Trên làn nước trong suốt, mọt gốc Kim tuyến bạch lan đang nở rộ trên một cây san hô.
Loại Kim tuyến bạch lan này vô cùng thưa thớt, mặc dù ở Te Hài Giới cũng rất hiếm gặp, cơ bản chỉ tồn tại ở trong Lục đại phái, nhưng trong này cũng xuất hiện một gốc, thực sự là hiếm thấy.
Một bàn tay thon dài đưa ra, ngắt nhẹ gốc bạch lan, nhấc nó lên, cẩn thận cất vào trong hộp ngọc.
Quay đầu lại, trên mặt Thẩm Tình Đan lộ ra nụ cười hài lòng: - Đa tạ, con trai của Thiên mệnh!
Sau lưng nàng không xa, chính là Đường Kiếp đang khoanh tay đứng nhìn. Mấy con cá mập yêu đang giương mắt hổ trừng trừng nhìn Đường Kiếp, sau đó bất đắc dĩ quẫy đuôi rời đi.
Dường như thực sự vận mệnh tất chăm sóc Đường Kiếp, phàm là nơi Đường Kiếp tới, tất cả các yêu vật đều tự động tránh lui, nhường lối cho bọn họ đi, thoải mái hái kỳ hoa dị thảo. Đối với người khác đám yêu thú như rắn rết hung mãnh, nhưng trong tay Đường Kiếp, chúng lại giống ngoan ngoãn như chó mèo được nuôi dưỡng vậy.
Trước đó không lâu, Đường Kiếp thậm chí còn vuốt ve một con hải yêu, giẫm trên lưng nó đi dạo một vòng trên mặt biển.
Bởi vì hải yêu hợp tác, nên bọn họ đi lại vô cùng tự do, nếu không phải vì muốn hái linh thảo, bọn họ đã lên đảo từ lâu.
Đối với Thẩm Tình Đan mà nói, đây chính là mùa bội thu của nàng ta. So với nàng ta, Đường Kiếp lại không hề hứng thú với mấy thứ này, hắn sở dĩ đồng ý giúp Thẩm Tình Đan, thứ nhất là vì cảm tạ lúc trước nàng ta đã giúp đỡ mình, thứ hai là phải tìm Qủy Vệ, thứ ba chính là tìm những đệ tử Thú Luyện Môn rồi giết chết.
Hiện giờ trong hải yêu bí cảnh, mọi người đều phân tán rải rác, nếu muốn giết người đoạt mệnh, chính là thời cơ tốt nhất.
Đối với Đường Kiếp mà nói, thì đây cũng là cơ hội để hắn chứng minh nghi hoặc của bản thân.
Trận chiến với Thường Mạch Mi, có hai chuyện vẫn khiến hắn không hiểu được.
Chuyện thứ nhất chính là một kiếm phong ấn trong Tiến cử lệnh kia.
Lúc sử dụng hắn còn không ý thực được, sau đó Đường Kiếp càng nghĩ càng cảm thấy kiếm này có ý nghĩa sâu xa, chỉ sợ Minh Dạ Không cố ý lưu lại, để gợi ý cho mình đấy.
Những năm gần đây, thứ Đường Kiếp tu luyện không ít, nhưng bí điển hti fhcir có Thần Tiêu Kiếm Đienr, Tử Ngọc Tâm Pháp, Ly Kinh, Cửu Lê Tâm Kinh, còn có tâm pháp của Ngũ Thần Giáo, các loại pháp thuật khác thì đúng là đếm không xuể.
Nhưng mà khi hắn đối địch, thì chưa bao giờ chân chính có thể dùng một chiêu định càn khôn cả, thường là dùng vô số thủ đoạn, khổ tâm xây dựng chuẩn bị các loại pháp thuật, để đạt được chiến thắng.
Nhưng nếu có thể đoạt được một loại pháp thuật, hóa tất cả ưu thế và năng lượng vào một điểm, khiến cho bản thân thực sự trở thành một người có thể giết chết mục tiêu vượt cấp, mới là chuyện cần được ưu tiên.
Cực hạn kiếm ý kỳ thực chính là thể hiện loại tư tưởng này.
Điều này cũng có khi chính là điều mà Minh Dạ Không muốn nói với mình đấy.
Vấn đề là làm thế nào để ngưng tụ được đao ý thành sát chiêu?
Điểm này thì Minh Dạ Không chưa nói, Đường Kiếp cũng không biết.
Nhưng tới khi Tiến cử lệnh kia phóng ra kiếm ý kinh người, đã mở ra một con đường tạo được phương hướng cho Đường Kiếp.
Chuyện thứ hai chính là đạo nhân quả vì sao không có tác dụng.
Nếu trước kia, hắn ở trong nước thiết lập phục kích có hiệu quả, cũng sẽ không rơi vào cảnh khổ chiến thế này, thậm chí còn bị bức phải sử dụng Diệt Ma Quyền, khiến cho thân thể Ngọc Thạch đại thành lại trở về Ngọc Thạch sơ cấp.
