Bởi vậy trong tu giới không thiếu người có cảnh giới cao tuổi thọ dài chết già trước so với người cảnh giới thấp tuổi thọ ngắn, nguyên nhân này ngay tại ở bọn họ tiêu hao quá nhiều tư bản của chính mình.
Như La Hàm Chân, hắn hầu như không còn tư bản tiêu hao.
Mà Đường Kiếp, hắn lại vừa mới có được tư bản mới này.
Ở cải tạo linh thể, đồng thời đạt được tuổi thọ ngàn năm, bởi vì nguyên nhân ngộ đạo sinh mạng, thọ nguyên của hắn lại trực tiếp phát triển nhiều ra hai trăm năm. Đây vẫn chỉ là bắt đầu, về sau lại có tăng trưởng cùng loại, người lĩnh ngộ đạo lý sinh mạng có thể đạt được càng nhiều sinh mạng, đây là chỗ lợi của ngộ đạo sinh mạng, đơn giản mà trực tiếp.
Linh thể Ngàn năm vẻn vẹn bắt đầu, theo sự trưởng thành của linh thể, thọ nguyên còn sẽ tiếp tục gia tăng.
Thông thường mà nói, linh thể chân chính hoàn chỉnh, người tu bình thường có thể tăng lên tới khoảng một ngàn tám trăm năm thọ nguyên; nếu là trưởng thành ở trong Thủy Nguyệt Động Thiên này là thể hoàn chỉnh, thì có thể nâng cao ba mươi phần trăm (30%), thì ra là tình trạng của thọ nguyên hai ngàn bốn trăm năm; về phần lĩnh ngộ này của Đường Kiếp đến một chút quy tắc của đạo lý sinh mạng lại nâng lên hai mươi phần trăm (20%), tức khoảng hai ngàn chín trăm năm, tùy theo điểm linh dược gia tăng tuổi thọ, cũng đến ba ngàn năm thọ rồi.
Đáng tiếc đây chung quy chỉ có thể là ngẫm lại.
Tam Khô Kiếp vừa có một danh hiệu gọi kiếp nạn ba mươi năm, nói đúng là kiếp nạn này cần thời gian ba mươi năm mới có thể vượt qua ở dưới tình huống bình thường.
Trong đó do sinh nhập tử, thân thể phàm trần chết đi cần thời gian năm năm; do tử nhập sinh, linh thể trưởng thành cần thời gian hai mươi lăm.
Hai mươi lăm năm, được gọi là nhân sinh hai mươi lăm tuổi, cũng chính là thời khắc huy hoàng nhất của một người trẻ tuổi nhất, thì mới là linh thể hoàn chỉnh.
Đường Kiếp có thể lấy thời gian sáu mươi ngày làm được là do sinh nhập tử ở Thủy Nguyệt Động Thiên, vẫn là lấy phúc của tam gốc linh dược, hiện giờ thuốc đã hết, không thời gian, thời gian mười ngày, chung chỉ có thể làm từng bước nhỏ.
Tuy nhiên Đường Kiếp đối với lần này cũng đã là hoàn toàn muốn mở, không hề theo đuổi trình độ cao nhất, cùng lắm thì 600 mét thì dừng lại, sau khi rời khỏi đây sẽ tu hành thêm hai mươi năm. Đối với người tu mà nói, hơn hai mươi năm cũng bất quá là thời gian trong nháy mắt, chẳng có gì lạ.
Liền nghĩ như vậy, Đường Kiếp tiếp tục tu luyện.
Thời gian mười ngày chốc lát trôi qua.
Ngày này, là ngày một trăm lẻ ba của Đường Kiếp đi vào Thủy Nguyệt Động Thiên, cũng là ngày cuối cùng hắn có thể lưu ở trong động.
Dựa theo quy củ, chờ sau khi thời gian kết thúc, Đường Kiếp sẽ tự động bị vận chuyển rời khỏi Thủy Nguyệt Động Thiên.
Đường Kiếp như cũ ngồi xuống ở trên bình đài.
Có lẽ là biết đi vào rừng buông xuống, Đường Kiếp mặc dù đang tu luyện, nhưng tâm tư lại có chút không thuộc, kỳ thật chỉ là đang mượn điều này lẳng lặng chờ đợi truyền phát đi.
Thời gian trôi qua từng giờ từng giờ.
Chờ mong truyền phát nhưng vẫn chưa tới.
Thủy Nguyệt Động Thiên không ngày đêm đã có ánh mặt trời.
Ánh bình minh mà làm, ánh hoàng hôn mà nghỉ.
Đường Kiếp nhìn anh sáng hôm nay dần tối, đệ tử Nông Đường dần dần tản đi, toàn bộ trong núi vừa chỉ một mình hắn, vẫn còn không người truyền hắn rời khỏi.
Trong lòng kinh ngạc, ngẫm nghĩ một chút cuối cùng nhìn trời nói: - Đệ tử Đường Kiếp, tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên một trăm lẻ ba ngày, thời gian đã đủ. Không biết tiền bối vì sao còn không truyền rời khỏi?
