Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 436: Tương tranh (p1)



Phía bên đường đối diện, Thẩm Tình Đan mặc trang phục trong Cung đứng ngay trước mặt bọn họ, bên cạnh còn có bốn tiểu tỳ nữ đi theo.

Ba người, sáu con mắt nhìn chằm chằm nhau, nhất thời đều vô cùng kinh ngạc.

Một lúc sau Đường Kiếp mới là người phá tan bầu không khí ngượng ngùng đó:
- Sao muội lại ở đây?

Thẩm Tình Đan hơi mỉm cười đáp lại:
- Muội tới đây đương nhiên là có lý do của riêng mình rồi, còn huynh, sao lại có mặt tại đây?

Hai người bọn họ không ai trả lời, Hồng Uyển đứng sau bèn lẩm bẩm nói:
- Nói thì hay, lý do gì chứ? Theo ta thì là đi theo tìm đàn ông thôi.

Tiếng nói của nó không lớn nhưng đủ để khiến cho Thẩm Tình Đan nghe thấy.

Dù gì thì Thẩm Tình Đan cũng là Thiếu chủ của một môn phái, nào đã từng phải nghe những lời lẽ khó nghe đến như vậy. Sắc mặt của nàng ấy ngay lập tức đanh lại, cười nhạt nói:
- Không nói tới thì ta lại quên mất. Sao vị hôn phu của ta lại đi cùng với người khác thế kia? Đường Kiếp, muội phải hỏi huynh sự tình là như thế nào mới đúng phải không?

Đường Kiếp nghe mà chột dạ biết là hỏng chuyện rồi.

Vốn dĩ hai nàng ấy đều xuất thân từ những đại gia tộc, cho dù có không ưa thích nhau cũng không đến mức phải cãi cọ nhau giữa đường, hai bên nói vài ba câu rồi cho qua thôi.

Nhưng câu nói ban nãy của Hồng Uyển đã làm giấy lên mối mâu thuẫn, Thẩm Tình Đan nổi nóng, đáp lại một cách mỉa mai. Hứa Diệu Nhiên vốn đã chẳng ưa gì nàng ấy, lúc này cũng muốn phản kích lại.

Quả nhiên ngay sau đó Hứa Diệu Nhiên bèn ngẩng cao đầu đáp lại:
- Câu nói này thật không đúng chút nào, ai là vị hôn phu của ngươi? Còn nữa, đừng có dùng cái từ khó nghe “người phụ nữ khác”, bản cô nương có tên có họ đàng hoàng, Hứa Diệu Nhiên.

Thẩm Tình Đan hứ giọng nói:
- Sao lại không phải là vị hôn phu của ta? Trong trận chiến Tiên Duyên Hội, Đường Kiếp chính là vị hôn phu mà ta chỉ định, có vô số người tu hành đã chứng kiến, nay hôn ước đó vẫn còn, chỉ vì một câu nói của ngươi mà phủ nhận đi sự việc đó hay sao?

Nói đoạn Thẩm Tình Đan hướng mắt nhìn về phía Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, ta hỏi huynh, huynh là vị hôn phu của ta mà lại đi cùng với người con gái khác là ý gì?

Chẳng đợi cho Đường Kiếp trả lời, Hứa Diệu Nhiên liền hỏi tiếp:
- Tiên Duyên Hội? Là cái gì vậy?

Nha hoàn Tiên Đào hiểu chuyện, bèn đứng ra nói lớn:
- Đó chính là Hội để chọn chủ tử cho Tiêu Diêu Cung, tiểu thư người không biết sao. Các anh hùng tuấn kiệt tụ tập tại Hồng Mai Lĩnh để quyết định xem ai mới là chủ nhân của Tiêu Diêu Cung. Thiên Nhai Hải Các chúng ta cũng từng tham gia, có điều không may gặp phải Đường Công tử nếu không thì Tiêu Diêu Cung hiện giờ cũng là vùng đất thuộc địa của Thiên Nhai Hải Các! Có những người chẳng chịu hiểu rõ bản thân của mình là ai. Hôn ước khỉ gió gì chứ, rõ ràng rằng tất cả mọi người đều đến vì Tiêu Diêu Cung, lại còn hoang tưởng là vì mình cơ đấy. Chẳng qua cũng chỉ là một món trang sức nhỏ nhoi thôi, vật phẩm tặng kèm cũng môn phái. Thứ người ta muốn có là Tiêu Diêu Cung chứ không phài là Tiểu Cung chủ!

