Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 452: Biển sâu



Trên bầu trời, cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn.

Cuối cùng dưới sự công kích của đậu binh, những đệ tử Thú Luyện Môn cũng không còn cơ hội truy kích. Đám đệ tử Thú Luyện Môn có cố gắng thế nào, tuy nhiên cũng không thể đột phá được chiếc lưới.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang từ phía xa xuất hiện, chuẩn xác đánh vào những đậu binh, thậm chí còn sượt qua sát thân thể của những đệ tử Thú Luyện Môn, nhưng lại không mảy may làm họ bị thương.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả đậu binh đều bị thanh trừ sạch sẽ. Lúc này, xa xa mới có một đạo nhân ảnh bay tới, là một gã đàn ông trung niên.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả người của Thú Luyện Môn đều cung kính thi lễ:
- Bái kiến Thiên Kiếm Chân Nhân.

Ngừơi này tên là Thường Minh Tâm, một trong ba vị phụ trách Vạn Thú Viên.

Người này là một kẻ ngoại tộc, bởi vì gã am hiểu không phải là luyện thú, mà là kiếm pháp. Thiên Kiếm thuật xuất quỷ nhập thần, là một Kiếm tu điển hình.

Chuyện này tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không có gì kỳ quái cả. Lục đại phái tồn tại cả ngàn năm, mở cửa thu nhận những người có tài, công pháp tiên thuật đếm không xuer, cũng không hạn chết môn hạ nhất định phải là người chưa từng tu tiên, bởi vậy môn hạ là người ngoại tộc cũng chưa bao giờ ít cả.

Ví dụ như Thất Tuyệt Môn dựa vào đan phù trận khí là chính, Vương Tuyệt Diệt cũng không tinh thông môn công pháp đó. Đường Kiếp tuy là đệ tử của Tẩy Nguyệt phái, nhưng trên tiêu chuẩn về trận đạo, so với những đệ tử Thất Tuyệt Môn, hắn cũng coi như có thứ hạng đấy.

Thường Minh Tâm cũng như vậy, Vạn Thú Đồng Tâm Quyết chỉ tu luyện một tầng, luyện thú cũng chỉ có một con. Nhưng kiếm pháp của người này lại sắc bén vô cùng, cho dù là đặt trong những khiếm tu mạnh nhất của Thiên Nhai Hải Các và Tẩy Nguyệt phái, thì ông ta cũng là một người tài giỏi.

Ông ta am hiểu nhất là tấn công chuẩn xác ở cự ly xa, được xưng là chỉ cần ở trong tầm mắt, đều chịu sự công kích của ông ta.

Cách nói này tuy có chút khoa trương, tuy nhiên nếu là lấy tầm mắt của người thường làm phạm vi công kích của ông ta, thì coi như chấp nhận được.

Bởi vậy, tuy chỉ là Chân Nhân kỳ Linh Hoàn, thực lực của Thường Minh Tâm không biết phải mạnh hơn Thạch Tịnh Trai, Ngọc Uyển Nương bao nhiêu lần.

Lúc này Thường Minh Tâm xuất hiện, chúng đệ tử đều cúi người bái kiến.

Thường Minh Tâm vung tay lên:
- Miễn đi, tình huống đặc biệt, không cần phải đa lễ.

Nói xong ánh mắt đã quăng xuống phía dưới, nhìn lên mặt biển.

Nước biển cuồn cuộn sóng, không nhìn thấy tăm hơi của Đường Kiếp đâu, cho dù dựa vào tâm pháp của Thường Minh Tâm, cũng chỉ có thể nhìn được dưới mặt nước một trăm mét, xuống sâu nữa thì đều không nhìn thấy gì.

Ông ta hừ một tiếng:
- Đường Kiếp đã xuống biến, trong biển mặc dù có thể ngăn trở tầm mắt, mùi, nhưng cũng bởi vậy tốc độ bị giảm đi, không thể nhanh như bay trên không trung, hắn mới thoát không lâu, chắc chắn chưa đi quá xa. Các ngươi hãy mau đi bốn phía bày ra thiên la địa võng, không được để cho hắn chạy thoát.

- Vâng.
Các đệ tử đều đồng thanh lĩnh mệnh.

Cùng lúc đó, càng nhiều đệ tử Thú Luyện Môn đang đuổi tới, dưới sự chỉ huy của Thường Minh Tâm, lấy địa điểm Đường Kiếp rơi xuống biển làm trung tâm, một tấm lưới lớn bủa ra. Cũng có đệ tử Thú Luyện môn bắt giữ yêu thú trong biển, thuần phục cho mình dùng, để đối phó với Đường Kiếp.

