Thời gian trở lại hơn hai mươi ngày trước trong rừng cây.
Nhìn Đường Kiếp rời đi, Mục Nghị không nói gì.
Tiêu Văn bên cạnh tiến lên nói: - Mục sư đệ, nếu muốn ngăn Thiên thần cung và viện binh của Thú Luyện Môn, chỉ dựa vào một Đường Kiếp là không có khả năng, ta thấy hay là bỏ qua Tẩy Nguyệt phái, chúng ta cứu người bên hắn. Chúng ta không có họ Chân Nguyên Đan, họ cũng chỉ thể làm như vậy.
Mục Nghị thần sắc như thường: - Ta biết. Trên thực tế, nếu chuyện đúng như lời Đường Kiếp nói, Vân Vô Cực bắt con tin ba phái, vậy lần chặn đánh này có khả năng không phải do một Tẩy Nguyệt phái gây ra, mà là cả ba phái gây ra.
Tiêu Văn Lâm Vong đồng thời giật mình kinh hãi: - Ba phái gây ra? Vậy chẳng phải là bốn đánh hai?
Mục Nghị gật đầu: - Đúng vậy, nếu ta là Đường Kiếp, ta sẽ lựa chọn như vậy. Lần thi đua này, thực lực lục phái không giống nhau. Trong đó thực lực mạnh nhất thuộc về Thú Luyện Môn và Tẩy Nguyệt phái. Nếu tứ phái liên kết, trước diệt trừ hai phái Thiên Thần Thú Luyện, như vậy còn dư lại tứ phái, trong đó Tẩy Nguyệt phái mạnh nhất.
Lâm Vong bừng tỉnh hiểu ra: - Nếu là vậy, chuyện này đúng là quá tốt với Tẩy Nguyệt, khó trách họ có lòng tốt như vậy. Mục sư đệ đã nhìn thấu điểm ấy, sao còn cho hắn Chân Nguyên Đan? Việc này phải là bọn họ ưu đãi chúng ta mới phải.
Mục Nghị lạnh lùng nhìn Lâm Vong: - Mục tiêu của ngươi, lớn nhất chỉ là mấy bình đan dược sao?
Lâm Vong ngẩn ra, Mục Nghị đã chậm rãi nói: - Thất Tuyệt Môn tuy đứng trong Lục Đại phái, nhưng cho tới nay ở trong lục phái đều đứng hàng ghế chót. Mỗi lần có tranh đoạt, Thất Tuyệt Môn thường cũng ngồi ghế hạng bét, làm trò cười cho người. Tiên Duyên Đại Hội này, tuy ai cũng biết lục phái tham gia, nhưng tuyệt đại đa số đều cho rằng người thắng sẽ chỉ ở Tẩy Nguyệt phái, Thiên thần cung và Thú Luyện Môn, tình huống như vậy các ngươi cam tâm sao?
Một học sinh Thất Tuyệt Môn hừ một tiếng: - Nếu không phải tứ phái kiêng kỵ Thất Tuyệt Môn pháp trận của chúng ta dũng mãnh, mỗi lần quyết định quy tắc đều cấm dùng trận.
Thất Tuyệt Môn tuy chiến lực yếu kém nhưng các loại pháp bảo vận hành pháp trận lại dũng mãnh vô cùng, nếu cho họ cơ hội chuẩn bị bố trí, lấy yếu thắng mạnh cũng là chuyện thường. Trong cả Tê Hà Giới, số tu giả giết chết kẻ địch vượt cấp nhiều nhất thuộc về Thất Tuyệt Môn.
Đáng tiếc tình huống như vậy khá hiếm, mỗi khi gặp quần chiến, Lục Đại phái ước định quy tắc sẽ cấm dùng trận pháp, khiến họ không thể phát huy tất cả thực lực của mình, đối với người của Thất Tuyệt Môn mà nói, đây là một chuyện vô cùng căm tức, thế nhưng lại chẳng có bất kỳ biện pháp nào.
Tuy nhiên Thất Tuyệt Môn và Thiên Nhai Hải Các cũng không ngồi không, dưới sự cố gắng không ngừng, cấm trận cuối cùng cũng biến thành tài liệu cấm mang bày trận. Nếu Thất Tuyệt Môn có thể ở không cần tài liệu mà bố trí pháp trận, điều này cũng có thể chấp nhận được. Theo mọi người, không có tài liệu pháp trận sẽ có uy lực hữu hạn. Mà mỗi một thời Thất Tuyệt Môn, đệ tử tinh thông nghiên trận pháp cũng cố gắng nghiên cứu làm sao bày trận trong tình trạng khuyết thiếu tài liệu.
