Trong đại điện Thạch Môn Phái, đôi mắt Thạch Tịnh Trai trợn to như muốn lồi ra ngoài, mắt hổ nhìn trừng trừng vào Hưng Bang.
- Vừa mới nhận được tin tức, trong trấn có người bán Tinh hóa sa tằm. Lương Hưng Bang lại lặp lại một lần nữa.
- Sao có thể phát sinh chuyện như vậy chứ? Giọng Thạch Tịnh Trai như tiếng gió rít lên.
- Đệ cũng không biết là có chuyện gì nữa. Tự nhiên có một tên tiểu tử không biết chiu ở đâu ra, đột nhiên xuất hiện nói muốn bán Tinh hóa sa tằm.
- Đã nhìn thấy chưa? Ngọc Uyển Nương ngồi bên cạnh vội vàng hỏi, Tinh hóa sa tằm không phải là chuyện nhỏ, mọi người đều không khỏi lo lẳng.
Lương Hưng Bang trả lời: - Lão Đinh đã nhìn qua rồi, đích thực là Tinh hóa sa tằm, tuy nhỏ hơn so với bình thường một chút, có lẽ là đã từng được sử dụng.
- Có thể xác nhận được lai lịch không? Ngọc Uyển Nương lại hỏi.
Hai người kia mỗi người một câu giống như đang tra khảo, may mà Lương Hưng Bang tâm trạng cũng đang rối loạn, nên không có lòng dạ nào đi so đo mấy chuyện đó, chỉ lắc đầu nói:
- Không thể. Thiếu niên đó sau khi giơ Tinh hóa sa tằm ra liền lập tức rời đi, nói là tiểu nhị của cửa hàng quá mức ngạo mạn, trong lòng gã tức giận, không muốn bán cho chúng ta. Bởi vì phát sinh cãi vã, nên có không ít người biết việc này.
- Thằng nhãi làm hỏng chuyện của ta. Trên người Thạch Tịnh Trai đột biên bộc phát một cỗ lực lượng kinh người, nếu tiểu nhị kia đang ở đây, có lẽ khối khí tức này có thể khiến đang sống sờ sờ mà bị hù chết.
Ngọc Uyển Nương sắc mặt tái nhợt: - Thế thì rắc rối rồi. Đang êm đẹp sao lại có thể phát sinh chuyện này chứ? Nơi sản sinh ra Tinh hóa sa tằm đã sớm bị chúng ta khống chế, toàn bộ đã dọn dẹp sạch sẽ, tại sao lại có một khối lưu lạc bên ngoài được chứ? Hay đó không phải là khối lấy từ trong mỏ quặng ra, mà chỉ là trùng hợp thôi?
Thạch Tịnh Trai trừng mắt nhìn Ngọc Uyển Nương: - Điều này không quan trọng, quan trọng là không cần biết Sa tằm được lấy từ chỗ nào, mà chỉ cần tin tức núi Vĩnh Tuế có Tinh hóa sa tằm truyền ra, thì rắc rối sẽ kéo nhau đến. Ngẫm lại Tẩy Nguyệt phái đi, nếu để bọn họ biết việc này, thì mọi chuyện sẽ thế nào hả?
Vừa nghĩ tới chuyện Tẩy Nguyệt phái biết được tin này, ba vị trưởng lão bắt đầu hoảng sợ.
Đây là góc độ bất đồng dẫn đến nhận thức bất đồng đấy.
Đối với Đường Kiếp mà nói, hắn không chỉ muốn có phát hiện, mà còn muốn có chứng cứ. Còn đối với ba vị trưởng lão mà nói, cho dù Tinh hóa sa tằm chỉ là lời đồn đại, cũng đã khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ rồi.
Cũng chính vì sự khác biệt này, khiến cho dành động kế tiếp của ba người hoàn toàn bị Đường Kiếp đoán trúng.
Lương Hưng Bang liền nói: - Vấn đề quan trọng bây giờ, đó là phải phong tỏa tin tức, không thể để cho tin tức càng ngày càng lan rộng thêm.
- Phong tỏa tin tức thế nào? Ngọc Uyển Nương hỏi.
Lương Hưng Bang và Thạch Tịnh Trai liếc nhìn nhau, đột nhiên cùng làm động tác giơ bàn tay chém xuống.