—————————

Bùm một tiếng nhảy vào trong nước, Đường Kiếp hướng về phía đáy biển, không ngừng bơi xuống.

Khi đạo kiếm quang kia chém tới, hắn liền biết đó chính là Thiên Kiếm Chân Nhân – khi nói chuyện với Lâm Bạch Tạng, trong lúc nói chuyện với nhau, hắn đã hiểu được một chút tình hình của truy binh.

Cho nên sau khi biết là Thường Minh Tâm, Đường Kiếp lập tức bỏ chạy xuống biển, đây cũng là cách duy nhất có thể tạm thời trốn thoát khỏi công kích của Thường Minh Tâm.

Vừa vào trong nước, Đường Kiếp đã lấy ra một vật.

Ngọc trai.

Đây là thứ năm đó đi Tiên Duyên Hội, cứu ngọc trai nữ nên có được vật này, cho tới nay Đường Kiếp vẫn không biết dùng vào việc gì, không ngờ lần này lại phát huy tác dụng.

Ngay sau đó nước bên người Đường Kiếp tự động tách ra, lấy Đường Kiếp làm trung tâm, giống như một không gian độc lập, tạo thành vòng tròn bán kính nửa mét, ngăn giữa Đường Kiếp và nước biển.

Điểm thú vị chính là, điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cá tới gần hắn.

Một vài con cá bơi qua bơi lại, xuyên qua lá chắn, bơi vào bên cạnh Đường Kiếp, cái đuôi quẫy một cái, rơi xuống chân Đường Kiếp, sau đó lại tiến vào nước biển, quẫy đuôi lại tiếp tục bơi đi.

Vì thế bên cạnh của Đường Kiếp liền xuất hiện một cảnh tượng thú vị, thỉnh thoảng có một con cá bơi tới bên cạnh hắn, sau khi không còn nước thì rơi xuống, sau đó xuyên qua tấm chắn rồi lại tiếp tục bơi đi.

Cứ như một không gian không trọng lượng, luôn có một con cá đang “bay lượn”.

Tuy nhiên sử dụng viên ngọc châu này cũng có chỗ không hay, chính là dưới tình huống như thế này, Đường Kiếp không thể bơi lội, cũng không thể bay được.

Hắn chỉ có thể mặc cho mình chìm dần xuống biển, tới tận đáy biển, sau khi chân chạm vào đáy biển mới có thể từng bước tiến về phía trước.

Loại cảm giác này khiến Đường Kiếp có chút thích thú, đầu tiên hắn quan sát tình hình xung quanh, rồi mới hướng về phía đảo Nhạc Sơn mà đi – trước khi hắn lặn xuống biển, đã nhìn kỹ phương hướng rồi.

Chỗ sâu nhất dưới đáy biển là một không gian u tối lạnh lẽo, nhưng nơi này lại không hề tĩnh mịch.

Mặc dù không có chút ánh sáng nào, mượn ánh sáng hùng mạnh của viên ngọc trai, Đường Kiếp có thể nhìn thấy bên cạnh mình có đủ loại cá đang bơi lội.

Chúng đều có bề ngoài rất cổ quái, hình dáng gì cũng có, có nhiều loại Đường Kiếp còn chưa nhìn thấy bao giờ, thậm chí cả nghe cũng chưa từng nghe nói tới, nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Có loại cá mặt như mặt ngựa, có bốn chân giống như vây cá đong đưa, thoạt nhìn như nó đang chậm rãi bơi trong nước biển. Có loại cá toàn thân phát sáng, cả cơ thể là một màu xanh lam chiếu xuống đáy biển, lúc sáng lúc tói, thoạt nhìn có chút diễm lễ. Có loại cá Đường Kiếp nhận ra, đó là cá đuối, hình dạng như một con dơi lớn, ở đáy biển quạt hai cánh như hai cánh chim, giống như đang bay trong biển.

Một con cá mập hổ to lớn từ đằng xa bơi tới.

Cái trán nó nhăn lại thành hình chữ vương, thể hiện nó là một vương giả rất có sức hấp dẫn, nơi nó bơi qua, các loài cá khác đều tránh né.

Nó tựa hồ hiếu kỳ với Đường Kiếp, trước kia chưa bao giờ thấy qua sinh vật như hắn. Vì thế nó bơi qua, nửa cái đầu tiến vào gần thân thể Đường Kiếp, mở ra cái miệng lớn dính đầy máu.