Một lát, mái vòm phía chân trời đã truyền đến tiếng cười của hầu tử: - Hì hì hì hì, nếu là đã đến giờ rồi, dấu ấn đường ngươi tự sẽ truyền cho ngươi rời khỏi. Ngược lại không đưa ngươi đi, tất nhiên là thời gian chưa đến, ngươi vội vã như thế làm chi? Đương nhiên, nếu như ngươi còn muốn chạy, chúng ta cũng không lưu ngươi, là đi là ở, biết tự tôn liền.
Đường Kiếp ngẩn ngơ, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ là mình tính sai thời gian rồi?
Nhưng điều đó không có khả năng, hắn tự đi vào động này, thời gian mỗi ngày đều nhớ rõ ràng, hắn lại là người lĩnh ngộ của Trí Tuệ Đạo, không có khả năng ngay cả việc này cũng nhớ lầm.
Chẳng lẽ là hầu tử kia quên cài mười ngày đó cho hắn?
Nhưng là không thể nào, lúc ấy hắn có thể là đích thân thấy hầu tử kia xuất hiện, nhớ một điểm nói mười ngày đã cài rồi đối với dấu ấn đường của mình
Từ từ...
Đường Kiếp trong đầu lóe lên một ý tưởng.
Hít một hơi dài, Đường Kiếp nói: - Nếu như thế, xin hỏi đệ tử còn có thể lưu lại bao nhiêu ngày trong động này?
Hầu tử kia đầu tiên là đình trệ, sau đó phát ra một tiếng "Ai chà" thở dài: - Tính tiểu tử ngươi khôn khéo, lần này xem như hỏi đúng vấn đề. Sao ngươi không tự mình xem dấu ấn kia của ngươi.
Nói xong một ánh mặt trời chợt từ không trung hạ xuống, ánh sáng đó nếu như có thực, xuất hiện tại trước mắt Đường Kiếp, dần dần mà ngưng tụ ra một mặt kính.
Sau đó Đường Kiếp nhìn thấy, mình trong kính, chỗ ấn dường một mảnh lóe sáng.
Hắn nhớ rõ ràng, tia chớp này đại biểu cho số ngày bản mình nhập động.
Hào quang càng thịnh, thì số trời càng nhiều, cũng theo thời gian đọng lại mà dần dần ảm đạm, làm ngày hoàn toàn không ánh sáng, đó là lúc bị đưa rời động phủ.
Ngay tại ngày hôm qua, Đường Kiếp còn cảm giác được dấu ấn đường của chính mình đã tối tăm ảm đạm đến không một chút tia quang hoa, giờ khắc này cũng là hào quang nở rộ như chính ngọ nắng gắt, so với chính mình ngày đó nhập động cũng không biết ánh sáng gấp bao nhiêu lần.
- Đây là...
- Ha hả ha hả! Tiếng cười ti tiện của hầu tử kia lại vang lên lần nữa: - Còn có thể là ai, tự nhiên là La Hàm Chân kia vì cống hiến của ngươi mà lưu lại.
Cứ việc suy đoán, Đường Kiếp vẫn là trong lòng chấn động: - La tiền bối!
Hầu tử kia đã nói: - Ngươi làm nghĩa tử này là không làm đấy sao? Tự nhiên phải cho ngươi chỗ tốt hơn. Chớ nói với ta ngươi không đoán được.
Đường Kiếp lấy lại bình tĩnh, hồi đáp: - Ngay từ đầu có lẽ hơi có phỏng đoán, nhưng nhiều ngày liên tiếp như vậy cũng không thấy chỗ tốt gì, tự nhiên cũng không nghĩ đến sẽ còn. Không ngờ tới hôm nay...
Hầu tử kia cười nói: - Cái kia không có chỗ tốt, là vì hắn không khấu trừ mười ngày, ngươi không oán giận sao?
- Oán giận? Làm sao có thể? Đường Kiếp cười cười: - Ta chăm sóc người thân trước lúc La tiền bối lâm chung, là kính hắn cả đời hiến dâng vì phái. Mười ngày khấu trừ, ta mặc dù tiếc hận, trong lòng lại thoải mái. Nếu là lúc lâm chung mà không có được di sản phải càng chỉ thiên mắng đất, hiếu tử như vậy vẫn phải làm cho thỏa đáng. Đường Kiếp ta tuy cũng có lúc làm bộ dối trá, nhưng phần lớn là đối địch đối ngoại, đối với chính mình không làm chuyện như vậy.