Thời khắc này Mục Nghị nói: - Đây cũng là vì sao ta muốn cho hắn Chân Nguyên Đan, các ngươi không biết là đó là một cơ hội sao?
- Cơ hội gì? Mọi người đồng thanh hỏi.
- Phong Hỏa Yên La Trận!
Nghe thấy từ này, mọi người cùng thất thần.
Phong Hỏa Yên La Trận là pháp trận Thất Tuyệt Môn nghiên cứu những năm gần đây, đặc điểm lớn nhất là tài liệu chuyên môn yêu cầu cực ít, đa dụng linh hoạt, như ở trong phúc địa này cũng có vài tài liệu sử dụng được.
Tuy nhiên này pháp trận còn chưa nghiên cứu hoàn thiện, dù phần lớn tài liệu có thể sử dụng linh thực thay thế, những những chỗ mấu chốt vẫn cần tài liệu pháp trận chuyên môn, nếu không nó cũng không thể trở thành đại sát khí của Thất Tuyệt Môn.
Nghe Mục Nghị nói chuyện, Tiêu Văn tiếp lời: - Mục sư đệ, Phong Hỏa Yên La Trận cần tài liệu tuy không nhiều nhưng vẫn là cần. Những tài liệu này chúng ta không mang vào, biết bày bố thế nào?
Mục Nghị trả lời: - Không có tài liệu thì mình làm! Quy củ là cái chết, người là sống. Phong Hỏa Yên La Trận cần có vài loại tài liệu mấu chốt, có hai loại không vi phạm lệnh cấm, ta đã mang vào. Còn một loại ở trong này có thể thông qua phương pháp bí mật đạt, còn dư Phong Tàm Ti, Kim Hống Huyết và Ô Vân Sa hơi khó xử lý. Tuy nhiên Phong Tàm Ti là chủ điều khiển, dù nói không có Phong Tàm Ti, pháp trận tất nhiên sẽ vận chuyển mất linh, thậm chí phản ngược làm tổn thương bản thân, nhưng trong phúc địa đã có Đỗ Môn Kỳ. Mà không có Phong Tàm Ti vẫn có bảo vật khống chế trận.
Đỗ Môn Kỳ? Nghe vậy, mọi người đồng thời sáng mắt.
Tiêu Dao cung an bài mười bảo vật, vẫn hết sức tránh cho cho có thể phát huy trực tiếp cả mười bảo vật, để tránh người hộ bảo dựa vào bảo vật hộ thể, vì nguyên nhân này, thập đại pháp bảo không thể trực tiếp dùng cho chiến đấu.
Nhưng vậy, vẫn có những chỗ hổng cho người ta lách.
Từ lúc tiến hành, Mục Nghị đã đặt chú ý vào Đỗ Môn Kỳ, một kế hoạch to lớn cứ như vậy xuất hiện trong đầu y.
- Kim Hống Huyết và Ô Vân Sa ở đâu? Lâm Vong hỏi.
Mục Nghị nói: - Hai thứ này khá phiền toái, nhưng cũng không phải không có cơ hội... Kỳ thật có nhiều thứ đang ở trước mắt, chỉ xem các ngươi có thấy hay không thôi.
Nghe vậy, mọi người đồng thời run lên.
Tiêu Văn không dám tin mà nhìn về phía Mục Nghị: - Chẳng lẽ ý sư đệ là...
Mục Nghị không nói gì gật đầu.
Lâm Vong kêu to: - Nhưng tổ huấn...
Mục Nghị khoát tay chặn lại: - Có hậu quả gì ta chịu trách nhiệm, Thất Tuyệt Môn ta người đơn lực mỏng, muốn thành việc phi thường nhất định phải đi trên con đường phi thường... Kỳ tích trước nay đều được thành lập do đánh vỡ định kiến cơ sở.
Mọi người đồng thời hít vào một hơi, rốt cục cùng nhau gật đầu: - Hết thảy do sư đệ làm chủ!
Rừng cây an tĩnh có phần đáng sợ, sau khi bắt con tin, nơi này liền không có người tới đoạt bảo nhân nữa, cũng không có người nhà tới trợ giúp.
Hai sư đệ y phái đi vẫn không thấy tung tích.
Trong lòng mơ hồ có cảm giác, lần này mình ra tay quá nóng vội, gió đưa hơi thở như sắp có mưa gió vần vũ càng khiến Vân Vô Cực thêm sụp đổ.