Đường Kiếp không nhanh không chậm vươn tay, giữ chặt miệng nó, khiến cho nó không khép miệng lại được.

Đường Kiếp cho đầu vào trong miệng cho cá mập hổ, nhìn nhìn cấu tạo bên trong, sau đó mới nghiêng người ra ngoài. Một người một cá trừng mắt nhìn nhau.

Hắn buôn tay, đầu cá mập cắn lên tay hắn.

Lách cách.

Mấy chiếc răng của nó đều bị gẫy cả.

Đường Kiếp sờ sờ trán nó, lộ ra nụ cười hiền lành.

Cón cá mập hổ cảm nhận được thất bại, vô lực sợ hĩa và đau khổ vì thất bại, loạng choạng quẫy đuôi bơi đi.

Cũng khá cường đại đấy.

Một con yêu mực đại vương không biết tốt xấu chạy tới tìm Đường Kiếp, tiểu tử này có cái đầu rất lớn, như một tòa lầu di chuyển dưới đáy biển. Khi Đường Kiếp đi qua người nó, xúc tu của nó cuốn vào người Đường Kiếp, còn có chiếc miệng với đầy răng nhọn khổng lồ, thoạt nhìn giống như một con quái vật khủng bố dưới biển sâu.

Đáng tiếc, con quái vật biển này trong mắt Đường Kiếp chỉ như một đứa trẻ yếu ớt.

Đường Kiếp liếc nhìn nó, thằng nhóc này tuy to đầu, nhưng thực lực cũng chỉ ở bậc Thông Linh.

Tùy tay bắt lấy một cái xúc tu, Đường Kiếp ném thẳng con mực ống khổng lồ ra ngoài.

Vừa hay dùng nó để dò đường.

Cùng với lúc con mực bay ra, một đao quang hoa từ trên hạ xuống, cắt đôi cơ thể con mực ống đại vương, trong nước tràn ngập một màu đỏ.

Thấy cảnh này, ánh mắt Đường Kiếp co rút mạnh mẽ.

Quả nhiên là bủa lưới vây kín bốn phía bờ biển?

Hắn chậm rãi bước đi, đi tới cạnh xác chết con mực, ánh mắt Đường Kiếp nhìn xuống, cuối cùng nhìn thấy một vài hải tàm đang chuyển động.

Hải tàm giống như con sâu dưới biển, ghé vào bờ lục địa, màu sắc giống như cát biển, rất khó nhận ra. Tuy nhiên, quan trọng nhất là trên người hải tàm phát ra dấu ấn hào quang đặc thù, đó là dấu ấn bị người tu khống chế.

Cũng may hải tàm không có năng lực thị giác, chỉ là thông qua chấn động cảm nhận thế giới bên ngoài, chỉ cần từ từ đi qua, không tạo ra động tĩnh quá lớn, chắc có lẽ sẽ không bị người trên đó phát hiện ra.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp cẩn thận tiếp tục bước về phía trước.

Khi đang đi tới, Đường Kiếp nhìn thấy một con rùa biển từ trên mặt biển lặn xuống, trên người của nó còn buộc chặt một tảng đá, khiến nó có rẽ nước thế nào vẫn bị chìm xuống.

Con rùa liều mạng quẫy đạp, đôi mắt màu xanh yếu ớt rơi trên người Đường Kiếp.

Không xong rồi.

Trong đầu Đường Kiếp hiện lên ý niệm này trong đầu, dưới chân đột nhiên phát lực hướng về phía sau nhảy đi.

Một đạo kiếm khí sắc bén tách nước, chém thẳng xuống vị trí Đường Kiếp vừa đứng lúc nãy.

Đường Kiếp quay đầu bước đi, chỉ một lát sau, một đội người tu đã từ trên bờ lặn xuống biển, cầm đầu là một người tu Khai Trí, phía sau dẫn theo sáu người nữa.

Người tu cầm đầu nhìn ra chung quanh, chỉ chỉ về một phía, bảy người tiếp tục đuổi theo phương hướng Đường Kiếp vừa thối lui.

Giống như đội ngũ này, còn có bảy đội ngũ khác cũng đang tìm kiếm, bọn họ như cá mập tuần tra tới lui, tìm kiếm bóng dáng của Đường Kiếp. Mà ở phạm vi chung quanh khu này, người tu Thú Luyện Môn thi triển pháp thuật giám thị và dây đường tỏa.

Thiên Kiếm Chân Nhân ngồi trấn ở vị trí trung tâm, bất luận gặp phải động tĩnh gì khả nghi, đều chém xuống một đạo kiếm khí.

