Khi núi nhỏ hạ xuống, Mai Họa Bình liên tiếp vẽ ra mấy đường như rồng giao nhau, trói buộc khu vực trước mặt, còn mình thì giữ Mạnh Cuồng Kiếm định thối lui. Y không mong giao long thừng có thể vây khốn Đường Kiếp, nhưng kéo dài thêm một chút cũng tốt.
Nhưng y không nghĩ tới, Đường Kiếp căn bản không hề giãy dụa.
Đường Kiếp mở hai mắt, ngửa đầu nhìn lên không trung, nhìn ngọn núi như từ trên trời giáng xuống, trong mắt thiêu đốt hừng hực chiến ý.
Đường Kiếp cho tới bây giờ cũng không phải người vì chiến đấu có thể bỏ qua hết thảy không quan tâm, nhưng giờ hắn đã hiểu, nếu muốn trở thành cường giả chân chính như Binh Chủ thì có đôi khi suy tính ít đi, đơn giản đi sẽ tốt hơn!
Nếu núi đã áp xuống, vậy chống lấy nó!
Đây là suy nghĩ của người bình thường!
Ý niệm điên cuồng trong đầu Đường Kiếp sinh ra ý chí chiến đấu không thể ức chế tràn ngập toàn thân hắn.
Đây không phải lần đầu tiên hắn nổi điên, trước đây đã cùng Thất Tuyệt Môn và Hỏa điểu, Đường Kiếp đều đã phát điên qua, mạo hiểm qua, khi mạo hiểm đã thành thói quen, nổi điên đã thành thái độ bình thường, ngươi sẽ phát hiện phương diện này cũng có một loại lạc thú.
Giờ này khắc này Đường Kiếp núi cao giáng xuống, liền đắm chìm trong lạc thú.
Ý chí chiến đấu hừng hực thiêu đốt, tất cả lý trí và sự khống chế đều bị thu hồi trong phân thân, bản thể chỉ có suy nghĩ đơn giản như dã thú thời nguyên thủy kích động mà táo bạo.
Quăng chiến chùy ra, hai đấm nắm chặt, song chưởng dùng sức chấn động.
- NGAO! Hắn ngửa mặt lên trời gầm hét.
Tiếng rít gào khác với trước kia, lúc đó Đường Kiếp còn có lý trí, gào thét chỉ để trợ uy.
Nhưng lúc này đây tiếng hét lại tràn đầy thú tính nguyên thủy và thái độ dũng mãnh không sợ hãi gì cả.
Vì thế song chưởng mở rộng nghênh hướng không trung, nghênh hướng núi cao giáng xuống.
Oanh!
Đất bằng bộc phát khí triều kinh người, giống như một mặt trời bùng nổ, cuốn theo năng lượng khổng lồ tản ra bốn phía.
Mà ngay cả Mai Họa Bình, phân thân Đường Kiếp, Mạnh Cuồng Kiếm, Y Y đám người Thạch Tịnh Trai đã thối lui đều bị khí này chấn động bay xa, qua một hồi lâu, khói bụi tán đi, mọi người mới thấy dưới núi nhỏ, Đường Kiếp như một con khỉ đột khổng lồ làm từ kim cương, cứng rắn dùng hai cánh tay mình chống đỡ tòa núi.
Thân thể hắn đã từ bốn mét cao lên mấy chục thước, trở thành một người khổng lồ chân chính, cơ bắp toàn thân phồng lên, ngọn núi kia thực tế là đè lên vai hắn, lại bị Đường Kiếp liều mạng dùng tay chặn lấy.
Chỉ có điều núi nhỏ khá nặng, lấy lực lượng của Đường Kiếp cũng không thể chống đỡ, nửa người bị đè sâu vào đất, bốn phía là những hố lớn siêu cấp do khí triều lay động mà thành.
Cảnh tượng này làm Mai Họa Bình kinh hãi, khàn giọng kêu lên: - Ngươi chịu không được đâu!
Bản thể Đường Kiếp cười ha hả một tiếng: - Vậy thử một chút xem sao!
Hai mắt tóe ra lửa, trên người lại có huyết quang bùng lên.
Huyết Luyện Thần Thuật!
