Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 399: Sảng khoái đánh một trận



- Đường Kiếp ngươi là tên khốn khiếp.
Nhìn thấy Đường Kiếp đánh Mục Nghị bất tỉnh, vị Lã sư tỷ tức giận, kiếm trong tay lóe lên ánh sang, kiếm quang đánh thẳng vào người Đường Kiếp.

Chỉ có điều lần này nàng ta rút ra kinh nghiệm, không để trường kiếm rời tay nữa, quét ngang kiếm, một lưỡi kiếm quang bắn ra.

Nữ tử này tên là Lã Hiểu Du, là một trong những nữ đệ tử tài năng xinh đẹp nhất. Kỳ thực nàng ta từ trước đã thích Mục Nghị, chỉ có điều sau khi thân thể Mục Nghị bị tổn thương vì tu luyện, nàng vẫn một mực im lặng, chờ đợi ngày nào đó Mục Nghị khỏe lại.

Chính bởi vì vây, nên nàng không thể chịu được khi thấy người khác xuống tay với Mục Nghị, cho dù chỉ là đánh ngất thôi nàng ta cũng không chấp nhận được. Lúc này đây, dưới cơn thịnh nộ, nàng dùng chiêu thức mạnh nhất – Bích trì phân thủy kiếm.

Tây Bắc hữu Bích sí
Nhược thủy ngư nan du
Tiêm tiêm Nghiệt thủy hoa
Duy độ hữu tình nhân.

Vùng tây bắc nước Lê, có một hồ nước màu xanh gọi là Bích hồ, nước hồ rất lạnh, cho dù là cá cũng không bơi nổi. Nước trong hồ sinh ra một loại linh dược, gọi là hoa Nghiệt thủy, bởi vì sống trong nước nên khó mà hái được, truyền thuyết nói rằng chỉ có người hữu tình mới có thể có được nó.

Nhưng vào một ngày đẹp trời, có một tiên nữ áo trắng đi ngang qua nơi này, ỷ vào kiếm trong tay, dùng sức mạnh tách nước trong ao ra, rẽ nước tạo thành đường đi, lấy được hoa Nghiệt thủy mang về.

Người đó chính là Hồng Uyển Chân Nhân của Thất Tuyệt Môn, Lã Hiểu Du là đệ tử của bà ấy.

Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, thật giả thế nào không ai biết được, nhưng Bích trì phân thủy nhược kiếm vô cùng linh hoạt, sắc bén vô cùng, tốc độ cực nhanh là thực đấy.

Khoảnh khắc này, Lã Hiểu Dụ dưới cơn thịnh nộ, đã ra tay, kiếm quang bao lấy cơ thể Đường Kiếp, khiến Đường Kiếp không thể tránh thoát được.

Nếu đã không tránh né được, vậy thì không cần phải tránh né.

Khi Vương Tuyệt Diệt hạ quyết tâm đấu với ba vị Thiên Tâm, thì nhiệt huyết trong long Đường Kiếp cũng bị khơi dậy, đều là người Luyện thể, Đường Kiếp không càm long là người đứng sau.

Đúng vậy, hiện tại hắn chỉ là một phân thân, Luyện thể không mạnh, nhưng ở trong đại trận thì bản thể có thể đi ra, đến lúc đó, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.

Chỉ có điều lúc trước, Đường Kiếp dùng không chỉ là thân thể mạnh mẽ, mà còn là đấu pháp.

Người Luyện thể, thân thể cực cứng rắn, dựa vào nó để xông lên.

Khi đối mặt với kiếm quang kinh người của Lã Hiểu Dụ, Đường Kiếp cũng không chút sợ hãi.

- Grào.
Hắn điên cuồng rống lên.

Một cỗ lực lượng lại trào dâng lần nữa, không hiểu sao còn mạnh bạo hơn trước vài phần, sau đó Đường Kiếp vung đao lên.

Đoạn Tràng Đao bổ xuống, một dòng khí mạnh mẽ bay ra, giống như phá núi, chỉ quét ra một đao, đã tách đôi kiếm quang của Phân thủy kiếm.

