Phía Tây Thập Phương Cốc có một đỉnh núi, một con chuột núi từ dưới đất chui lên, nó cẩn thận bò trên mặt đất, không ngừng quan sát xung quanh, dè chừng những thứ có thể tạo ra nguy hiểm. Thị lực của nó rất tốt, có thể nhìn được lá cây cao trên mấy ngàn mét, khứu giác vô cùng nhạy bén, có thể dễ dàng phân biệt được mùi có mấy trăm loại sinh vật nguy hiểm, nhưng có thứ ngay cả chính nó không nhìn thấy, cũng không ngửi thấy, chính là chiếc bóng ở phía sau nó.
Ảo ảnh mơ hồ, gió thổi tới, khiến bóng dáng có lay động, sau đó lại trở về hình dáng như cũ, kéo dài tới tận bên người con chuột, một cỗ lực lượng vô hình tách nó ra.
Con chuột núi bị kinh động, vội vàng tháo chạy vào hang.
Nó chỉ kịp cho chiếc đầu nhỏ vào hang.
Hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp vào người nó, nhấc bổng con chuột lên không trung.
Trong không khí sóng gợn chớp động, một khuôn mặt nam nhân từ từ xuất hiện.
Nam tử nhấc con chuột núi lên, nhìn chằm chằm vào nó, thấp giọng nói một câu: - Đúng là món điểm tâm ngon.
Đột nhiên há miệng, bỏ con chuột núi vào miệng, nhai rau ráu.
Máu tươi chảy dọc từ miệng gã xuống, ánh mắt nam tử hiện lên vẻ thỏa mãn.
- Đã nhiều năm như vậy, tật xấu của Đoàn Lão Tứ vẫn không thay đổi. Một giọng nói vang lên phía sau lưng nam tử, chính là Đặng Ngọc Khánh.
Đoàn Lão Tứ vừa ăn sống một con chuột, quay mặt lại cười quái dị: - Thay đổi? Tại sao phải thay đổi chứ? Đây chính là khởi nguồn của sức lực đấy.
Nói xong gã vung tay lên, một ít máu tươi ở đầu ngón tay bay ra, hóa thành một chùm sương máu văng lên tảng đá lớn, chợt nghe thấy một hồi âm thanh xèo xèo, tảng đá kia bị máu ăn mòn tạo thành một chiếc lỗ nhỏ.
Máu tươi ăn mòn tảng đá, cuối cùng xuyên thủng khắp hòn đó, khiến tảng đá trông giống như tổ ong.
Một trận gió thổi qua, hòn đá kia rắc rắc biến thành bột phấn, theo gió bay đi.
Nhìn thấy cảnh này, Đặng Ngọc Khánh cũng không nhịn được kinh hãi nói: - Không ngờ được, Thực huyết đại pháp ngươi đã luyện được đến cảnh giới này.
Ở Thiên Thần Cung, Thực huyết đại pháp là một môn pháp cực kỳ âm độc, dùng máu để chứa và lắng độc, đục khoét vạn vât, người tu thành phương phá này, cơ thể cũng là vạn độc bất xâm.
Pháp thuật này lúc ban đầu uy lực không lớn, chỉ là máu độc bình thường, nhưng sau khi luyện tới cảnh giới hóa vật, một giọt máu độc có thể ăn mòn mọi thứ, khiến người ta nhìn vào cũng phải sợ hãi. Nếu tăng tới cảnh giới hóa linh, cho dù là Thiên Tâm Tử Phủ cũng không dám cường ngạnh chống chọi.
Lúc này gã nam tử Đoàn Lão Tứ đắc ý cười khan vài tiếng, nhưng cũng không nói gì cả.
Hai người cứ như vậy đứng trên đỉnh núi, không biết đứng đó bao lâu, cho tới khi có một gã đệ tử mặc áo bào màu vàng vội vã lên núi, quỳ xuống trước mặt Đặng Ngọc Khánh: - Mục tiêu đã xuất hiện.
Đặng Ngọc Khánh hỏi: - Đường Kiếp hay là Du Thiếu Phong?
- Mục tiêu đội mũ che mặt, không thể xác định được là ai.
