Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 320:



Không bùng nổ trong tuyệt vọng mà tử vong trong tuyệt vọng!

Như Đường Kiếp mà nói, hắn rất thích ý mượn tay Diệp Hắc Tử giải quyết mối phiền toái Long Đảo này.

Thông qua Du Thiếu Phong, hắn đã rõ Long Đảo hận mình thế nào—— cứ việc Đường Kiếp không đắc tội người này, nhưng sự thật là Long Đảo luôn mưu đồ bí mật xử lý mình.

Nếu đối phương muốn mình chết như vậy, hắn cũng không để ý đưa đối phương một đoạn đường.

Đáng tiếc là Long Đảo vẫn còn sống.

Lúc phát hiện mình bị lừa, y vạn bất đắc dĩ đi lên lôi đài, cùng Diệp Hắc Tử triển khai quyết đấu.

Đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ, cứng rắn, đối mặt lồng giam công kích, người kia chẳng những không đánh mất ý chí chiến đấu, ngược lại ở thời điểm cuối cùng bạo phát, thậm chí còn có chút đột phá, lấy Thiên Lang đánh vỡ lồng giam, phá tan lồng giam, chạy ra tìm đường sống.

Áo rồng cuối cùng không có thể trở thành áo rồng, ngược lại có tiến thêm một bước phát triển thành thứ khác, điều này làm Đường Kiếp cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Tuy nhiên, chân Long Đảo bị một châm vạn độc chu của Diệp Hắc Tử, độc tố nhập vào cơ thể, cái chân đã sưng phù. Nhón thượng sư Tẩy Nguyệt toàn lực cứu chữa, về phần có thể khỏi không thì khó nói.

Long Đảo cũng vì vậy mà trở thành người trả giá nhiều nhất trong trận hai phái quyết đấu.

Sau năm trận, do Thú Luyện Môn phát hiện Tẩy Nguyệt phái có tâm né tránh khó giết chết đối phương, rốt cục thay đổi sách lược, lấy tự bảo vệ mình là chính, năm trận kế là song phương không ai chết mà chấm dứt.

Điều này cũng khiến nó trở thành tràng đấu ít đổ máu nhất.

Hôm đó, Thú Luyện Môn chết năm người, Tẩy Nguyệt phái một người trọng thương, còn lại không tổn hao gì, Thú Luyện Môn thắng mười tràng, nhưng lại không có bất cứ ý nghĩa gì.

Khi Hằng Vô Địch gắt gao nhìn chằm chằm Đường Kiếp, giống như muốn dùng ánh mắt giết người thì còn có Hách Liên Hổ cũng nhìn Đường Kiếp, chỉ là ánh mắt khác hơn nhiều, ngoài thù hận Đường Kiếp còn trừng cả Thái Quân Dương và Thư Danh Dương.

Chỉ có điều lúc này Thư Danh Dương không để ý ánh mắt của Hách Liên Hổ.

Y cầm sách đứng một góc, hết sức chăm chú nhìn nội dung bên trong, trong miệng còn lẩm nhẩm giống như một con mọt sách. Đám người xung quanh vui chơi, vì thắng lợi mà ăn mừng, ánh mắt cừu hận của Hách Liên Hổ như không có quan hệ gì với y.

Lật tới trang bảy mươi ba, ánh mắt dừng ở hàng thứ sáu.

Chữ viết đột nhiên dần dần nhạt đi, hiện ra một dòng chữ mới: Du Thiếu Phong mất tích, Đường Kiếp tất có hành động, theo dõi hắn!

Nhìn thấy lời này, Thư Danh Dương khẽ thở dài.

Chuyện tới bây giờ, chỉ lệnh càng lúc càng nhiều, xem ra Thiên thần cung đã tức giận.

Chữ viết chỉ duy trì một lát liền biến mất, trang sách lại khôi phục dáng vẻ lúc trước.

Buông sách, Thư Danh Dương nhìn về phía xa.

Chỉ thấy Đường Kiếp trong đám người cùng cười vui, nhận lấy lòng biết ơn của mọi người —— sau trận chiến này, bởi vì kiến thức, ánh mắt và phán đoán của hắn đã được đại đa số tôn trọng.

Đối với Đường Kiếp, Thư Danh Dương vẫn có vài phần thưởng thức. Bất kể thế nào, có thể lấy thân phận một người bình thường đi tới hôm nay, Đường Kiếp bỏ ra nhiều lắm. Có khi hắn cũng nghĩ nếu mình không có thân phận chết tiện nọ, có lẽ sẽ trở thành bằng hữu của Đường Kiếp. Đáng tiếc vận mệnh không có nếu như, có một số việc sớm muộn gì cũng tới.