- Ngươi đừng mơ.
Lã Hiểu Dụ hét lên chói tai, hai luồng kiếm quang bị tách ra chợt ngoặt lại, hóa thành hai lưỡi kiếm tiếp tục công kích Đường Kiếp. Đường Kiếp cũng không tránh né, nghênh đỡ kiếm quang, thiết quyền vung lên, đánh ra một đạo song khí hùng hậu.

Quyền vừa đánh ra, kiếm quang bị hắn ngăn lại, kiếm quang sượt qua người hắn, chỉ còn sót lại chút dư âm, không hề đả thương được hắn.

Ngay cả Lã Hiểu Dụ cũng khiếp sợ thể chất hùng mạnh của Đường Kiếp.

Ngay sau đó, Đường Kiếp vung đao lên lần nữa. Thân thể Lã Hiểu Dụ nhẹ nhàng lóe lên, bay xẹt qua.

Đường Kiếp dùng cương, Lã Hiểu Dụ dùng nhu, hai người kẻ tiến người lui, chỉ trong chốc lát đã đánh loạn một chỗ.

Ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi thán phục Lã Hiểu Dụ, thực lực nàng ta khá dũng mãnh, cho dù dùng cứng đối cứng, nàng ta cũng rất thành thạo.

Hai bên giằng co không ai chịu ai, bốn gã đệ tử Thất Tuyệt Môn thấy vậy đều mừng rỡ, đang muốn tiến lên trợ giúp, Lã Hiểu Dụ đã quát lên:
- Cút ngay cho ra, tự ta sẽ thu thập hắn.

Sau đó nàng ta lại phát ra kiếm quang, như dải lụa chém về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp gầm lên rồi liên tiếp đánh ra ba quyền, ngăn được kiếm quang một lần nữa, dư quang còn lại đánh lên người Đường Kiếp. Đường Kiếp đột nhiên biến sắc, thân thể bị đánh bay về phía sau, toàn thân máu chảy đầm đìa.

Không ngờ chiêu tấn công lần này lại có thể đột phá được phòng thủ của Đường Kiếp, khiến hắn bị thương tổn, chỉ một cú đánh, toàn thân Đường Kiếp không còn chỗ nào lành lặn cả.

Uy lực của chiêu thức này khiến Đường Kiếp có chút khiếp sợ.

Lã Hiểu Dụ hừ một tiếng:
- Chỉ dựa vào ngươi mà đòi sánh với sư huynh ta sao? Đừng nói thân thể ngươi không mạnh bằng huynh ấy, cho dù ngươi có thì cũng không thể phát huy hết được như huynh ấy. Mà cho dù là đại sư huynh ở đây, thì cũng sẽ bị thương dưới Phân Thủy kiếm của ta.

Nếu như nói sóng khí của Đường Kiếp cuồn cuộn như thác nước, thì Bích trì phân thủy kiếm chính là kiếm pháp chém nước sắc bén nhất, không một kẻ Luyện thể nào có thể kháng trụ được, ngay cả Vương Tuyệt Diệt cũng không.

Đường Kiếp là không hiểu rõ đặc tính của Bích trì phân thủy kiếm, nên thời khắc này lập tức bị tổn thương nặng.

- Hóa ra là như vậy.
Đường Kiếp chống đao xuống đất, kiếm quang kia vượt xa tưởng tượng của hắn, khiến hắn suýt chút nữa không đứng dậy nổi.

Một kích bị thương nặng, từ khi Đường Kiếp xuất đạo đến nay, chưa bao giờ gặp phái trường hợp như vậy, không ngờ được bản thân lại bị một nữ đệ tử Thất Tuyệt Môn đè đầu cưỡi cổ.

Hắn cũng không phải lo lắng cho tính mạng bản thân, vì thực sự trước đó hắn chưa từng xuống nặng tay dồn đệ tử Thất Tuyệt Môn vào chỗ chết. Hai phái xảy ra tranh chấp, không thể dễ dàng giết người, với lại cũng chưa có đệ tử Thất Tuyệt Môn nào bị Đường Kiếp giết chết, nên Lã Hiểu Dụ cũng không tiếp tục đuổi giết nữa.