Hiện tại với sự trợ giúp của ông ta, thì sẽ không có sơ suất gì nữa.

Không có chuyện vì nóng lòng đuổi theo mà toán loạn, tất cả đệ tử Thú Luyện Môn đều kết thành đội hình, cũng có đệ tử của Sát Đường Huy hình thành chiến trận, chân chính phát huy uy lực đặc biệt của đại môn phái.

Bọn họ tìm kiếm rất cẩn thận, cũng không vội vã tìm Đường Kiếp, mà là giống như chiếc lược bí khổng lồ, vây kín bốn phương tám hướng, không để lộ bất cứ một góc nào.

Khi bọn họ siết chặt vòng vây đuổi giết, đừng nói là Đường Kiếp một người tu Cửu Chuyển, cho dù là Chân Nhân cũng chưa chắc đã tránh được.

Lúc này đây, bọn họ vừa truy đuổi, vừa không ngừng bắt giữ các sinh vật trong biển, ở trên người chúng sử dụng quỷ nhãn thuật của Thú Luyện Môn, mượn chúng để mở rộng tầm mắt của mình.

Quỷ nhãn thuật nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dung trên mười sinh vật, tuy nhiên cũng có thể thay đổi, bởi vậy đệ tử Thú Luyện Môn phần lớn bắt giữ những loài vật có tốc độ nhanh, như cá kiếm và các loại cá khác. Tuy nhiên, các loài cá này có một nhược điểm, đó chính là chúng nó sẽ không có quy tắc bơi loạn lên, cũng không chịu sự khống chế của người tu.

Bởi vậy, vẫn là giống như hải tàm hoặc rùa biển thì không thể nào di chuyển được, dùng thân thể chúng thành địa điểm phong tỏa.

Bởi vì bọ họ tiếp cận, những con cá bị quấy nhiễu đều lần lượt chạy mất.

Đương nhiên, không phải mỗi con cá đều biết chạy trốn.

Một con cá mập trắng bơi qua, trừng mắt nhìn đám người tu. Nó không lựa chọn tấn công, may mắn là nó cũng không bị mấy người tu này nhìn tới, bởi vì không phải tốc độ của nó khiến người ta không hài lòng, mà vì thân hình của nó quá lớn, tiêu hao sức lực nếu sử dụng Phụ tâm quỷ nhãn thuật.

Một con trai khổng lồ to như một tòa nhà, nằm nhãn nhã ở thềm lục địa, vỏ trai mở ra, phun ra từng chuỗi bọt nước, không hề để ý tới mấy vị khách xa lạ này.

Bảy người rất nhanh bơi về phía trước, rời khỏi khu vực này.

Ngay khi bơi không được bao xa, gã đệ tử cuối cùng của Thất Tuyệt Môn chợt nghe được một tiếng “Bốp” rất nhỏ.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con trai khổng lồ mở ra, một dòng nước từ trong người nó trào ra ngoài.

Là trai ngọc yêu

Tên đệ tử Thú Luyện Môn đầu tiên cả kinh, sau đó mừng rỡ.

Trai ngọc yêu có thể sinh ra ngọc trai, đấy chính là bảo bối có thể tránh được nước và lửa, hơn nữa bản thân ngọc trai yêu đa phần là mỹ nữ, ở phường thị tiên gia cũng rất được hoan nghênh đấy.

Đệ tử kia muốn thuận tay bắt lấy trai ngọc tới gần vỏ sò. Chỉ là vừa lại gần con trai, chỉ thấy một bàn tay từ trong con trai vương ta, lôi gã vào bên trong con trai. Đệ tử kia khiếp sợ hô lên, nhưng vừa mới há mồm, nước biển đã chảy vào trong miệng, nên gã không phát ra được tiếng nào, cả người bị kéo vào bên trong con trai ngọc.

Vỏ sò đóng lại.

Thân hình con trai kịch liệt run rẩy vài cái, sau đó lại yên ổn như cũ.

Đội đệ tử Thú Luyện Môn đi một lát nữa, mới phát hiện thiếu một người, chờ bọn họ quay lại khu vực này lần nữa để tìm kiếm, thì Đường Kiếp đã tới một nơi khác.

Nơi này có một rừng san hô.

Đường Kiếp di chuyển về phía đám san hô, giống như người cá, xuyên qua đám san hô.

Một con cá đang bò trên tảng đá, chấn kinh nhảy lên, bướu thịt trên trán nó giống như một thiết chùy, đụng vào đám san hô, tạo thành một lỗ thủng. Sau đó gia hỏa này như có một cỗ sức lực cổ quái, hốt hoảng bỏ chạy.