Trong lòng Ngọc Uyển Nương chấn động: - Toàn bộ đều giết sao?
Lương Hưng Bang, kẻ béo mập nhìn hiền lành như hòa thượng trầm mặt nói: - Nếu không thì còn cách khác sao? Sự tình nghiêm trọng, không thể không làm vậy.
- Tàn sát dân chúng trong trấn, huynh định giải thích thế nào với bên ngoài? Người biết chuyện rất nhiều, khó có thể phân biệt, các huynh làm thế nào để ngăn chặn miệng người chứ?
Thạch Tịnh Trai lạnh lùng viện cớ: - Cần gì giải thích chứ? Cứ nói đây là do mã tặc gây nên. Còn dùng biện pháp để phong tỏa tin tức? Việc Sa tằm mới bị truyền ra trong ngày, buổi tối có mã tặc vào trấn cướp bóc. Bởi vậy mới có thể nhìn thấy được nguyên nhân của tai họa, chẳng sợ có người sống sót. Việc có Sa tằm trong trấn người dân cũng phải nói năng cẩn thận, nếu không chính là mất mạng, nên họ cũng sẽ không dám nói bừa, thậm chí Thạch Môn phái ta có thể lợi dụng cơ hội này, công khai ngăn chặn lời đồn.
Trong lòng Ngọc Uyển Nương run rẩy: - Nhị vị sư huynh hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Đây chính là mấy trăm mạng người, các huynh làm như vậy xứng đáng với thân phận tu tiên của chúng ta sao?
- Tu tiên tu tiên, chính vì trước khi thành tiên, chúng ta vẫn là người đấy. Thạch Tịnh Trai sâu sa nói.
Bản tính con người vốn độc ác.
Lương Hưng Bang liền tiếp lời: - Sư muội cũng không cần cảm thấy bản thân ô uế, việc này không cần ta và muội ra mặt, chỉ cần phân phó người bên dưới làm là được.
Ngọc Uyển Nương lạnh lùng nói: - Không phải do bản thân mình giết, huynh liền không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm sao?
Thạch Tịnh Trai hừ lạnh nói: - Lòng dạ đàn bà. Đại trượng phu khi làm việc, phải cương quyết cứng rắn, chỉ là tính mạng của mấy kẻ phàm trần, có gì đáng coi trọng chứ? Ngọc Uyển Nương, hiện tại tình thế nguy hiểm, đừng nói mấy trăm mạng nguười trong trấn, dù là mấy ngàn mấy vạn người, ta cũng hạ quyết tâm được. Vả lại, việc đã làm ta không thấy thẹn với lương tâm, cũng không đi ngược với chủ ý ban đầu.
- Huynh…! Ngọc Uyển Nương hung hăng trừng mắt nhìn gã: - Huynh không phải là người.
- Vậy muội tốt nhất nên nhớ kỹ, muội cũng cùng phe với cái tên không phải là người này đấy. Thạch Tịnh Trai không khách khí tiếp tục nói: - Chuyện che giấu Tinh hóa sa tằm, có muội một phần đấy, nếu lộ ra ngoaì, ta và muội đều phải chịu trách nhiệm.
Ngọc Uyển Nương tức giận không muốn để ý tới gã nữa.
Cuối cùng là Lương Hưng Bang đứng ra khuyên giải: - Người một nhà cả, không nên tranh cãi nữa, đừng quên ngoài dân chúng trong trấn, vẫn còn một kẻ mới là tai họa chân chính.
- Đúng thế, là thiếu niên kia. Hai mắt Ngọc Uyển Nương sáng ngời: - Nhất định phải diệt trừ kẻ này, nếu không để gã tới Thương Long Phủ, thì hậu họa kho lường, lúc đó chúng ta không thể giết toàn bộ người của Thương Long Phủ được.
Lúc này, Ngọc Uyển Nương lại là người dẫn đầu đề xuất việc giết người diệt khẩu.
Nếu không có thiếu niên kia gây chuyện, hiện tại Thạch Môn phái cũng không bị phiền phức như vậy, nên Ngọc Uyển Nương cũng hận kẻ này thấu xương.
- Nếu đã như vậy, thì không bất đồng ý kiến nữa chứ? Tốt lắm, theo ta thấy thì để cho Lã Đông phụ trách đi. Lương Hưng Bang nói.
