưa tới, nhất là do thân phận nàng mẫn cảm, có một vài ánh mắt không có ý tốt.
Hứa Diệu Nhiên cũng không sợ, chỉ nắm vai Đường Kiếp nói: - Này, sư huynh đệ của chàng như không thích ta ngồi với chàng.
- Vô nghĩa, nàng là Thiên Nhai Hải Các, ta là Tẩy Nguyệt phái. Hai phái chúng ta đang náo nhiệt trên đài đấu võ, hai chúng ta lại ở dưới bàn luận sôi nổi, họ ngứa mắt mới là chuyện bình thường, nếu họ hài lòng mới là không bình thường. Đúng rồi, đừng chỉ nói ta, nàng xem bên Thiên Nhai Hải Các kia cũng có không ít người hận không thể dùng ánh mắt giết chết ta đây này? Đường Kiếp nói xong chỉ chỉ bên kia.
Hứa Diệu Nhiên quay đầu nhìn lại, quả nhiên ở vị trí của Thiên Nhai Hải Các, một đám nam sinh đang nhìn chằm chằm Đường Kiếp, một đám ánh mắt phóng hỏa, hận không thể ăn thịt Đường Kiếp vậy.
Hứa Diệu Nhiên không nhịn được cười ha ha, vì thế số người nhìn họ lại nhiều lên.
Trận đấu giữa Tẩy Nguyệt phái với Thiên Nhai Hải Các dần dần chẳng còn thu hút sự chú ý, trái lại chỗ Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên khiến không ít người mở rộng tầm mắt.
Có lẽ đây cũng là dụng ý của Hứa Diệu Nhiên.
Dùng cách này cảnh cáo vị tiểu cung chủ kia, thức thời thì buông tha Đường Kiếp, Đường Kiếp nhà ta không hướng tới ngươi.
Dùng cách này để thông báo với mọi người, Đường Kiếp là của bản cô nương, đừng ai mơ đoạt được.
Nhưng nàng vẫn trẻ, không để ý đến một chuyện —— sự vật giá trị, có khi thông qua tranh đoạt liền thể hiện ra.
Quan trọng nhất là, sự coi trọng của nàng đã nâng giá trị của Đường Kiếp lên. Phải biết rằng nàng là nữ nhi của Tử Phủ Chân Quân, thân phận không hề kém Tiêu Dao cung tiểu cung chủ.
Mà có thể làm chuyện này trước mặt mọi người, không để ý nam nữ khác biệt, không để ý môn phái khác biệt, ngồi ở chỗ hắn ba hoa rất hiếm thấy, loại chuyện này cũng chỉ có "Yêu nữ" như Hứa Diệu Nhiên mới có thể làm được.
Thế nên trong thời gian ngắn thu hút được rất nhiều ánh mắt, không riêng Tẩy Nguyệt phái và Thiên Nhai Hải Các, ngay cả những môn phái khác cũng nhìn họ, không chỉ có nam sinh nhìn họ, nữ sinh cũng nhìn họ.
Nếu nói trong ánh mắt nam sinh mang theo ghen tị, phẫn nộ, bất mãn thậm chí có cả thù hận thì ánh mắt nữ sinh lại là ngạc nhiên, thưởng thức, hâm mộ, động tâm động thậm chí còn có những kế hoạch nham hiểm —— nam nhân có thể làm cho nữ nhi của Tử Phủ ái mộ, cũng đáng chú ý tới.
Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên cứ như vậy thành tiêu điểm.
Chỉ có điều hai người lại hồn nhiên không thèm để ý, phối hợp hạ giọng nói cười, thỉnh thoảng có vài lời bình về cuộc chiến trên sân, xem những ánh mắt xung quanh như không có.
Trên đài Thích Thiếu Danh đã lao vào khổ chiến, đối thủ của y là Đồng Huy của Thiên Nhai Hải Các, người này cầm trong tay một thanh cự kiếm không có kẽ hở, trong lúc tùy ý huy động, linh triều như ngọn sóng cuồn cuồn từ khắp nơi đánh tới Thích Thiếu Danh.
Thích Thiếu Danh tuy có thân hình linh động, Phù Quang Phân Ảnh Trảm tiến công sắc bén, nhưng trước lối đánh chỉ chiến không công của Đồng Huy cũng phải cố gắng hết sức. Đã vài lần Phù Quang Phân Ảnh Trảm không làm gì được đối thủ, ngược lại còn khiến mình tiêu hao lượng lớn linh khí, không có hiệu quả mà ngay tốc độ cũng chậm lại, trong lúc tiến thoái cũng không còn linh động như trước.