Câu nói này quá khó nghe, Thẩm Tình Đan tức giận vô cùng, hơi thở gấp hồng hộc. Trên thực tế thì câu nói đó của Tiên Đào hoàn toàn đúng sự thật, nhưng cũng chính vì thế mà lại càng thêm sâu cay.

Hứa Diệu Nhiên đắc ý gật đầu nói:
- Nói đúng lắm, Tiêu Cung chủ cái gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ tặng kèm mà thôi. Đường Kiếp tham gia trận chiến đó chỉ là vì muốn đoạt được Đỗ Môn Kỳ, chứ không phải vì cần người mà mới tham gia.

Câu nói đó của Hứa Diệu Nhiên càng gây kích động cho Thẩm Tình Đan, nàng ta quay đầu về phía Đường Kiếp, trỏ tay chỉ Hứa Diệu Nhiên giận dữ nói:
- Đường Kiếp, ả ta nói có thật hay không?

Thẩm Tình Đan cũng biết rằng Đường Kiếp không phải vì bản thân mình mà tham gia trận chiến đó, nhưng nàng ta cũng không thể ngờ rằng trong lòng Đường Kiếp giá trị của bản thân mình lại không bằng một Đỗ Môn Kỳ.

Lúc này Thẩm Tình Đan trợn trừng mắt nhìn Đường Kiếp, hắn chỉ còn biết thở dài gật đầu.

Đường Kiếp hiểu rõ hành động đó của hắn thể hiện điều gì, nhưng hắn lại càng hiểu rằng trong tình huống như hiện tại hoàn toàn không thích hợp cho hắn đứng ra hòa giải, làm như vậy chỉ càng làm cho mọi chuyện trở nên không có hồi kết. Các tốt nhất trong lúc này là thể hiện thái độ của mình mới có thể kết thúc cái màn cãi cọ này.

Quả nhiên khi nhìn thấy Đường Kiếp gật đầu, toàn thân Thẩm Tình Đan sững người giật mình một cái, lùi lại sau vài bước, uất hận trừng mắt nhìn Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, huynh ác lắm, quả thật vô tình, ta sẽ nhớ hành động này của huynh.

Dứt lời bèn quay người rời đi.

Nhìn thấy đoàn người của Thẩm Tình Đan rút đi, Hồng Uyển bèn bĩu môi nói:
- Cái gì mà vô tình, cứ làm như chàng rể của Nhai Hải Thiên Các của chúng ta trước kia từng có gì với nhà ngươi vậy.

Hứa Diệu Nhiên sầm mặt nói:
- Còn không câm miệng lại.

Hồng Uyển ngẩn người:
- Tiểu thư...

Hứa Diệu Nhiên quay người lại tát Hồng Uyển một cái:
- Còn không quỳ xuống!

Hồng Uyển sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất, Hứa Diệu Nhiên tức giận nói:
- Là ta thường ngày quá nuông chiều ngươi, dám buông lời gây chuyện, đợi đến khi về tới nhà, ta phạt ngươi ba ngày không được rời khỏi cửa nửa bước, nếu còn tái diễn sẽ lập tức bị đuổi khỏi phủ!

Đây là lần đầu tiên Đường Kiếp chứng kiến Hứa Diệu Nhiên nổi cơn thịnh nộ.

Hắn cảm nhận thấy khi Hứa Diệu Nhiên chau mày thì dường như toàn bộ thiên không đều trở nên ảm đạm lạnh lùng, khi nàng ấy hơi trừng mắt lên thì dường như ngay cả đến không khí cũng phảng phất sát khí.

Nghĩ ngợi một lúc, Đường Kiếp cũng nói:
- Thôi bỏ đi, tha cho nó lần này, nếu lần sau còn tái diễn thì nghiêm khắc trừng trị.

Nghe thấy Đường Kiếp nói như vậy, Hứa Diệu Nhiên mới hạ hỏa.

Xảy ra chuyện như vậy khiến cho chẳng có ai có tâm trí đi du ngoạn nữa, vậy nên đi thêm một lúc rồi ai về phòng người đó nghỉ ngơi.

Về đến phòng, Đường Kiếp lúc này mới sầm sắc mặt, lẩm bẩm một mình:
- Sao nàng ấy lại tới Thiên Hà Đảo? Là vì ngẫu nhiên hay vì nghe thấy được tin tức?

Y Y nhảy ra nói:
- Còn phải hỏi nữa, chắc chắn là đuổi theo huynh rồi.

Đường Kiếp lắc đầu nói:
- Đừng nói năng hồ đồ, nếu như nàng ấy muốn tìm ta thì bao năm qua lúc nào tìm chẳng được, hà tất phải tới tận Nhai Hải, theo ý ta thì chuyện này là ngẫu nhiên.