- Lã Đông? Ngọc Uyển Nương ngạc nhiên.
Lã Đông là người đúng đầu một bang phái núi Vĩnh Tuế, cũng là môn ngoại đệ tử của Thạch Môn Phái, chuyên phụ trách một số việc mà Thạch Môn phái không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bởi vậy quan hệ với Thạch Môn phái cũng rất ít người biết. Tuy nhiên, kẻ này nhiều năm ở bên ngoài, dù luận thực lực hay lòng trung thành, đều không nên chọn. Dù là giả mạo mã tặc tàn sát, hay đuổi giết người thiếu niên áo đen cũng vậy, đều không phải việc nhỏ, tại sao lại để kẻ này phụ trách chứ?
Lại suy nghĩ một chút, Ngọc Uyển Nương liền hiểu ý của Lương Hưng Bang. Hiển nhiên, Lương Hưng Bang cũng định dọn dẹp cả Lã Đông, thì mới gọi là chết không đối chứng.
Thạch Tịnh Trai cười ha hả nói: - Làm vậy rất tốt.
Ngọc Uyển Nương thở dài: - Việc này hai huynh quyết định đi, ta không quản nữa, ta đi tìm Đường Kiếp.
Nói xong liền đi ra bên ngoài.
- Muội tìm Đường Kiếp làm gì? Lương Hưng Bang và Thạch Tịnh Trai đồng thời khẩn trương.
Ngọc Uyển Nương tức giận nói: - Thế nào? Nghi thần nghi quỷ gì chứ, sợ ta đi mật báo hay sao? Ta tìm hắn tất nhiên là muốn giữ chân hắn trên đỉnh Thạch Môn. Bởi vì cái gia tộc họ Kim chết tiệt kia, mà Đường Kiếp ở lại không đi, hiện tại không thể để hắn chạy lên trấn đi dạo được.
Hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Mặt khác… Ngọc Uyển Nương do dự một chút, nói: - Ta có cảm giác, việc này có chút không đúng, muốn xem xem có quan hệ gì với Đường Kiếp không, hoặc hắn có biết chuyện gì hay không.
Tuy rằng đêm hôm đó dùng rượu để thử, cũng xác nhận Đường Kiếp không có khả năng phát hiện ra, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, nghi ngờ của Ngọc Uyển Nương không phải không có căn cứ.
Hai người kia đều cảm thấy có lý, liền cùng đi vơis Ngọc Uyển Nương tới nơi ở của Đường Kiếp. Nhưng sau khi tới mới biết, Đường Kiếp đi phân đường của Tẩy Nguyệt phái tìm Trương Thái Hư đánh cờ rồi. Đợi trương mục làm xong rất vô vị, nên Đường Kiếp nhàn nhã đi khắp nơi giết thời gian.
Ba người liền đi lên trấn tìm Trương Thái Hư, thì Trương Thái Hư lại nói Đường Kiếp thua liền hai ván cờ, tâm trạng không tốt, nên đi ra ngoài giải sầu rồi. Thạch Tịnh Trai hỏi là đi đâu, Trương Thái Hư liếc mắt xem thường sau đó nói: - Ta làm sao mà biết được. Người tu tiên chúng ta, du đãng đã quen, người tu vi cao một ngày có khi đi cả ngàn dặm ý chứ, Đường Kiếp hắn nếu không sợ mệt, hiện tại có thể đã đi nước Lê chơi rồi. Khi ông ta nói xong mấy lời này, ánh mắt nhìn Thạch Tịnh Trai như nhìn kẻ ngu ngốc. Thạch Tịnh Trai cũng biết mình vừa rồi dưới tình huống cấp bách đã hỏi câu hỏi ngu ngốc, chỉ có thể giậm chân một cái rồi rời đi.
Cùng lúc đó, trên con đường thông với Thương Long Phủ, Tịch Tàn Ngân trên lưng đeo bao, bước thấp bước cao mà đi. Gã vẫn như cũ, mặc áo choàng đen, nhưng nón tre che mặt đã gỡ xuống, bên cạnh còn có tiểu hổ Bảo nhi đi cùng.
Sau khi lộ ra Tinh hóa sa tằm trên trấn Tụ Bảo, Tịch Tàn Ngân liền vội vã đi thẳng tới Thương Long Phủ.
