Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 349: Về đội .



Ánh mắt chìm nổi trong không gian thiên địa, cuối cùng dừng lại trên người những người đứng trên đài.

Trước đây bên ngoài Phúc địa quả nhiên có người nhòm ngó? Đường Kiếp trong lòng thất kinh, đại não nhanh chóng nhớ lại bản thân vào Phúc địa từ trước đến nay, đã làm chuyện gì có thể khiến thân phận bị bại lộ.

May là trước đây Đường Kiếp đã rất cẩn thận, làm chuyện gì cũng đã chuẩn bị tốt phòng bị, giờ đây xem ra, hắn làm nhiều chuyện quá kinh ngạc, như là đoạt Thần Sát khiến Lam Ngọc thất thần, Binh Tự Quyết đánh nát pháp bảo, mà lại có những lời giải thích hợp lí, trước có lời nói của Tứ Cửu Chân, sau có sức mạnh bùng nổ, không đánh để mọi người nhận định rằng hắn có vấn đề.

Ngược lại là nhanh như vậy đã tiến tới Thoát Phàm khiến người ta cũng rung động hơn một chút, đặc biệt là hắn không có minh sư hướng dẫn mà cũng tới được bước này, thực ra những chuyện như đánh bại Lam Ngọc gàng khiến người ta khó có thể tin được.

Nhưng đây là điểm mà Đường Kiếp không lo lắng nhất, dù sao chuyện này bọn họ có chú ý thế nào cũng không thể kết hợp với Cửu Tuyệt Tru Tiên trận của Đường Kiếp ở xa liên hệ được, chỉ có thể lý giải là Đường Kiếp đã chuẩn bị chu đáo, thiên tư hơn người.

Trong đầu rà soát lại một lượt, sau khi xác nhận bản thân không có gì là không giải thích được, Đường Kiếp rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

Không để ý những người ở bên ngoài nữa, mục quang của Đường Kiếp thu về, đang nhìn đến phía xa chân trời một thanh tiểu kiếm đang bay tới.

Đây là truyền thư phi kiếm vật chuyên dụng của Tẩy Nguyệt phái, thân kiếm không lưỡi, tiểu xảo nhẹ nhàng, cho nên cấm dùng trong phi hành.

Đợi tiểu kiếm bay tới gần, Đường Kiếp một tay bắt lấy, bên trên buộc một bức thư, mở ra nhìn thì là Diệp Thiên Thương viết, hóa ra lúc nãy nhìn thấy ánh sáng của Đường Kiếp, hỏi hắn có phải có bảo vật xuất thế không.

Khoảng thời gian này bởi vì mọi người có được bảo vật liền giấu đi, vì thế ở Phúc địa phát sáng đã có một thời gian không thấy rồi, dù có thỉnh thoảng xuất hiện cũng chỉ là nháy cái rồi biến mất. Ánh sáng mà Đường Kiếp đột phá Thoát Phàm duy trì một thời gian, tự nhiên khó tránh khỏi có người hỏi rốt cuộc là chuyện gì, có phải có người nhân cơ hội mang pháp bảo đi không.

Về phần đột phá Thoát Phàm, mọi người chả ai nghĩ đến chuyện này, một là không thể tin được, hai là chưa nhìn thấy ai đột phá Thoát Phàm mà tạo ra cảnh tượng như vậy.

Lúc này đay nhìn thư của Diệp Thiên Thương gửi, Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
- Không có chuyện gì, gặp rồi nói.

Thuận tay ném tiểu kiếm đi, khiến nó bay theo đường cũ trở về.

Hắn đã Thoát Phàm, tất nhiên chẳng cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây nữa.

Trên một mảnh đất trống ở phía tây Phúc địa, Bành Diệu Long đáng cùng Diệp Thiên Thương đối chiến, cách đó không xa là các học tử Tẩy Nguyệt phái đang ngồi vây quanh, vừa nhìn vừa khen ngợi.

