Sự việc của Thẩm Tình Đan tựa như một chất xúc tác khiến cho biển tình của Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên chợt giấy lên một cơn sóng nhỏ nhưng lại nhanh chóng tan biến bởi sức mạnh tình yêu của hai người!
Thẩm Tình Đan không còn tiếp tục xuất hiện, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên lại tiếp tục nhàn nhã an lạc du ngoạn Thiên Hà. Hai người bọn họ bên nhau hàng ngày không lìa một bước, khiến cho biết bao người xung quanh phải đố kỵ.
Không còn tồn tại những khái niệm về nhiệm vụ, về sự khác biệt môn hộ, chỉ còn lại tình cảm nồng thắm của hai người bọn họ.
Tình cảm của hai người đó phát triển một cách nhanh chóng. Nếu như lúc trước chỉ là những tình cảm mến mộ thầm kín, thì giờ đã phát triển thành thứ tình yêu định mệnh tam kiếp. Cùng với sự tiến triển của tình cảm, tuy hai người bọn họ chưa đi quá giới hạn cuối cùng nhưng những cử chỉ gần gũi thân mệt thì đã không còn là điều quá xa lạ.
Ngoại trừ việc vui chơi du ngoạn, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên dành nhiều thời gian hơn để thảo luận về những điều đã học được trong quá trình tu luyện.
Hai phái Tẩy Nguyệt và Thiên Nhai có những Tâm pháp không thể truyền ra ngoài, nhưng cũng có một số ít có thể trao đổi được.
Ví dụ như Cửu Lê Tâm Kinh của Đường Kiếp, Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh của Ngũ Thần Giáo. Trấn Hải Ấn mà Hứa Diệu Nhiện được truyền từ chính cha của mình, Bất Diệt Đào Sinh Quyết đều là những nội dung có thể trao đổi được!
Trấn Hải Ấn là Pháp thuật trấn động thiên hạ của Hứa Quang Hoa, uy năng to lớn có thể trấn động vạn vật. Bất Diệt Đào Sinh Quyết là Tâm pháp do chính ông ta sáng tạo ra, sau khi tu hành thì có thể nhanh chóng nâng cao khả năng khôi phục linh khí. Hứa Quang Hoa có thể xưng danh trong giới Chân Quân cũng chính là dựa vào Bất Diệt Đào Sinh Quyết, nay Tâm pháp đó đang được Hứa Diệu Nhiên truyền đạt toàn bộ lại cho nhân tình của mình.
Hai người bọn họ cứ như vậy mà cùng nhua đàm luận, trao đổi, chỉ giáo, vui chơi, mở rộng tấm lòng.
Đối với Đường Kiếp mà nói thì có lẽ đây chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện, chưa từng có một ngày hắn được trải qua những cảm giác hạnh phúc như vậy.
Nhưng thời gian hạnh phúc thường ngắn ngủi.
Hôm nay Hứa Diệu Nhiên và Đường Kiếp vẫn như mọi ngày dính lấy nhau như vậy.
Dưới ánh nến hắt lên cửa sổ mờ mờ, căn phòng yên tĩnh tràn ngập hương thêm ngọt ngào êm dịu.
Hứa Diệu Nhiên nằm gọn trong lòng Đường Kiếp, tựa như một chú mèo con nehj nhàng nằm bên hắn, ngón tay vẽ lên ngực Đường Kiếp một Linh khí phù văn, đó chính là Thần Đạo Diệu Pháp trong Thiên Bảo Kinh. Đường Kiếp thì nhắm mắt, trong tay biến ra một Ấn Pháp, một đám sương Linh khí thoát ẩn thoát hiện trong tay hắn, phảng phất ở đó có một nguồn uy lực, đó chính là Trấn Hải Ấn.
Đối với hai người bọn họ mà nói, vừa luyện tập tu tiên, vừa ân ái thân mật như vậy đã chẳng còn là chuyện lạ.
Đang gần gũi thân mật với nhau thì đội nhiên bên ngoài có ai đó nói vọng vào: - Đường Kiếp có thể bước ra đây gặp mặt một chút chăng!
Dừng lại thao tác đang tập luyện, mở mắt, Đường Kiếp mệt mỏi nói: - Lại là vị Công tử Thiếu gia của nhà ai đến để đòi vợ đây?
Cùng với sự lan truyền của tin tức, ngày càng có nhiều người đến đòi tỉ thí với Đường Kiếp. Nhưng đại bộ phận những người đó đều có thực lực thấp kém nên cơ bản không hề ảnh hưởng gì đến Đường Kiếp hết. Chính vì thế không những bị bọn họ làm phiền đến cuộc sống mà ngược lại những chuyện như vậy còn làm tăng thêm cho hai người Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên những niềm vui.