Giống như cảm nhận được mãnh hổ ẩn nấp chuẩn bị cắn người, trong mắt Vân Vô Cực hiện sát ý, cất giọng nói: - Nếu đã đến đây, còn che che giấu giấu làm gì.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên.
Quanh đó hiện ra chín bóng người, vây năm người Vân Vô Cực vào trong.
- Thất Tuyệt Môn... Thấy rõ thân phận người tới, Vân Vô Cực ánh mắt co rút lại, tâm rơi vào đáy cốc.
Quả nhiên sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Có được con tin ba phái, Vân Vô Cực lúc này không muốn động tới Thất Tuyệt Môn nhất, thế mà họ lại cố tình hiện ra trước mắt Vân Vô Cực.
Biết lần không có cách nào bỏ qua, Vân Vô Cực ra hiệu chuẩn bị phá vây với học sinh bên cạnh, đúng lúc này, sáo trúc trong tay Mục Nghị thổi ra một khúc nhạc kỳ lạ.
Đầu óc Vân Vô Cực chấn động, cảnh sắc trước mắt đột biến, phát hiện mình không còn ở trong rừng mà đang ở giữa một cánh đồng bát ngát. Cùng y xuất hiện còn có bốn gã sư đệ và chín người Thất Tuyệt Môn.
- Thiên Âm ảo cảnh? Vân Vô Cực trong lòng cả kinh: - Cẩn thận, nơi này không phải chân thật, là Mục Nghị dùng Vô Tướng Thiên Âm công kích thức hải chế tạo ảo cảnh, chớ để bị mê hoặc.
Mục Nghị nói: - Chư vị không cần khẩn trương, kéo mấy vị vào ảo cảnh không phải để chiến đấu. Ta cũng không am hiểu ảo thuật, ảo cảnh này cũng không chịu được mấy vị liên kết tấn công, dùng thuật này chỉ là muốn nói chuyện tiện hơn.
Nói chuyện tiện hơn?
Vân Vô Cực ngẩn ngơ, lập tức ý thức được Mục Nghị không bắt họ làm tù binh mà chỉ dùng Thiên Âm cảnh tượng cách ly mọi người, bởi vậy thực tế không phải vây khốn năm người họ, mọi người cũng không phải đang ở cùng một chỗ mà chỉ là trong một ảo cảnh thôi.
Nhưng Mục Nghị muốn nói chuyện gì mà cần dùng đến thủ đoạn này?
Vân Vô Cực hừ lạnh: - Thiên thần cung ta không có gì phải nói với các ngươi.
Mục Nghị cười cười: - Tốt nhất huynh lên nói qua mọi chuyện. Lâm sư huynh!
Lâm Vong đứng lên, đem những lời Đường Kiếp nói cho bọn họ biết nói cho Vân Vô Cực nghe.
Nghe Đường Kiếp đã liên kết với đại phái liên kết đối phó với mình, Vân Vô Cực sắc mặt trắng bệch.
Mục Nghị lúc này mới nói: - Vân sư huynh hy vọng lợi dụng con tin, đáng tiếc, Đường Kiếp lại lợi dụng điểm ấy liên hợp mọi người cùng nhau đối phó với các ngươi. Giờ thế bốn đánh hai đã định, Tẩy Nguyệt và ba phái kia đang săn giết viện binh của ngươi, Thiên Thần Thú Luyện ở trong này tất bại.
Vân Vô Cực ảm đạm: - Hóa ra là như vậy, được lắm Đường Kiếp, xem như ngươi lợi hại! Tuy nhiên sao các ngươi lại nói cho ta biết điều này?
Mục Nghị thản nhiên nói: - Cũng không có gì, chỉ là nếu các ngươi thua, vậy kế tiếp chính là Tẩy Nguyệt phái một nhà độc chiếm. Ta không ưa thích cục diện này, đã nghĩ thay đổi một chút.
Mục Nghị trả lời: - Thất Tuyệt Môn có loại trận pháp tên là Phong Hỏa Yên La Trận, là dùng những tài liệu hữu hạn chế tạo ra trận pháp. Mặc dù vậy, nếu muốn bố trí thành trận thì vẫn thiếu một ít tài liệu. Tuy ta nghĩ hết cách bù lại nhưng trước mắt vẫn thiếu hai loại tài liệu chính, chỉ cần tìm đủ, ta liền có nắm chắc trận này, đến lúc đó Tẩy Nguyệt phái có thực lực thông thiên cũng không phải là đối thủ của chúng ta.
- Tài liệu gì? Vân Vô Cực hỏi.
Mục Nghị trả lời: - Kim Hống Huyết và Ô Vân Sa.