Vệ Thiên Xung hét hăng say nhất:
- Đánh hắn! Đánh hắn! Đánh hắn! Đại sư huynh giỏi quá, đánh chết con rùa Diệp Thiên Thương.

Hắn trong khi tranh giành chân truyền, nhiệm vụ đầu tiên đã bị Diệp Thiên Thương truy cho tè ra quần, cho đến giờ vẫn ngập trần căm phẫn, mắt thất Bành Diệu Long thiết quyền như chùy, nện cho Diệp Thiên Thương liên tục lùi về phía sau thì hưng phấn la to.

Diệp Thiên Thương cười lạnh một tiếng:
- Dễ dàng thế sao? Mở ra cho ta!

Phi Sa kiếm múa ra một tràng kiếm hoa nhắm về phía Bành Diệu Long, Bành Diệu Long hét lớn một tiếng không lùi mà tiến tới, đón lấy kiếm quang, thiết quyền lại xuất ra một sóng ánh sáng, đấm sầm vào kiếm quang, làm phát ra một vùng màu sắc rực rỡ.

Đây chính là khí huyết tịnh hành của Bành Diệu Long, khiến linh khí nhập huyết, tạm thời chồng chất khí lực, để phát ra một uy lực lớn nhất, một quyền xuất ra đánh cho kiếm quang tan nát, Diệp Thiên Thương khí kình chấn động trực tiếp bay lên, khóe miệng trào ra một tia máu. Trong lúc bay lên, tay trái Diệp Thiên Thương lại xuất hiện thêm một cây kiếm.

Huyền Âm Kiếm.

Huyền Âm Kiếm vẽ lên mặt đất, kiếm quang sáng rực, âm hàn tràn ngập khắp nơi, một bóng kiếm sắc bén chém vào tay Bành Diệu Long, tạo ra một vệt máu.

Luận thực lực, Bành Diệu Long mạnh hơn Diệp Thiên Thương một ít. Nhưng Đường Kiếp truyền cho Diệp Thiên Thương thập nhị bí tuyền pháp hiệu quả càng nhanh, nâng cao rõ rệt, mấy ngày nay Diệp Thiên Thương khổ luyện Thập nhị bí tuyền, thực lực đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa lại mới có được Huyền Âm Kiếm pháp bảo, thực lực lại càng tăng, bởi vậy lần quyết đấu này với Bành Diêu Phong đúng là kỳ phùng địch thủ.

Lúc này Diệp Thiên Thương rơi xuống đất, nhìn Bành Diệu Long bị chính mình đả thương, cười ha hả:
- Tiếc là Huyền Âm Kiếm này không hợp với pháp môn mà ta tu luyện, dùng không thuận tay, chỉ có thể thỉnh thoảng mới dùng, không thì trận chiến này ngươi thua là cái chắc.

- Hứ
Bành Diệu Long bĩu môi:
- Bỏ qua lần này, ngươi sau này đừng hòng thắng lão tử nữa.

Khí huyết tịnh hành pháp của hắn đến hôm nay cũng đã có một chút thành tịu, uy lực đang bắt đầu phát huy, qua một thời gian nữa có thể phát huy toàn bộ rồi, chỉ cần nhấc một tay giơ một chân lên là đã đem lại uy lực cực lớn rồi, kiếm của Diệp Thiên Thương có nhanh hơn đi nữa, cũng bị một quyền của hắn đánh tan xác.

Hai người đang đấu võ mồm, thì nhìn thấy phía chân trời kiếm quang bay tới.

Diệp Thiên Thương khoanh tay, nhìn một cách vui mừng nói:
- Đường Kiếp tới rồi.

- Tiểu tử này rốt cục cũng chịu hiện thân sao?
Bành Diệu Long mừng rỡ nói.

Từ sau khi vào Lang Gia Phúc Địa, hắn không còn gặp Đường Kiếp nữa. Muốn định mượn cuộc chiến ở Phúc Địa giúp Đường Kiếp một phen, không ngờ tiểu tử này vượt qua hết mọi chuyện liền trốn đi tu luyện.