Chuyện này một ngày chưa được giải quyết, thì Đường Kiếp chưa yên tâm một ngày. Ở một trình độ nào đó, có thể tìm được đáp án, có lẽ sẽ nâng cáo đạo nhân quả của bản thân.
Lúc này hắn suy nghĩ trằm ngàn lần, vẫn không tìm được lời giải đáp, nhập thần suy nghĩ nên không nghe thấy Thẩm Tình Đan nói chuyện. Thẩm Tình Đan thấy hắn ngẩn người, tức giận đi tới nói: - Này, đang suy nghĩ cái gì vậy?
Đường Kiếp vẫn trầm tư như trước, thuận miệng nói: - Nhất ẩm nhất trác, đều là tiền định, đều có định số. Nếu nhân quả đã được định trước, vì sao lại nảy sinh biến cố?
Thẩm Tình Đan nghe vậy ngạc nhiên nói: - Nhân quả có định, nhưng vận mệnh vô thường, chuyện này có gì mà phải kỳ quái chứ?
Đường Kiếp nghe vậy chấn động toàn thân, như ở trong mộng tỉnh dậy: - Nhân quả có định, vận mệnh vô thường? Đúng thế, hóa ra là như vậy!
Thẩm Tình Đan chỉ thuận miệng nói một câu, trong lúc vô tình đã thức tỉnh được hắn.
Trận chiến ở Ngọc phòng, hắn vốn chuẩn bị mai phục, đánh lén Thường Bạch Mi, lấy đạo nhân quả biến mọi chuyện tất thành, nhưng sự thực lại là hắn thất bại.
Đường Kiếp vẫn cho là đạo nhân quả của hắn thất bại, nhưng thẳng cho tới tận giây phút này, hắn mới tỉnh ngộ. Kỳ thực không phải hắn thất bại, mà chỉ có điều hắn không thể thành công chuyển hóa thành thắng lợi mà thôi.
Đạo nhân quả của hắn, chỉ quyết định được một sự kiện cơ bản, đó là bày ra được nguyên nhân, còn trong quá trình thực hiện, điều duy nhất hắn có thể làm là tăng ảnh hưởng đánh trúng mục tiêu Thường Bạch Mi mà thôi.
Chính vì nguyên nhân này, nên Đường Kiếp mới có thể quyết định làm nổ, nhưng lại không thể quyết định được sự sống chết của mục tiêu.
Điều này chính là ở trong hoàn cảnh khác nhau thì sự việc cũng phát sinh biến hóa khác nhau.
Trong quá trình này, bất kể là thế nào, nó đều xuất hiện kết quả, nhưng sinh tồn thế nào, thì lại bất đồng với vận mệnh.
Hắn không khống chế được vận mệnh của Thường Bạch Mi.
Đây cũng là nguyên nhân, vì sao trong mười hai con đường, nhân quả và vận mệnh lại có liên quan, thứ sau là sự thăng hoa của thứ trước.
Sau khi hiểu được điểm này, Đường Kiếp lập tức cảm thấy con đường lĩnh ngộ vận mệnh của mình dường như mở rộng ra, có lẽ chỉ cần một cơ hội nhỏ, đã có thể khiến hắn có cơ sở để đột phá.
Nếu như thực sự có thể như thế, thì việc giống như chuyện của Thường Bạch Mi sẽ không phát ính, đến lúc đó Đạo niệm thời gian phối hợp với Đạo nhân quả, sẽ là lợi khí sắc bén để đối địch.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Thẩm Tình Đan nhìn hắn không hiểu gì cả, không biết tên này phát bệnh thần kinh gì, đang buồn bực, thì chợt nghe phía xa có tiếng quần ào phần phật, có kẻ đang bay tới gần đây.
- Cẩn thận, có người tới. Thẩm Tình Đan vội vã nói.
Tiếng cười dừng lại, Đường Kiếp tiện tay rút Đoạn Trường Đao nói: - Người tới càng hay. Nếu vận mệnh không thể nắm trong tay, không quyết định được sinh tử của kẻ đó làm kết quả, vậy thì hãy lấy kết quả làm nguyên nhân, dùng đao trong tay quyết định sinh tử, sau đó mới định vận mệnh. Tử vong thành vận mệnh.
Nói xong người hắn bay về phía kẻ đang tiến tới, đồng thời dung mạo biến hóa, biến thành hình dáng của Thường Bạch Mi, kéo dài âm thanh nói: - Người tới là ai?
Kỳ thực những người kia đều mặc trang phục của Thú Luyện Môn, Đường Kiếp đã thấy rõ từ lâu, nhưng lại cố ý làm như không thấy.
