Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 484: . Đường Kiếp ở đâu?



Hôm sau, Đường Kiếp đi lên đảo.

Cả tòa đảo Tiên sơn hiện giờ trông như núi lửa, chỗ đỉnh núi dâng lên hồng quang, thoạt nhìn như dung nham tỏa sóng nhiệt mãnh liệt.

Không hiểu vì sao, Đường Kiếp cảm thấy trong cơ thể mình như cũng có đồ vật gì đó đang rung động, đang gầm thét.

Có thể là do Huyết Luyện Thần Thuật ảnh hưởng khiến hắn cảm nhận được lực lượng trong núi này quen thuộc như vậy...

Quả nhiên là có liên quan tới tiểu Hổ.

Khi cảm nhận được hơi thở này, Đường Kiếp gần như có thể xác nhận điểm ấy.

Về phần tiểu Hổ vì sao không muốn gặp hắn, Đường Kiếp cũng có thể nghĩ ra.

Có thể đánh cắp Vạn Thú Viên, tiểu Hổ dĩ nhiên đã Khai Trí.

Một khi huyết mạch thức tỉnh, truyền thừa tổ tông tái hiện, thù hận với phái Tẩy Nguyệt đủ để cho nó quyết định rời đi.

Hắn có thể hiểu được tất cả, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy khó chịu.

Trong mắt Đường Kiếp, tiểu Hổ luôn là đứa nhỏ của mình.

Nhìn đỉnh núi dâng lên hồng quang, Đường Kiếp thì thào tự nói:
- Ngươi là con ta, mặc kệ ngươi quyết định thế nào, ta đều ủng hộ ngươi!

Sau đó hắn đột nhiên quát to lên:
- Bảo nhi, ngươi nghe thấy hay không, mặc kệ ngươi quyết định thế nào, ta đều ủng hộ ngươi!

Tiếng hô quanh quẩn trong thiên địa, lập tức truyền tứ phương.

Hứa Diệu Nhiên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía chân núi, trong mắt đã đầy nước mắt, nàng dùng sức hô to:
- Đường Kiếp, chàng là tên khốn kiếp, đã tới rồi còn không qua đây tìm ta!

Hai ngày nay nàng trông coi Y Y trong lo lắng, thật sắp bị hù chết.

Chỉ là nàng rất kỳ quái, bất kể giá trị của Y Y cao thế nào, đám yêu vật cũng không tới xâm phạm. Nhưng dù vậy cũng có nhiều yêu vật không chịu rời đi, kết quả là vây quanh Y Y, tụ tập lượng lớn yêu vật.

Chúng nó giương đôi mắt hổ như đang chờ mệnh lệnh gì đó.

Ngẫu nhiên có yêu vật không kìm nén được xông lên, cũng may số lượng không nhiều, đều bị Hứa Diệu Nhiên giết chết.

Mặc dù vậy, nhìn yêu vật càng ngày càng nhiều, trong lòng Hứa Diệu Nhiên vô cùng lo lắng, mãi tới khi nghe được thanh âm của Đường Kiếp, trong lòng mới buông lỏng.

Kỳ thật nàng cũng không biết Đường Kiếp có tồn tại mạnh như Quỷ Vệ, nhưng trong lòng nàng, dường như chỉ cần có Đường Kiếp ở đây, mọi vấn đề có thể giải quyết.

Sau những lời này, chỉ thấy yêu vật chăm chú nhìn nàng, trong lòng căng thẳng, tạm thời không dám mở miệng nói.

Trong núi, gặp phải ba con bị biến hóa đại yêu bị đánh mặt mũi bầm dập, trong mắt tiểu Hổ ngập nước.

- Phụ thân...
Nó lẩm bẩm nói.

Ngay lúc nó muốn đáp lại, chợt trong huyết trì dâng lên một tầng huyết lãng, khí thế mênh mông.

- Không tốt, sao lại đến vào lúc này?
Tiểu Hổ biến sắc, không cần nghĩ ngợi đã vùi đầu vào trong huyết trì.

Đây là thời khắc hấp thu chân huyết cuối cùng, cũng là thời khắc quan trọng nhất, nó không thể phân tâm.