Đối với những kẻ muốn làm anh hùng khờ như vậy, Đường Kiếp giỡn cợt gọi bọn họ là Những người cướp vợ. Vì bọn chúng chưa từng nghĩ tới cảm nhận của Hứa Diệu Nhiên mà cứ tình nguyện cho rằng bản thân phải có trách nhiệm bảo vệ nàng ấy.
- Lam Ngọc? Đường Kiếp cũng bất giác ngây người một cái.
Nhiều năm không gặp, Đường Kiếp đã dần quên đi giọng nói của Lam Ngọc. Mãi cho đến khí Hứa Diệu Nhiên nhắc đến thì hắn mới nhớ ra đó chính là giọng nói của Lam Ngọc.
So với cảm giác dũng mãnh ngày trước thì hiện tại giọng nói của gã có thêm phần trưởng thành và dạn dĩ.
Bước ra khỏi nhà trọ, Đường Kiếp nhìn thấy Lam Ngọc đang đứng chắp tay sau lưng trong vườn trước sảnh, bên cạnh gã còn có một cậu thanh niên trẻ đứng đó, xem dáng vẻ thì đều là đệ tử của Thiên Nhai Hải Các.
Nghe thấy tiếng Đường Kiếp đang tới, Lam Ngọc từ từ quay người lại, gương mặt thanh tú anh tuấn.
Chỉ là trên gương mặt đẹp đẽ đó lại có một vết sẹo dài hình chữ thập phá hỏng đi bề ngoài đẹp đẽ đó, khiến cho nó tăng thêm phần hung hãn, tăng thêm phần bá đạo và phong sương.
Nhìn thấy Đường Kiếp, Lam Ngọc khẽ mỉm cười.
Gã nói: - Đã lâu rồi không gặp.
Đường Kiếp hơi ngây người, chắp tay hành lễ chào hỏi Lam Ngọc: - Xin chào Lam sư huynh! - Sao vậy? Phải chăng ngươi nghĩ rằng thấy ngươi thì ta sẽ chém sẽ giết, nên có vẻ như không được thích ứng lắm với phản ứng của ta? Lam Ngọc cười hỏi.
Đường Kiếp nhún nhún vai đáp lại: - Nói cho cùng thì ta nghĩ huynh sẽ cũng không coi ta là bạn.
Lam Ngọc cười khúc khích.
Ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên vết sẹo của mình, giọng nói của Lam Ngọc u uất: - Trời ban phước, những năm qua mỗi ngày trôi qua ta đều không thể quên sự việc bại chiến trên Thiên Duyên Hội. Ban đầu quả thật ta hận thù vào tận trong tâm can. Nhưng hận thù từng đấy năm rồi, bản thân cũng trở nên mệt mỏi. Đột nhiên có một ngày giác ngộ được ra, cảm thấy hận thù mòn mỏi như vậy có ý nghĩa gì cơ chứ? Cuối cùng thì cũng tựa như nước chảy mà thôi. Đám tu giả chúng ta, chí hướng ở Đại đạo, những tình cảm phàm trần sớm muộn gì cũng phải vứt bỏ. Vậy thì yêu cũng được, hận cũng được nói cho đến cùng cũng chỉ là những vật ngoài thân, nên sớm vứt bỏ hết.
Nói đoạn Lam Ngọc buông tay không vuốt vết thương đó nữa, đồng thời ở chỗ đó lóe lên một đốm lửa màu xanh.
- Ám Ngục Ma Viêm? Đường Kiếp nói nhỏ.
Cuối cùng thì Đường Kiếp cũng nhận ra vì sao lam Ngọc lại có thể điềm tĩnh đến như vậy. Không phải vì gã đã không còn hận hắn nữa mà vì Lam Ngọc quá hận hắn, hận đến nỗi có thể biến sự phẫn nộ và căm thù thành năng lượng để tu luyện thành công Ám Ngục Viêm Đàm, một trong mười chín loại Ám Hỏa khó tu luyện nhất.
Việc luyện tập Ám Hỏa vô cùng đau khổ, trong quãng thời gian tu luyện phải đặt thân thể mình trong liệt hỏa mà bị thiêu đốt. Nếu như không có đủ được ý chí thì cơ bản không thể kiên trì tu luyện được. Nhưng Pháp thuật này nếu như tu luyện thành công thì sẽ có được uy lực cực đại. Trong đó lợi ích lớn nhất đạt được chính là sau này bất luận là giương tay giơ chân, dùng bất cứ một Pháp thuật gì thì cũng đều có thêm Ám Ngục Ma Viêm. Kỳ thực thì lực sát sinh của Ám Ngục Ma Viên hoàn toàn bình thường, nhưng sự đau khổ giày vò của nó lại cực lớn, hơn nữa nó còn có tính bám chắc. Nếu như để Ám Ngục Ma Viêm vướng lên thân người thì sẽ không còn cách nào có thể trừ bỏ được nó.