Nghĩ vậy, trong lòng của y cũng không khỏi thổn thức.

Đường Kiếp vẫn còn nói chuyện với mọi người, cho tới khi đám người rời đi, lúc này mới khéo léo từ chối mừng công, một mình rời khỏi.

Thư Danh Dương phát động Liễm Khí Phù, che đậy hơi thở.

Một đường đi theo, chỉ thấy Đường Kiếp ở trong thành lững thững đi ra ngoài thành.

Lúc này hắn vẫn dám ra khỏi thành?

Thư Danh Dương kinh ngạc, chẳng lẽ hắn không biết mình vừa mới đắc tội Hằng Vô Địch và Hách Liên Hổ, Thú Luyện Môn đang muốn giết hắn sao?

Nhưng Đường Kiếp vẫn cố tình ra khỏi thành rồi, ra khỏi cổng thành Hồng Mai Lĩnh, một đường đi ra ngoài...

- Khốn khiếp!

Trong Vạn Thú Viên, Hách Liên Hổ như sư tử giận dữ, mạnh mẽ chụp một chưởng khiến bàn đá bên cạnh thành bột mịn.

Trận đấu đã chấm dứt, phẫn nộ của Hách Liên Hổ vẫn chưa kết thúc, ngược lại có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.

Nghĩ tới tình cảnh hôm nay, vẻ nghẹn khuất như muốn dìm chết Hách Liên Hổ, y không thể không thông qua điên cuồng phá hoại để cân bằng nội tâm của mình, ở lại trong đình viện như gặp phải mưa rền gió dữ, tiểu viện thanh u cũng bởi vậy trở thành một mảnh tàn viên.

Đáng tiếc mặc y giải phóng cảm xúc thế nào cũng không cải biến được sự thật, vừa nghĩ tới luyện hổ chết thảm, mất đi thắng lợi, môn phái bị nhục nhã, Hách Liên Hổ không kìm nổi nắm chặt nắm tay, lẩm bẩm:
- Đường Kiếp, Thái Quân Dương, Thư Danh Dương... Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Đúng lúc này, bên ngoài có một người vội vàng đi đến, cúi đầu với Hách Liên Hổ:
- Hách Liên sư huynh!

Hách Liên Hổ quay đầu lại nhìn thoáng qua:
- Khánh Tùng? Thương thế của ngươi thế nào?

Người tới kêu Khương Khánh Tùng, học sinh Thú Luyện Môn xếp thứ 18, đánh cùng Đường Kiếp. Ban ngày đánh với Đường Kiếp một trận, hai người giao thủ vẫn là Đường Kiếp giành thắng lợi, tuy nhiên Khương Khánh Tùng liều mạng chịu một quyền của Đường Kiếp, may mà phá tan được Đường Kiếp phong tỏa, nhảy ra lôi đài, giữ được tính mạng.

Nghe Hách Liên Hổ nói như vậy, Khương Khánh Tùng cười cười:
- Tốt hơn nhiều. Đều nói Đường Kiếp sở trường về Luyện Thể, tuy là Linh Hải bậc lại có được thân thể bách luyện, lực lớn vô cùng, ta xem cũng chỉ là uy phong. Ta chịu một quyền này của hắn, giờ đã không còn gì đáng ngại.

- Ta thấy Tôi Thể thuật của ngươi lại tinh tiến rồi.
Hách Liên Hổ gượng cười nói:
- Đúng rồi, tìm ta có chuyện gì?

Khương Khánh Tùng đã nói:
- Hách Liên sư huynh có hận Đường Kiếp không?

Hách Liên Hổ sắc mặt trầm xuống:
- Phí lời!

Khương Khánh Tùng đã nói:
- Lần này luyện tập võ nghệ, Thú Luyện Môn chịu thiệt không nhỏ, trong đó có một nửa duyên cớ do Đường Kiếp. Cho nên lúc rời đi, ta tìm mấy tên tiểu tử, bảo họ theo dõi Đường Kiếp, tìm cơ hội giết hắn. Không ngờ trận đấu vừa mới chấm dứt, cơ hội đã tới rồi.

Hách Liên Hổ ngẩn ngơ:
- Ngươi nói cái gì?