Mặc dù nói Phúc Địa tài nguyên phong phú, hiệu suất gấp mầy lần bên ngoài, nhưng tu luyến có mười mấy hai mươi ngày có thể có ích gì không? Còn nữa thực lực của mọi người đều là cùng nhau thăng tiến, ngươi tu luyện thì người khác cũng tu luyện, xem xét đến thiên phú, người có thiên phú thấp ở đấy đạt được lợi ích còn không bằng người có thiên phú cao, vì thế Bành Diệu Long đối với cái cách nước đến chân mới nhảy không thèm để ý.

Tuy nhiên nếu tất cả mọi người đều ủng hộ cách nghĩ của Đường Kiếp, Bành Diệu Long cũng ngại một mình thanh cao, chỉ có thể cùng với mọi người ủng hộ.

Lúc này nghe thấy Đường Kiếp sắp tới, những người khác cũng đều rất hưng phấn, Vệ Thiên Xung noi:
- Cuối cùng cũng ra rồi, không biết những ngày qua hắn tu luyện thế nào rồi.

- Còn thế nào nữa?
Có học tử nói:
- Tất cả có hơn hai mươi ngày, cho dù Phúc Địa linh khí dày đặc, một ngày tính bằng năm ngày, thì cũng coi như là được ba tháng khổ luyện, dựa vào tư chất của hắn đến Linh hải trung kỳ cũng không đến được.

- Thanh Nguyên, ngươi nói như thế không phải là khinh thường người ta sao?
Có học tử cười hỏi.

- Đâu có. Năng lực chiến đấu của Đường Kiếp ta rất bội phục, tuy nhiên tu luyện không phải chuyện một lúc là xong, ta cũng chỉ là bàn luận mà thôi, ít nhất ở trên cảnh giới, hắn dù thế nào đi nữa cũng không bị vây hãm.
Học tử tên là Thanh Nguyên vội vàng trả lời.

- Đúng là, Ta dám cược là hắn có khổ luyện thế nào đi nữa, cũng không thể nhanh hơn Thiếu Danh.
Long Đảo tiếp lời nói. Hắn đối với Đường Kiếp vẫn luôn không có thiện cảm, bắt được cơ hội nên châm chọc vài câu. Thích Thiếu Danh vào Linh Hải đã gần một năm, đến hôm nay đã là Linh Hải Trung Kỳ, những ngày này tu luyện ở Phúc Địa, tiến bộ rõ rệt, chắc là sắp vào đến hậu kỳ rồi, trong tất cả những học tử tham gia vào Linh Đài, cảnh giới của hắn là cao nhất.

Không ngờ Thích Thiếu Danh ôm cây kiếm lạnh lùng đứng bên cạnh một cây cổ thủ nói:
- Vậy cũng chưa chắc.

- Hả? Thiếu Danh ngươi nói vậy là có ý gì?
Long Đảo ngẩn người.

Thích Thiếu Danh trả lời:
- Ta hiểu Đường Kiếp, hắn sẽ không làm một người vô dụng, chuyện mà hắn quyết định làm, nếu không phải hắn đạt được lợi ích tốt nhất, vậy thì hắn sẽ không làm. Những ngày này mọi người cùng nhau tu luyện, tất cả đều có tiến bộ, nhưng ta dám khẳng định, không ai tiến bộ nhanh như hắn.

Long Đảo cười lạnh:
- Sao? Thích Thiếu Danh ngươi đường đường thiên tài của Ngọc Môn Cửu Chuyển, lẽ nào tu luyện thua một Ngọc Môn Ngũ Chuyển như hắn?

Thích Thiếu Danh trả lời:
- Thua Đường Kiếp, ta không có gì không phục, dù sao không phải thua ngươi là được.

- Ngươi!
Long Đảo bị hắn chọc tức giận đến nghẹn lời.