Từ trấn Tụ Bảo đến Thương Long Phủ, mất khoảng độ ba ngày đường, Tịch Thương Nguyệt đã đi Thương Long phủ trước, nhưng con đường Tịch Tàn Ngân phải đi so với muội muội mình, nhất định gian nan nguy hiểm hơn nhiều.
Thạch Môn phái chắc chắc chắn sẽ không để gã dễ dàng tới được Thương Long Phủ đâu, đuổi giết là chuyện không phải bàn cãi. Vấn đề duy nhất là Tịch Tàn Ngân có thể chống đỡ được sự đuổi giết này bao lâu, bao nhiêu ngày? Hay là ngay cả một đêm cũng chưa chống đỡ nổi, bị giết chết trên đường?
Không ai biết đáp án, ngay cả Đường Kiếp cũng không dám nói trước.
Cũng chính vì nguyên nhân này, không ai biết dưới áp lực này Tịch Tàn Ngân phải chống đỡ bao lâu, bởi vì hết thảy mọi chuyện đểu được quyết định bởi Đường Kiếp. Điều duy nhất Tịch Tàn Ngân làm được, đó là trước khi Đường Kiếp làm xong chuyện hắn muốn làm, bản thân gã vẫn phải sống sót.
Dưới áp lực sống chết, vẻ mặt của thiếu niên lại vẫn bình thản như cũ.
Đối với gã mà nói, những chuyện này có coi là gì?
Trong hầm mỏ đều mạo hiểm lấy quặng, có lần nào không phải bước trên bờ vực của sinh tử chứ? Có thể sống tới bây giờ, vốn chính là kỳ tích rồi.
Không có Đường Kiếp, gã cúng chết ở dưới phi kiếm của đệ tử Thạch Môn phái. Nên so sánh với những năm tháng hắc ám, ít nhất Đường Kiếp cho gã thấy hy vọng. Đối với một thiếu niên vừa thoát khỏi hoàn cảnh cực khổ mà nói, đây là một loại hạnh phúc rồi.
Khu rừng âm u gập ghềnh, Tịch Tàn Ngân tiêu sái bước đi không hề quay đầu lại, cho tới tận khi hoàng hôn buông xuống, mới tìm một gốc cây ngồi nghỉ. Lấy lương khô từ trong bao ra, ăn từng miếng, thuận tay lại lấy một khối thịt tươi lớn, nói với tiểu hổ: - Bảo nhi, lại đây.
Tiểu hổ xem thường gã, ngồi trên mặt đất, không thèm để ý tới gã.
Tịch Tàn Ngân lại gọi: - Cho ngươi đồ ăn ngon này.
Tiểu hổ liếm liếm mũi, cũng vẫn không để ý tới gã, hoàn toàn không thèm để ý tới khối thịt tươi kia.
Thấy nó như vậy, Tịch Tàn Ngân thở dài.
Đường Kiếp tuy rằng giao tiểu hổ cho gã, để tiểu hổ bảo vệ Tịch Tàn Ngân, nhưng thân là yêu hổ, Bảo nhi cũng rất kênh kiệu. Tuy nó chưa Khai Trí, nhưng cũng biết nhìn người cho ăn, ví như Vệ Thiên Xung hay Thị Mộng đều là người tu, muốn chỉ huy nó còn được. Tịch Tàn Ngân lại chỉ là một người phàm, có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ nó chứ? Cho dù nó nghe lời Đường Kiếp bảo vệ tiểu tử này, cũng chỉ là hành động tự phát, không có nghĩa nó sẽ nghe theo sự sắp đặt đó.
Muốn dùng thịt tươi dụ dỗ nó? Cũng quá coi thường hổ rồi.
Mấy ngày nay Tịch Tàn Ngân nghĩ hết biện pháp lấy lòng tiểu hổ, nhưng Bảo nhi đều hờ hững, khiến cho Tịch Tàn Ngẫn cũng không có cách nào cả.
Lúc này bất quá cũng chỉ là thêm một lần thất bại, thấy tiểu hổ không để ý tới mình, Tịch Tàn Ngân đành buông khối thịt xuống.
Đúng lúc này, Bảo nhi chạy về phía trước vài bước, giang hai cánh ra, bay vào trong rừng sâu.