Khương Khánh Tùng trả lời:
- Đường Kiếp ra khỏi thành rồi.

Hách Liên Hổ đứng lên:
- Ngươi xác định?

- Cực kỳ chính xác! Tổng cộng hai người, hắn và Thư Danh Dương.

- Cả hai người họ?

- Đúng vậy!

- Được, chúng ta đi giết hắn! Khánh Tùng, ngươi đi thông báo với các huynh đệ, còn cả Hằng trưởng lão, lần này nhất định không thể để cho hắn thoát được.
Hách Liên Hổ nói xong đi ra ngoài.

Khương Khánh Tùng nói:
- Hằng trưởng lão ta đã đi qua, nhưng ngài đã nhập định, tạm thời không nên quấy rầy, ta để lại tin tức, tin ngài nhìn thấy sẽ tới. Về phần các sư huynh đệ khác... Hách Liên sư huynh, ta cảm thấy việc này không nên để quá nhiều người biết, nếu không để lộ cho Tẩy Nguyệt phái biết được, chỉ sợ sẽ cho Đường Kiếp cơ hội chạy mất. Lại nói thực lực hai ta cũng đầy đủ đối phó bọn họ. Huynh không muốn chia công lao cho quá nhiều người chứ?

Hách Liên Hổ ngẫm lại, rốt cục gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta đi!

Hai người ra khỏi Vạn Thú Viên, một đường chạy như điên, rất nhanh ra khỏi Hồng Mai Lĩnh.

Hách Liên Hổ nhìn chung quanh, hỏi Khương Khánh Tùng:
- Biết bọn họ đi hướng nào không?

Khương Khánh Tùng cười thần bí:
- Hách Liên sư huynh không phải lo lắng, người của ta đã hạ dấu ấn truy tung, đi theo ta, ta sẽ mang ngươi tìm được đám Thư Danh Dương.

Hắn không nói Đường Kiếp, lại nói Thư Danh Dương, Hách Liên Hổ cũng không để ý. Dù sao theo hắn, hai người kia đều phải chết.

Ngoài Hồng Mai Lĩnh, Đường Kiếp không nhanh không chậm bước đi .

Hắn đi lại nhàn nhã, thoạt nhìn nhẹ nhàng thoải mái. Đi trong chốc lát, Đường Kiếp đứng bên khe núi, tìm khối đá lớn ngồi xuống, ngắm nhìn phong cảnh.

Thư Danh Dương chỉ cảm thấy buồn bực vô cùng, người này chạy ra ngoài, chẳng lẽ chỉ để ngắm phong cảnh?

Quả nhiên là không biết chữ chết viết như thế nào rồi.

Chẳng lẽ hắn không biết người của Thú Luyện Môn bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được tin tức tới đây đuổi giết hắn?

Nghĩ vậy, trong lòng Thư Danh Dương giật mình, đột nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu —— lúc này Thú Luyện Môn đụng phải mình, hơn phân nửa cũng sẽ động thủ?

Dù sao trước trận đấu lên, Đường Kiếp đã hai lần dụ dỗ mình.

Đợi đã nào...!

Trong lòng Thư Danh Dương đột nhiên cả kinh, một ý niệm trong đầu chợt lóe lên.

Đầu tiên là trên sân đấu dụ dỗ, rồi lại sau khi thi đấu đột nhiên rời, nếu đây không phải trùng hợp...

Thư Danh Dương chỉ cảm thấy lạnh cả người, y ý thức được chỉ sợ có âm mưu nào đó đang bày ra trên người mình.

Chỉ có điều... Điều kiện tiên quyết là Đường Kiếp đã biết thân phận của mình.

Nhưng sao hắn lại biết? Làm sao có thể biết được?

Thư Danh Dương không nghĩ ra, cũng không thể tin được.

Ngay lúc khiếp sợ, do dự, bàng hoàng, Đường Kiếp ngồi ở mép nước đột nhiên đứng lên.

Hắn đứng trên đá, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cái nhìn kia như tới chỗ Thư Danh Dương ẩn thân, dường như xuyên thấu vô số trở ngại, rơi xuống người y khiến y như rơi vào hầm băng.

Sau đó, Đường Kiếp đột nhiên cười cười.

Thư Danh Dương nhìn đến hắn cử động.

Hai tay lăng không, ở trong nháy mắt nặn ra vô số ấn pháp, linh triều cuồn cuộn dũng mãnh lao tới, phát ra một mảnh màu tím sáng mờ.