Đi thông lên đỉnh núi, Phong Bất Trí đang ở phá giải cấm chế cũng đồng dạng nghe được thanh âm này.

Nhìn phía chân núi, trong mắt Phong Bất Trí sung mãn sát ý.

Hách Liên Hổ kêu lên:
- Thất gia, là Đường Kiếp, hắn đến đây.

-Ta biết.
Hắc bạch Phong Bất Trí đồng trả lời, liếc mắt nhìn nhau, áo trắng Phong Bất Trí đã quay người đi xuống chân núi.

- Thất gia, chỉ dùng một phân thân sao?
Đệ tử Thú Luyện Môn cùng nhau nói.

- Việc cấp bách là phá cấm chế lên núi, Lang Chủ còn đang chờ chúng ta.
Áo trắng Phong Bất Trí cất giọng nói:
- Về phần Đường Kiếp... Một mình ta đã đủ rồi.

Đứng dưới chân núi, nghe tiếng Hứa Diệu Nhiên la, Đường Kiếp mỉm cười.

Hắn không lo cho Hứa Diệu Nhiên, dù sao nơi này là địa bàn của Thiên Nhai Hải Các, ai cũng không dễ dàng xúc phạm tới nàng. Tuy nhiên ngoài an toàn còn có một nhân tố, đó là tưởng niệm.

Đường Kiếp đang muốn lên tiếng trả lời, lại nghe một tiếng hô khác vang lên:
- Người nói là Hứa Diệu Nhiên Hứa sư tỷ sao! Tại hạ Vân Đan Kỳ, Thiên Nhai Hải Các môn hạ, kính xin sư tỷ hỗ trợ...

Không ngờ là đám Vân Đan Kỳ, mấy tên này cũng đã tới đảo rồi, nghe giọng điệu dường như đang chiến đấu.

Đường Kiếp theo hướng tiếng Vân Đan Kỳ bay đi, vừa đi vừa biến thành Khâu Chính, thanh âm cũng biến trở về khàn khàn.

Bay thẳng đến một thung lũng thì thấy Vân Đan Kỳ và đám người Thẩm Ngưng Minh đang ứng chiến với yêu vật.

Ít nhất có hơn yêu vật tụ một chỗ, trong đó thứ trong biển Vô Diện Giao ngày đó. Không gặp mười ngày, người này thoạt nhìn đã lớn hơn rất nhiều, cũng càng thêm hung mãnh.

Khiến hắn kinh ngạc là còn có người của Tiêu Dao cung, những người này đều là hộ vệ của Tiêu Dao cung phái tới để bảo hộ Thẩm Tình Đan, tuy bậc không cao, đều là Thoát Phàm cửu chuyển nhưng thực lực không kém, càng rất có liên kết chiến. Đáng tiếc do nhân thủ không đủ, không thể phát huy toàn bộ uy lực chiến trận, nhưng mặc dù như thế vẫn có thể trở thành bức tường khó vượt qua.

Nếu không có người của Tiêu Diêu Cung, Vân Đan Kỳ sớm đã thua chết.

Mặc dù vậy, nhìn họ xem chừng cũng chống đỡ không được bao lâu, khó trách Vân Đan Kỳ phải phát ra tiếng kêu cứu.

Chỉ có điều Hứa Diệu Nhiên mình cũng hận không thể cầu cứu, nào có công phu giúp gã.

Lúc Đường Kiếp đuổi tới bắt gặp tình hình này liền quay sang Quỷ Vệ gật đầu, Quỷ Vệ lao ra sát phạt bốn phía.

Kỳ thật Đường Kiếp đi ra ngoài, chỉ dựa vào thân phận của hắn, đám yêu vật sẽ tránh lui.

Tuy nhiên như vậy sẽ bại lộ quan hệ giữa hắn và Vạn Thú Viên, hơn nữa nói thực ra, sau khi Quỷ Vệ trở về, hắn đã không hiếm lạ chuyện yêu vật tự động nhượng bộ. Chính bởi vì chúng nó nhượng bộ, ngược lại cho Đường Kiếp thiếu rất nhiều cơ hội săn bắt —— yêu cũng là tài nguyên a!