Nghe thấy vậy, Đặng Ngọc Khánh vung tay lên, một bức tranh xuất hiện trước mặt gã, bên trong chính là cảnh Thập Phương Cốc.
Trước cửa Thập Phương Cốc, có một người thiếu niên mặc áo đơn đang đứng hiên ngang, trên đầu còn đội mũ trùm kín, không nhìn rõ mặt.
Đặng Ngọc Khánh hừ một tiếng: - Đã tới tận cửa cốc, còn định giả thần giả qủy.
Nói xong gã nhấc ngón tay lên, một chút linh triều hiện ra.
Dưới sự chuyển động của linh triều, trước cửa Thập Phong Cốc chợt có gió nổi lên, cuồng phong từ bốn phương tám hướng cuốn tới, khiến chiếc mũ trùm đầu Đường Kiếp lắc lắc như muốn bay.
Chỉ có điều dù cho gió lớn thế nào, chiếc mũ kia vẫn bất động, tay Đường Kiếp giữ chặt đỉnh mũ, khuôn mặt dưới chiếc mũ thấp thoáng lộ ra nụ cười thần bí.
Đợi cho cơn gió qua đi, hắn lại tiếp tục bước về phía trước, một chân đã bước vào trong cốc.
Chân hắn vừa bước vào cốc, cảnh vật trong cốc đột nhiên thay đổi, Đường Kiếp phát hiện mình đang đứng trên một mảnh đất trống trải đầy cỏ xanh, bốn phía vắng vẻ không có bất cứ vật gì.
Đường Kiếp biết rằng, nơi đây chính là trận thứ nhất Ảo cảnh vô biên của Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận.
Ảo cảnh vô biên, cảnh như tên vậy, là một khu vực rộng rãi, trải dài ra bốn phía, không nhìn thấy điểm dừng. Đang ở bên trong Ảo cảnh vô biên, bất kể có bay thế nào, cũng không thể đi tới điểm tận cùng của nó, cũng không nhìn thấy bất cứ người nào.
Đây cũng là chỗ thần kỳ nhất của Cửu Tuyệt Tru Thiên Trận, đại đa số ảo trận đều dùng cảnh vật để mê hoặc các giác quan, khiến người đó di chuyển lung tung trong trận. Nhưng Ảo cảnh vô biên lại không như vậy, nó tồn tại vô cùng chân thật, bất kể ngươi có đưa bao nhiêu sinh linh vào Thập Phương Cốc, đều không lấp đầy được ảo cảnh này, những người cùng nhập cốc không thể gặp nhau, trừ phi thoát ra được khỏi ảo cảnh, đi tới được trận vách.
Đây cũng là biểu hiện đỉnh cao nhất của ảo trận, cũng chỉ ở trong Cửu Tuyệt Tru Tiên trận, Đường Kiếp mới có thể chân chính cảm nhận được sự dũng mãnh của trận pháp.
Nếu như không có Hư Mộ Dương, Đường Kiếp phải tự mình nghĩ cách rời khỏi đây, có khi ngay cả cửa đầu tiên này chưa chắc đã đi qua được.
Lúc này hắn đứng ở trên thảm cỏ, tùy tay nắn động thuật pháp, chỉ là một thuật pháp chiếu sáng, mạnh mẽ đánh thẳng lên trời.
Ảo cảnh vô biến vốn là ban ngày, sử dụng thuật pháp chiếu sáng cũng không có ý nghĩa gì cả, nhưng thời khắc này, sau khi thuật pháp chiếu sáng được phóng ra, đám cỏ dưới chân mơ hồ xuất hiện một đường kim tuyến, uốn lượn chạy về phía xa.
Đây chính là con đường an toàn mà Thiên Thần Cung, lợi dụng sự tổn hại của trận pháp để làm.
Sau khi tìm ra con đường an toàn, Thiên Thần Cung lợi dụng đá hào quang làm cơ sở, trong Ảo cảnh vô biên bày trận lại một lần nữa. Đá hào quang trải qua sự thi pháp, nên chỉ khi dùng pháp thuật chiếu sáng mới có thể nhìn thấy nó.
Bởi vậy nếu như có người ngoài tiến vào ảo cảnh, nếu không biết bí mật này thì vẫn bị nhốt trong trận.