Tử Điện Túng Thân Pháp!

Tầng thứ hai đỉnh cao trong Tử Điện Túng Thân Pháp!

Thư Danh Dương không biết Đường Kiếp phát động tốc độ cao nhất Tử Điện Túng Thân Pháp có ý nghĩa gì, nhưng khoảnh khắc mây tía sinh ra, y nhìn thấy Đường Kiếp cười lớn quay người, chạy về phía xa.

Bóng dáng bay vút để lại quang điện màu tím, đảo mắt nhìn đã thấy Đường Kiếp biến mất trong biển mây, biến mất không thấy gì nữa.

Hắn dĩ nhiên đã chạy như vậy!

Cảnh tượng này khiến Thư Danh Dương kinh ngạc không ngừng, nhưng ngay sau đó, một tiếng rống vang lên:
- Hắn ở đàng kia!

Không tốt!

Thư Danh Dương trong lòng biết không ổn, bản năng chạy sang một bên, chợt nghe ầm một tiếng nổ, chỗ vừa đứng để lại một cái hố to.

Cách đó không xa là hai người Hách Liên Hổ và Khương Khánh Tùng. Trên mặt Hách Liên Hổ còn rất bất mãn, vừa rồi nếu không phải Khương Khánh Tùng hô một tiếng, một chưởng của mình đã đánh chết Thư Danh Dương.

Thời khắc này nhìn Thư Danh Dương, Khương Khánh Tùng hô:
- Hách Liên sư huynh, Đường Kiếp tiểu tử kia chạy rồi, đuổi theo!

Hách Liên Hổ cười cười:
- Vậy trước tiên làm thịt tên này!

Đường Kiếp chạy trốn quá nhanh, thấy quang ảnh màu tím, Hách Liên Hổ chỉ biết mình không thể nào đuổi theo được, cho nên cũng không hề đuổi theo, chỉ nhìn thẳng Thư Danh Dương.

- Vâng, sư huynh cứ việc ra tay, sư đệ bảo hộ sư huynh!
Khương Khánh Tùng chắp tay, đứng sang một bên.

Hách Liên Hổ không nghĩ y không ra tay, tuy nhiên ngẫm lại cũng thế, một Thư Danh Dương, còn chưa đến mức phải hai người liên kết. Tiểu tử này kính trọng mình nên mới để đối thủ cho mình, trong lòng cảm thấy hài lòng, cũng không nhiều lời, liền đem luyện hổ sót lại phóng ra.

Tuy y chỉ còn lại có một con luyện thú, nhưng thực lực bản thân y vốn cũng không yếu, hơn nữa luyện thú ít, năng lực khống chế tăng cường, bởi vậy thực lực dù chịu ảnh hưởng nhưng không giống như tưởng tượng, đối mặt Thư Danh Dương liền cười gằn nói:
- Tiểu tử thối, đánh lén lão tử cũng có một phần của ngươi? Nạp mạng đi!

Bác Bì đao huy động, một đạo sắc bén chém về phía Thư Danh Dương.

Thư Danh Dương kinh hãi, dương tay đánh ra một đạo bùa ngăn trở, đồng thời kêu lên:
- Hách Liên sư huynh thủ hạ lưu tình, tiểu đệ chưa bao giờ nghĩ tới làm kẻ địch với huynh. Cấm bùa là ta làm, nhưng xác thực không biết là dùng để đối phó huynh, hơn nữa ta chỉ chế tác lá bùa, chế thành phù trận là Đường Kiếp... Việc này không liên quan tới ta.

- Ít nói nhảm thôi, nếu đến đây, vậy nhận lấy cái chết!
Hách Liên Hổ gào thét bổ vài đao, đao phong lạnh thấu xương tập kích Thư Danh Dương.

Hách Liên Hổ thực lực dũng mãnh, dù không có luyện thú, lấy thực lực bản thân cũng đủ đối kháng như Thư Danh Dương.

Thư Danh Dương không tiếc ném từng đạo phù ra, liều mạng ngăn cản, liên tục biện giải, đáng tiếc dù y biện giải thế nào, Hách Liên Hổ cũng không để ý tới. Y cáu giận Đường Kiếp trêu chọc y, lúc ra tay cũng có tâm tra tấn Thư Danh Dương, mỗi đao sinh ra đủ cho Thư Danh Dương có thể ngăn cản, nhưng phải dốc toàn lực, đồng thời yêu hổ Khai Trí hạ phẩm điên cuồng tấn công, hổ trảo huy động liên tục, trên người Thư Danh Dương không ngừng có vết thương.