Tịch Tàn Ngân ngạc nhiên: - Bảo nhi, đừng chạy! Đợi ta một chút.
Tịch Tàn Ngân vội vàng, liều mạng đuổi theo, muốn gọi tiểu hổ quay về, nhưng tốc độ của gã sao có thể so với tiểu hổ, chỉ trong nháy mắt, đã không còn thấy tiểu hổ đâu nữa.
Không ngờ tiểu hổ cứ như vậy bay mất, Tịch Tàn Ngân cũng ngẩn người.
Gã đã biết mình không khống chế nổi tiểu hổ, nhưng vẫn cố gắng tạo quan hệ tốt với nó. Mấy ngày nay cũng cực kỳ quan tâm tới nó, để tránh bị mọi người phát hiện ra tiểu hổ, lại không muốn tiểu hổ bị nhốt trong thú bài, nên cố ý chon đường núi gập ghềnh khó đi, cho dù ngươi không nhận tình, thì ta cũng đâu có đắc tội ngươi chứ.
Không ngờ lại như vậy, mới lên đường tiểu hổ đã bỏ mình lại.
Nghĩ tới đây, Tịch Tàn Ngân lập tức đau đầu.
Tiếp nhận nhiệm vụ để kẻ thù đuổi giết không làm cho thiếu niên sợ hãi, nhưng tiểu hổ lại là lý do thực sự khiến Tịch Tàn Ngân thương tâm. Hơn ba ngày ba đêm làm bạn, ăn cơm, tắm rửa, chăm sóc, nói chuyện, tản bộ với nó, tất cả chỉ như một giấc mộng. Mà hiện tại không có tiểu hổ, làm sao gã có thể tiếp tục lên đường? Thạch Môn phái chỉ tùy ý phái một sát thủ đến, cũng có thể làm thịt được gã.
Vẻ mặt gã cô đơn đứng ở trong rừng, đang lúc tuyệt vọng, chợt vang lên tiếng hổ gầm phía xa.
Tinh thần Tịch Tàn Ngân chấn động, nương theo tiếng gió, không giờ thấy tiểu hổ vừa bỏ đi đã bay trở lại.
Nó dạo một vòng quanh khu rừng, dưới móng vuốt còn đang túm chặt một con hươu lớn.
- Bảo… Bảo nhi?
Tịch Tàn Ngân kinh ngạc nhìn tiểu hổ, hóa ra không phải nó vứt bỏ mình, mà là đi kiếm mồi.
Sau đó gã nhìn thấy, tiểu hổ trên không trung giương vuốt lên vẽ thành một hình vòng cung, vứt con hươu vừa bắt được xuống trước mặt mình.
Tiểu hổ lại bay một vòng trên không trung, lúc này mới dừng lại trước người gã, cắn vào người con hươu, bắt đầu ăn thịt nó. Sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn Tịch Tàn Ngân, giống như nói, đây mới gọi là thịt tươi.
Đây là nó đang đáp lại việc mình lúc nãy dùng thịt tươi dụ dỗ nó sao?
Thấy cảnh này, Tịch Tàn Ngân không kìm được bật cười ra tiếng.
Nước mắt trong hốc mắt chảy ra, vui sướng vì tiểu hổ không vứt bỏ mình.
Tuy nhiên nước mắt của gã khiến tiểu hổ trở nên hồ đồ.
Nó không hiểu tại sao mình chỉ đi bắt một con hươu, lại khiến tiểu tử này khóc chứ?
Chẳng lẽ là bị mình ức hiếp sao? Hỏng rồi, nếu để “ba ba” mình biết, nhất định sẽ bị mắng một trận.
Tiểu hổ khẩn trương nhìn Tịch Tàn Ngân đang vui mừng phát khóc, bắt đầu cảm thấy nên làm gì đó để cứu vãn chuyện này một chút.
Vì thế nó đi tới trước mặt Tịch Tàn Ngân, kéo một miếng thịt tươi thả xuống chân gã, lại nhìn nhìn Tịch Tàn Ngân ý bảo, ngươi ăn đi.
Tịch Tàn Ngân thấy hành động này của tiểu hổ, hoàn toàn bị dọa ngốc rồi.
Cứ thế một người một hổ cứ đứng ngẩn ra nhìn nhau.