Quỷ Vệ vừa xuất hiện, Vô Diện Giao nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là phát ra một tiếng sắc nhọn rồi dùng năng lực sở trường là đầu đuôi đảo ngược, thân cũng bay vút ra sau.

Đúng là chạy!

So sánh với Vô Diện Giao, yêu vật chưa thấy qua Quỷ Vệ cũng gặp xui xẻo lớn, bị Quỷ Vệ vọt vào điên cuồng giết.

Nhìn Quỷ Vệ xuất hiện, Vân Đan Kỳ phát ra một tiếng la vui mừng.

Vân Đan Kỳ lớn tiếng nói:
- Quế chân nhân, rốt cuộc ngài đã tới!

Sự xuất hiện của Quỷ Vệ khiến mọi người sĩ khí đại chấn, ngay tiếp theo khí lực cũng tăng trưởng lên nhiều, cùng nhau gào thét đánh yêu vật, khiến cục diện chiến cuộc thay đổi.

Vì để tránh cho yêu vật chạy trốn, Đường Kiếp vẫn đợi cho yêu vật chết hoặc bại lui toàn diện mới lao tới, cùng mọi người đuổi giết.

Tuy nhiên chuyện này lại khiến người khác hiểu lầm.

Lúc Đường Kiếp tới vẫn chưa có chuẩn bị, nhưng mọi người đều thấy hắn cùng Quỷ Vệ tới.

Không ngờ "Quế chân nhân" xông lại cứu mọi người, còn "Khâu Chính" lại ở phía sau co đầu rút cổ không ra, mãi tới cuối cùng mới đi ra đánh rắn giập đầu.

Sự can đảm và nghĩa khí đó làm mọi người khinh thường, mà ngay cả Thẩm Ngưng Minh quan hệ tốt cũng không nguyện liếc hắn một cái, trong lòng cũng nghĩ sao tên này lại sợ chết như thế? Ban đầu ở trên đảo cùng chống chọi với cường địch cũng không thấy hắn như thế.

Còn Đường Kiếp từng có "Niệu độn", dù sau đó trở về nhưng tận lực bồi tiếp Quế chân nhân xuất hiện, rốt cục "Tỉnh ngộ" ra hơn phân nửa do Khâu Chính có ý định chạy, chỉ là thấy chân nhân tới cứu mới chuyển ý.

Không ngờ tên này quá vô năng và tham lam, còn mất đi nhân vật từng kết giao với hắn, khi hắn là một nhân vật.

Hắn đem suy nghĩ này nói cho Vân Đan Kỳ nghe, quả nhiên những người kia đều cảm thấy hữu lý, nhất thời ánh mắt nhìn Đường Kiếp thêm sung mãn khinh thường.

Đường Kiếp hoàn toàn không ngờ mình đã thành một kẻ "Yếu đuối sợ chết" "Tham lam giả dối", hắn đang bề bộn thu gặt thi thể yêu vật mà —— vừa rồi chém giết mãnh liệt, Quỷ Vệ giết chết ít nhất hơn mười yêu vật, vả lại cái phẩm giai không thấp. Lứa này trong Vạn Thú Viên còn hơn xa bên ngoài vô số lần.

Đang thu một con hoẵng yêu, Đường Kiếp khoa tay múa chân bê thêm con hoẵng, nhìn xem có đủ cho Y Y và Hứa Diệu Nhiên làm khăn quàng không. Vị trí Quỷ Vệ cắt không tốt lắm khiến phần da bị xén mất mấy phân, lần sau nếu Quỷ Vệ ra tay cũng chú ý nó một chút, loại da trân quý hi hữu này nên cẩn thận.

Trong lòng đang nghĩ ngợi chợt Vân Đan Kỳ mang một gã sư đệ đi tới nói:
- Bỏ thứ đó xuống!

- Hả?
Đường Kiếp kinh ngạc nhận ra kẻ này tên Tiêu Thiếu Vũ, là sư đệ của Vân Đan Kỳ.