Đường Kiếp nhìn Lã Hiểu Dụ từ tốn nói:
- Ngươi nói ngay cả đại sư huynh của các ngươi cũng không chịu nổi kiếm này, vậy chẳng phải ý là đại sư huynh không phải đối thủ của ngươi?

- Sao có thể như vậy chứ?
Lã Hiểu Dụ bĩu môi:
- Từ khi ta xuất đạo tới nay, cùng đại sư huynh giao thủ ba trăm hai mươi mốt lượt, chưa lần nào thắng cả.

- Nhưng kiếm này của ngươi…

- Kiếm này của ta cũng chưa bao giờ thất bại cả.
Lã Hiểu Dụ ngạo nghễ trả lời:
- Đáng tiếc, ta mặc dù có thể làm huynh ấy bị thương, nhưng lại không thể thắng được huynh ấy. Đại sư huynh mạnh mẽ vô cùng, ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Đám người các ngươi, Luyện thể mấy năm, dựa vào cơ thể mình đồng da sắt, liền cho là mình có thể hoành hành được sao? Lại không hề biết rằng Luyện thể quan trọng nhất là ý chí, phải kiên trì chịu khổ. Đối với đại sư huynh mà nói, bị thương là chuyện như cơm bữa, mỗi khi đau đớn, chính là lúc huynh ấy phát huy thực lực. Ngươi xem…

Tay nàng ta chỉ về phía sơn cốc.

Vương Tuyệt Diệt mất đi bảy pháp bảo thủ hộ, nhưng vẫn đang quyết đấu với ba vị Chân Nhân, dựa vào chút linh khí còn sót lại, ba vị Chân Nhân dùng đủ các loại pháp thuật, đánh gã không còn hình người nữa rồi.

Nói thật, dù cho ba vị Chân Nhân chỉ còn sót lại chút linh khí, nhưng nếu đối phó với một Thoát Phàm Cảnh cũng có thể giết chết gã từ lâu. Nhưng Vương Tuyệt Diệt lại không chết, mà còn điên cuồng cười to trong cơn mưa pháp thuật, ý chí chiến đấu của gã càng tăng cao. Dưới công kích điên cuồng như bão tố, ngược lại gã bức ba vị Chân Nhân liên tiếp lui về phía sau, mặt ai cũng trở nên tái nhợt.

Nhìn thấy cảnh này, không giết được Vương Tuyệt Diệt, thì người chết chính là bọn họ, thậm chí Lương Hưng Bang đã mở miệng cầu xin tha mạng.

Dũng mãnh và gan dạ như vậy, khiến Đường Kiếp cũng phải kính nể.

- Hiểu chưa?
Lã Hiểu Dụ kiêu ngạo nói:
- Bích trì phân thủy kiếm của ta, đích thực có thể làm đại sư huynh bị thương, nhưng thưởng tổn lại chỉ khiến huynh ấy càng thêm hưng phấn mà thôi. Còn các ngươi, loại người Luyện thể như bọn ngươi, chỉ biết ỷ vào Luyện thể để phòng ngự, nhưng một khi hộ thể bị phá, thì chỉ cần một kích cũng đã đủ để đánh bại.

Lời nàng ta khiến sắc mặt Đường Kiếp hơi đổi:
- Có thể thỉnh giáo một chút, đại sư huynh các ngươi Luyện thể thế nào vậy?

- Tất nhiên là liều mạng đọ sức rồi, có thể lên trên trời cũng có thể xuống địa ngục, núi băng biển lửa, băng trên đỉnh mùa đông, không nơi nào huynh ấy sợ cả. Khổ cực mà đại sư huynh đã từng chịu đựng, vượt xa mọi tưởng tượng của ngươi.
Một gã đệ tử Thất Tuyệt Môn tiếp lời.

- Hóa ra là như vậy.
Đường Kiếp hiểu ra.

Vương Tuyệt Diệt luyện Ngự Thần Ma Châu như thế nào, hắn cũng không rõ, nhưng Ly Kinh Luyện thể của hắn luyện thế nào, thì hắn lại rất rõ ràng.