Tiểu hổ thấy gã ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt còn rưng rưng nước mắt, trong lòng cũng có chút phiền muộn, cảm thấy sao tiểu tử này không lau sạch nước mắt đi chứ? Có phải vẫn chưa hài lòng?
Nó liền lại kéo một miếng thịt khác tới trước mặt Tịch Tàn Ngân.
Tịch Tàn Ngân vẫn ngẩn người ra như cũ, tiểu hổ càng lo lắng, nó quay đầu chạy đi tới chỗ khối thịt Tịch Tàn Ngân lúc nãy đưa cho nó, ăn sạch sẽ, sau lại quay đầu nhìn Tịch Tàn Ngân.
Tịch Tàn Ngân thấy nó như vậy, vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, chỉ hưng phấn hét lên: - Ha, thật tốt quá, Bảo nhi cuối cùng ngươi cũng tiếp nhận ta.
Gã nhả qua, bổ nhào lên người tiểu hổ, ôm chặt lấy cổ Bảo nhi.
Bảo nhi bị hắn ôm hôn tới khó chịu, nhưng thực khó khăn mới dụ được tiểu tử này vui lên, chỉ có thể nhịn xuống, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, nghĩ ngươi mau mau cút ra. Tịch Tàn Ngân thấy nó khẽ kêu lên, lại tưởng nó thích được ôm ấp, nên liên tiếp thơm mấy cái vào mặt nó.
Đêm xuống, Tịch Tàn Ngân sau một ngày vất vả liền ở ngay trên mặt đất ngủ qua đêm.
Gã ngủ rất ngon, trong lúc ngủ mơ thấy tiểu hổ mình chăm sóc, bảo hộ, cuối cùng cũng khiến tiểu hổ tiếp nhận mình, cùng tiểu hổ trở thành bạn bè thân thiết.
So với gã, tiểu hổ lại ngủ không yên.
Ban đêm trời đầy sao, xuyên qua tán cây tạo thành các đốm sáng lấp lánh.
Nương theo ánh sáng mờ ảo, Bảo nhi nhìn Tịch Tàn Ngân đang say giấc nồng cảm giác như đang nhìn một đứa bẻ ngủ say vậy.
Gã không giống với Đường Kiếp, ở cùng với Đường Kiếp đều là Đường Kiếp chiếu cố nó, nhưng khi đi với thiếu niên này, Bảo nhi lại có cảm giác mình đang chăm sóc đối phương. Cảm giác này rất kỳ quái, giống như bản năng của một sinh vật mạnh mẽ đối với kẻ yếu ớt hơn mình.
Loại bản năng này có thể nhìn thấy, có thể trêu tức, có thể giết chóc, cũng có thể là cảm thông, có thể là chiếu cố, thậm chí còn có thể là tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Bởi vì có Đường Kiếp, nên trước đó tiểu hổ hiển nhiên không có những cảm nhận này, nên sau này tất nhiên sẽ hình thành dần.
Một trận gió thổi tới, lật tấm chăn trên người Tịch Tàn Ngân ra.
Tiểu hổ ngẫm nghĩ một chút, liền dùng miệng cắn một đầu chăn, lặng lẽ đắp lên cho gã, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nhắm mắt ngủ, giống như người mẹ đang bảo hộ đứa con trong lòng vậy.
—————————
Đêm càng lúc càng sâu, trời tối đen như mực.
Sau một ngày ồn ào náo động, trên trấn Tụ Bảo không gian trở nên yên tĩnh.
Lúc này trời đã khuya, ngoại trừ người tuần đêm, trên trấn gần như không có ai.
Ở cửa trấn, có một hàng hơn năm mươi người áo đen lặng lẽ xuất hiện.
Người cầm đầu dùng khăn bịt mặt, tay cầm đao thép đứng phía trước, ra hiệu với mấy người phía sau, sau đó chỉ vào trong trấn, tay phải vung lên rồi làm động tác chém xuống, giọng nói khàn khàn vang lên: - Chém cùng giết tận, không để một ai sống sót.
- Vâng. Đám người phía sau đồng thời hô lên, xoay người phóng vào trong trấn.
Những người này đều là những người được huấn luyện, dày dặn kinh nghiệm, biết tiến biết lùi, tổ chức nghiêm mật. Lúc này đồng thời xuất động, đánh về nhiều hướng khác nhau, trường đao dưới bóng đem lóe lên hàn quang, báo hiệu một hồi giết chóc sắp xảy ra.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên bên tai mỗi người.