Nghe vậy, Vân Vô Cực đầu tiên ngẩn ngơ, sau đó bật thốt: - Ô Vân Sa?
Ba gã Thú Luyện Môn nói: - Kim Hống Huyết?
Lúc này vẻ mặt ai cũng phong phú vô cùng.
- Đúng vậy! Mục Nghị khẳng định gật đầu: - Nếu ta nhớ không lầm, Hắc Cốt Phiến của Vân sư huynh là do Ô Vân Sa chế thành. Mà Kim sư huynh luyện thú, chính là một con Thúy Kim Hống.
Vân Vô Cực cả kinh nói: - Ngươi muốn Hắc Cốt Phiến của ta và Thúy Kim Hống của Kim sư đệ?
Mục Nghị trả lời: - Không chỉ có vậy. Ô Vân Sa đã chế thành Hắc Cốt Phiến, chất cũng thay đổi. Ta cần Vân sư huynh lấy Thiên phạm hỏa phối hợp với Ly Hỏa mạch của ta tinh luyện ra Ô Vân Sa như trước. Mặt khác trận này cũng cần Đỗ Môn Kỳ, ta biết Thiên thần cung có bí pháp, có thể thông qua ký ức với bảo vật để truy tìm, đây chính là lý do Thiên thần cung có tìm được Thái Ất Thanh Huyền Bôi đầu tiên. Ta cũng cần Vân sư huynh giúp tìm Đỗ Môn Kỳ, bảo đảm nó sẽ không rơi vào ở trong tay người khác. Về phần Thúy Kim Hống, niên hạn quá ngắn, tác dụng không đủ, nhưng ta biết các ngươi cũng có bí pháp, có thể làm cho luyện thú ngưng kết tinh hoa, chính là cần hy sinh những luyện thú khác.
Đám Vân Vô Cực hít một hơi lạnh, một học sinh Thiên thần cung khác kêu lên: - Mục Nghị, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi bảo chúng ta giúp ngươi! Thiên thần cung và Thất Tuyệt Môn thế là nước lửa, tuyệt không có khả năng hợp tác!
Mục Nghị thản nhiên trả lời: - Các ngươi căn bản không có lựa chọn khác, không hợp tác thì chết, hợp tác rồi thì dù có tổn thất, nhưng ít ra còn có thể sống, càng có thể mượn tay chúng ta trả thù Đường Kiếp, giáo huấn Tẩy Nguyệt phái. Vân Vô Cực, mặc dù nói Thất Tuyệt Môn và Thiên thần cung là tử địch, nhưng không phải quan hệ giữa Đường Kiếp và Thiên Thần cung cũng không thể nói rõ được sao? Ba năm trước Thiên thần cung Ưng đường ở Văn Tâm bị đánh trọng thương không phải do Đường Kiếp sao? Thậm chí ngay cả Cố Trường Thanh cũng đã bị chết trong tay hắn. Về phần Kim sư huynh...
Nhìn ba người Thú Luyện Môn: - Các ngươi cùng Thất Tuyệt Môn ta không phải là kẻ thù không đội trời chung, lại là tử địch với Tẩy Nguyệt phái. Kim sư huynh, nếu đổi lại là ngươi, ngươi hy vọng Tẩy Nguyệt phái thắng, hay hy vọng Thất Tuyệt Môn ta thắng?
Ba người Thú Luyện Môn ngây ra.
Mục Nghị lại nói: - Đừng quên cục diện bây giờ của các ngươi là do Đường Kiếp tạo thành. Giờ các ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bại vong, hoặc là hợp tác!
Mục Nghị nói như kim đâm, hung hăng đâm vào lòng người.
Mục Nghị lại nói: - Đúng rồi, ta nghe nói Sầm sư huynh có một kiện Hắc Vân Phiên, tốt nhất cũng có thể lấy ra dùng. Ta cũng cần lấy Đỗ Môn Kỳ thay thế Phong Tàm Ti làm chủ trận, nhưng Đỗ Môn Kỳ có một vấn đề, chính là có chứa bảo quang, nếu sớm sớm bị phát hiện, sợ sẽ khiến hắn cảnh giác, ta nghĩ lấy Hắc Vân Phiên che khuất Đỗ Môn Kỳ.
Học sinh Thú Luyện Môn họ Sầm hừ một tiếng: - Hắc Vân Phiên ta có, lúc trước mang vào cũng là vì ẩn giấu bảo quang, đáng tiếc thử qua vẫn không ngăn được, nếu không chúng ta đã sớm dùng tới nó, đâu có rơi vào hoàn cảnh hiện tại.