Lúc này không phải Đường Kiếp có ý thức phát động, mà là thân thể dưới sự hưng phấn tột độ tự bộc phát hành vi.
- Mở cho ta!
Theo tiếng thét này, toàn thân của hắn phát ra bão tố huyết sắc trước nay chưa từng có, sức lực hùng hồn nâng ngọn núi kia lên.
Trên núi phát ra linh quang, theo cử động nâng lên của Đường Kiếp nhanh tan biến trong gió.
- Không! Mai Họa Bình lớn tiếng hô lên.
Y bay trên trời, hai tay vẽ Linh tuyến hướng tới ngọn núi, bất kể như thế nào không thể để cho bản thể Đường Kiếp thoát khốn, trên mặt Mai Họa Bình đã vặn vẹo ác khí, y lớn tiếng gào thét: - Trấn cho ta!
Linh quang hóa thành xiềng xích từ trên trời giáng xuống, khiến Linh sơn trói trên thân thể Đường Kiếp mạnh mẽ trầm xuống.
- Ta xem ngươi đi ra thế nào! Mai Họa Bình hung dữ cười to.
Đúng lúc này, lòng y nổi báo động, còn chưa quay đầu lại đã mãnh liệt đánh ra một màn hào quang.
Khanh!
Tiếng xích trong trẻo vang vang, mười hai bán nguyệt đao luân phiên từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào hào quang kia, chém ra một dòng ráng mây thải quang.
Sau khi tìm hiểu Tử Ngọc Tâm Pháp thêm nửa năm tu luyện, Đường Kiếp rốt cục có thể một lần đánh ra mười hai Vân Tùng Thiên Đao.
Trước đòn tấn công này, màn hộ thể của Mai Họa Bình vỡ vụn, hai thanh bán nguyệt đao luân phiên xông tới cổ Mai Họa Bình. Ở thời khắc nguy cấp này, Mai Họa Bình đột nhiên biến đổi hai tay bắt lấy hai thanh đao.
Đao chém vào trong lòng bàn tay y, cắt ra hai đường máu nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây. Hai tay y dùng sức, phanh, cuối cùng hai mảnh đao đã bị bóp nát, hóa thành linh quang tiêu tán.
Mai Họa Bình căm tức quay lại nhìn phân thân Đường Kiếp: - Tiểu bối!
Tên khốn khiếp này không ngờ làm thương chính mình!
Tuy chỉ là tiểu bối mới vừa vào cửu chuyển, cách biệt với mình một trời một vực, không ngờ lại dùng một pháp thuật không hiểu ra sao đả thương mình! Cứ lấy lý do thời gian gấp rút tạo tạm một màn hào quang hộ thể, nhưng bị một tiểu bối cửu chuyển phá vỡ vẫn khiến y cảm thấy sỉ nhục.
Tuy nhiên mấu chốt là lần bị ngăn lại này khiến y chịu bản thể ảnh hưởng, Đường Kiếp mãnh liệt ngẩng đầu ngửa mặt lên trời rống giận, cơ thể bành trướng, song chưởng trực tiếp tấn công vào thân núi trực tiếp bùng nổ từ bên trong.
Ngay sau đó chợt nghe ầm ầm vang dội, cả núi nhỏ đã bị nổ thành mảnh vỡ biến mất.
Đường Kiếp nhảy khỏi hố sâu, chiến chùy lần nữa quăng tới Mai Họa Bình. Mai Họa Bình vỗ hai tay, thân như tơ liễu theo gió tránh thoát, đồng thời song chưởng phách tới, không gian quanh người lập tức bùng nổ sóng khí khiến thân hình của Đường Kiếp lập tức bị ngăn trở.
Thủ đoạn của Mai Họa Bình cũng thật phong phú, dùng cái này không thấy hiệu quả liền đảo qua cái khác, ngay cả Đường Kiếp cũng không thể không thầm than một tiếng, xuất thân từ lục đại phái vẫn có chỗ khác biệt, chỉ khi đối mặt nhân vật như vậy mới chân chính cảm nhận được áp lực.