Thế nên chỉ một lát, toàn thân Thư Danh Dương như bị lăng trì.

Thư Danh Dương dần dần không chống đỡ nổi, tuyệt vọng kêu lên:
- Hách Liên Hổ, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta đã nói những chuyện kia không có quan hệ gì với ta!

- Vô nghĩa, có liên quan hay không đều phải chết! Thú Luyện Môn và Tẩy Nguyệt phái thế thành nước lửa, gặp mặt là phải chém giết. Cho dù những chuyện lúc trước do Đường Kiếp gây nên, không có quan hệ gì với ngươi, lão tử hôm nay bắt được ngươi thì là ngươi xui xẻo, hãy dùng mạng của ngươi để đền bù phẫn nộ của ta!

Nói xong Bác Bì đao tái hiện, hào quang rực rỡ.

Y đã hành hạ đủ rồi, một đao kia có tâm muốn giết chết.

Thư Danh Dương bất đắc dĩ, rốt cục hô lớn:
- Đừng giết ta, ta không phải người Tẩy Nguyệt phái!

- Cái gì?
Hách Liên Hổ ngẩn ngơ, một đao kia không thể hạ xuống.

Thư Danh Dương đã điên cuồng gào thét nói:
- Thiên thần cung ám tử, Bạo Viên Thư Danh Dương, tham kiến Hách Liên sư huynh!

Nói xong đã lấy ra một vật ném cho Hách Liên Hổ, là một lệnh bài, trên có khắc chữ Ưng đường, đúng là lệnh bài thân phận Ưng đường.

- Ngươi là người của Thiên thần cung?
Hách Liên Hổ giật mình nhìn Thư Danh Dương.

Thư Danh Dương tức giận nói:
- Vâng, ta là Thiên thần cung ám tử, phụng mệnh lẻn vào Tẩy Nguyệt phái... Thật không ngờ Tẩy Nguyệt phái chưa tra ra ta, ngươi đã muốn ép chết ta... Mẹ nó!

Hách Liên Hổ cảm thấy xấu hổ:
- Ta làm sao biết được... Thư sư đệ, việc này xin lỗi ngươi rồi. Thật có lỗi thật có lỗi, ngươi yên tâm, việc này sẽ không truyền ra ngoài.

Thiên thần cung và Thú Luyện Môn luôn trợ giúp, gần gũi gắn bó. Nếu Thư Danh Dương là người của Thiên thần cung, vậy thực không thể giết y.

- Vậy ngươi còn không mau đi!
Thư Danh Dương ngã quỵ xuống đất, ho ra máu nói.

Y vì Hách Liên Hổ áp chế, vạn bất đắc dĩ mới thổ lộ thân phận, lúc này thương thế rất nặng, đứng cũng không nổi.

- Ta đi đây.
Hách Liên Hổ vội nói, y cũng biết ám tử là một chuyện quan trọng, nếu vì mình mà làm Thiên thần cung chịu ảnh hưởng, y cũng bị bề trên trách phạt.

Y đang muốn chạy, Khương Khánh Tùng lại ngăn lại:
- Hách Liên sư huynh từ từ, lệnh bài ám tử Thiên Thần Cung chúng ta chưa từng thấy qua, cũng không thể một mình y nói là được.

Hách Liên Hổ ngẩn ngơ:
- Ý của ngươi là?

- Cũng có khả năng y là người Tẩy Nguyệt phái, vì cầu sinh nên cố ý dùng kế này.

Thư Danh Dương giận dữ:
- Chẳng lẽ ta sớm biết các ngươi sẽ tới giết ta, còn đặc biệt chuẩn bị lệnh bài sao?

- Cũng khó nói. Hơn nữa thân phận ám tử không nhỏ nhỏ, đâu thể tùy ý tiết lộ?
Khương Khánh Tùng nghiêm mặt nói.

Thư Danh Dương tức giận thầm mắng, ta là bị con mẹ ngươi ép, lão tử chậm một chút thì đã bị Hách Liên Hổ mổ bụng rồi!

Nhưng ngoài miệng lại chỉ có thể nói:
- Vậy ngươi còn muốn thế nào?

- Phải chứng thật một phen mới được. Ngươi đã là thiên thần ám tử, chắc phải biết tình huống trong Thiên thần cung. Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ngươi có thể đáp đúng, ta liền tin ngươi.