- Ha ha ha ha! Tiếng cười của hầu tử kia rốt cục bình thường chút ít: - Nói rất hay, ta xem ngươi trăm ngày, cũng là có tâm chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, không có ý định đòi lấy, đối với La lão nhi cũng coi như cung kính, xem như có tấm lòng son, mặt này khen thưởng cho ngươi, tu luyện đi, chớ để phụ tâm ý của La lão nhi đó. Lão nhi kia để lại nhiều cống hiến cho ngươi, ngươi còn có thể lưu lại ba trăm ngày ở trong Thủy Nguyệt Động Thiên này. Có những thời giờ này, Tam Khô Kiếp này ngươi bất kể như thế nào cũng có thể đi qua. Đợi qua Tam Khô Kiếp, trèo lên đỉnh thủy nguyệt cũng chỉ như bình thường. Đến lúc đó có thể tự tiến lên trên xem, La lão nhi chính là để lại lời nói đấy cho ngươi ở phía trên kia.
Thì ra là thế.
Đường Kiếp cũng coi như rõ ràng.
Rất hiển nhiên, La Hàm Chân sớm rời đi trước đã cùng hầu tử chết kia nói xong, phải lấy bản mình khi còn sống cống hiến để lại cho Đường Kiếp, vì hắn kéo dài thời gian của Thủy Nguyệt Động Thiên này. Tuy nhiên hiển nhiên, hắn cũng muốn tiến hành một ít khảo nghiệm đối với Đường Kiếp, nếu Đường Kiếp coi thường đối với phân phó của hắn, hoặc không nhìn thấy chỗ lợi thì càng oán giận chửi mắng, càng như vậy cũng sẽ không có. Trên thực tế mãi đến trước khi thời gian Đường Kiếp dùng hết, hắn cũng không có khả năng biết La Hàm Chân kéo dài chuyện số ngày vì hắn.
- Nhưng, cống hiến không phải không thể dễ dàng chuyển nhượng sao? Đường Kiếp hỏi.
Hầu tử tiếp tục cười quái dị nói: - Ha hả ha hả, ngươi cũng biết là không thể dễ dàng chuyển nhượng sao. La Hàm Chân kia chính là Phó đường chủ đầu tiên của Huyết Chiến đường, chỉ lần này tại nhân vật của mười chín Thiên Khôi, lần này lại là tiến đến Quy Khư động thiên, là lấy công của sinh mạng cuối cùng cố gắng hết sức, hắn lúc lâm chung nhắc nhở, Tẩy Nguyệt phái vừa làm sao lại khinh thị, vừa làm sao được hai chữ dễ dàng.
Nghe nói như thế, Đường Kiếp cũng cười khổ: - Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
- Thôi thôi. Hầu tử lười biếng nói: - Lúc đầu chuyến này người bất kể như thế nào cũng không thể đi lên đỉnh thủy nguyệt, tuy có người ủy thác ta chiếu cố ngươi, ta cũng lười để ý tới. Hiện giờ ngươi có cơ duyên này ở trong động, ngược lại là nhất định phải ên núi. Nếu như thế, càng chỉ điểm thêm một ít cho ngươi.
Có người ủy thác ngươi chiếu cố ta? Đường Kiếp ngẩn người.
Hầu tử kia đã nói: - Nhớ kỹ, nếu muốn lên thêm tầng nữa, ngàn vạn lần chớ đợi đến lúc Tam Khô Kiếp hoàn toàn đi qua mới lên đỉnh núi.
- Cái gì? Đường Kiếp hơi ngạc.
Hầu tử không để ý tới hắn, chỉ tiếp tục nói: - Càng sớm lên núi càng tốt... Nếu làm không được tới đỉnh, ít nhất cũng phải lên trước bảy trăm năm mươi thước của nơi đài cao.
Nói xong lời này, hầu tử cũng là hệt như không nói.
Bảy trăm năm mươi mét nơi đài cao?
Đường Kiếp trong đầu nhớ tới lời nói của La Hàm Chân, muốn cùng mình cùng đến chỗbảy trăm năm mươi mét, xem vân tổ bút tích.
Vân tổ này là ai, Đường Kiếp không biết, nhưng nghe hắn chợt nhớ, đúng là so sánh với đến đỉnh núi đầm ánh trăng còn quan trọng hơn.
Dấu ấn quang hoa dần dần tán đi, thu hẹp ở giữa ấn đường, không động niệm sẽ không thể nhận ra.
Nhưng Đường Kiếp biết rằng, tia sáng này sẽ tiếp tục chiếu rọi hắn, cho đến hắn thành công vượt qua tam khô.
Lời nói của hầu tử, hắn không hiểu, nhưng hắn biết rằng không phải là hại hắn.
Nếu hầu tử nói phải hoàn toàn kết thúc phía trước núi ở Tam Khô Kiếp, vậy càng cố gắng thêm.
Tuy rằng lực lượng hiện tại còn chưa đủ, nhưng mỗi một ngày, lực lượng của hắn đều đang khôi phục .
Từ thời khắc đó của linh thể tân sinh lên, Đường Kiếp liền trở về càng tu luyện quỹ đạo càng hùng mạnh.
Hắn hiện tại, vẫn còn gầy yếu như trước, nhưng không được bao lâu, thì có thể vượt bản mình đã từng, bước lên đỉnh cao.
Nhìn về phía đỉnh núi kia, trong mắt Đường Kiếp đã dâng lên tự tin vô cùng.