Đối với Đường Kiếp mà nói, vượt qua trận này rất đơn giản, chính là dựa theo con đường an toàn từ trước, liền có thể đi thẳng tới vách trận, xuyên qua vách trận chính là trận thứ hai Nhược Thủy trận. Nhược Thủy trận cũng đã bị Thiên Thần Cung phá giải, chỉ có điều vách trận thứ hai vẫn tồn tại, không thể đi qua. Nên khi tới vách trận thứ hai, Đường Kiếp cũng không cần phải động não chút nào.
Nhưng lúc đó, trong đầu Đường Kiếp đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Vì sao mình cứ nhất định phải đi trên con đường an toàn này chứ?
Ánh sáng lờ mờ dưới chân là con đường an toàn, cũng không phải phá trận, vì đại trận bị tổn hại mà xuất hiện.
Giống như một gian phòng thượng hạng, nguyên bản có cửa có chính nó, nhưng chỉ vì lâu năm thiếu sự tu sửa, nên trên vách tường xuất hiện một khe nứt, người ta lại lợi dụng khe nứt đó làm của, để ra vào phòng.
Nhưng dù sao thì đó vẫn không phải cánh cửa đích thực.
Trận thứ nhất của Cửu Tuyệt Tru Tiên trận, kỳ thực chưa từng bị phá giải.
Nhiều năm trôi qua, Thiên Thần Cung ngày đêm nghiên cứu, phá giải, muốn đả thông vách trận thứ hai, vượt qua quan ải, nhưng bọn họ lại không hề nghĩ tới, quay đầu lần nữa nghiên cứu trận thứ nhất.
Còn có điều gì so với điều này, càng khiến người ta tìm hiểu lý giải Cửu Tuyệt Tru Tiên trận chứ?
Điều này còn mạnh hơn việc nghiên cứu cổ trận từ một nơi khác.
Ý niệm dâng lên trong đầu hắn, ngay cả Đường Kiếp cũng không ngờ tới.
Hắn rất nhanh liền ý thức được, không phải là Thiên Thần Cung không nghĩ tới, mà là bản thân Thiên Thần Cung cũng cần Ảo cảnh vô biên.
Thập Phương Cốc dù sao cũng không phải địa bàn của Thiên Thần Cung, những năm gần đây Thiên Thần Cung có thể bảo vệ được bí mật đại trận, nguyên nhân lớn là nằm ở chính bản thân đại trận. Một khi ảo trận chân chính bị phá giải, ai mà biết trước hậu quả sẽ như thế nào chứ? Có khả năng khi ảo cảnh biến mất, Thập Phương Cốc sẽ không giống với lúc trước. Đến lúc đó, nếu Thiên Thần Cung không thể phá giải Cửu Tuyệt Trụ Tiên trận trong một thời gian ngắn, muốn bảo vệ được bí mật chắc chắn không hề dễ dàng.
Tương tự như vậy, không phá giải không có nghĩa là không nghiên cứu. Rõ ràng mặt này Thiên Thần Cung không đủ, chính là dù không có lý do kể trên, Thiên Thần Cung cũng chưa chắc đã nghiên cứu Ảo cảnh vô biên này.
Cái lối suy nghĩ hạn hẹp, đã định trước việc bọn họ sẽ không quá chú ý tới những thứ đã thuộc về mình.
Duy chỉ có Đường Kiếp nhận ra rằng, nếu muốn chân chính phá giải toàn bộ Cửu Tuyệt Tru Tiên trận, chỉ sợ phải bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ có thực sự phá giải được trận thứ nhất, mới có thể hiểu được kết cấu của Cửu Tuyệt Tru Tiên trận, mới có thẻ chân chính hiểu và nắm giữ được huyền diệu của trận pháp.
Khó nhất chính là Ảo cảnh vô biên hiện giờ đã có con đường an toàn, bất kể Đường Kiếp làm thế nào, thì cơ thể đều hướng về phía đó, có cơ hội tốt mà không biết dùng, không phải là kẻ ngu hay sao?
Nghĩ như vậy, Đường Kiếp bật cười ha hả, lấy một ít cát mịn từ trong túi Giới Tử ra, thổi vào không khí. Giống với lúc mới bắt đầu tiến vào Cửu Cung Mê Thiên trận, đầu tiên là phân biệt vị trí rồi mới bắt đầu…
————————————
Trước cửa Thập Phương Cốc, một số lượng không nhỏ những kẻ mặc áo bào màu vàng kim bao vây chung quanh.