- Được. Bất quá ta thân là ám tử, cũng chỉ biết về Ưng đường, những đường khác ta không biết.

- Vậy Ưng đường. Ngươi nói trước đương nhiệm Ưng đường Đường chủ là ai, Phó đường chủ là ai, ai là người chỉ huy ngươi?

- Hiện Nhâm đường chủ Chu Cẩn Du, Phó ưng chủ thứ nhất Bách Lý Thu, Phó ưng chủ thứ hai Đặng Ngọc Khánh. Ta chịu ưng chủ Cố Trường Thanh sai khiến, Cố Trường Thanh mất, ta ngủ đông hai năm, mãi tới cách đây không lâu truyền mới truyền lệnh, lần nữa đề bạt, chịu Đặng ưng chủ tiết chế.

- Ưng đường ở Tẩy Nguyệt phái giờ có bao nhiêu ám tử? Có những ai?

Trong lòng Thư Danh Dương tức giận, ngươi hỏi cũng quá nhiều rồi. Nói những thứ này cũng chỉ là mò mẫm, ngươi sao phân được thật giả? Chẳng lẽ một học sinh Thú Luyện Môn có thể có danh sách ám tử của Thiên thần cung sao?

Chỉ có điều mạng trong tay người khác, chỉ có thể cúi đầu trả lời:
- Sau chuyện Cố Trường Thanh, ám tử Thiên Thần Cung ở Tẩy Nguyệt phái bị đả kích, tổn thất phần đông, giờ còn đang khôi phục và xây dựng lại. Ta không rõ lắm tình huống bên trong, chỉ biết mấy người liên hệ với mình...

Nói xong đã báo một cái tên ra.

Dù vậy, Khương Khánh Tùng vẫn chưa hài lòng, lại buộc Thư Danh Dương nói không ít về chuyện của Thiên thần cung, mãi đến khi Hách Liên Hổ không nhịn được nói:
- Đủ chưa? Y chính xác là thiên thần ám tử, hơn nữa còn là cấp bậc rất cao.

- Uhm, không sai biệt lắm.
Thấy Hách Liên Hổ nói chuyện, Khương Khánh Tùng lúc này mới gật gật đầu:
- Hách Liên sư huynh, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên về trước đi.

- Uhm.
Hách Liên Hổ đáp ứng một tiếng bước đi.

Vẫn là Khương Khánh Tùng cẩn thận, lúc gần đi ném cho Thư Danh Dương một chai thuốc, chắp tay nói:
- Lúc trước không biết thân phận sư đệ, đã đắc tội, thật có lỗi, thật có lỗi.

Nói đến đây mới cùng Hách Liên Hổ rời đi.

Cầm thuốc, Thư Danh Dương không khách khí đổ vào miệng, lúc này mới ngồi xuống đất há mồm thở dốc.

Y theo dõi Đường Kiếp không có kết quả, ngược lại bị Hách Liên Hổ bức ra thân phận, xem như thất bại quay về, sau khi quay về cũng không biết công đạo thế nào.

Cuối cùng hai người kia cũng không bức hỏi nhiệm vụ cuả mình là gì, nếu không nhắc tới Đường Kiếp, liền khó tránh khỏi dính đến đại trận ở Thập Phương Cốc, đến lúc đó rơi vào tai Thú Luyện Môn mới là phiền toái.

Nghĩ vậy, trong lòng Thư Danh Dương lạnh lẽo.

Không đúng!

Khương Khánh Tùng kia cái gì cũng hỏi, thậm chí ngay cả thủ pháp ở Tẩy Nguyệt liên lạc với Ưng đường cũng hỏi một lần, nhưng chẳng hỏi về nhiệm vụ của mình?

Thân là ám tử, nhiệm vụ của ngươi là gì? Vấn đề này có lẽ không trọng yếu nhất, nhưng không thể nghi ngờ là bắt mắt nhất, bất cứ kẻ nào tới hỏi, đều khó có khả năng bỏ qua vấn đề này.

Trừ phi...

- Trừ phi lúc trước hắn cũng đã biết.
Thư Danh Dương thì thào thành tiếng, trong lòng đầy hàn ý, tràn ngập toàn thân.

Sau đó y phát hiện... Mình không nhúc nhích được.

- Thuốc có độc!
Thư Danh Dương ức chế hô lên.

Ngẩng đầu nhìn lại, một người đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh như băng địa nhìn y.
Khương Khánh Tùng!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com