Tiên Thiếu Vũ lớn tiếng nói:
- Yêu vật do Quế chân nhân giết, ai giết là của người đó, quy củ ấy ngươi cũng không hiểu sao? Ngươi không xuất chiến cũng không có tư cách đạt được chiến lợi phẩm!

Đường Kiếp giờ mới hiểu ra, lại nhìn phía sau chỉ thấy một đám người dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình liền hiểu ra cười nói:
- Ta không lấy cho mình, là thu giúp Quế chân nhân.

- Còn dám nói xạo?
Tiên Thiếu Vũ tức tới méo mặt, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy người này bỏ yêu vật vào túi Giới Tử của mình mà.

Đường Kiếp chỉ có thể quay lại nhìn Quỷ Vệ, Quỷ Vệ nói:
- Hắn làm việc cho ta.

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức không nói gì.

Đường Kiếp nhún nhún vai:
- Các ngươi nghe thấy rồi chứ, vậy ta không khách khí. Ồ đúng rồi, rắn biển trong tay ngươi, ta nhớ không lầm, dường như cũng là Quế chân nhân vừa mới giết chết đi?

Tiên Thiếu Vũ ngây ra, chỉ thấy Đường Kiếp đã đưa tay ra nhận lấy rắn biển còn nói "Cảm ơn", Tiên Thiếu Vũ phẫn nộ nhưng chỉ có thế gằn lại thốt câu "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng".

Đường Kiếp nghe mà buồn cười, nhưng cũng không tính toán với gã, chỉ có phối hợp thu yêu vật.

Đợi khi thu đủ yêu vật, Đường Kiếp nói:
- Đúng rồi, vừa mới nghe trên núi còn có một vị đồng môn của Thiên Nhai Hải Các?

Vân Đan Kỳ dù không muốn để ý đến hắn, nhưng vẫn phải trả lời:
- Là Hứa sư tỷ, nếu không phải nàng gọi Đường Kiếp, ta còn thật không dám xác nhận là nàng. Thật không ngờ bọn họ cũng sẽ đến nơi này, chẳng biết tại sao giờ lại không nói gì, hy vọng nàng không có việc gì.

Hứa Diệu Nhiên và Đường Kiếp đã sớm không còn là bí mật, bởi vậy Vân Đan Kỳ mới có thể đoán được.

Chỉ có điều gã chẳng thể nghĩ tới, người tên Đường Kiếp lại là Khâu Chính đang ở bên cạnh gã.

Đường Kiếp cũng có chút bận tâm tới Hứa Diệu Nhiên, cứ việc Hứa Diệu Nhiên chưa nói gì, nhưng nghe giọng điệu hiển nhiên cũng đang trong lúc nguy cấp. Nếu không Đường Kiếp nghĩ Hứa Diệu Nhiên nghe tiếng sẽ lập tức đi cứu Vân Đan Kỳ. Mà sở dĩ hắn cứu đám người này trước nhằm có ý giúp đỡ.

Hắn cũng không quên Thú Luyện Môn còn có một vị chân nhân tồn tại.

Mặc dù nói giờ có Quỷ Vệ, hắn không sợ gì khác, nhưng Lâm Bạch Tạng nói Thú Luyện Môn có tới ba vị chân nhân trong đó có một vị là Tâm Ma kỳ, nếu là như vậy, cho dù có Quỷ Vệ hơn phân nửa cũng không được.

Cảnh giới chênh lệch, nếu muốn định tiêu chuẩn, vậy chênh nhỏ là gấp năm lần, chênh lớn gấp mười.

Trong tình huống như nhau, một Khai Thức bậc thực lực tương đương với năm Cửu Chuyển Kỳ liên kết, mà một vị Linh Hoàn chân nhân ít nhất cần mười vị Khai Thức mới có thể đối kháng.

Thực lực Đường Kiếp hiện giờ đã có thể cùng Khai Thức chống lại, thậm chí còn mạnh hơn một chút, thực lực của Thường Bạch Mi ở trong Linh Hoàn chỉ tính bình thường, bởi vậy tổng hợp thực lực ước chừng vừa so sánh kẻ tám lạng người nửa cân.