Nó cũng không thể bơi xa, liền bị Đường Kiếp bắt được.

Đường Kiếp nhìn bộ dạng kỳ quái và to lớn của nó, tiện tay nắm lấy một mảnh san hô, nhìn nó phát động Phục chế thuật.

Dưới tác dụng của Phục chế thuật, mảnh san hô dần biến thành bộ dạng chiếc đầu cá.

Đường Kiếp lúc này mới vứt con cá thật đi, chính mình chui vào trong đống cát, con cá giả nằm trên thềm lục địa, vừa vặn che khuất toàn bộ Đường Kiếp.

Vì không muốn bị phát hiện, Đường Kiếp thu hồi lại ngọc trai.

Cuối cùng, một chút ánh sáng biến mất, nước biển ôm Đường Kiếp vào lòng, hiện tại hắn mới chính thức cảm nhận được mình và biển rộng hòa vào làm một thể.

Hắn ở trong biển chậm rãi lay động, miệng vết thương bị nước biển ngấm vào hết sức khó chịu, Đường Kiếp chỉ có thể lấy linh khí che khuất miệng vết thương, tranh thủ thời gian khôi phục vết thương.

Không thể hô hấp không phải vấn đề.

Người tu Thoát Phàm Cảnh vốn không phải phàm nhân.

Phàm nhân khi hô hấp cần dưỡng khí, người tu hô hấp cũng cần linh khí, bởi vậy đang ở đáy biển, chỉ cần năng lực hồi phục linh khí không bị ảnh hưởng, thì sinh tồn không có vấn đề.

Bốn phía chung quanh đều một màu hắc ám, nhưng Đường Kiếp biết rằng, ở nơi vô cùng hắc ám này, có vô số người đang từ từ tiến về phía mình.

Hắn không ngừng lui về phía sau, ánh mắt lại thủy chung vẫn duy trì sự bình tĩnh điềm đạm, không chút sợ hãi nào.

Một lát sau, một đội đệ tử Thú Luyện Môn tiến tới.

Bọn họ dừng phía trên đá san hô, một người cầm đầu lấy ra một hạt châu, chiếu sáng chung quanh, ánh mắt quét ra xung quanh. Nhì thấy trong góc có một nơi ánh sáng không chiếu tới, gã chỉ huy những người khác tiến lên xem, cẩn thận lục soát.

Sau một hồi tìm kiếm, không phát hiện ra bất cứ điều gì, kẻ cầm đầu đám đệ tử Thú Luyện Môn thu hồi hạt châu, phất phất tay, mọi người cùng nhau bơi về phía trước.

Một gã đệ tử đi cuối cùng trong nhóm người đó, khi bơi qua con cá to lớn, gã không phát hiện một bóng người chậm rãi ngồi dậy phía sau lưng mminhf.

Đường Kiếp nắm lấy một sợi tơ mảnh màu vàng, lách vào cổ tên đệ tử đó.

Bởi vì đang ở đáy biển, nên hết thảy mọi cử động đều bị chậm lại, nên lúc này động tác của Đường Kiếp vô cùng chậm rãi.

Thấy dòng nước có biến hóa, đệ tử kia chợt cảnh giác, hoặc cũng có thể chỉ là trực giác mà thôi, đệt tử đó quay đầu lại.

Lúc này, gã cùng Đường Kiếp bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đệ tử kia lộ ra sự hoảng sợ cực độ.

Thân thể Đường Kiếp nhào tới, thắt chặt sợi dây vào cổ tên đệ tử đó.

Đệ tử kia theo bản năng muốn giựt sợi dây ra, nhưng gã nhận ra sợi dây không nằm trong lòng bàn tay mình, mà mấy ngón tay của gã đều bị cắt đứt rời, tiếp theo sợi dây từ miệng gã tiếp tục cắt xuống.

Sau đó mặt của gã bị cắt thành hai nửa.

Máu loãng trộn lẫn óc người trôi nôi trong biển, giống như mực hạ xuống giấy tuyên thành vậy.

Hai tay gã giương về phía trước, thân thể chỉ còn nửa đầu từ từ hạ xuống, ngã trên thềm lục địa.

Sau khi tiếp nhận túi Giới Tử và lệnh bài thân phận của đệ tử đó, Đường Kiếp nhìn thoáng qua đoàn người phía trước vẫn chưa phát hiện ra có điều không ổn, đã bơi về một hướng khác.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com