Tiếng thở dài này không biết do ai phát ra, nhưng đều khiến những người áo đen bị chấn động, cùng nhau dừng bước, nhìn ra xung quanh, nhưng không hề thấy ai cả.
Người cầm đầu đám sát thủ mạnh mẽ xoay người, nhìn vào ngõ nhỏ cách đó không xa: - Kẻ nào lén lút ở đó?
- Người lén lút chính là các ngươi mới đúng chứ? Một giọng nói thản nhiên vang tới.
Ngay sau đó trong hẻm có một bóng người bước ra, ánh sáng lờ mờ khiến mấy người áo đen không nhìn rõ mặt kẻ đó.
Ánh mắt kẻ cầm đầu co lại: - Huynh đệ Thường Sơn hội có vụ làm ăn ở đây, người không liên quan xin hãy mau rời đi.
Đối phương đến rất trùng hợp, người áo đen cũng không muốn gây chuyện lôi thôi, nên nhún nhường nói.
Nam tử trong bóng tối chỉ khẽ thở dài nói: - Thường Sơn hội các nơi này hàng trăm dặm, ở nơi nào giết người cướp của không đến, lại tới vùng đất hoang sơ sơn cước này cướp giật? Các ngươi là người dụng tâm kín đáo, giả mạo Thường Sơn hội? Hơn nữa, Thường Sơn hội là mã tặc, từ khi nào thì có Linh Sư Thoát Phàm chứ?
Người cầm đầu đám áo đen trong lòng chấn động, biết chuyện không tốt, vội lui về sau vài bước nói: - Giết hắn.
Gã cũng coi như là kẻ cẩn thận đấy, để cho thủ hạ ra tay trước.
Một đám người áo đen đồng thời xông lên, bổ đao về phía người nam tử.
Đường Kiếp chỉ than nhẹ một tiếng.
Hắn rút đao, vung lên.
Một ngọn lửa từ mũi đao phóng ra.
Không giống với lúc trước, ngọn lửa không tản mác điên cuồng như biển lửa giống ngày trước, mà co lại, cảm giác bình thường hơn nhiều.
Ngọn lửa giống như đao khí, xẹt qua một đám người áo đen, ngay sau đó chỉ thấy thân thể những người đó khựng lại, tách làm đôi rồi ngã xuống, sau khi rơi xuống mặt đất, cơ thể liền hóa thành tro tàn.
Hơn mười mạng người, cứ như vậy chỉ một kích đã giết chết hết.
Chỉ có kẻ áo đen đứng đầu kia giật mình đứng sững tại chỗ.
Tuy dưới tay gã đều là những kẻ tầm thường, hưng cũng không phải một kích có thể giết hơn mười người đó, trừ phi là sử dụng pháp thuật uy lực lớn, nếu không không thể nào làm được điều này.
Một đao chém ra, khiến họ nhận thấy chênh lệch thực lực giữa hai bên, tên áo đen cầm đầu lập tức biết chuyện không hay.
Đầu tiên gã ngơ ngác nhìn tro tàn đầy đất, sau đó lui về phía sau, lớn tiếng nói: - Tiền bối, tại hạ biết sai rồi, nguyện ý dâng lên toàn bộ, lâp tức rút lui, kính xin tiền bối giơ cao đánh khẽ.
Nói xong liền giơ túi Giới Tử bên người ra.
Đường Kiếp giận dữ nói: - Ta giơ cao đánh khẽ với ngươi, vậy ai giơ cao đánh khẽ với người dân vô tội trấn Tụ Bảo này? Dân chúng trong trấn mắc tội gì? Tại sao các ngươi phải giết sạch bọn họ chứ.
Người áo đen tuyệt vọng rên rỉ: - Tất cả mọi người đều là người tu tiên, tiền đồ xa xôi, tiên lộ không dễ dàng, hai bên giúp đỡ lẫn nhau, tiền bối cần gì phải vì một ít người phàm mà bức bách chúng ta?
Đường Kiếp cười cười: - Tu tiên tu tiên, nói đúng là trước khi tu thành tiên, chúng ta đều vẫn là người đấy.