Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 312: Quỷ chi đạo.



Mặc dù nói dùng loại thủ đoạn này để đối phó với tường gio cũng có thể qua được, nhưng cũng chính là phương pháp ngu ngốc nhất, bởi vì không còn sức để đánh trả.

Thế nhưng cũng có không ít người lập tức hiểu được, hơn phân nửa là do Lý Chí Bình này tự mình biết không đánh lại Lam Ngọc nên đã sớm bỏ qua việc sẽ giành thắng lợi, chỉ dùng toàn lực bảo vệ mình mà thôi. Chỉ cần đánh qua vài hiệp, sau đó biểu hiện ra mình đã cố gắng là có thể nhận thua.

Điều này cũng là một biện pháp tốt nhất, đối với Thiên Tình Tông mà nói, bọn họ cũng không thể nhìn học sinh ưu tú của nhà mình cứ như vậy mà chết đi, ngầm đồng ý để hắn làm như vậy, dù sao thì danh dự cũng có thể bỏ qua.

Lam Ngọc hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, bất quá hắn làm sao có thể cứ như vậy mà để Lý Chí Bình rời khỏi cơ chứ.

Lý Chí Bình nếu như ban đầu liền nhận thua thì có thể thôi, nhưng một khi đã khai chiến mà hắn còn sống rời khỏi, đây chính là thành công của đối phương và là thất bại của mình.

Lam Ngọc không thể nào chấp nhận loại thất bại này, thời khắc này tay trái của hắn nhấn một cái trong hư không, đánh vào trong không trung, chợt nghe một tiếng bạo vang lên trong không khí, bên tai mọi người cùng lúc vang vọng từng chuỗi âm thanh.

Đây là bạo pháp khoảng không, thông qua chấn động không khí để sinh ra chấn động khiến đối thủ thi pháp gặp trở ngại, thời khắc này toàn bộ pháp thuật của Lý Chí Bình là hộ thân, chịu ảnh hưởng nhỏ nhất của bạo pháp khoảng không, Lam Ngọc sử dụng phương pháp này cũng không phải là ngăn cản hắn thi pháp. Bạo pháp khoảng không chấn động không khí khiến cho âm ba hỗn độn, vốn cũng là một loại pháp thuật dùng để ngăn cản thanh âm, dùng ở nơi này chính là muốn khiến Lý Chí Bình không thể nào mở miệng nhận thua.

Cùng lúc pháp động phương pháp bạo pháp khoảng không, Lam Ngọc đã chụp một cước vào trong khoảng không, tường gió ngừng lại không hề đè ép về hướng Lý Chí Bình nữa, mà lại hình thành nên một lồng giam trong không trung, phong tỏa toàn bộ lôi đài ở bên trong, đây cũng là vì để tránh cho Lý Chí Bình chạy trốn.

Liên tiếp hai chiêu này đã đoạn tuyệt con đường sống của Lý Chí Bình, lúc này Lam Ngọc mới giơ tay đánh ra một thuật pháp phong châm.

Chỉ có điều một chiêu thuật pháp phong châm này cũng không phải là một phong châm bình thường, mà là bắt đầu liền ngưng tụ ra hàng trăm hàng ngàn phong châm. Phong châm màu xanh ngưng lập ở trước người Lam Ngọc, Lam Ngọc trừng mắt nhìn Lý Chí Bình nói:
- Trận chiến này ngươi hẳn phải chết. Đi, phong thiên nhận!

Phong châm rậm rạp cứ như vậy mà vọt tới hướng Lý Chí Bình, Lý Chí Bình quát to một tiếng, giơ tay đánh ra một quang thuẫn, đồng thời hô lớn nói:
- Ta nhận thua!

Quả nhiên kẻ này sau khi ứng phó qua loa liền hô lớn nhận thua.

Chỉ có điều lúc này trên trận đã chịu ảnh hưởng của bạo pháp khoảng không nên thanh âm của hắn cản bản không thể truyền ra ngoài được.

Lý Chí Bình biết không ổn liền phi thân lùi về phía sau, sau đó lại đánh vào trên tường gió, sắc mặt lập tức trở nên đại biến.

Lam Ngọc đã dữ tợn cười ra tiếng:
- Chỉ có người chết mới có thể rời khỏi đây!