Một ít thảo dược, một thùng nước tắm, vậy là xong việc.

Dùng phương thức như vậy nâng cao thân thể, mạnh thì đúng là mạnh thật, nhưng nếu nói tới khả năng chịu đựng thống khổ, càng đánh càng hăng là điều không thể.

Nhưng đây là cách làm của Binh Chủ?

Không giống.

Binh Chủ dựa vào sức mạnh xưng hùng, là nhân vật lưu danh vạn năm, công pháp của ông ta làm gì có chuyện chỉ tắm một cái mà thành được chứ?

Nghĩ vậy, trong lòng Đường Kiếp đột nhiên chấn động.

Hắn đã hiểu ra một chút, trong chuyện này, chính mình đã phạm sai lầm rồi.

Ly Kinh Luyện thể mang đến sức mạnh hùng hồn, nhưng ý chí chiến đấu và bạo phát, sự kiên cường và lực lượng thì vẫn phải tự thân khổ luyện.

Binh Chủ không đưa ra phương pháp khổ luyện, nên hắn đã không làm, cũng nghĩ là không cần.

Nhưng sự thật đã sớm chứng minh, rằng hắn sai lầm rồi.

Từ lúc đối đầu với Cố Trường Thanh hắn đã phát hiện ra, sau khi Ly Kinh cường hóa khí lực, thì sức mạnh của hắn cũng nâng cao lên, nhưng loại nâng cao này khá mỏng manh, nhưng hắn vốn không để ý.

Bây giờ nghĩ lại, sức mạnh tăng lên một chút, nhưng ý chí lại tăng lên không nhỏ.

Chung quy vẫn là do mình không để ý.

Từ trước tới nay đều dùng đầu óc để giải quyết kẻ thù, cho nên nhiều thời điểm hắn quên là, sức mạnh trong tay càng lớn, thì càng hữu hiệu.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiền cười rộ lên:
- Đúng vậy. Ta lẽ ra phải nghĩ ra từ lâu, cuối cùng cũng là ta sơ sót, đa tạ Lã cô nương đã nhắc nhở.

- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn sức để đánh một trận nữa?
Lã Hiểu Dụ hừ lạnh nói.

- Vì sao không thử một chút?
Đường Kiếp cười nói.

Hắn lấy một vật từ trong túi Giới Tử ra.

Bùa truyền tin.

Nhìn thấy vật ấy, cả đám người Lã Hiểu Dụ đồng thời biến sắc.

Bọn họ cũng biết rằng Đường Kiếp không có khả năng một mình đối đầu với họ, chỉ sợ có thêm trợ thủ, nhưng khi khoảnh khắc này chính thức đến, họ thực sự cảm thấy kinh hãi.

Không ngờ Đường Kiếp thuận tay vứt đi, vứt truyền tin phù.

Điều này khiến cho đám người Lã Hiểu Dụ ngạc nhiên.

Đường Kiếp liền nói: Ta trước kia, chính là lắm mưu nhiều kế, chuẩn bị các phương án khác nhau. Chuyện gì cũng đều có tính toán cả, nên dũng khí cũng dần biến mất. Chính vì nguyên nhân này, nên từ lâu ta đã nhận ra, ta cũng không phải là một người thích hợp Luyện thể, chỉ là ta có được loại công pháp này mà thôi. Nhưng hôm nay, ta muốn đổi phương thức… Tìm đường sống trong cõi chết, đây chính là con đường Luyện thể. Nếu như vậy, nên ta sẽ từ bỏ tất cả đường lui của mình, thử đánh một trận xem sao.

Hắn nhìn Lã Hiều Dụ, hét to:
- Đánh một trận sảng khoái.

Tiếng thét này chấn động tâm trí Lã Hiểu Dụ, khiến cho nàng choáng váng. Đường Kiếp vứt bỏ bùa truyền tin, nói muốn đánh một trận sảng khoái, nàng như thấy được bóng dáng của Vương Tuyệt Diệt.

