Thấy Thẩm Tình Đan, Đường Kiếp ngẩn ra, nghĩ nàng làm sao lại tới rồi.
Có tâm muốn tránh nhưng đoán chừng là do bị pháp thuật long trời lở đất vừa rồi hấp dẫn, Thẩm Tình Đan mới thẳng hướng tới nơi này.
Đảo mắt tới gần, nàng nhìn thấy Đường Kiếp, ánh mắt sáng lên kinh ngạc: - Đường Kiếp, ngươi sao ở chỗ này?
Đường Kiếp chỉ có thể trả lời: - Dọc đường nơi đây gặp Bí Cảnh. Nhất thời tò mò, liền vào xem.
Thẩm Tình Đan hồ nghi nhìn hắn: - Trùng hợp như vậy? Ta đi bốn ngày mới tới đây, ngươi vừa mới vào Bí Cảnh đã có thể đến đây?
Đường Kiếp nói dối bị Thẩm Tình Đan dễ dàng đâm phá, cười ha hả một tiếng, đang muốn giải thích lại thấy Thẩm Tình Đan ảm đạm nói: - Ngươi ở đàng kia, ngươi thấy ta đến nên cũng mở ra Bí Cảnh, đúng không?
Đường Kiếp lập tức ngây ra, rốt cục gật gật đầu: - Rất xin lỗi, Thẩm cô nương, ta...
Thẩm Tình Đan lạnh lùng ngắt lời: - Ta biết, ngươi chỉ không muốn cùng ta sinh ra gút mắc, nhìn thấy ta liền tránh đi cũng bình thường, đỡ phải bị Hứa cô nương thấy lại giận.
Đường Kiếp vội nói: - Thẩm cô nương đã hiểu lầm. Lúc ấy người của Thú Luyện Môn ở đó, bọn họ luôn truy sát ta, ta không thích hợp hiện thân.
Thẩm Tình Đan hỏi: - Vậy người của Thú Luyện Môn không ở đây? Ngươi sẽ hiện thân sao?
Đường Kiếp há miệng thở dốc, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng vậy, nếu người của Thú Luyện Môn không ở đây, hắn còn có thể hiện thân sao?
Vấn đề này khiến Đường Kiếp cảm thấy khó nói.
Hắn không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng mơ hồ có một đáp án, chính là mình vẫn không như cũ. Thẩm Tình Đan với hắn chỉ là khách qua đường, cái gọi là hôn ước chỉ là một truyện cười.
Nhưng những lời này không thể nói trước mặt đối phương, làm tổn thương cảm tình đối phương, bởi vậy do dự, bàng hoàng, nhất thời không biết làm sao.
Thẩm Tình Đan nhìn hắn, cũng minh bạch tâm tư của hắn.
Khẽ thở dài, nói: - Ngươi chung quy vẫn sẽ không.
Đường Kiếp chỉ có thể kiên trì nói: - Không có chuyện phát sinh, ai cũng nói không tốt, chỉ là không thể xác nhận thôi.
- Không thể xác nhận, hiện tại cũng có thể thử xem. Thẩm Tình Đan cũng không nhượng bộ nói.
Đường Kiếp ngẩn người, lập tức hiểu ra: - Ngươi...
Thẩm Tình Đan nói: - Nếu gặp nhau là hữu duyên. Thế nào? Đường công tử có nguyện cùng ta kết bạn đồng hành?
Đường Kiếp cười khổ: - Ta đang bị Thú Luyện Môn đuổi giết, đồng hành cùng ngươi chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm. Ngươi xem vừa rồi ta cùng Thú Luyện Môn giao chiến, đây không phải may mắn còn sống sao?
Thẩm Tình Đan cười lạnh: - Ta xác thực thấy được, Đường công tử hoàn hảo không tổn hao gì, Thú Luyện Môn hài cốt không còn.
Đường Kiếp hoạt kê, nói không ra lời.
Hắn hiện tại cũng coi như hiểu được, Thẩm Tình Đan là điển hình tính cung chủ, ngây thơ háo thắng không nhường người khác.
Nàng chưa chắc thích mình nhưng không chịu được mình không thích nàng.
Mọi câu đều nhắm vào thái độ của Đường Kiếp với nàng, xem điệu bộ này nếu không cho nàng câu trả lời vừa lòng, phỏng chừng sẽ còn gây phiền toái cho hắn.
Cũng thế, ngươi đã muốn đến cùng ta sẽ theo.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp nói: - Tiểu cung chủ thịnh tình, Đường Kiếp hổ thẹn không dám từ. Nếu như thế, vậy cùng đi đi.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Tình Đan rốt cục vừa lòng tươi cười, xoay người nói: - Đi thôi.
- Chờ một chút... Đường Kiếp nói.