Nói xong lại là một đạo gió đao mạnh mẽ chém ra, một đao kia hung mãnh vô song, không những chém nát quang thuẫn của Lý Chí Bình, mà ngay cả vòng bảo hộ vô quang của hắn cũng hoàn toàn bị dập nát.

Lý Chí Bình vội vã xuất ra cho mình thêm một vòng bảo hộ nữa, đồng thời trở tay đánh một quyền vào trên tường gió kia, lúc này hắn đã hoàn toàn không còn lòng dạ nào để chiến đấu nữa, chỉ muốn thoát đi lôi đài.

Nhìn thấy cảnh này, Lam Ngọc hừ lạnh nói:
- Ngươi không đi được.

Nói xong hai tay đã bắt đầu nặn, hai tay nhanh chóng biến hóa ra từng dấu tay, trong không khí đã gào thét ra từng tiềng động sấm rền.

Lần này Lam Ngọc muốn sử dụng thuật pháp có uy lực lớn nhất để giết chết được Lý Chí Bình.

Đúng lúc này, trên khuôn mặt bối rối của Lý Chí Bình đột nhiên hiện ra một tia sắc lạnh.

Hắn chợt quay đầu nhìn về phía Lam Ngọc, thân hình trong nháy mắt gia tốc lao về phía Lam Ngọc.

Lam Ngọc không ngờ vào thời điểm này hắn lại dám xông ngược lại về phía mình, trong lòng ban đầu là ngẩn ngơ sau đó liền biến không ổn, lập tức trở mình.

Lý Chí Bình là cố ý tỏ ra yếu thế và chờ đại cơ hội này.

Lúc này đúng là thời khắc quan trọng nhất để hắn thi pháp, hoặc là hoàn thành nó và đuổi giết, hoặc là lập tức đình chỉ và chịu lần cắn trả này, mặc dù sẽ bị thương nhưng vẫn không có trở ngại gì quá mức.

Hắn cũng coi như là ngươi có quyết định nhanh chóng, biết được suy nghĩ của Lý Chí Bình đến lúc này mới chính thức ra tay liền nhất định sẽ nắm chắc, nhanh chóng không cho hắn cơ hội, liều mạng bị cắn trả cũng muốn thi pháp cường đình, cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi, trở tay đánh ra một đạo quầng sáng quang tráo về phía mình.

Quầng sáng quang tráo này chỉ là một tiểu thuật nhỉ, Lam Ngọc tiện tay liền hoàn thành, nhưng chính lần tranh thủ thời gian này lại là một thời gian quý báu nhất đối với hắn.

Nhìn thấy trên người Lam Ngọc hiện ra một quầng sáng quang tráo, Lý Chí Bình cũng chỉ thở dài một tiếng, hắn biết một cơ hội thắng cuối cùng mà mình vất vả tranh thủ được đã không còn nữa, nhưng dù thế hắn vẫn lao ra với tốc độ cao nhất như cũ, nhanh chóng hướng về phía Lam Ngọc.

Thiên Tê Chỉ!

Lần này Thiên Tê Chỉ rơi vào trên người Lam Ngọc, chợt nghe ba một tiếng, quầng sáng quang tráo trên người Lam Ngọc võ vụn, đầu ngón tay đã dừng ở trước ngực Lam Ngọc, vồ một cái liền xuất hiện một chút máu.

Đáng tiếc là tuy rằng Thiên Tê Chỉ này sắc bén nhưng cuối cùng vẫn bị quầng sáng quang tráo cản lại nên năng lực gọt yếu đi rất nhiều, nguyên bản một kích tất sát này cũng chỉ khiến Lam Ngọc bị thương, cùng lúc đó Lam Ngọc cũng trở tay đánh ra một quyền vào ngay mặt của Lý Chí Bình:
- Muốn chết!

Lần này hắn nén giận ra tay, quang hoa chợt lóe ra trên thiết quyền, sử dụng hết toàn lực.

Không nghĩ tới trên thân thể của Lý Chí Bình lại chợt lóe quang hoa, tự động chặn lại một quyền này, hóa ra vòng bảo hộ trên người hắn lúc trước vẫn còn.

