Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 508: Tiên lộ khó đi (p2)



- Ngao!
Đường Kiếp ngửa mặt lên trời rống to.

Thời khắc này sức lực toàn thân hắn phát huy tới mức tận cùng.

Chân của hắn rốt cục đã nhấc lên được.

Từng chút một di chuyển về phía trước, kéo dài hướng về không tủng, mắt thấy sắp dẫm lên một tầng thềm đá khác, khí lực của Đường Kiếp đột nhiên cạn kiệt, bàn chân kia đã Ba một phát rơi xuống.

Thất bại!

Đường Kiếp thở dài một hơi.

Hắn không nói gì thêm nữa, chẳng qua là chịu đựng lôi âm nổ vang trong tâm trí, bắt đầu quá trình nghỉ ngơi và hồi phục—— vừa rồi gần như đã ép tất cả khí lực của hắn biến mất hết.

Nghỉ ngơi một lát, Đường Kiếp lại lần nữa cố gắng, lúc này hắn cẩn thận hơn rất nhiều, có ý thức khống chế tất cả sức lực trong cơ thể, tận mọi khả năng nâng lên điểm cao nhất, sau đó lại dùng phương thức bùng nổ mà xông lên.

Hắn đã thành công.

Một bàn chân phải đạp ở trên thềm đá.

Sau đó Đường Kiếp lại nghỉ ngơi sau một bước.

Một lát hắn lại lần nữa bước đi, cố gắng mang chân trái lên trên thềm đá.

Kết quả hắn lại thất bại.

Sau khi nghỉ ngơi một lát nhưng vẫn bị thất bại.

Mãi đến khi cố gắng lần thứ ba, cuối cùng Đường Kiếp đã mang chân trái lên trên thềm đá.

Hoàn thành bước đi đầu tiên.

Tính toán lại thời gian, không ngờ một bước đi này lại tiêu hao mất nửa canh giờ của Đường Kiếp.

Quả nhiên chân thật không phải là toán học, với tốc độ này, Đường Kiếp tuyệt đối không thể đạt tới 300m trong 4 ngày.

Cũng may thời gian bây giờ không phải là vấn đề, hắn chỉ cần có thể đi lên là tốt rồi!

Từ khoảng khắc này Đường Kiếp xem như hoàn toàn tập trung vào những bậc thang này.

Dưới sự lôi kéo của luồng sức lực kia, mỗi một bước đều vô cùng gian nan, cần tiêu hao hết tất cả khí lực, bộc phát ra sức lực mạnh nhất mới có thể làm được. Dù vậy có khí cũng sẽ có thất bại.

Mỗi một lần thất bại không chỉ lãng phí khí lực mà còn lãng phí thời gian.

Đường Kiếp cần phải tính toán chính xác sức lực của mình, điều tiết thể lực của mình. Hắn dần dần hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt, không hề nóng lòng, dưới tình huống thể lực chưa khôi phục hoàn thiện sẽ không gấp gáp xuất phát, mà là cần phải đảm bảo xác xuất thành công.

Nhưng không ngừng lên cao thì sức lực lôi kéo cũng không ngừng gia tăng.

Đường Kiếp không thể không tính toán kỹ lưỡng sức lực bản thân, cồng thêm việc cũng phải suy xét rõ sức lực của các bậc thang.

Cái này biểu hiện cho việc hắn cần thêm nhiều thời gian, cần phải chuẩn bị nhiều hơn nữa.

Thời điểm ngày đầu tiên ngoại trừ ở bậc thang đầu tiên không có đủ kinh nghiệm đã lãng phí chút thời gian ra, kỳ thật tiến độ của Đường Kiếp vẫn rất nhanh chóng, chỉ trong mười hai canh giờ mà Đường Kiếp đã tăng lên mười hai mét. Ngày này cũng là thời khắc thể lực của Đường Kiếp dư thừa nhất.

Đến ngày hôm sau Đường Kiếp chỉ đi có tám mét.

Đến ngày thứ ba Đường Kiếp lại quá kém, chỉ đi có bốn mét.

Lúc này hắn biết phiền toái đã đến.