Thẩm Tình Đan bước chân không ngừng nói: - Như thế nào? Đường công tử hối hận rồi hả?
- Không phải, nơi đó có...
Đường Kiếp còn chưa dứt lời, chỉ thấy xa xa quang diễm bùng nổ. Thẩm Tình Đan hét lên một tiếng, đã bị sóng khí đánh bay.
- Có pháp trận cạm bẫy! Lúc này Đường Kiếp mới nói xong.
Lại nhìn Thẩm Tình Đan, tuy lần này không xúc phạm tới nàng, cũng đã biến mặt nàng xám tro.
- Đường Kiếp! Nàng phẫn nộ cao giọng.
Đường Kiếp gãi đầu: - Vẫn là ta đi trước.
——————————
Lĩnh ngộ Đạo niệm Thời gian, thác loạn thời không với Đường Kiếp giảm đi nhiều, chỉ có vài thác loạn thời không trong phạm trù nội pháp trận vẫn như cũ có thể phát huy tác dụng khiến cho Đường Kiếp không thể đi thẳng một đường, mặc dù vậy, tốc độ của hắn cũng đã nhanh hơn.
Một đường đi tới, Đường Kiếp và Thẩm Tình Đan cũng nói với nhau không ít.
Ngay từ đầu Đường Kiếp còn hơi ngượng ngùng, ngược lại là Thẩm Tình Đan tự nhiên hào phóng, chủ động hỏi thăm về Đường Kiếp, cùng với sao hắn làm sao chạy đến nơi này.
Đường Kiếp trả lời, Thẩm Tình Đan cũng tự nói tình huống của mình.
Hoá ra Thẩm Tình Đan đang cùng đám người dì Anh xuống thuyền, một đường đi tới tiên đảo, không ngờ nửa đường gặp một đám Khai Trí yêu vật, số lượng quá đông, kinh người nhất còn có một đại yêu biến hóa.
Tiêu Dao cung dù người đông thế mạnh nhưng vẫn không địch lại đám yêu vật, cuối cùng chỉ có thể bốn phía chạy trốn.
Thẩm Tình Đan bị yêu vật đuổi chạy tới đây.
- Cũng không biết dì Anh giờ ra sao. Nói đến hộ vệ thất lạc, tâm tình của Thẩm Tình Đan trầm xuống.
- Yên tâm đi, yêu vật bình thường đều có địa bàn của mình, chỉ cần thoát khỏi lãnh thổ của chúng, bình thường cũng sẽ không truy sát, người của ngươi chắc có lẽ không có việc.
Thẩm Tình Đan nói: - Ta cũng biết, nhưng vì nguyên nhân này ta mới thấy kỳ quái. Vì sao này yêu vật lại đột nhiên liên hợp công kích chúng ta? Chúng nó không phải luôn thủ một phương sao?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, trả lời: - Yêu vật sau Khai Trí, trí tuệ không giống người, rất nhiều chuyện không theo lẽ thường, cũng không ngạc nhiên.
- Vậy mới vừa rồi ngươi còn nói theo lẽ thường chúng nó sẽ không đuổi giết?
Đường Kiếp nhún nhún vai: - Ngươi có thể cho ta nói sai rồi.
Thẩm Tình Đan hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó cúi đầu nói: - Ta vẫn mong ngươi nói đúng.
Tự mình nghĩ gì rồi lại cười, không khỏi cười ra tiếng.
Thấy nàng cười rạng rỡ, Đường Kiếp cũng không khỏi mỉm cười.
Nụ cười này làm mây đen phiêu tán, khiến một chút xấu hổ và không vui giữa hai người tan biến.
Dù là Đường Kiếp hay Thẩm Tình Đan đều không có ý phát triển thêm, là bởi vì trong lòng không quỷ, trừ ba đầu giận dỗi thì phần ngăn cách này cũng dễ hạ, quan hệ cũng bởi vậy mà dịu đi nhiều.
Hôm đó, xuyên qua phiến hải vực, tiên đảo đã từ phía xa nhìn lại.
Đứng ở ngọn cây, Đường Kiếp nhìn tiên đảo, nói: - Xem ra ngày mai mới có thể lên đảo. Chúng ta nghỉ ngơi một đêm trong này, càng đến gần đảo, yêu vật càng mạnh. Nghỉ ngơi dưỡng sức lấy sức chiến.
- Uhm. Thẩm Tình Đan gật đầu đồng ý, đoạn đường này bọn họ cũng đã gặp qua không ít yêu vật, mặc dù nói phần lớn giải quyết thoải mái, nhưng cũng cảm thấy yêu vật thực lực nhanh chóng nâng cao.
Liền lấy ra một ngọc thạch khắc thành phòng nhỏ, ném vào không trung, phòng bạch ngọc không ngừng phóng đại, dừng trên mặt nước biến thành một căn phòng nhỏ, Đường Kiếp thấy cũng chặc lưỡi khen kỳ lạ.
