- Chẳng lẽ là Vạn Thú Viên? Nhưng Vạn Thú Viên cũng không có khả năng làm yêu thú tăng mạnh như vậy.
Lão giả lông mày trắng thở dài một tiếng, nói:
- Đó là bởi vì ở trung tâm Vạn Thú Viên vốn có bảo vật trấn áp. Hiện giờ trấn phong đã bị phá, trấn bia bị trộm, Vạn Thú Viên mất đi khống chế, uy lực chân chính của nó cũng bị phóng ra rồi. Gấp đôi sao? Ha ha, đừng nói là gấp đôi, thêm chút thời gian nữa, cho dù tăng gấp mười lần hay trăm lần thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Hách Liên Hổ nghe vậy liền cảm thấy kinh hãi, hóa ra từ trước tới nay, khu vực trung tâm của Thú Luyện Môn chưa từng phát huy ra uy lực lớn nhất sao?
Gấp mười, gấp trăm lần… Rốt cuộc vật trấn áp kia là vật gì mà lại có được uy thế khủng khiếp như vậy?
Lão giả có hàng lông mày trắng không nói tiếp chuyệ này nữa, chỉ bảo:
- Về cơ bản đã có thể xác định Vạn Thú Viên đang ở Nhạc Sơn Đảo. Việc cấp bách của chúng ta hiện nay là phải triệu tập tất cả mọi người, lập tức đi tới Nhạc Sơn đảo, tìm ra vị trí Vạn Thú Viên.
- Nhưng cho dù tìm ra, nếu không có bia trấn phong, chúng ta vẫn không thể mang Vạn Thú Viên đi.
- Có Lang Chủ đại nhân ở đây, không thành vấn đề gì.
- Lang Chủ đại nhân tới sao?
Hách Liên Hổ nghe được tin này, toàn thân đều chấn động run rẩy.
Người gọi là Lang Chủ chính là Thanh Lang chân quân Phong Mục Nguyên của Thú Luyện Môn, là chưởng Thanh Thiên Ma Lang, được gọi là Lang Chủ thiên hạ, bởi vậy tại Thú Luyện Môn cũng gọi là Lang Chủ.
Lão giả lông mày trắng kia hừ lạnh, nói:
- Lang Chủ đại nhân đã tới từ lâu rồi, chẳng qua mấy ngày nay vẫn luôn ở Trường Phong đảo bận chuyện Tiền Anh Thần hướng Thiên Nhai Hải Các cầu hôn.
Hách Liên Hổ ngạc nhiên hỏi:
- Tiền Anh Thần? Người đó là ai?
Lão giả lông mày trắng cười ha hả, đáp:
- Là nghĩa tử mới nhận của Lang Chủ.
- Nghĩa tử mới nhận của Lang Chủ hướng Thiên Nhai Hải Các cầu hôn sao?
Hách Liên Hổ chợt thốt lên, nhưng y lập tức tỉnh ngộ, hỏi lại:
- Đây là ngụy trang?
Lão giả lông mày màu trắng gật đầu, nói:
- Hành tung của Chân Quân không nhỏ, cho nên cần phải tìm ra một lý do, bằng không nếu bị phát hiện, chẳng phải là đi theo vết xe đổ của Thích Vô Niệm năm đó sao. Vạn Thú Viên vừa mất, Lang Chủ liền lập tức thu nghĩa tử rồi tới Thiên Nhai Hải Các cầu hôn. Việc này đương nhiên không thành được nhưng Lang Chủ có thể mượn cơ hội này ở lại đây, chờ đợi thời khắc này.
Lão giả kia nói tiếp:
- Cho nên chúng ta càng không thể đi trêu chọc Hứa Diệu Nhiên. Cứ để cho nàng đi, kể cả nàng báo tin cho Tẩy Nguyệt phái thì người của bọn hắn cũng sẽ không kịp chạy tới.
- Đã rõ!
Hách Liên Hổ gật đầu nói:
- Vậy Đường Kiếp thì tính sao?
Lão giả có lông mày màu trắng cười lạnh, nói:
- Hứa Diệu Nhiên đi rồi, Đường Kiếp mất đi bùa hộ mệnh. Ở trên Tiên Duyên Hội, kẻ này đã làm nhục phái ta cực kỳ nặng nề, không thể buông tha hắn. Hơn nữa, mặc dù Lang Chủ có thể trấn Vạn Thú Viên nhưng pháp lực của hắn sẽ tiêu hao rất nhiều. Vạn Thú Viên không thể ngày nào cũng phải dựa vào một vị Chân Quân đến duy trì vận chuyển, cho nên bắt buộc phải thu hồi bảo vật kia về.