Hắn còn định nói gì đó, Thích Thiếu Danh đã lại nói:
- Vừa rồi bên phía Ngư Thần Thạch trước hết là phát ra ánh sáng nhẹ, sau đó chính là Đường Kiếp nói muốn về đội. Nếu nói hai chuyện này không có quan hệ gì, ta quyết không tin.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn nhau, rõ ràng đều nhận thức được hàm ý đằng sau câu nói này.

Đang nhìn về phía xa, xa xa một đạo nhân ảnh đã hướng về phía này bay tới, không phải Đường Kiếp thì còn ai nữa?

- Bay đến ư?
Diệp Thiên Thương nhận ra dụng ý đằng sau chuyện này đầu tiên, tròng mắt như sắp bắn ra ngoài:
- Hắn không phải là...là...

Hắn sợ đến nỗi những từ phía sau thốt không nên lời, sau đó mọi người đều hiểu được ý của hắn.

Thoát Phàm!

Đường Kiếp không ngờ Thoát Phàm rồi!

Thật không thể tin nổi.

Long Đảo vẫn trừng trừng mắt lên nhìn:
- Không, không thể thế được! Hắn không thể nhanh như vậy được! Tên này nhất định là chạy lại gần đây rồi bay tới đây.

Mọi người cùng nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, Bành Diệu Long không khách khí hừ nói:
- Ngu xuẩn, Phi kiếm truyền thư vừa đến không bao lâu, Đường Kiếp đã đến rồi, ai mà chạy nhanh như thế được?

Nghe được câu này đầu óc Long Đảo ong lên một tiếng.

Đúng thế, Phi kiếm truyền thư vừa mới đến xong, Đường Kiếp phía này đã bay đến, điều này chỉ có thể nói rõ một chuyện, chính là Đường Kiếp đuổi theo phi kiếm mà tới, nếu nói hắn chưa Thoát Phàm, tuyệt đối không làm được chuyện này.

Đường Kiếp không ngờ đã Thoát Phàm rồi.

Hắn sao có thể, sao có thể nhanh như vậy đã Thoát Phàm được?

Đừng nói là hắn, mà cho dù đám người Thích Thiếu Danh Vệ Thiên Xung cũng kinh hãi mà nhìn Đường Kiếp từ phía xa, mặc dù Thích Thiếu Danh sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhưng thấy Đường Kiếp trong vòng có hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, từ Linh Hải sơ cảnh thoắt cái nhảy tới Thoát Phàm, vẫn là khiến bọn họ kinh động triệt để.

Chuyện này đúng là vô lí hết sức.

Lúc này Đường Kiếp đã ngự gió mà tới, hạ xuống gần phía mọi người, chắp tay nói:
- Đường Kiếp bái kiến chư vị sư huynh.

- Đường Kiếp, ngươi Thoát Phàm rồi hả?
Bành Diệu Long khẽ quát lên.

Mặc dù đã đoán được, Bành Diệu Long vẫn là hỏi ra một câu vô nghĩa.

Đường Kiếp gật gật đầu nói:
- Vâng, nhờ công của Phúc Địa, may mắn Thoát Phàm.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhốn nháo cả lên.

- Quá tuyệt vời!
Mọi người cùng nhau hoan hô lên, Vệ Thiên Xung cười lớn lao tới ôm Đường Kiếp, duy có có Long Đảo và hai học tử khác có quan hệ tốt với hắn là sắc mặt trầm xuống, không vì chuyện này mà cảm thấy vui vẻ.

Bành Diệu Long tiến tới ôm cổ Đường Kiếp nói:
- Tiểu tử giỏi thật, bốn năm rưỡi đã đạt tới Thoát Phàm, mặc dù nói là vẫn chưa phá vỡ được kỷ lục Thoát Phàm nhanh nhất của học viện, ít ra trong Ngọc Môn Ngũ Chuyển, thì lại không có ai nhanh hơn ngươi. Đáng quý nhất là lâm trận Thoát Phàm, lực chiến đấu nâng cao, nắm chắc phần thắng càng lớn.