Tiêu Dao cung có thuật phù cung quả nhiên là nhất tuyệt.
- Đáng tiếc ta chỉ mang theo một. Thẩm Tình Đan tràn đầy xin lỗi nói. Kỳ thật phòng ngọc diện tích rộng mở, một lần chen vào bốn năm người cùng ngủ cũng không thành vấn đề, chỉ có điều nam nữ khác biệt, chung quy không tiện mời.
- Không quan sao. Đường Kiếp tự nhiên khoát tay với Thẩm Tình Đan.
Thẩm Tình Đan đi vào phòng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Kiếp đã dựa vào một nhánh cây nằm xuống.
Nhánh cây kia trên không lay động, mang theo thân thể của Đường Kiếp phập phồng phập phồng lại có phần nhàn nhã.
Thẩm Tình Đan cười cười, lại từ túi Giới Tử lấy ra vài lá cờ nhỏ.
Lá cờ cùng bát môn kỳ của Đường Kiếp giống nhau, cũng là trận kỳ, chỉ cần thi triển là có thể hình thành một pháp trận cảnh giới, có thể cảnh giới bốn phía, phát ra cảnh sát và bảo hộ. Tuy nhiên chỉ có thể hình thành một trận pháp, không giống bát môn kỳ.
Thời khắc này Thẩm Tình Đan đang muốn bày trận, đột nhiên nghĩ đến mình đang ở cùng Đường Kiếp. Nếu bày trận, có thể khiến hắn nghĩ mình đang đề phòng hắn không?
Thật vất vả tiêu trừ ngăn cách thành bằng hữu, chớ để chút việc nhỏ phát sinh hiềm khích.
Nghĩ vậy liền thu lá cờ về.
Đường Kiếp không biết nội tâm nàng đang giãy dụa, chỉ tựa vào trên nhánh cây ngưng thần tự hỏi trận chiến ban ngày, việc vận dụng định giờ, cùng với khả năng nâng cao không gian.
Cùng lúc đó, Thẩm Tình Đan cũng nằm trong phòng nhỏ, nhưng có chút không yên.
Không phải Đường Kiếp đảo loạn lòng nàng, chỉ là lần này gặp nhau, tuy không tới mức tình cảm mãnh liệt nhưng lại cảm giác có chút cổ quái.
Chỉ là nàng không thể nói rõ cổ quái ở chỗ nào, nhìn trộm Đường Kiếp, chỉ thấy hắn từ đầu đến cuối đều nhắm mắt ngưng thần, trong lòng thầm nghĩ: Trong lòng hắn cuối cùng cũng không có ta đấy, ta còn muốn nhìn hắn làm chi.
Nghĩ như vậy liền quay đầu, nhanh chóng nhập thần.
Đêm dần sâu.
Trong Bí Cảnh tịch liêu, duy có tiếng nước ào ào tiếng khiến đêm tối thêm một ít sinh khí.
Nằm thẳng trên nhánh cây, Đường Kiếp vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên, mắt của hắn mở ra.
Hắn thong thả đứng lên, nhìn chung quanh, rồi mới từ trên cây xuống dưới.
Hạ xuống mặt nước, Đường Kiếp nhìn phòng bạch ngọc, ánh mắt lộ ra một tia cổ quái.
Hắn hướng vào trong phòng nhỏ đi đến.
Trong phòng nhỏ, Thẩm Tình Đan đang ngưng thần đả tọa.
Tu giả không cần ngủ, ngưng thần đả tọa chính là cách nghỉ ngơi tốt nhất. Tuy nhiên ngưng thần so với ngủ càng thêm thâm trầm, ở trình độ nào đó càng không dễ dàng phát giác.
Thẩm Tình Đan hiển nhiên không ngờ sẽ có người vào lúc đó tới gần nàng.
Nàng hai mắt khép hờ, mũi ngọc hô hấp có tiết tấu.
Hai hàng lông mày giãn ra, ở dưới bóng đêm thêm mỹ cảm, hai tay không tự giác nặn ra một đám ấn pháp.
Đứng trước Thẩm Tình Đan, Đường Kiếp nhìn Thẩm Tình Đan không chớp mắt.
Rốt cục, khi Thẩm Tình Đan hít sâu một hơi —— đại biểu một Tiểu chu thiên hoàn thành, Đường Kiếp đột nhiên ra tay che Thẩm Tình Đan, ném nàng lên giường.
- Ngô! Thẩm Tình Đan từ ngưng thần tỉnh lại, chấn động, theo bản năng chống cự.
- Xuỵt! Bịt miệng nàng, Đường Kiếp thấp giọng nói: - Đừng lên tiếng, có người đang vụng trộm tới gần chúng ta.