- Grào.
Đường Kiếp lại rống to một tiếng.

Cỗ lực lượng khổng lồ lại xuất hiện lần nữa.

Vẫn là cỗ khí quấn quanh thân thể hắn, vẫn là lực lượng quen thuộc kia, chỉ có điều khí thế của người sử dụng hoàn toàn bất đồng. Sự khác biệt này rất nhỏ, chỉ có người quen thuộc mới có thể cảm nhận được.

Lã Hiểu Dụ thấy ánh mắt của Đường Kiếp, kiên định, tự tin, dứt khoát.

Mang theo khí thế mà lúc trước hắn không hề có.

Trước kia hắn không có khí thế như thế này, trước kia dù cho Đường Kiếp có bạo phát thế nào đi nữa, khí thế như nước, nhưng đều là ở sức mạnh của hắn, chứ không phải từ niềm tin, nhưng thời khắc này, nàng ta đã nhìn thấy rồi.

- Đại sư huynh…
Lã Hiểu Dụ buột miệng thốt lên.

- Đến đây đi.
Đường Kiếp quát to một tiếng.

Hắn vứt Đoạn Tràng Đao đi, đánh một quyền về phía Lã Hiểu Dụ.

Lã Hiểu Dụ thu kiếm lại nghênh đỡ cú đấm của Đường Kiếp, vẫn là kiếm quang lúc trước, nhưng lại không thể cản nổi công kích của Đường Kiếp. Kiếm quang bị đánh ngược trở lại, chấn động đánh bay Lã Hiểu Dụ không nói, thậm chí còn tạo ra sóng khí ngút trời.

Đường Kiếp có thể cảm giác được sức lực của cơ thể đều theo một quyền này thoát ra, nhưng ngay sau đó sức lực lại nhanh chóng sinh ra, trưởng thành, rồi lan tràn khắp toàn thân hắn. Hắn biết rằng, đó chính là cỗ lực lượng ản nấp trong cơ thể hắn nhiều năm, nhưng chưa từng bị kích phát, thời khắc này cuối cùng hắn cũng kích phát được nó.

Hắn lại đánh tiếp ra một quyền, không chút do dự dốc toàn bộ sức lực, cũng kích phát tiềm lực của cơ thể tới tận cùng.

- A.
Lã Hiểu Dụ thu hồi kiếm, đồng thời gào lên:
- Các ngươi còn không qua giúp đỡ.

Cuối cùng nàng ta cũng phải gọi trợ thủ.

Bốn gã đệ tử Thất Tuyệt môn cùng tiến lên, nhưng mà Đường Kiếp cũng không thèm quan tâm tới họ, bởi vì lúc này đối thủ của hắn không phải họ, mà là chính bản thân mình.

Tận lực áp bức lại chính mình, dốc tất cả sức lực đánh ra.

Trái một quyền, phải một quyền, dùng toàn lực công kích.

Sức lực cuồn cuộn, khí thế dâng trào, kích phát ra như nước lũ.

Cảm giác này vô cùng sảng khoái, khiến Đường Kiếp ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao Vương Tuyệt Diệt thích dùng võ khi chiến đấu.

Bởi vì chỉ có nắm đấm.

Chỉ có nắm đấm của mình mới có thể biểu đạt được hết sức mạnh, mới có thể đạt được cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ, đầy khoan khoái này.

- Grào.
Đường Kiếp lại gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm lần thứ ba như tiếng hổ gầm trong núi vọng ra, chấn động toàn bộ thung lũng.

Ngay cả Vương Tuyệt Diệt cũng có chút kinh ngạc.

Gã nhìn lên trên trời, hướng về phía đồng đội đang khổ chiến với Đường Kiếp, ánh mắt lộ ra một niềm vui bất ngời:
- Không ngờ đụng phải đồng loại rồi. Đường Kiếp, ngươi thực không tồi… thực sự được lắm. Ha ha, ha ha, ha ha!

Sau cùng cười to ba tiếng ha ha, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.

Nguyên bản gã vốn bực bội vì chuyện đính hôn giữa Đường Kiếp và tiểu cung chủ, nên vẫn muốn tìm cơ hội giết Đường Kiếp.