Lúc này Lam Ngọc mới ý thức được không ổn, thật ra lúc trước hắn liền mạng cho mình thêm pháp thuật hộ thân không phải là để đối kháng với mình, mà chính là tranh thủ một con đường sống vào lúc này.

Thời khắc ngăn cản một quyền của Lam Ngọc, Lý Chí Bình lại điểm một ngón tay về phía Lam Ngọc, lúc này hắn đã không kịp dùng Thiên Tê Chỉ, chỉ có thể dùng Dương Hỏa Chỉ yếu hơn một chút, hỏa mang thoáng hiện ở trên đầu ngón tay hướng về phía Lam Ngọc.

Lam Ngọc trở tay xuất ra một điểm, thế mà lại lấy công đối công để triệt tiêu công kích, đồng thời cả giận nói:
- Có dùng thủ đoạn hèn hạ thì ngươi cũng không thể thắng được!

Giờ khắc này hắn mới thật sự thể hiện ra phong thái của học sinh đứng đầu Thiên Nhai Hải Các, đối mặt với cường công của Lý Chí Bình nhưng lại dám áp dụng thủ đoạn lấy công đối công cưỡng ép hóa giải, đây là kết quả sau khi hắn đình chỉ thi pháp đã bị cắn trả, khiến mọi người đứng xem đều hô to phấn khích.

Nhưng vào lúc này, trong mắt của Lý Chí Bình chợt lóe quỷ quang, quát khẽ nói:
- Vậy cũng chưa chắc.

Nói xong trong tay của hắn đột nhiên xuất hiện một lá bùa, mạnh mẽ đập tới ngực Lam Ngọc.

Sau khi ngăn chặn được công kích của Lý Chí Bình, Lam Ngọc đã trở lại bình thường, mắt thấy Lý Chí Bình lấy ra một lá bùa liền không dám chậm trễ, vội vàng phát động một quầng sáng quang tráo xung quanh người.

Ngay sau đó lá bùa này bùng nổ ở trên người hắn, quầng sáng quang tráo chỉ có chút lung lay nhưng không hề bị phá nát, thân thể của Lam Ngọc cũng đã bay lên.

Không tốt, là bùa nổ tung.

Một khắc này trong lòng Lam Ngọc kinh hãi, hắn biết mình lại lần nữa mắc mưu.

Bùa nổ tung này là một loại lá bùa vô cùng thiên môn, uy phong của nó chỉ sử dụng trong những trường hợp lớn, thoạt nhìn đồ sộ nhưng lực sát thương kỳ thật rất yếu. Tuy nhiên lá bừa này lại có một đặc điểm chính là sức lực đẩy rất mạnh, một khi lá bùa này nổ, bay ra hơn 10m là chuyện bình thường.

Khi Lý Chí Bình dùng bùa nổ tung này, Lam Ngọc liền biết kế hoạch của Lý Chí Bình. Với hắn mà nói, nếu có thể tấn công giết chết mình tất nhiên là tốt nhất, nếu không thế liền dùng bùa nổ tung khiến Lam Ngọc nổ bay ra khỏi lôi đài, đó cũng xem như là đã thắng.

Dùng thứ tư của Thiên Tình Tông đánh bại thứ nhất của Thiên Nhai Hải Các, cho dù không thể giết chết đối phương cũng là vinh quang, có thể khiến nhóm thượng sư của Thiên Tình Tông hài lòng.

Đây là chỗ tốt của kẻ yếu, bọn họ không cần mọi chuyện theo đuổi kết cục có lợi nhất với mình, bởi vì đối với bọn họ mà nói, chỉ cần một chút tiến bộ đã là ích lợi to lớn nhất rồi.

Mắt nhìn thấy Lam Ngọc bị đánh bay ra khỏi lôi đài, Lý Chí Bình cũng nhẹ nhàng thở ra.

Một trận chiến này hắn mạo hiểm đánh, thắng được cũng không phải là dễ.

Tuy nhiên đúng lúc này lại thấy hoa mắt, Lam Ngọc bị bay ra khỏi lôi đài lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Lý Chí Bình ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng liền thấy đám học sinh Thiên Tình Tông đối diện cùng nhau hô lớn một tiếng:
- Sư huynh cẩn thận!

Cái gì?

Lý Chí Bình đầu tiên là ngẩn người, sau đó đã cảm thấy ngực đau xót.

Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay không biết từ lúc nào đã xuyên thấu thân thể của hắn.

Miệng Lý Chí Bình khẽ mở, màu tươi từ trong miệng hắn nhanh chóng tràn ra:
- Thuấn…. Thuấn hải…. thiên phong…

- Ngươi biết là tốt rồi.
Thanh âm ác nghiệt của Lam Ngọc vang lên ở phía sau hắn, vẻ mặt âm trầm.

Có một khắc hắn đã gần như thất bại, cảnh này khiến hắn cho dù thắng cũng không hề có một chút đắc ý.

- Đáng tiếc…
Lý Chí Bình thở dài quỳ rạp xuống trên lôi đài.

Bàn tay của Lam Ngọc chậm rãi rút ra:
- Nếu như ngươi không làm ra nhiều việc như vậy thì cũng không hẳn sẽ chết. Cho dù có quỷ kế giả dối, nhưng ở trước mặt người có thực lực tuyệt đối, cũng sẽ không có ý nghĩa.

Nói xong hắn ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, như thể đang nói…. Có kỹ xảo gì nữa thì mau to

Ghé vào trên vai Đường Kiếp, Y Y bị lời nói của Lam Ngọc làm kích động, thấp giọng tự nói:
- Cho dù có quỷ kế giả dối, nhưng ở trước mặt người có thực lực tuyệt đối, cũng sẽ không có ý nghĩa….

Đường Kiếp mỉm cười:
- Y Y, ta cho ngươi biết, ngàn vạn lần không nên tin lời nói ngu xuẩn này, có mấy lời chỉ là nghe có chút đạo lý nhưng thật ra không hề có chút ý nghĩa nào…

- Ngươi nói những lời này là sai sao…

- Ừ, vô nghĩa cộng thêm nói bậy.
Đường Kiếp trả lời:
- Quỷ kế đương nhiên đánh không lại thực lực tuyệt đối. Nhưng như thế nào là tuyệt đối? Đây chính là một câu rất vô sỉ. Trên Lôi Điểu Nhai kia có gần trăm Lôi Điểu, cũng có thượng phẩm tồn tại, đối lập với thực lực Linh Hồ kỳ lúc đầu của ta, như thế có tính là tuyệt đối không? Thế nhưng cuối cùng chúng nó vẫn bại, bị ta tàn sát không còn. Sau đó ngươi nói một câu là chúng nó không có thực lực tuyệt đối là có thể mạt sát ý nghĩa của chiến thuật sao? Nếu như thế chẳng phải là lên trời xuống đất chỉ mình ta có thực lực, mới có thể tán dương hay sao? Cho nên câu này vốn là một câu vô sỉ, chỉ cần thua đã nói cường giả không có thực lực tuyệt đối…. đây không phải là vô nghĩa sao? Vả lại cái gọi là thực lực tuyệt đối ai mà không muốn chứ, nhưng đã có ai có thể có được? Phóng nhãn khắp Tiên Duyên Đại Hội này, đông đảo tu giả, hơn vạn tu tử, có ai dám nói mình là thực lực tuyệt đối? Lời nói suông này chỉ là nói dối, cho nên nói đây là một câu vô nghĩa!

Thanh âm của hắn cực kỳ lớn, không ít người đều có thể nghe được, mà ngay cả Lam Ngọc kia cũng nghe được, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Đường Kiếp cũng vẫn lớn tiếng như trước nói:
- Với lại ý nghĩa của âm mưu cũng không phải là cứng rắn chống đỡ mà chính là tránh phải đối chiến với người có được thực lực tuyệt đối, nếu như có thể làm được một ít, thậm chí là có thể đối ngược lại người có được thực lực để phục vụ chính mình. Cho nên nói đây cũng là một câu nói bậy.

Nói tới đây, Đường Kiếp cuối cùng lại cao giọng nói:
- Rõ rắng khó khăn nguy hiểm giành được thắng lợi, lại suýt nữa bị người ném đi, may mắn thắng một hồi liền ăn nói ngông cuồng, dương dương tự đắc, ta thấy người như thế tương lai phát triển cuối cùng cũng là một kẻ ngu xuẩn bị người khác lợi dụng mà thôi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com