Có thể nói những người sử dụng Ám Ngục Ma Viêm chính là đếm những đau khổ mà bản thân phải hứng chịu trong suốt quá trình tập luyện truyền sang bản thân của đối thủ.
Ngay cả Đường Kiếp có điềm tĩnh đến mấy cũng không khỏi phải biến sắc mặt trước Ám Ngục Ma Viêm của Lam Ngọc.
Giọng nói của Lam Ngọc vẫn điềm tĩnh như vậy: - Cũng nhờ ngươi giúp đỡ, bao năm nay ta lấy thù hận làm nguồn sống, ngày đêm tu luyện cực khổ. Mỗi lần phải chịu đựng những đau đớn thiêu đốt thân thể đến nỗi không chịu thêm được nữa, ta lại nhớ đến ngươi, tưởng tượng ra ngươi đang phải chịu đựng những điều này. Thù hận đã cho ta sức mạnh, khiến cho ta kiên trì đến cùng, cuối cùng cũng chịu đựng những đau khổ tựa như địa ngục đó.
Nói đoạn Lam Ngọc ngẩy đầu nhìn Đường Kiếp: - Cũng may nhờ có ngươi, cuối cùng thì ta cũng trở thành người thứ bảy tu luyện thành công Ám Ngục Ma Viêm ở Thiên Nhai Hải Các. Các vị Thượng Sư thường nói rằng chỉ duy nhất có đau khổ và khó khăn lớn mới có thể đúc kết nên những Đại Sư Môn, Đại Thần Thông, điều này quả nhiên đúng là chân lý. Chính vì thế nên vào đúng hôm ta tu luyện thành công Ám Ngục Ma Viêm, ta chợt nhận ra rằng ta không thù hận ngươi đến như vậy. Nếu như không có ngươi thì có lẽ cả đời nay ta cũng không thể nào tu luyện thành công Thần Công. Coi như một món quà để báo đáp ơn đức đó của ngươi, ta sẽ thiêu đốt ngươi dưới ngọn lửa của Ám Ngục Ma Viêm chín ngày chín đêm rồi mới giết chết ngươi!
Ngữ khí của Lam Ngọc điềm tĩnh nhẹ nhàng không hề có chút uất hận. Chỉ có điều những từ ngữ đều đều đó lại phản ánh những sự trừng phạt khủng khiếp đối với Đường Kiếp, khiến người nghe thấy trong lòng hoảng sợ.
- Lam Ngọc! Hứa Diệu Nhiên xông ra nói lớn: - Có ta ở đây, không cho phép huynh hỗn xược!
Nhìn thấy Hứa Diệu Nhiên bước ra, Lam Ngọc cười nói: - Sư muội dạo này vẫn khỏe chứ.
Hứa Diệu Nhiên hét lớn: - Lam Ngọc, ta không thích huynh, cho dù có giết chết huynh ấy...
Lam Ngọc cắt ngang lời của Hứa Diệu Nhiên: - Ta không phải vì muội.
- Cái gì? Hứa Diệu Nhiên ngây người.
Lam Ngọc lại vuốt lên vết sẹo của mình một lần nữa, lướt nhẹ qua nó rồi nói: - Kể từ ngày ta bị thương, ta đã không còn bất kỳ tình cảm ái mộ nào đối với muội nữa.
Hứa Diệu Nhiên chột dạ.
Lam Ngọc từ tốn nói: - Vì ta biết rằng nếu như ta còn tiếp tục thích muội thì thứ tình cảm đó sẽ là vật trở ngại cho việc tu luyện của ta. Chỉ có bỏ đi tình cảm yêu thương với muội thì ta mới có thể thành đại nghiệp.
Nói tới đây, trong ánh mắt của Lam Ngọc phảng phất sự phấn khích.
Lam Ngọc nhìn Đường Kiếp, những đốm lửa màu lam từ ánh nhìn của gã trực muốn nhảy ra ngoài, gã nói lớn: - Kể từ ngày hôm nay trở đi, ân oán giữa ta và Đường Kiếp không hề có liên quan đến Hứa Diệu Nhiên. Xin mời sư muội nhanh chóng tránh qua một bên!
Hứa Diệu Nhiên hét lớn: - Lam Ngọc, ta không cho phép ngươi làm như vậy, nếu như dám làm hại tới Đường Kiếp thì ta sẽ đi nói với phụ thân...
Lam Ngọc cười ha hả: - Muội cho rằng Chân Quân không hề biết đến những chuyện đang diễn ra ở đây hay sao?