Hiện tại lại phát hiện khí chất của Đường Kiếp có biến hóa, đã tìm được đối thủ, thậm chí ý nghĩ muốn giết Đường Kiếp cũng giảm đi mấy phần. Gã chỉ cảm thấy hiện tại Đường Kiếp vẫn còn yếu một chút, có nên đợi một thời gian không? Hay là trực tiếp giúp hắn mạnh mẽ lên, sau đó mới giết hắn?

Tuy nhiên ý nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu rồi lập tức bị dập tắt, Vương Tuyệt Diệt mặc dù điên cuồng dũng mãnh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc kẻ đần.

Hiện tại chỉ trợn mắt nhìn Đường Kiếp, sau cũng không để ý tới hắn nữa.

Khi gã đang chìm trong suy nghĩ, mà ba vị Thiên Tâm Chân Nhân lại sỡ hãi, không ai dám tiến lên.

Rừng rậm trước mắt, chiến đấu cũng tới lúc phân thắng bại.

Khi Đường Kiếp thực sự dùng bộc phát toàn bộ sức lực, mấy người Lã Hiểu Dụ cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.

Nàng mở to mắt hoảng sợ kêu lên:
- Đường Kiếp, ngươi không phải đại sư huynh, ngươi nếu không tập luyện từ đầu, như vậy là áp bức thân thể, sẽ khiến ngươi chết đấy.

Tập luyện vốn phải tiến hàng theo trình tự, mặc dù là Vương Tuyệt Diệt cũng không dám liều mạng từ đầu.

Đường Kiếp bùng nổ tới trạng thái như vậy, đúng là cách làm cực đoan. Thứ mà hắn gọi là sảng khoái chính là như vậy, dùng phản ứng tự bảo vệ của thân thể, giống như người bị đóng băng, trước khi chết cảm nhận được hơi nóng vậy.

Nếu Đường Kiếp cứ tiếp tục tùy tiện như vậy, cuối cùng cũng sẽ làm chính bản thân hắn mệt mỏi mà chết.

Nhưng Đường Kiếp cũng không quan tâm.

Hắn cười to:
- Thì sao chứ? Ngươi nói không sai, người Luyện thể vốn khinh suất, có thể chịu đựng được đau đớn, nhưng không phải là duy nhất. Mức độ đau đớn không giống nhau, thì càng phải không sợ cái chết. Dám đối mặt với cái chết, mới có thể chiếm thế thượng phong. Hôm nay ta quyết định làm thằng ngốc, làm kẻ điên một lần, vậy thì phải điên cuồng tới cùng, ngốc tới cùng, cũng phải bức được kết quả thì mới cam lòng. Đời người trăm năm cùng lắm là chết, nhưng chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, tỏ rõ chí khí.

Mấy lời này của hắn vừa giả dối vừa kiêu ngạo, nhưng nghe lại hiên ngang lẫm liệt.

Sở dĩ nói hắn giả dối, bởi vì thân thể hiện tại của Đường Kiếp là phân thân, nếu chết thì chỉ là phân thân bị chết, chứ bản thể chẳng bị hao tổn gì cả. Chính bởi vì vậy, nên Đường Kiếp mới dám liều mạng như vậy.

Tuy nhiên không phải là không phải trả giá, nếu phân thân bị hủy diệt, thì Đường Kiếp vẫn phải chịu tổn thương rất lớn. Dù sao không có thân thể này, thì ké hoạch tiếp theo của Đường Kiếp sẽ thất bại hoàn toàn, bản thể cũng rất có thể bị nhốt cô độc trong núi hoang.

Bị chôn vùi ngàn năm, uy hiếp của Chân Nhân, là mối đe dọa lớn đối với Đường Kiếp.

Chính vì nguyên nhân này, hắn mới có thể tự thân phát ra cỗ lực lượng dũng mãnh như vậy.