Những kẻ đó thấy Thường Bạch Mi bay tới, vội vã phi thân lại thỉnh an: - Đệ tử bái kiến Chân Nhân.
Đường Kiếp cũng không nói gì nữa, mà bay thẳng đi.
Có kẻ thông minh nhìn thấy Đường Kiếp cầm đao bay tới, trang phục cũng không phải trang phục thường mặc, cảm thấy kỳ quái, trong lòng run sợ nói: - Chân nhân vì cớ gì mà lại cầm đao?
Đường Kiếp cất tiếng cười dài nói: - Tất nhiên là để lấy đầu các ngươi tế trường đao, ta ngộ đường lớn, tu luyện đao ý, trảm!
Khi nói chuyện, tay hắn cũng vung lên, chém xuống.
Một ánh đao hiện lên, chém rơi đầu kẻ vừa nói chuyện, một hồi máu tanh cứ như vậy được triển khai…
Một lát sau, mấy đệ tử Thú Luyện Môn đều đầu rơi máy chảy, Đường Kiếp thu đao, mang theo toàn bộ túi Giới Tử, hướng về chỗ cũ bay đi.
Hắn sát phạt tàn nhẫn đã khiến Thẩm Tình Đan bị dọa không nhẹ, từ khi nàng quen biết Đường Kiếp tới nay, chưa bao giờ thấy vẻ mặt Đường Kiếp hung ác như vừa rồi.
Kỳ thực Đường Kiếp cho tới giờ cũng không phải người biết nương tay, chẳng qua trước kia không có cơ hội để tùy ý giết chóc mà thôi.
Nhưng trong vạn yêu bí cảnh này, đối mặt với đại địch là Thú Luyện Môn, hết thảy luật pháp, quy củ, đều vứt hết sang một bên, không có cái gì trói buộc hắn, hơn nữa phản kích cũng là bản năng sinh tồn, Đường Kiếp tất nhiên sẽ dùng hết thủ đoạn, đại khai sát giới.
Đệ tử Thú Luyện Môn cuối cùng cũng đều muốn lên trên đảo, bởi vậy Đường Kiếp chỉ cần trấn giữ khu vực phụ cận chung quanh đâỏ, liền có thể phát hiện ra nhưng đệ tử Thú Luyện Môn đi đơn lẻ. Chỉ cần nhân số không nhiều lắm, hắn liền lập tức xuất thủ. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Đường Kiếp đã giết hơn hai mươi đệ tử Thú Luyện Môn.
Vì chuyện Vạn Thú Viên lần này, nên Thú Luyện Môn đã phái ra hơn một trăm đệ tử, đều sắp bị Đường Kiếp giết sạch.
Hôm nay Đường Kiếp lại gặp được vài tên đệ tử, nhưng là đệ tử của Thiên Thần Cung.
Đường Kiếp đối với Thiên Thần Cung tất nhiên là không khách khí, sau một phen chiến đấu, đã giết sạch bọn họ, thu hồi hành trang của họ, trong lòng còn không ngừng tiếc nuối vì giết đệ tử Thiên Thần Cung không được Tẩy Nguyệt phái ban thưởng.
Trên thực tế, để tránh kết thù hận, Tẩy Nguyệt phái ngoài việc săn giết người của Thú Luyện Môn, thì bất kỳ môn phái nào cũng không được mạo phạm, nếu có môn hạ đệ tử giết người, chỉ sợ ngược lại phải xử lý kẻ đó.
Không có khắc chế, thì sẽ không có phóng túng.
Khắc chế đối với một môn phái, mới có thể đổi lấy việc đuổi cùng giết tận Thú Luyện Môn, đồng dạng đạo lý này, các phái khác cũng làm giống như vậy.
Trăm ngàn năm qua, ở giữa Lục đại phái đã hình thành một thế cân bằng.
Ai cũng không muốn tùy tiện phá vỡ nó.
Nhưng Đường Kiếp biết rằng, thế cân bằng này, có mình và Thiên Thần Cung, nên sớm muộn gì cũng sẽ biến hóa.
Hắn chỉ hy vọng bản thân mình sẽ không mang tới phiền phức cho Tẩy Nguyệt phái – bắt đầu suy xét từ điểm này, sự trung thành của Đường Kiếp đối với Tẩy Nguyệt phái đích thực là tăng lên.
Thời khắc giết chết mấy đệ tử Thiên Thần Cung, Đường Kiếp đang muốn rời đi, đột nhiên trong lòng có cảm giác, quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt hiện ra vẻ mừng rỡ.
- Có chuyện gì sao? Thẩm Tình Đan hỏi.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói: - Ta có cảm giác… y đang ở gần đây.
- Ai?
- Một người bạn cũ. Đường Kiếp đáp lời, thả người bay về một hướng khác.
Xuyên qua rừng cây rậm rạp, Đường Kiếp nhìn thấy một người đang đứng trên biển.