Từ khoảnh khắc Đường Kiếp tiến vào, Thập Phương Cốc liền hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Thiên Thần Cung, Đường Kiếp đừng mơ có cơ hội rời đi.
Mặc dù chưa thấy Binh Giám, nhưng nhìn khoảnh khắc Đường Kiếp nhập cốc, Đặng Ngọc Khánh vẫn thở dài một hơi, trái tim căng thẳng được buông lỏng ra.
Những năm gần đây, vì bắt giữ tiểu tử này, không biết đã mất bao nhiêu tâm lực, trả giá thê thảm và nghiêm trọng tới nhường nào.
Không ngờ được rằng, chỉ một Tiên Duyên Hội nhỏ bé, lại có thể khiến tiểu tử này chui đầu vào rọ.
Thắng lợi dễ dàng như vậy, đơn giản đên vậy, khiến cho lúc này, trong lòng Đặng Ngọc Khánh có một cảm giác không chân thực.
Thời gian dần trôi qua, cái cảm giác không chân thực càng lúc càng mãnh liệt.
Đứng ở trên đỉnh núi, sắc mặt Đặng Ngọc Khánh trở nên ngưng trọng: - Sao vẫn còn chưa ra?
- Bẩm Ưng Chủ, không thấy mục tiêu ở trước vách trận.
Đặng Ngọc Khánh nhíu mày: - Tứ ca, từ Ảo cảnh vô biên đến vách trận, thời gian nhanh nhất mất khoảng bao lâu?
Đoàn Lão Tứ trả lời: - Nếu dóc toàn lực, thời gian nửa chén trà là đủ. Cho dù là lững thững tiêu dao, thì nửa canh giờ cũng phải tới rồi.
Gã là người phụ trách mà Thiên Thần Cung sắp xếp ở dây, nên vô cùng quen thuộc với tình hình trong cốc.
- Nhưng hiện tại đã một canh giờ trôi qua rồi. Đặng Ngọc Khánh không nhịn được nói: - Đường Kiếp tại sao vẫn chưa xuất hiện?
- Không thể như vậy được. Đoàn Lão Tứ gãi gãi đầu: - Chẳng lẽ Hư Mộ Dương không nói với tiểu tử này, con đường vượt qua Ảo cảnh vô biên?
- Không thể có chuyện như vậy. Đặng Ngọc Khánh thốt lên: - Nếu vậy chẳng phải bảo hắn đi tìm cái chết sao?
Trong tiềm thức còn một câu gã chưa nói, nhà ngươi nếu không biết phải vượt qua con đường này thế nào, thì còn tới đây làm gì chứ? Ngươi đi hỏi chúng ta có phải tốt không.
Nhưng sự thực là, mặc cho bọn họ đợi bao lâu, Đường Kiếp vẫn không xuất hiện.
- Làm thế nào bây giờ? Đoàn Lão Tứ âm trầm hỏi Đặng Ngọc Khánh.
Sắc mặt Đặng Ngọc Khánh hết tái lại đỏ.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Đường Kiếp sau khi mở ra đại trận, trước hết cứ để mặc hắn phá giải, cho tới khi phá giải toàn bộ mới bắt giữ hắn, nếu sự tình có gì thay đổi, cũng có thể động thủ trước.
Nhưng chẳng ai ngờ được rằng, kế hoạch ngay từ bước đầu đã không thành công.
Lúc này Đoàn Lão Tứ nhìn Đặng Ngọc Khánh, Đặng Ngọc Khánh trầm tư hồi lâu, cuối cùng nói: - Tiếp tục chờ, lấy bất biến ứng vạn biến. Mặc kệ kẻ này gian trá thế nào, cuối cùng thì nơi đây vẫn là địa bàn của Thiên Thần cung chúng ta. Hắn đã bước vào rồi, thì đừng có nghĩ sẽ có thể trở ra.
Đặng Ngọc Khánh hung hăng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Gã muốn xem xem, Đường Kiếp cuối cùng thì có thể làm ra trò gì.