Bản thể Đường Kiếp sở dĩ có thể đánh Mai Họa Bình thành như vậy chủ yếu nhờ cơ thể kim cương không thua Thiên Tâm, bởi vậy hai người như cấp bậc tương đương tác chiến. Vì vậy, dù bản thể khí thế to lớn, từng bước ép sát, nhưng muốn bắt Mai Họa Bình cũng không dễ dàng. Thậm chí còn dựa vào bảo vật Thất Tuyệt Môn, Mai Họa Bình vốn có thể mạnh hơn Đường Kiếp, chỉ có điều y không may gặp phải nhất hồn song thể nên Dao Nữ Nhập Mộng Đồ mới không có hiệu quả.
- Không sai biệt lắm, Y Y, để Thạch Tịnh Trai lên.
Y Y chỉ tay: - Đánh hắn!
Thạch Tịnh Trai hét lớn một tiếng, hai tay điên cuồng huy động, một con Thổ Long từ dưới nền đất trào ra, gào thét cuốn lấy Mai Họa Bình.
Mai Họa Bình hừ một tiếng: - Muốn chết!
Tay trái nhấn vào Thổ Long, Thổ Long đang khí thế lao tới lập tức dừng, tiếp theo tùy tay vẽ một cái, Thổ Long kia lại chuyển hướng tới Thạch Tịnh Trai. Lần này dùng pháp thuật nghịch chuyển quả nhiên ảo diệu, chỉ có điều Mai Họa Bình cũng không kìm nổi hừ một tiếng, mũi chảy máu tươi, hiển nhiên là cưỡng ép nghịch chuyển mang tới cho y gánh nặng lớn.
Mắt thấy Thổ Long vồ đến, Y Y chấn động: - Mau tránh!
Không ngờ Thạch Tịnh Trai lại ngừng lại, nhìn Thổ Long hì hì cười nói: - Thú vị!
Khi gã bị điên đã chịu Đường Kiếp khống chế, tuy rằng còn có thể đánh, nhưng cũng bởi vậy mất đi năng lực phán đoán và ứng biến, thấy thạch long vồ đến cũng không biết trốn. Mắt thấy Thổ Long ầm ầm đụng tới, Thạch Tịnh Trai đã bị đụng bay lên, người ở trên không trung, gã còn kêu "Thú vị, thú vị!"
Đồng thời trên bầu trời lại là mười hai Vân Tùng Thiên Đao giáng xuống, tiếp theo là biển mây hoa triều, Khởi La Thiên Chức của Y Y cuốn tới Mai Họa Bình, ba người hợp lực, ngay cả Mai Họa Bình cũng dần chống đỡ không nổi.
Không trung đầy ánh sáng pháp thuật xen lẫn với sự kinh khủng của bản thể Đường Kiếp, khiến người ta kỳ quái là từ đầu đến cuối, phân thân Đường Kiếp chỉ sử dụng Vân Tùng Thiên Đao, mặt khác không có.
Dù vậy, Mai Họa Bình vẫn dần dần không chịu nổi, y vừa đánh vừa lui, rốt cục kềm nén không được kêu to lên: - Ngươi còn chờ cái gì?
Nói lời này, ánh mắt Đường Kiếp co rút lại, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, hắn cúi đầu phóng nhanh tới trước.
Huyết quang hiện!
Vồ!
Lồng ngực của Đường Kiếp đã bị đánh ra thành một cái động, hắn gào to một tiếng ngã bay ra ngoài, cũng không biết bay bao xa mới rơi xuống đất, nửa quỳ trên mặt đất băng bó ngực hét: - Mạnh Cuồng Kiếm!
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tay đánh lén rõ ràng là người bị bản thể đánh trọng thương ban đầu Mạnh Cuồng Kiếm.
Chỉ có điều giờ khắc này, y đâu có dáng vẻ bị thương nặng mà lên tiếng cười hô hố nói: - Thực sự nghĩ ta dễ dàng xong đời như vậy sao?
Đường Kiếp căm tức Mạnh Cuồng Kiếm: - Ta nhớ mình đã đánh ngươi!
Mạnh Cuồng Kiếm cười ha ha: - Đúng vậy, ngươi thực đã làm ta bị thương, nhưng đó là ta cố ý đấy. Ta nếu không bị thương thật thì sao có thể có thể dấu diếm ánh mắt ngươi? Tuy nhiên ngươi quên Thất Tuyệt Môn am hiểu nhất là cái gì.