Đường Kiếp cười nói:
- Thiên Thần Thú luyện đã bại, Thất Tuyệt Mon và Thiên Nhai Hải Các không so được chúng ra cùng Thiên Tình Tông liên thủ chứ? Cho dù không có đệ, dựa vào thực lực của mọi người thì cũng có thể thắng được.

- Thêm một phần thực lực dù sao cũng là thêm một phần hi vọng.
Diệp Thiên Thương cười nói:
- Chả trách tiểu tử ngươi nhất định khổ luyện vào thời gian này, sớm đã có chuẩn bị rồi phải không? Nói, có phải mấy con số định sẵn của chúng ta ở phúc địa mang lợi ích tới cho ngươi?

Đường Kiếp cười cười, cũng không giấu mọi người, trực tiếp nói:
- May mắn biết được một chút về chỗ lấy tài liệu, biện pháp hấp thụ linh tài, nếu không dùng thì thất là tiếc.

- Quả nhiên là vậy.
Diệp Thiên Thương đấm Đường Kiếp một cái:
- Tiểu tử ngươi chỉ biết giữ một mình, cũng không nói cho chúng ta biết.

Đường Kiếp khổ sở nói:
- Cái khác có thể dạy được, cái này không được đâu. Truyền ra ngoài các thầy ở trên còn không xé xác đệ.

Quy củ của học viện, bản thân tự đạt được, đó là cơ duyên, tùy ý truyền bậy bạ sẽ phạm vào điều cấm kỵ, Đường Kiếp vì thế không thể dạy cho mọi người những thứ này. May mà mọi người cũng hiểu chuyện này, sau khi hiểu rõ Đường Kiếp làm thế nào mà nâng cao được, chỉ có thể khen ngợi vận may, thậm chí đến loại pháp thuật này cũng kiếm được. Đáng thương cho Long Đảo thân là con trai của Chân Nhân, còn không biết phương pháp tinh luyện linh dược.

Hơn hai mươi ngày không gặp, giờ gặp nhau, mọi người được một trận cười sảng khoái, Đường Kiếp cũng hiểu được một số chuyện trong Phúc Địa xảy ra trong những ngày này.

Sau khi ngày đấu tiên chiến đấu kết thúc, sự việc lại không giống với Đường Kiếp nghĩ gió êm sóng lặng.

Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn tuy đã rời đi, nhưng còn để lại vài người ở lại Phúc Địa không chịu rời khỏi, muốn tìm cơ hội để tạo ra kỳ tích. Mà sau khi đánh bại hai phái, quan hệ của Thất Tuyệt Thiên Nhai và Tẩy Nguyệt Thiên Tình cũng theo đấy mà trở nên tinh tế hơn, từ hợp tác chuyển thành đối thủ cạnh tranh. Người của tứ phái không dám rời nhau, mỗi phái đứng ở một góc của Phúc Địa, Tẩy Nguyệt ở đông, Thiên Tình ở bắc, Thiên Nhai ở tây, Thất Tuyệt ở nam, phối hợp từ xa, lên tiếng ủng hộ lẫn nhau.

Trong thời gian này hai bên cũng từng có lúc tiếp xúc vài lần, đánh thăm dò vài trận, đa phần là Tẩy Nguyệt Thiên Tình bên này chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên bởi vì không vội rời Phúc Địa, do vậy bọn Bành Diệu Long cũng không vội vã chém tận giết tuyệt.

- Vậy Thập bảo chắc là cũng đều xuất hiện rồi chứ? Biết Đỗ Môn Kỳ nằm trong tay ai không?
Đường Kiếp hỏi.

Thích Thiếu Danh tiếp lời:
- Không rõ lắm. Thập bảo chắc là đều xuất hiện rồi, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ lắm, bởi vì mọi người đều rất cẩn thận, ai cũng không chịu đưa ra, cho nên ngoại trừ Thái Ất Thanh Huyền Bôi xác định là nắm trong tay Lâm Vong ra, những bảo vật khắc thực ra cũng không rõ là xuất hiện bao nhiêu, lại không biết nằm trong tay ai.