Dưới tình huống như vậy, Đường Kiếp mượn dùng pháp trận, tiến cử lệnh, Thiên Sát Lôi Châu và thủ đoạn, thêm vào Thẩm Tình Đan tương trợ mới gần bằng Thường Bạch Mi, có thể khiêu chiến.

Trên thực tế ngay cả như vậy, hắn cũng không thể thắng.

Theo suy luận này, Tâm Ma kỳ chân nhân càng thêm kinh khủng, đối lập với thực lực của mình phải hơn ba mươi lăm đến bốn mươi lần.

Chênh lệch như thế, một Quỷ Vệ căn bản không bù lại được, thế cho nên Đường Kiếp mới cần những người khác trợ giúp.

Nghe Vân Đan Kỳ nói như vậy, Đường Kiếp thuận nước đẩy thuyền:
- Nếu như thế, vậy còn chờ gì nữa, cùng đi xem xem.

- Đương nhiên.
Vân Đan Kỳ nghĩ thầm rằng người này mặc dù nhát như chuột, những ít nhất cũng biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt.

Nghe nói bọn họ muốn đi tìm Hứa Diệu Nhiên, hơn mười tu giả Tiêu Dao không tình nguyện, một tên trong đó nói:
- Thật có lỗi chúng ta không thể cùng đi, chúng ta còn phải đợi tiểu cung chủ.

Đường Kiếp cười nói:
- Vị này chính là Tiêu Dao cung mười tám thiết vệ Từ Thiên đại ca?

Đại hán ngẩn người:
- Làm sao ngươi biết?

- Thỉnh dừng một bước nói chuyện.
Đường Kiếp đã kéo Từ Thiên đi.

Một lát sau hai người trở về, Tiêu Dao cung cũng đồng ý đi cùng hắn.

Đảo Nhạc Sơn. Mọi người thấy Đường Kiếp dễ dàng thuyết phục đám người này, nhất thời cũng cảm thấy tò mò, đến lúc đó không khỏi nhìn lại hắn vài lần.

Mọi người cùng nhau men theo hướng núi bên kia đi đến.

Vị trí Hứa Diệu Nhiên cũng không xa, hơn nữa dưới chân núi đã có lượng lớn cấm chế lại bị phá giải, bởi vậy mọi người rất nhanh đã tới chỗ Hứa Diệu Nhiên.

Đây là một triền núi tương đối bằng phẳng, Hứa Diệu Nhiên an vị trên một tảng đá lớn.

Ở bên cạnh nàng, một gốc cây Lục Ngạc đón gió nở rộ, mà cách nàng không xa, hàng trăm ... yêu vật dương dương mắt hổ nhìn Hứa Diệu Nhiên.

Phần đông yêu vật nhìn đại gia giật nảy mình.

Tuy nhiên ngay sau đó, yêu vật này thấy Đường Kiếp liền lùi về phía sau, cuối cùng ầm một tiếng, xua đám chim thú tan.

Biến hóa bất thình lình khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, một gã Thiên Nhai Hải Các cười nói:
- Đám yêu vật cũng tinh quái, biết đánh không lại chúng ta liền trực tiếp chạy.

- Làm sao thấy chúng ta đến nhiều người chạy vậy, lúc trước có vài chục con còn chưa chạy, đây rõ ràng là oai của Quế chân nhân!
Cũng có người không quên nịnh bợ Quỷ Vệ.

Vân Đan Kỳ tiến lên:
- Quả nhiên là Hứa sư tỷ, nhìn thấy tỷ thật sự là quá tốt.

Hứa Diệu Nhiên cũng không trả lời y, ánh mắt lại nhìn Đường Kiếp phía xa.

Tuy rằng nàng không biết gương mặt đó, nhưng chẳng biết tại sao, khi thấy ánh mắt của Đường Kiếp nàng lại có cảm giác mình quen người này.

Nhìn nàng như vậy, Đường Kiếp đang muốn nói thì thình lình nghe phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm:
- Đường Kiếp ở đâu?

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã mặc áo bào trắng đang khoanh tay đứng trên một nhánh cây, theo gió phấp phới.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com