Nói xong, trong mắt ông ta đã hiện ra một luồng hung quang:
- Triệu tập tất cả mọi người, chỉ cần Đường Kiếp xuất hiện, lập tức giết chết không tha, thu hồi Trấn Phong bia.
- Đã rõ!
Trên bến tầu đảo Thiên Hà, chiếc thuyền hoa Tử Vi Hào đang chầm chậm trôi dọc theo bờ đảo.
Loại thuyền hoa này không thể ra khơi xa, chỉ có thể lui tới tuần tra ở gần bờ biển hoặc là dùng để du ngoạn. Tiền thuê cũng khá cao, mỗi ngày cần phải mất mười lạng bạc, nhưng đối với tu giả mà nói thì số tiền này chẳng thấm vào đâu.
Ngồi ở tầng cao nhất trên chiếc thuyền hoa, Thẩm Tình Đan đang chống tay lên cằm, dường như đang mải suy nghĩ chuyện gì.
Lúc này, một nữ tử trung niên, thướt tha thùy mị đến gần Thẩm Tình Đan.
- Thiếu chủ.
Thẩm Tình Đan chợt bừng tỉnh, nhưng vẫn còn kinh ngạc ngẩn người.
Nàng kia bất đắc dĩ, đành hô lớn một tiếng:
- Thiếu chủ!
- A!
Lúc này Thẩm Tình Đan mới thật sự tỉnh mộng, hỏi:
- Ừ, Anh Di, có chuyện gì không?
Nữ tử tên Anh Di kia trả lời:
- Có tin của cố chủ.
Thẩm Tình Đan ngồi thẳng dậy, hỏi:
- Tin gì vậy? Mọi chuyện thế nào?
- Nhạc Đảo Sơn, chờ tới khi chúng ta tới sẽ nói cho chúng ta biết địa chỉ cụ thể.
- Hừ, giả thần giả quỷ, không tin chúng ta sao?
Thẩm Tình Đan tức giận đập bàn, nói:
- Quay về, nếu y còn lén lút như vậy thì chúng ta cũng không cần mua bán nữa.
Anh Di thở dài, nói:
- Tiểu thư, chúng ta đã thu tiền đặt cọc rồi, nếu chuyện này truyền đi, sẽ làm tổn hại tới thanh danh của Tiêu Dao cung ta.
Trong lòng nàng không biết phải làm sao, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
- Cùng lắm thì trả lại cho hắn.
- Cho dù là như vậy thì cũng tính là bội tín rồi. Chỉ cần đối phương nói người của chúng ta tới trễ, tạo thành tổn thất thì vẫn vô bổ như trước. Hơn nữa… cố chủ không lộ diện mà chỉ đưa ra địa chỉ cụ thể, việc này cũng không phải là chuyện lạ.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới điều gì, liền nghi ngờ hỏi:
- Kỳ lạ, ta làm sao vậy? Sao gần đây ta hay tức giận vậy? Chỉ vì một chuyện rất nhỏ mà cả ngày đều nổi cáu.
Anh Di cười nói:
- Có lẽ nguyên nhân là do tâm sự gần đây của tiểu thư, có người đã chọc thiếu chủ không vui.
Có người chọc ta?
Thẩm Tình Đan ngẩn người, trong đầu chợt hiện ra bóng dáng một nam tử.
Đường Kiếp
Chẳng biết từ lúc nào, bộ dáng của Đường Kiếp đã xuất hiện trong đầu nàng càng ngày càng nhiều.
Nếu như nói ban đầu chỉ là tò mò thì hiện tại, Đường Kiếp đã dần dần trở nên quen thuộc.
Tình cảm của nàng đối với hắn ngày càng sâu đậm, chưa hề có phút nào yếu đi.
Nhất là khi nhìn thấy Đường Kiếp đi cùng với Hứa Diệu Nhiên, theo bản năng nàng sẽ cảm thấy gai mắt. Khi Đường Kiếp giúp Hứa Diệu Nhiên nói chuyện, nàng thậm chí còn cảm thấy đau lòng.
Nàng không phải là một cô gái ngây thơ không biết thế sự, bởi vậy khi loại tâm tình này xuất hiện, Thẩm Tình Đan biết ngay là không ổn, dường như chính mình đã hơi thích Đường Kiếp rồi.