- Cũng không chắc.
Y Y lắc đầu nói:
- Trong sách chẳng dạy đó sao? Nhất ẩm nhất thực đều do duyên định kiếp trước. Chưa biết chừng huynh và ả ta cùng đến Thiên Hà Đảo này là cùng có một mối liên quan gì đó.

Đường Kiếp cười đáp lại:
- Ngươi dạo này đang đọc sách gì thế? Không ngờ lại có thể nói ra được những câu như vậy, nhưng có điều ta lại không cho rằng ngoại trừ sự ngẫu nhiên ra thì còn có những mối liên quan nào khác nữa.

Y Y nhún nhảy chân đáp lại:
- Chẳng phải huynh rất giỏi giải thích luật nhân quả hay sao? Chỉ cần bấm ngón tay một cái là biết ngay tình hình sự việc là như thế nào.

Đường Kiếp lườm nó một cái rồi nói:
- Đạo nhân quả không phải để nói năng phỏng đoán bừa bãi, mà là một phương thức phức tạp rắc rối vận dụng ý trời. Đạo nhân quả của ta giảng giải về Gieo nhân nào gặp quả nấy và Trừ bỏ nhân quả. Nhưng đối với việc truy quả tìm nhân, từ quả mà xét đến nhân thì ta lại không làm được. Nếu như muốn làm được như vậy thì cần phải đạt đến một mức độ cao hơn nữa.

Gieo nhân gặp quả giảng giải về việc sau khi một chuyện nào đó xảy ra, những kết quả phát sinh vốn dĩ là không thể xác định được. Ví dụ như hôm nay ngươi đánh một người nào đó, người đó có thể sẽ tìm đến tận nơi mà trả thù, nhưng cũng có thể là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng căn cứ theo Đạo nhân quả thì những hệ quả vốn dĩ là không chắc chắn sẽ trở nên chính xác hơn, chỉ cần đối phương có thực lực để báo thù thì nhất định sẽ tìm đến ngươi để trả thù.

Mặt khác Tiêu trừ nhân quả lại là tìm cách trừ bỏ đi mối quan hệ này, khiến cho nó không thể xảy ra. Đó cũng chính là sự vận dụng một cách cao cấp đạo nhân quả của Đường Kiếp, nhưng để trừ bỏ mối quan hệ nhân quả này cần tiêu hao rất nhiều năng lượng.

- Thế còn Thẩm Tình Đan thì sao? Hôm nay ả ta bị huynh và Hứa tỉ tỉ làm cho bẽ mặt đến như vậy, chắc chắn trong lòng ôm hận, liệu ả ta có tìm cách trả thù?
Y Y lại vừa nhảy nhót vừa hỏi. Nhìn điệu bộ hứng khởi của nó cứ như thể đang mong chờ Thẩm Tình Đan tìm đến trả thù.

Đường Kiếp bực tức nói:
- Sao mà ta biết được? Ta đâu có dùng sức mạnh Đạo nhân quả với nàng ta.

Sức mạnh nhân quả là nguồn năng lượng mà Đường Kiếp nhận được khi giác ngộ Đạo nhân quả, nguồn năng lượng này rất khó giải thích, nhưng nó vẫn tồn tại một cách bí ẩn. Mỗi lần khi Đường Kiếp đắm chìm trong việc tìm hiểu Đạo nhân quả và Thiên ý thì nguồn năng lượng đó lại được tăng lên, còn nếu không thì không có sự thay đổi nào. Đường Kiếp thông qua Sức mạnh nhân quả để vận dụng Đạo nhân quả, những hệ lụy nhỏ về sức khỏe mà điều đó gây nên thì chỉ là chuyện nhỏ.

Đó cũng chính là lý do vì sao mà trong một năm vừa qua Đường Kiếp ngày đêm tu luyện không mệt mỏi không ngừng nghỉ. Hắn dành đại bộ phận tinh lực tập trung vào việc tu luyện Đạo nhân quả.

Nhưng sau hai lần ra tay cứu giúp Thái Quân Dương và Thị Mộng thì đã khiến cho Đường Kiếp tiêu hao một lượng không nhỏ năng lượng nhân quả. Nay không thể chỉ vì chuyện xảy đối với Thẩm Tình Đan mà phải tiếp tục tiêu hao nguồn năng lượng này. Quá trình tích lũy năng lượng nhân quả cần phải ngưng lại quá trình tu luyện, Đường Kiếp có thể lãng phí một năm, nhưng rút cuộc thì không thể lãng phí mãi như vậy được.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com