Ngay cả Hứa Diệu Nhiên cũng nói: - Cái người gọi Thích Thiếu Danh kia cũng phiền toái, Phù Quang Phân Ảnh Trảm của y tuy có uy lực hùng mạnh, đáng tiếc Đồng sư huynh lấy công thành thủ. Đồng sư huynh đã vào Thoát Phàm rồi đấy, Linh Hải với Thoát Phàm, không công nhanh được, so đấu tiêu hao, vậy thì tất bại.
- Ta không thấy như vậy. Đường Kiếp nói: - Thiếu Danh dù sao cũng là cửu chuyển nhân tài của Tẩy Nguyệt học viện, tuy hai năm qua y cố gắng nâng cao cảnh giới, nhưng thuật pháp tu luyện cũng không lơ là. Mấy năm trước y có thể sáng chế Phù Quang Phân Ảnh Trảm, kỹ năng chắc không chỉ dừng ở đây.
- Chàng cho y còn có hậu chiêu?
- Xem tiếp chẳng phải sẽ biết sao.
Thích Thiếu Danh dưới loạt trảm kích của Đồng Huy dần không chống đỡ được, mắt thấy đối thủ thế công như nước, từng lớp sóng cuộn trào, trong mắt Thích Thiếu Danh đột nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn.
Y quay mình bạo rống một tiếng, Thu Thủy Kiếm tỏa ra quang hoa mãnh liệt kinh người chợt huy động chống lại cự kiếm của Đồng Huy, phân luồng sóng kiếm không có kẽ hở kia. Đồng thời Thích Thiếu Danh đang ở phía trước, bước chân đột nhiên mềm nhũn, giống như ngã sấp xuống, ngã gần xuống trước người Đồng Huy, tay trái như đỡ lấy vật gì, nhẹ tênh phát ra một chưởng.
Một chưởng này nhìn như vô lực, đồng thời lại cuồng bạo gào thét bay tới không trung, bị một chưởng của y chấn động bay ra ngoài sân khấu.
Cảnh tượng này lập tức khiến không ít người ồ lên, ngay cả nhóm Thiên Tâm chân nhân cao cao tại thượng cũng có mấy người biến sắc, cũng có người đứng lên nói: - Thương hải tam điệp lãng!
Đường Kiếp cũng khẽ nói: - Giảo bàn kiếm, điệp xung bộ, thương lan thủ... Hóa ra là vậy.
Chưởng vừa rồi của Thích Thiếu Danh, kỳ thật chỉ là tiểu pháp thuật cấp thấp, nhưng ngay trong lúc vận dụng lại bộc phát ra uy lực kinh người, từng chút đánh bại Đồng Huy. Có được kết quả này, Thích Thiếu Danh đã vận dụng liên hoàn ba pháp thuật cấp thấp.
Phương thức vận dụng này cũng không phải do Thích Thiếu Danh sáng tạo mà đã có rất nhiều tu giả từng dùng, lợi dụng biến hóa và tổ hợp linh khí, trong thời gian ngắn vận dụng một tổ hợp các loại thuật pháp, trong thời gian ngắn nhất, tiêu hao ít nhất phát huy ra uy lực lớn nhất.
Như Giảo bàn kiếm luôn có trong những lối mòn tổ hợp, chiêu thức trước mắt chính là một trong những tổ hợp kinh điển, tên là Thương hải điệp tam lãng.
Mà trong Tẩy Nguyệt trong phái am hiểu thuật Thương hải tam điệp lãng nhất chính là Lý Hồng Dương. Thì ra là lúc trước vị cùng Tiêu Biệt Hàn, Minh Dạ Không ngăn cản Thích Vô Niệm là Hồng Dương chân nhân, một trong mười chín thiên khôi Tẩy Nguyệt phái.
Lúc này, Đường Kiếp hơi hiểu ra.
Giáo sư Thích gia chọn cho Thích Thiếu Danh e chính là Hồng Dương chân nhân.
Chẳng qua Thích Thiếu Danh bái sư cực kỳ khiêm tốn, trước khi y sử dụng Thương hải tam điệp lãng, không ai biết y đã sớm bái Lý Hồng Dương làm môn hạ.
Khó trách y có thể sáng chế Phù Quang Phân Ảnh Trảm, nói không chừng sau lưng cũng có Lý Hồng Dương chỉ điểm. Người này che giấu thật sâu, nếu không có lần Tiên Duyên Đại Hội này, chỉ sợ Thích Thiếu Danh vẫn chưa để lộ.
Tuy nhiên đối với Thích Thiếu Danh mà nói, dường như đây chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Trận đầu tranh đấu y đã phải dùng tới tuyệt chiêu ẩn giấu, so với những người khác, thời gian tu luyện hơi ngắn vẫn là nhược điểm không thể né tránh.
Dù vậy lúc y quay về vị trí, mọi người vẫn vỗ tay nói: - Làm không tệ.
Thích Thiếu Danh chỉ cười khổ lắc đầu.