Càng không ngừng đi lên thì sức kéo cũng càng lúc càng lớn, mất ba ngày hắn mới đi được một nửa đường.

Đứng ở trên đoạn đường này, Đường Kiếp thở hổn hển.

Phía trước còn có 20m đường, hơn 100m bậc thang, lại như rãnh trời giống như đặt phía trước ngang thân thể hắn, khó có thể vượt qua.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp biết rằng chính mình đang không ngừng tiếp cận điểm cực hạn kia.

Một khi tới giới hạn, trù phi hắn thăng tiến, nếu không cho dù có thế nào cũng không thể vượt qua.

Nhưng nơi này lại là giới hạn của ta sao?

- Không!
Đường Kiếp gầm nhẹ.

Hắn giống như một trâu đực mắt đỏ tràn ngập không phục nhìn về con đường phía trước.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt của đệ tử Nông Đường, mọi người đều lắc đầu thở dài.

Là người làm việc quanh năm suốt tháng ở trong này, bọn họ hiểu rõ nếu không nâng cao trình độ của mình thì đoạn đường này có thế nào cũng không vượt qua được.

Càng đáng nói hơn chính là, bởi vì sức hút trên thềm đá vẫn tồn tại nên thể xác và tinh thần của Đường Kiếp từ đầu đến cuối đều chịu ảnh hưởng của sức hút, tuy rằng không phải nhận sức lực lớn giống như khi cất bước nhưng lại kéo dài sẽ gây ảnh hưởng rất lớn với sự khôi phục của hắn, càng khiến cho hắn không thể tiến hành tu luyện ở trên thềm đá.

Đó là tương đương với việc hắn đã bị cắm ở trong đoạn đường thềm đá.

Triệu Huy không kìm nổi mà kêu lên:
- Đường Kiếp, ngươi không thể đi lên nữa rồi! Nghe ta một câu đi, bây giờ trở về đến phía dưới bình đài, sau đó tấn công Khai Thức thì ngươi vẫn có thể đi lên.

Tuy rằng phải đi về cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng ít ra là dễ dàng hơn so với đi lên rất nhiều.

Đường Kiếp lại lắc lắc đầu:
- Ta vẫn chưa thua đầu.

Nói xong hắn liền đứng ở nơi đó, bắt đầu ngưng thần nghỉ ngơi.

Tâm thần ngưng tụ, ý chí như sắt!

Đường Kiếp tận lực áp bức chính mình lại bước đi.

Ngay lúc hắn cất bước, lôi âm nổ vang đột nhiên rời ra xa, trái tim đang đập nhanh cũng dần dần bình ổn, Đường Kiếp đột nhiên cảm thấy sức lực thân thể mình dường như sung mãn như bình thường, như có trợ giúp, nhẹ nhàng bước ra một bước này đứng ở trên bậc thang.

Luyện thức!

Đường Kiếp biết được cái này chính là trạng thái luyện thức.

Vào lúc hết lần này tới lần khác giãy dụa và phấn đấu, cuối cùng Đường Kiếp lại lần nữa tiến vào trạng thái luyện thức.

Chỉ có điều hắn thật không ngờ một bước này không xuất hiện khi hắn trèo lên bình đài 300m mà lại xuất hiện lúc hắn mới chỉ trèo lên được một nửa.

Quả nhiên quá tự tin cũng không phải là chuyện tốt!

Trạng thái luyện thức là thông qua ý chí cưỡng ép áp bức tự thân, kích phát tất cả sức lực, cũng bởi vì nguyên nhân này hắn mới có thể dễ dàng bước lên trên tầng này.

Nhưng yêu cầu đại bổ kế tiếp Đường Kiếp lại không thể cung cấp.

Bởi vì hiện tại hắn vẫn chưa đi hết hoàn toàn đoạn đường này, khi toàn thân đang bị ảnh hưởng của lực kéo này, ngay cả tu luyện cũng khó khăn, trên tay cũng chỉ có hai vật Nam Ích Tử và Sâm Tinh, cho dù là tài nguyên hay là hoàn cảnh đều ở vào trạng thái bất lợi, làm sao có thể bổ sung tự thân cơ chứ?