Đường Kiếp sắc mặt buồn bã: - Đúng rồi, Thất Tuyệt Môn sở trường về tứ nghệ, đan dược phù trận thứ nào không thông, mà các ngươi đến lần này hẳn đã có chuẩn bị, cho dù bị thương cũng có thể nhanh chóng chữa khỏi, ta lại quên mất điều đó.
Mạnh Cuồng Kiếm cười ha ha: - Mọi người nói Đường Kiếp quỷ mị như hồ ly, ta thấy cũng thường thôi, thực chiến chỉ biết giơ đầu ra đỡ, mọi người nói ta là Mạnh Cuồng Kiếm, lại không biết Cuồng chỉ là biểu tượng, thứ ta thích nhất vẫn là thả ám kiếm!
Nói xong đại kiếm quét ngang tới Y Y và Thạch Tịnh Trai, kiếm thế uy mãnh, so với trước càng mạnh hơn nhiều, quả nhiên lúc trước vẫn luôn ở giấu tài.
Đồng thời Mai Họa Bình cũng lấy ra một vật, là một vòng vàng ném vào không trung, bao bọc bản thể Đường Kiếp, khiến mỗi bước hắn đi đều gian nan vô cùng.
Tình thế ở trong nháy mắt chuyển tiếp đột ngột, Mai Họa Bình vừa bị đánh đập liên tục đã phản thủ khống chế thế cục.
Y cười lạnh nói: - Chỉ là tiểu nhân vật, dựa vào một khối phân thân Luyện Thể còn cho mình có thể đối kháng Thất Tuyệt Môn, thậm chí còn ngông muốn cùng Thất Tuyệt Môn hợp tác, liên kết đối phó Thiên Thần Cung... Chỉ bằng việc ngươi không có bản lĩnh cũng không có tư cách vọng tưởng, thực không biết trời cao đất rộng!
Y không biết tình huống, mãi đến lúc này còn nghĩ bản thể mới là phân thân.
Bên kia Đường Kiếp đã băng bó miệng vết thương lung la lung lay đứng lên.
Hắn bị thương nặng, còn có thể sống đã là không dễ dàng gì, thời khắc này nhìn hai người gian nan nói: - Thì ra là thế, Thất Tuyệt Môn vẫn khinh thường ta cho nên mới không có hứng thú cùng ta hợp tác. Trong mắt bọn họ, nếu như ngay cả mấy người ta cũng không giải quyết được thì căn bản không có tư cách nói chuyện hợp tác, là như thế này sao? Các ngươi là thí tốt, cũng là đá thử vàng.
Mai Họa Bình tức giận: - Câm miệng! Gì mà đá thử vàng, không bằng nói là đến khảo nghiệm tiểu tử ngươi, ngụy trang ẩn núp tối thiểu cũng không thể phát hiện, ngay cả Sơn Hà Xã Tắc đồ có vấn đề cũng không thể phát hiện, ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo? Chỉ bằng tên khổng lồ ngu ngốc này sao? Xem ta thu thập hắn!
Nói xong vòng vàng thu lại, thân hình người khổng lồ Đường Kiếp trì trệ, bước đi gian nan.
- Sơn Hà Xã Tắc đồ? Đường Kiếp lắc đầu: - Ta đã kiểm tra không phát hiện vấn đề gì, ta không rõ các ngươi làm sao làm được, không ngờ có thể khống chế thứ vốn thuộc về ta khống chế, thậm chí tạo hiệu lực cho các ngươi.
Mai Họa Bình cười to: - Ngươi cho Thất Tuyệt Môn vì sao phái ta tiến đến? Đừng quên Sơn Hà Xã Tắc đồ là cái gì! Ta lại am hiểu cái gì.
Đường Kiếp giật mình, bật thốt lên: - Họa đạo!