Tuy nhiên, bởi vì hắn nói dối, nên trong lòng cũng có nút kết, do vậy dũng khí sẽ trở thành chỗ thiếu hụt lớn nhất của bản thể, nếu có người nhận ra, thì khí thế sẽ mất hết, tiếng xấu đi ngàn dặm.

Vấn đề là những người khác không biết.

Lã Hiểu Dụ nghe được mấy lời này, linh hồn nhỏ bé của nàng như bị kinh hãi mà bay mất.

Đường Kiếp ở trước mặt như mãnh hổ xuống núi, điên cuồng công kích, ép mọi người không thể tấn công được.

Ngay cả Lã Hiểu Dụ , dưới sự điên cuồng của Đường Kiếp cũng không chịu nổi.

- Đại sư huynh… đại sư huynh…
Nàng ta thì thào gọi nhỏ, dường như nhìn thấy Vương Tuyệt Diệt xuất hiện trước mắt mình.

- Đi.
Đường Kiếp lại gầm lên tiếng hổ gầm, sau đó lao ra đánh một quyền cực mạnh, dường như sức lực của hắn dùng thế nào cũng vĩnh viễn không dùng hết vậy.

Khoảnh khắc này, không có pháp bảo, không có pháp thuật, chỉ có thân thể và sức mạnh là vũ khí duy nhất, vũ khí vĩnh hằng.

Ầm!

Lã Hiểu Dụ bị đánh bay ra ngoài.

Lần này nàng nằm sấp, trực tiếp ngã xuống dưới đất.

Nàng kinh ngạc nhìn lên trời, không tin được là mình lại thất bại.

Bốn gã đệ tử Thất Tuyệt Môn nhìn nhau, pháp bảo trong tay đều đồng thời rơi xuống.

Khổ chiến đến giờ, linh khí của bọn họ kỳ thực đều đã tiêu hao hết, nhất là khi Đường Kiếp dùng thân thể mạnh mẽ, cứng rắn ép bức họ, khiến họ không thể chống đỡ, chỉ có điều Lã Hiểu Dụ chưa bại, bọn họ cũng không dám thối lui.

Hiện tại, sư tỷ vừa bại, cuối cùng bọn họ cuối cùng cũng có lý do nhận thua.

Ngay sau đó, từng dây mây luồn tới, kéo Lã Hiểu Dụ và bốn gã đệ tử Thất Tuyệt Môn đi.

Một đóa hoa nhỏ mọc từ dưới đất lên, nở rộ, trên đóa hoa hiện ra một khuôn mặt, là Y Y. Nàng nhẹ giọng cười, biến thành hình người, bổ nhào lên trên người Đường Kiếp, kêu lên:
- Ca ca, huynh thắng.

Sau khi nàng bổ nhào về phía trước, thân thể Đường Kiếp hơi lung lay, sau đó vô lực người mềm nhũn.

- Ca ca.
Y Y hoảng sợ hét lên.

Đường Kiếp cười cười:
- Không sao, chỉ là ta quá mệt mỏi… chuyện kế tiếp… giao cho mọi người, cứ theo kế hoạch mà tiến hàng… ta cần ngủ một giấc.

Nói xong hắn liền nhắm mắt lại.

Khi nhắm mặt lại, chính Đường Kiếp cũng không biết, bản thân mình còn có thể tỉnh lại hay không, nhưng hiện tại hắn cam tâm tình nguyện.

Hạ được cường địch, đủ để trưởng thành.

Ở một nơi khác, trong đại trận.

Bản thể Đường Kiếp vốn luôn ngủ say, chợt mở mắt ra.

Hắn đứng lên, nhìn thân thể màu đồng của mình, nhìn từng bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, cảm nhận được sức lực trong cơ thể trào dâng như nước lũ.

Thân thể kim cương.

Đột nhiên, hắn bước lớn ra ngoài, đứng ở nơi cao nhất trong trận, thét to:
- Hà Xung, có dám đánh với ta một trận không?

- Có dám đánh với ta một trận không?

- Có dám đánh với ta một trận không?

- Có dám đánh với ta một trận không?

Tiếng hét của hắn quanh quẩn, vang vọng mãi không ngừng, truyền đi giữa đất trời.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com