- Lâm Vong chưa đi ư?
Đường Kiếp kinh ngạc hỏi.

Mọi người cùng nhau cười:
- Hắn Thất Tuyệt Môn có tất cả chín người, đi một người thì mất một phần thực lực, làm sao dám đi, nhưng cũng tốt, chính là cho chúng ta cơ hội.

Quy củ của Ấn Tiêu Dao Cung, các học tử đoạt được bảo vật giữ bên mình sáu canh giờ thì có thể rời khỏi, xác nhận là một trong mười người giỏi nhất, nhưng cũng có thể ở lại phúc địa không rời đi. Nhưng cứ như này, những bảo vật đến tay giống như trước vẫn có thể bị cướp đi.

Đáng lưu ý chính là, dưới tình huống này mà bảo vật bị cướp đi, không cần phải tuân thủ thời hạn sáu canh giờ nữa, bởi vì đã có chủ rồi, lúc mà nó bị cướp đi, kỳ thực không phải là mục tiêu của lần thi đấu này bị cướp đi, mà được coi là vật đạt được của người tham gia, cũng chính vì vậy, mặc dù đoạt đi rồi cũng không nằm trong mười người tài.

Bởi thế chỉ cần Lâm Vong không đi, mọi người có thể cướp Thái Ất Thanh Huyền Bôi từ tay Lâm Vong, đương nhiên thân phận mười người tài của Thái Ất Thanh Huyền Bôi đã được xác định là Lâm Vong, không can hệ gì tới hắn, cho dù giết hắn thì cũng chỉ làm mười biến thành chín mà thôi.

- Vậy chúng ta tìm được mấy món rồi?
Đường Kiếp lại hỏi.

- Hai thứ.
Bành Diệu Long nói:
- Một là do ta bảo vệ, một cái khác vẫn chưa quyết định được, Đường Kiếp ngươi có hứng thú không.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Đệ chỉ có hứng với Đỗ Môn Kỳ, các huynh tự quyết định giải quyết thế nào đi.

- Nhưng Đỗ Môn Kỳ hiện nằm trong tay ai chúng ta vẫn chưa biết.
Có học tử nói.

- Chuyện này thì đơn giản.
Đường Kiếp cười nói:
- Pháp bảo lộ là được rồi.

- Lộ ra ư?
Ánh mắt Bành Diệu Long sáng lên:
- Ý của ngươi là...khai chiến?

Đường Kiếp cười hì hì trả lời:
- Đúng vậy, khai chiến!

Đối với Đường Kiếp mà nói, mặc dù bản thân đã vào Thoát Phàm, vậy thì có kéo dài thêm đi chăng nữa cũng chẳng có nghĩa gì, là một bên chiếm ưu thế về lực chiến đấu, hắn tất nhiên phải tích cực tùm kiếm quyết đấu.

Nghe được lời này của Đường Kiếp, Bành Diệu Long bật cười ha hả:
- Chính là đợi câu nói này của ngươi.

Bành Diệu Long đợi đến ngày này đã không chịu được nữa rồi, nếu không bởi người tu luyện là Đường Kiếp, mà Đường Kiếp lại đối với bản thân có ơn truyền công, Bành Diệu Long sớm đã phát động mọi người đánh rồi.

Hiện giờ nghe nói vậy, học tử Tẩy Nguyệt phái nhất loạt hưng phấn, chính vào lúc bọn họ muốn tìm kiếm quyết đấu để tìm pháp bảo, thì phía xa đột nhiên lóe lên hai đạo hào quang mờ ảo.

Hào quang này từ phía nam phát ra, như cột chống trời, thịnh mãi không suy.

Vào lúc này tất cả mọi người đều đọc ra được ý nghĩa của nó:

“Tìm kiếm quyết đấu!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com