- Ha ha ha ha! Mai Họa Bình đắc ý nói: - Đúng vậy, cái gọi là họa đạo, vị trí ở không gian, có thể thay đổi liên tục. Từ lúc đem Sơn Hà Xã Tắc đồ cho ngươi, ta sẽ để tinh thần của mình lên đó, nếu ngươi đã Khai Thức, có lẽ còn có thể phát hiện, nhưng ngươi còn chưa tới cửu chuyển thì phát hiện cái gì? Âm mưu thiên hạ không phải dựa vào quỷ kế là có thể thành công mà còn cần thực lực. Đường Kiếp, vấn đề của ngươi là cảnh giới quá thấp, thực lực quá kém, nếu không sao lại không thấy cả một cạm bẫy đơn giản như thế?
- Hóa ra là như vậy sao. Đường Kiếp gật gật đầu: - Như vậy nói cách khác, Sơn Hà Xã Tắc đồ cũng không có vấn đề, có vấn đề là tại ngươi... Chỉ cần giết ngươi, vấn đề sẽ giải quyết xong, phải không?
Mai Họa Bình lớn tiếng nói: - Đương nhiên, nếu ngươi có năng lực này, ngươi có tư cách cùng Thất Tuyệt Môn hợp tác, Thất Tuyệt Môn tự nhiên sẽ không vì chuyện bảo vật làm khó dễ ngươi, tuy nhiên... Ngươi có bản lãnh đó sao? Ngươi đã bị thương muốn chết!
- Tổn thương? Ngươi nói là ta bị thương sao? Nghe nói như thế, Đường Kiếp hắc hắc mỉm cười.
Hắn buông tay băng bó vết thương.
Trong lồng ngực hắn đã bị tổn thương, chỉ có điều không có máu chảy.
Làm người ta kinh ngạc là bị thương nặng như vậy nhưng Đường Kiếp vẫn êm đẹp đứng tại chỗ, giống như chuyện gì cũng không có.
- Đây là chuyện gì? Mạnh Cuồng Kiếm ngẩn ngơ.
Trong lúc đó Mai Họa Bình như phát hiện cái gì, thất thanh hét rầm lên: - Cuồng Kiếm cẩn thận!
Một cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng Mạnh Cuồng Kiếm, y thu kiếm rít gào vọt tới trước, giống hệt phản ứng lúc trước của Đường Kiếp.
Nhưng mà kết cục của y và Đường Kiếp cũng giống như vậy.
- Vô Song Trảm!
Oanh!
Ánh đao cự đại từ trong cơ thể của Mạnh Cuồng Kiếm phát ra, xuyên thấu thân thể hắn, ở trước ngực hắn mở ra một cửa động lớn.
Mạnh Cuồng Kiếm điên cuồng va đập, lúc ngã còn không quên quay đầu nhìn lại, rõ ràng thấy một Đường Kiếp đứng phía sau hắn.
- Ngươi... Y khàn giọng kêu lên, hắn quả thực không dám cùng tin vào hai mắt của mình.
Hạ xuống mặt đất, Mạnh Cuồng Kiếm vội quay đầu lại nhìn Đường Kiếp bị y đánh thương nặng.
Hắn còn đứng ở đó, nhưng dần hóa thành linh quang tiêu tán.
- Ảo thuật! Hắn đã hiểu ra.
Từ đầu đến cuối, Đường Kiếp này vẫn luôn giả dối.
Khó trách hắn vẫn không ra tay, muốn dùng cũng chỉ dùng Vân Tùng Thiên Đao.
Bởi vì Vân Tùng Thiên Đao là từ trên trời giáng xuống, nhìn không ra đường công kích, bởi vậy cũng rất khó nhận ra ai sử dụng phương pháp này.
Cùng lúc đó, bản thể bị vòng vàng xiềng xích khó động đậy cũng cười ha hả, song chưởng rung lên, vòng vàng dần bị banh rộng phát ra âm bì bõm khó nghe, Mai Họa Bình nhìn mà khiếp đảm.
- Hoá ra các ngươi luôn luôn ngụy trang! Mai Họa Bình rống to.
- Vô nghĩa! Tay cầm Đoạn Tràng Đao, Đường Kiếp bĩu môi: - Không như vậy sao có thể moi ra vấn đề của Sơn Hà Xã Tắc đồ. Tuy nhiên giấu kín bí mật còn vì một nguyên nhân khác, là để phòng các ngươi chạy trốn... Lúc các ngươi ở ngoài đánh nhau, ta ở bên ngoài bày trận.