Nhưng may mắn là nàng cảm thấy mình vẫn còn có thể khống chế được cảm xúc.
Thẩm Tình Đan tự nhủ rằng đó chỉ là một chút thưởng thức đối với tiểu nhân mà thôi. Lấy tư chất của Ngọc Môn ngũ chuyển, không có gia thế giúp đỡ mà có thể đi tới ngày hôm này, quả thật là cũng đáng để mình xem hắn vài lần.
Chuyện chỉ có thế thôi, cũng không thể tính là rất yêu thích.
Nàng tự động viên mình.
Nàng không để ý rằng, trong lúc tự động viên mình, nỗi nhớ của nàng đối với Đường Kiếp vô hình trung lại gia tăng, lại khiến nàng càng muốn tiếp cận.
Thừa lúc nàng không chú ý, Anh Di vội lên tiếng:
- Có lẽ là có nguyên nhân gì đó, hiện giờ cũng vừa lúc làm việc chính.
Thẩm Tình Đan đứng lên, nói:
- Nếu vậy thì thông báo xuống, lên đường đi tới Nhạc Sơn đảo.
- Vâng.
Anh Di nhận lệnh rời đi.
Đi được vài bước, bỗng nàng quay lại hỏi:
- Có phải báo cho Đường công tử bọn họ không?
Báo tin cho Đường Kiếp?
Thẩm Tình Đan ngây ra một lúc, cuối cùng lắc đầu, nói:
- Không cần, chỉ là một lần bất ngờ gặp gỡ mà thôi. Vốn là người không có duyên, sao không bái biệt như vậy, cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
- Vâng.
Tại lối đi dưới lòng đất.
Lâm Bạch Tàng đứng ở một chỗ bên trong hang động âm u, phía trước bị chặn bởi một vách đá, Đường Kiếp đi sát theo sau.
Lâm Bạch Tàng chỉ lên đỉnh đầu, nói:
- Từ nơi này đi ra ngoài chính là bờ biển, đây là nơi cách đảo gần nhất. Tuy nhiên, chắc chắn người của Thú Luyện Môn đã sớm canh gác tất cả địa phương, chỉ cần ngươi vừa đi ra ngoài sẽ lập tức bị bọn họ phát hiện. Ngươi nhất định phải làm như vậy sao?
Đường Kiếp nhìn tầng nham thạch trên đỉnh đầu, thản nhiên trả lời:
- Không có gì hơn một cuộc đuổi giết, trên tu đạo vô cùng gian nguy, điểm này tu giả chúng ta chẳng phải đã sớm biết rồi sao? Sao ngươi còn không rõ?
Lâm Bạch Tàng ngẩn ngơ, cuối cùng cúi đầu cười khổ, nói:
- Ta quá thua kém sư đệ rồi.
- Nếu đã thế, Đường Kiếp xin bái biệt sư huynh.
Dứt lời, Đường Kiếp lập tức đánh ra một quyền lên trên đỉnh đầu.
Tiếng ầm ầm vang lên, phá vỡ tầng nham thạch mỏng manh, lộ ra chút ánh nắng mặt trời bên ngoài.
Đường Kiếp thả người bay thẳng lên không trung.
Dùng tốc độ nhanh nhất bay vào khoảng không, mãi cho đến tầng mây mới làm một động tác lộn vòng. Chỉ thấy mây gió thấp thoáng trong không trung, lấy Đường Kiếp làm trung tâm, không ngờ tạo thành một trận lốc xoáy.
Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng cũng vang lên những tiếng hò hét, vô số thân ảnh lần lượt xuất hiện ở phía chân trời.
Động tĩnh lớn như thế, cho dù không có đôi mắt của chim ưng hay mũi thính của chó, mọi người cũng đều có thể thấy rất rõ ràng.
Đường Kiếp chỉ cười dài một tiếng, vươn một cánh tay về phía trước, lao thẳng về đảo. Lấy tốc độ siêu phàm, trước nay chưa từng có phá không bay ra, một đường thẳng tắp lao về phía trước, để lại một dường cong màu trắng thật dài ở trên bầu trời.
Khí thế kinh người kia khiến Lâm Bạch Tàng trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới thì thào:
- Sư đệ, ngươi quả là người phi thường!
Nói xong đã lẻn vào lòng đất.
Khâm phục thì khâm phục nhưng y chắc chắn sẽ không bao giờ mạo hiểm như vậy đấy.