Dù tự y biết, cứ tiếp tục như vậy, con đường tiên lộ của y chỉ e sẽ không tới vòng tiếp theo. Chỉ có điều bất kể thế nào, thua người không thua trận. Dù bại cũng muốn lộ ra uy phong và danh tiếng của mình.
So sánh lại, Thiên Nhai Hải Các thua liền ba trận, sắc mặt có phần khó coi.
Phần nhục nhã này không thể giải phóng trên lôi đài, chỉ có thể kiếm cớ dưới đài.
Một học sinh Thiên Nhai Hải Các tới bàn tiệc Tẩy Nguyệt phái, nói với Hứa Diệu Nhiên: - Hứa sư tỷ, sư huynh bảo đệ tới mời sư tỷ về.
Hứa Diệu Nhiên cũng không quay đầu lại: - Lam sư huynh?
- Vâng.
- Vậy ngươi nói cho hắn biết, y chưa có tư cách quản ta, quản cô nãi nãi muốn ngồi ở đâu.
Học sinh kia nói: - Sư huynh biết ngươi sẽ nói như vậy, cho nên trước khi ta đi đã nói, nếu sư tỷ nói như vậy thì bảo ta nói cho sư tỷ biết, đây không phải chuyện cá nhân, là chuyện của Lục đại phái. Lục phái tranh chấp, dù tận lực không làm tổn thương hòa khí, nhưng cũng có nguyên tắc lập trường. Đây là giai đoạn nhạy cảm, ngươi ngồi cùng với đệ tử phái khác, về tình về lý đều có không hợp, kính xin sư tỷ bao dung.
Hứa Diệu Nhiên trừng mắt hạnh: - Không phải y không quen nhìn ta ngồi với Đường Kiếp sao? Nói thẳng ra là được, cần gì nói đại nghĩa đường hoàn như thế.
Học sinh kia cười hì hì không nói, hiển nhiên biết dùng môn phái đại nghĩa đối phó Hứa Diệu Nhiên vẫn còn có chút tác dụng.
Mắt thấy Hứa Diệu Nhiên bị buộc phải rời đi, Đường Kiếp lại đột nhiên kéo Hứa Diệu Nhiên lại.
Hắn nói: - Nếu là vì môn phái đại nghĩa, vậy còn phải để Hứa sư muội ở lại chỗ này.
- Hả? Học sinh kia ngẩn người.
Đường Kiếp nói: - Ở đây mới có thể biết được thật hư quân địch. Ở đây mới có thể thám thính tình báo. Ở đây mới có thể nắm chắc cơ hội, phát triển thành người một nhà... Vừa rồi sư tỷ của ngươi đang khuyên ta hạ thủ lưu tình. Chưa chờ ta lên võ đài đã bắt ta tự động nhận thua, không phải cho quý phái thêm một điểm sao?
Học sinh kia ngây người, nhất thời không biết nên nói gì, ngược lại Hứa Diệu Nhiên cười ngặt nghẽo, liên tục gật đầu: - Rất đúng, rất đúng, ta chính là vì môn phái không tiếc bản thân, xả thân quên mình, không thẹn với lòng, thiên địa chứng giám. Ngươi trở về nói với sư huynh, bảo huynh ấy không cần giữ lại, cho ta một cơ hội vì môn phái quên mình phục vụ đi.
Nói xong nhào vào lòng Đường Kiếp, cười to không ngừng, không có thái độ nhăn nhó mà tiểu nữ nhi nên có, một số người nhìn thấy thì há hốc miệng, cũng có kẻ khinh thường nói: - Quả là yêu nữ.
Học sinh Thiên Nhai Hải Các kia không có cách nào, chỉ có thể quay về.
Ánh mắt đuổi theo học sinh kia, Đường Kiếp nhìn thấy y trở lại khu của Thiên Nhai Hải Các, đi tới gần một gã mặc áo lam có vóc dáng cao gầy, mặt như ngọc, diện mạo có phần tuấn tú và phong độ áo, hạ giọng nói vài câu.
Ngay sau đó, ánh mắt học sinh áo lam theo cái quay mình phóng tới Đường Kiếp, đầu tiên là nhìn thoáng qua Hứa Diệu Nhiên, sau đó thì chống lại Đường Kiếp.
Đường Kiếp không hề yếu thế trừng mắt với học sinh áo lam, ánh mắt hai người lúc này bắn đầy lửa.
Trong nháy mắt, Đường Kiếp đột nhiên hiểu ra.
Không phải hắn không biết người này là Lam Ngọc, mà là hắn biết, hoá ra Lam Ngọc cũng thích Hứa Diệu Nhiên.
- Nàng chưa từng nói cho ta biết, hoá ra ta có tình địch. Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Ghé đầu lên đùi Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên mơ hồ trả lời: - Lam sư huynh nhân phẩm cũng không tệ, chỉ là hơi nhỏ nhen, ta không thích, cũng không cần nói gì cả.