Đường Kiếp dùng ngón tay cái chỉ quanh, sau đó thở dài nói: - Tuy nhiên hiện tại xem ra là lãng phí. Trận đạo có điểm này không tốt, uy lực khá lớn, lúc không cần dùng chính là lãng phí.
Thừa dịp hắn nói chuyện công phu, Mạnh Cuồng Kiếm vội vàng lấy thuốc trong túi Giới Tử bôi lên vết thương, Thất Tuyệt Môn đan dược thần hiệu vô cùng, nếu thật hắn buông tay mặc kệ thì y có thể tự cứu mình.
Đường Kiếp bĩu môi: - Đồ đạc của ngươi đều là của ta, sao lại cho ngươi lãng phí?
Nói xong vung tay lên, lại là một đao sắc bén bổ ra, đồng thời Y Y chỉ huy Thạch Tịnh Trai lần nữa nhào tới, công kích vị trí hai tay y, gần vết thương và túi Giới Tử, xem điệu bộ này người này có chết hay không cũng không trọng yếu, mấu chốt là không thể để cho y dùng thuốc, làm cho chiến lợi phẩm của mình bị hao tổn.
Mai Họa Bình biết không tốt, quát to một tiếng, hai tay huy động liên tục, từng đạo Linh quang hạ xuống, mắt thấy vòng vàng bị hắn ngăn lại, đồng thời bản thân cũng bay nhanh ra sau, muốn bỏ chạy.
Nhìn y chạy trốn, Đường Kiếp thở dài: - Ta đã nói rồi, ta bày trận pháp, ngươi còn chạy...
Chợt nghe xa xa ầm ầm một tiếng sấm vang, tảng lớn điện quang từ trên trời giáng xuống Mai Họa Bình, sau lôi điện lại tạo thành một quang cũi vây khốn Mai Họa Bình.
Mai Họa Bình rít gào: - Hóa ra là lôi quang tù lung, chỉ bằng trận pháp này cũng muốn vây khốn ta sao? Người si nói mộng!
Lôi quang tù lung bất quá chỉ là một Tứ phẩm pháp trận, lấy lôi điện giam cầm mục tiêu, nhiều nhất chỉ có thể vây Thoát Phàm đỉnh cao, với Thiên Tâm hiệu quả đã giảm đi nhiều. Lấy thực lực của Mai Họa Bình, nhiều nhất chỉ bị vây một lát là có thể thoát thân.
Đường Kiếp nói: - Có thể vây trong giây lát cũng đã đủ rồi.
Theo hắn nói, bản thể Đường Kiếp đang bị vòng vàng vây khốn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mai Họa Bình.
Cái nhìn này mang theo vô tận thâm ý khiến Mai Họa Bình phát lạnh, mơ hồ cảm thấy không tốt.
Chỉ thấy bản thể giơ tay lên, một ngón tay đặt trên vòng vàng, nhẹ nhàng vẩy nhẹ một cái.
BA!
Vòng vàng cứ như vậy nổ nát.
- Không! Mai Họa Bình kinh hãi kêu to lên.
Thứ y chân chính sợ hãi vẫn là người khổng lồ Đường Kiếp, nếu chỉ có phân thân Đường Kiếp, cho dù thân thể trong lồng giam thì phân thân Đường Kiếp cũng rất khó giết chết y, y sẽ có đầy đủ thời gian phá cũi trốn thoát, nhưng giờ người khổng lồ thoát khốn, y sẽ không có cơ hội.
Đáng giận nhất là người khổng lồ rõ ràng có thể sớm phá vòng vàng, lại ngụy trang cho tới giờ.
Cách đó không xa phân thân Đường Kiếp nói: - Kỳ thật cho dù hắn không thoát khốn, ta cũng có thể giết ngươi.
Tay trái Đường Kiếp nắm Luyện Hồn Châu, tay phải nắm Thiên Sát Lôi Châu, trên cổ tay hiện ra kim tuyến: - Luyện hồn đoạt thần, Thiên Sát oanh đỉnh, kim tuyến đoạn đầu, cự nhân toái cốt... Ngươi chọn kiểu chết nào này?