Không ngờ việc này lại khiến Đường Kiếp cảm thấy lo lắng, cứ theo đà này, không chỉ hắn đã lãng phí luyện thức, mà ngược lại còn tạo thành thương tổn vô cùng lớn với chính mình.

Đúng lúc này dường như có một luồng sức lực nào đó đang tiến vào thân thể hắn.

Trong lúc bất chợt Đường Kiếp cảm thấy tất cả mệt mỏi của mình liền trở thành hư không, tất cả khí lực đều khôi phục, giống như được ăn thần đan đại bổ.

- Hống!
Đường Kiếp ngửa mặt lên trời kêu to.

Giờ khắc này hắn cảm thấy mình tràn đầy khí lực.

Hắn bước qua, nguyên bản bậc thang giống như rãnh trời đã bị hắn dễ dàng bước một bước lên trên.

Sau đó liền xuất hiện một cảnh tượng khiến tất cả đệ tử Nông Đường kinh ngạc đến ngây người.

Đường Kiếp cứ như vậy đi từng bước tới bình đài 300m.

- Điều này làm sao có thể chứ?
Tất cả mọi người đều si ngốc, một đám há to miệng không thể khép lại.

- Đột phá, nhất định là đột phá rồi!

Chỉ có đột phá mới có thể giải thích được mọi thứ ở trước mắt.

- Nhưng… nhưng hắn làm sao có thể đột phá, hắn rõ ràng không hề tu luyện!
Có đệ tử cảm thấy khó hiểu.

Trừ phi có một ít tình huống đặc biệt, còn lại ở Tê Hà Giới căn bản không tồn tại chuyện lâm trận lại đột phá thế này, dù sao cảnh giới thăng cấp không phải dễ dàng, mỗi một cảnh giới đều ý nghĩa cho một phương diện nào đó tăng lên thậm chí là có biến hóa. Loại nâng cao và biến hóa này cần được tích lũi trong năm rộng tháng dài, không thể nào thành công chỉ trong một trận chiến được.

Nhưng giờ phút này Đường Kiếp lại phá vỡ định luật này, hắn rõ ràng có thể đột phá, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng còn chưa tới Khai Thức, vậy hắn có phải đột phá không?

Đối mặt với tình huống này, các đệ tử Nông gia gần như đều muốn điên lên.

Bọn họ hoàn toàn không thể giải thích hiện tượng này.

Nhưng mặc kệ bọn họ lý giải không hiểu thì Đường Kiếp vẫn đang tiếp tục trèo lên đỉnh núi.

Lúc này hắn đã đi lên hơn hai mươi mét, khoảng cách với đài cao 300m chỉ còn một ít.

Tuy nhiên sau một hơi đi ra rất nhiều bước chân này, tốc độ của Đường Kiếp rốt cục chậm lại.

Khí lực của hắn lại lần nữa bị tiêu hao hết, mấy bước kia dường như khó khăn giống như lên trời.

Thế nhưng Đường Kiếp vẫn không hề từ bỏ.

Chỉ có mình hắn hiểu rõ sức lực này từ đâu mà tới—— đây chính là sức lực máu huyết Bạch Hổ!

Sức lực giấu kín trong thân thể hắn, chưa từng phát ra, vào thời khác rơi vào trạng thái luyện thức cuối cùng đã hoàn toàn phát ra ngoài!

Chính là nhờ sức lực hùng mạnh do luồng sức lực này mang đến mới giúp Đường Kiếp một hơi đi ra rất nhiều bước này.

Nhưng nếu hiện tại hắn dừng bước, khi sức lực Bạch Hổ tiến vào trong thân thể hắn từng bước tiêu giảm, sợ là trước khi hắn trở thành Khai Thức sẽ không thể bước lên tầng bậc thang này.

Bất kể như thế nào cũng không thể dừng lại!

Hắn tiếp tục cắn răng đi từng bước một về phía trước!

Máu tươi từ bên ngoài thân hắn chảy ra, đó là do lực hút đã thật sự tạo nên ảnh hưởng thậm chí là phá hư trong cơ thể hắn, thậm chí ngay cả máu cũng bắt đầu từ trong lỗ chân lông mà chảy ra.