Mục Nghị lại nói: - Ta có bí pháp có thể kích phát Hắc Vân Phiên, tạm thời che đậy.
- Đừng cho là ta không biết, cũng chỉ hai canh giờ, sau đó Hắc Vân Phiên tất hủy.
- Dùng để thủ bảo tất nhiên không đủ, dùng để ẩn núp đại trận thì đủ rồi.
Mục Nghị thận trọng, có thể suy xét đến mọi tình huống, giữa cái chết và hợp tác, đám Vân Vô Cực gần như không có lựa chọn nào khác.
Rốt cục, Vân Vô Cực gian nan nói: - Sao ta có thể tin các ngươi sẽ không lợi dụng xong rồi giết chết chúng ta?
Nói thế nào, Thiên thần cung và Thất Tuyệt Môn cũng có không ít ân oán. Nếu để cho Thất Tuyệt Môn biết Mục Nghị vì thắng lợi mà không tiếc hợp tác với Thiên thần cung, chưa chắc sẽ cao hứng. Trái lại, Mục Nghị lợi dụng xong Vân Vô Cực lại giết chết họ thì càng có khả năng làm Thất Tuyệt Môn vừa lòng.
Hơn nữa việc này dùng lời thề tâm ma cũng không giải quyết được, thù hận giữa môn phải, một chuyện nhỏ xíu chẳng đáng vào đâu. Thậm chí còn bị bội ước, vi phạm lời thề không sinh Tâm Ma, tuân thủ lời thề mới sinh ra Tâm Ma.
Đây cũng là một nan đề của Mục Nghị, không giải quyết được vấn đề tín nhiệm, nói thế nào đám Vân Vô Cực cũng không giúp y.
Đối với chuyện này, Mục Nghị suy nghĩ một chút nói: - Nếu như thế, vậy không bằng làm thế này. Ba vị sư huynh Thú Luyện Môn giúp ta tinh luyện Kim Hống Huyết trước, sau khi hoàn thành mang Hắc Vân Phiên rời đi, ta sẽ mời Vân sư huynh ra tay chỉ điểm vị trí bảo vật và tinh luyện Hắc Cốt Phiến. Sau khi chuyện thành công, Vân sư huynh có thể rời đi. Nếu ta đổi ý giết người, Vân sư huynh có thể phát ra cảnh báo, ba vị sư huynh Thú Luyện Môn dĩ nhiên không cần giao dịch cùng ta. Nhược Vân sư huynh an toàn rời đi thì ba vị sư huynh Thú Luyện Môn sẽ cùng ta giao dịch. Thất Tuyệt Môn ta và Thú Luyện Môn không thù, đương nhiên sẽ không lật lọng. Đương nhiên, để tránh cho ba vị sư huynh thay đổi chủ ý, trước để chúng ta gieo lên người các ngươi dấu ấn truy tung, mặt khác giao lệnh bài quay về.
Năm người nghe mà ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ không tín nhiệm nhau, đề nghị của Mục Nghị dưới tình huống như vậy liền biến thành biện pháp duy nhất.
Ba học sinh Thú Luyện Môn nhịn đau dâng luyện thú của mình ra, vì Mục Nghị tinh luyện kim hống huyết.
Sau khi hoàn thành muốn rời đi, Vân Vô Cực đem hai kiện Thiên Thần Giáp nhét vào trong tay bọn họ, nói: - Thất Tuyệt Môn và Thú Luyện Môn không thù oán, nhưng thế gian không phải cứ có cừu oán mới có thể giết người. Ta phái ra hai sư đệ, giờ không thấy bóng dáng, nói vậy đã chết trong tay môn phái khác, đối với Thất Tuyệt Môn, các ngươi có thể phớt lờ. Có các ngươi ở đây, Mục Nghị hơn phân nửa sẽ không giết ta, hai kiện Thiên Thần Giáp các ngươi giữ lại dùng để phòng thân. Ngu huynh vô năng, không thể dẫn dắt hai phái tới thắng lợi, chỉ muốn bày tỏ chút tâm ý.
- Vân sư huynh! Một lời làm ba người cảm động.
Mắt thấy ba người rời đi, Vân Vô Cực này mới bắt đầu thay bọn họ chiếu sáng bảo vật, tinh luyện Hắc Cốt Phiến.
Mục Nghị ngồi một bên lẳng lặng đợi.
Mãi tới trong ý thức đột nhiên truyền tới một tín hiệu —— dấu ấn truy tung y gieo lúc trước đã biến mất.