Cái này khiến Đường Kiếp biến thành một huyết nhân, toàn thân cao thấp đều ở trong huyết vụ, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Nhưng Đường Kiếp vẫn không ngừng bước, hắn thấp giọng gào thét, giồng như một dã thú, ngay cả hai mắt cũng trở nên đỏ như máu.

Cảnh tượng này khiến mọi người đứng xem đều run như cầy sấy.

Bọn họ đã nhìn thấy vô số người trèo lên đỉnh, nhưng trèo lên thảm như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Hơn nữa đây vẫn chỉ là 300m, khoảng cách cự ly với chỗ cao tám trăm tám mươi thước vẫn còn rất xa.

Đường Kiếp lại giống như không ngờ, tiếp tục vọt tới trước.

Với hắn mà nói, nơi này mới là đỉnh cao của hắn, xông qua nơi này thì con đường sau này sẽ rất bằng phẳng.

Sức lực trong thân thể đang trôi đi rất nhanh, Đường Kiếp biết rõ hắn đã không chống đỡ được bao lâu nữa.

Hắn dùng tất cả khí lực đi tới trước, rốt cuộc đã bước được một bước.

Lúc này hắn đã đứng ở một tầng cuối cùng trên thềm đá, chỉ cần đạp thêm một bước nữa chính là bình đài.

Đi lên!

Trong lòng Đường Kiếp đang reo hò, tất cả sức lực tán phát ra.

Chân phải nhấc lên từng chút một, tròng mắt của Đường Kiếp gần như sắp rơi khỏi hốc mắt.

Cuối cùng!

Đường Kiếp đã đi tới đài cao 300m.

- Oh!
Thấy một màn như vậy, tất cả đệ tử Nông Đường đang phập phồng lo sợ cho hắn liền đồng thanh hoan hô.

Bọn họ cao hứng vì Đường Kiếp, hoan hô vì cố gắng của hắn.

Một khắc này nửa người của Đường Kiếp đã nằm vào trên đài cao, toàn thân không còn một chút khí lực.

Luyện thức!

Lại một lần nữa tiến vào trạng thái luyện thức!

Trong luyện thức, sau khi nhận được sức lực do máu huyết Bạch Hổ đưa tới, Đường Kiếp đúng là ngựa không dừng vó tiếp tục tiến vào trạng thái luyện thức nhị độ, trực tiếp áp bức tất cả khí lực bản thân hết sạch.

Đây quả thực là cơ hội tốt trời ban!

Đang ở trong tình trạng luyện thức cộng thêm số lượng lớn dược vật, đồng thời tấn công vào Khai Thức, đúng là cực kỳ có lợi với sự trưởng thành của Đường Kiếp, ở trình độ nào đó tương đương với việc mở thêm một tầng tiềm lực cho hắn.

Nhưng mà vấn đề cũng chính là ở nơi này.

Đường Kiếp vẫn chưa lên tới trên đài cao.

Hắn còn có một chân vẫn ở trên bậc thang, mà hắn hiện tại đã không còn khí lực để tiếp tục cất bước.

- Thật đáng tiếc….
Triệu Huy nhìn thấy cảnh này liền thở dài liên tục.

- Trời ban cơ hội tốt, thất bại trong gang tấc!
Mọi người đồng thời lắc đầu không nói gì.

Chỉ có trên mặt của Đường Kiếp lại mang theo một nụ cười khẽ.

- Vậy sao? Cũng chưa chắc.
Hắn nói.

Sau đó hắn đưa tay để vào trong túi Giới Tử, chậm rãi lấy ra một vật.

Một dao găm toàn thân màu vàng.

Nhìn thấy Đường Kiếp lấy đao ra, mọi người đầu tiên là ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, đồng thời kinh hô:
- Không nên!

Trong mắt Đường Kiếp đã hiện ra vẻ kiên quyết:
- Tiên lộ khó đi, chỉ có người dũng cảm mới có thể trèo lên đỉnh!

Giơ tay chém xuống!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com