Đường Kiếp trở về phái Tẩy Nguyệt, vẫn như thường ngày tu hành mỗi ngày , vì tương lai lên cấp Thiên tâm mà chuẩn bị.
Ngoài ra, Đường Kiếp chỉ tích cực đi gieo trồng, thu hoạch đậu.
Mười một năm tích lũy, trong tay hắn đã tích lũy hơn bốn mươi ngàn loại đậu, nhưng mà trải qua cuộc chiến đấu đó, biết được công dụng của đậu vương, Đường Kiếp mới ý thức được đậu trong tay mình quá ít rồi… trên lý luận chỉ cần có đủ đậu thì ngay cả sáu đại phái cũng có thể quét sạch hết.
Đậu sở dĩ quá ít chủ yếu vẫn là diện tích trồng có hạn, do động phủ chỉ lớn như vậy, vì vậy diện tích trồng cây vẫn luôn khó mở rộng.
Đường Kiếp đã bắt đầu suy xét có nên nhổ những cây đậu đó đến Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận trồng không.
Vấn đề là trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận có Hà Xung, ở đó trồng đậu cũng có nghĩa là cho Hà Xung một cái bia để hắn tấn công.
Tuy rằng thực lực bản thể bây giờ đã sắp vào trong kỳ thân thể kim cương, tuy nhiên với tầng bậc cấp hóa hồn của Hà Xung, cho dù là đến giữa kì thì cũng chưa chắc Hà Xung là đối thủ. Nếu ở đó trồng đậu, ít nhất cũng phải để thân thể kim cương đại thành, mới có thể khống chế Hà Xung được.
Có lẽ không cần chờ thân thể kim cương đại thành, chỉ cần bản thể vào trung kỳ, mình vào Thiên Tâm, liên thủ lại, lại có thêm Quỷ Vệ, Y Y và quân đậu, cũng có thể đối phó với ba Hà Xung, đến lúc đó Hà Xung không còn gây phiền toái nữa.
Suy nghĩ rõ ràng chuyện này, kế hoạch phía sau của Đường Kiếp càng ngày càng rõ ràng.
Ngoại trừ mỗi ngày khổ tu ra, Đường Kiếp thường chú ý sơn cốc bên kia.
Từ sau khi trận Vạn yêu đại hội, trong sơn cốc tĩnh lặng hơn một chút, giống như là tất cả mọi chuyện đã qua đi. Nhưng mà thỉnh thoảng cũng xuất hiện manh mối để Đường Kiếp biết, có rất nhiều thứ vẫn đang hoạt động bí mật. Thông qua âm thầm bố trí giấu trong sơn cốc, Đường Kiếp chú ý chặt chẽ nhất cửa nhất động trong cốc.
Thời gian cứ như vậy vội vàng trôi qua.
Chớp mắt một tháng lại trôi qua.
Hôm nay Vệ Thiên Xung đột nhiên đến đây.
Hắn vừa mới chấp hành nhiệm vụ trở về, nghe nói Đường Kiếp đã xuất quan, nên đến xem tình hình gần đây của hắn như thế nào.
Nhìn thấy Đường Kiếp không việc gì, Vệ Thiên Xung cũng cực kỳ hưng phấn, Đường Kiếp cũng không giấu hắn, trực tiếp nói cho hắn biết mình đã qua Tam Khô.
Nghe nói Đường Kiếp qua Tam Khô, Vệ Thiên Xung kinh ngạc đến ngớ cả người ra, nửa ngày mới gãi gãi đầu: - Ta lần này xuất hành, có cảm nhận cuối cùng đã vào Khai Trí, đang muốn đến khoe khoang với ngươi, không ngờ ngươi vèo một cái đã xông lên phía trước ta.
Đường Kiếp cười nói: - Ngươi không phải là người đầu tiên nói những lời này.
Trong khoảng thời gian này người đến thăm hắn không ít, đám người Bành Diệu Long, Thái Quân Dương đếu đến, người nào biết cảnh giới thực tế của hắn đều giật mình, giọng điệu nói chuyện giống như Vệ Thiên Xung bây giờ, Thích Thiếu Danh lúc đầu cũng như vậy, khiến cho lỗ tai Đường Kiếp sinh cả kén.
Thời khắc này nghe Đường Kiếp nói như vậy, Vệ Thiên Xung cũng chỉ có thể cảm thán sự mạnh mẽ của Thủy Nguyệt Động Thiên.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Đường Kiếp lúc này mới biết: - Đúng rồi, trong khoảng thời gian này có xảy ra điều gì ngoài tính toán không?
Vệ Thiên Xung trả lời: - Ta tính làm những nhiệm vụ môn phái, tích lũy chút cống hiến, như vậy lỡ như có cơ hội vào Thủy Nguyệt Động Thiên, cũng có thể đổi được vài thiên số.
Đường Kiếp nghe được liền trợn mắt, thằng nhãi này cũng suy nghĩ chuyện sau này.
Hắn cười lắc đầu: - Nếu ngươi tin ta thì nghe ta một câu, gần đây mấy tháng đừng ra khỏi cửa.
- Hả? Vì sao? Vệ Thiên Xung hỏi.
- Tu luyện tốt, có lúc ngồi trong nhà cũng có thể từng trên trời rơi xuống vài ích lợi. Đường Kiếp ẩn ý nói.
Vệ Thiên Xung giật mình, có chút hồ nghi nhìn Đường Kiếp: - Ngươi có phải là lại biết gì rồi chứ?
Đường Kiếp thản nhiên nói: - Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Đúng rồi, còn có Bắc Sư huynh, Bành sư huynh bọn họ, ngươi cũng đi thông báo, cái khác không cần nói, tóm lại chịu nghe thì nghe, không nghe thì tùy hắn.
Những người đồng vai sát cánh nghênh chiến Thất Tuyệt Môn cùng Đường Kiếp, hiện giờ đều tương giao ý hợp với Đường Kiếp, do vậy từng người đều được Đường Kiếp thông báo.
- Được! Vệ Thiên Xung gật đầu đồng ý: - Nhưng Thái Quân Dương chạy ở bên ngoài, thông báo cho hắn cũng không dễ.
Đường Kiếp nói: - Hắn có để lại cho ta vài địa điểm của tin tức, thử đi vài địa điểm này thông báo tin tức, để hắn không có chuyện gì thì về sớm một chút, có thể nhận được hay không phải coi bản thân hắn rồi.
Hai người lại tán gẫu thêm chốc lát, lúc này Vệ Thiên Xung mới rời đi.
Lại nói tiếp, sau khi tự vào phái Tẩy Nguyệt, thời gian mọi người ở cùng nhau là hợp ít ly nhiều, hôm nay thật sự đã là một năm khó mà gặp mặt một lần.
Đây có lẽ là cái giá của việc trưởng thành, cũng giống như từ trường học đi ra xã hội, thời niên thiếu không lo không nghĩ đã qua đi, thay vào đó chính là sự nâng cao và vùng vẫy không ngừng nghỉ.
Thời gian chớp mắt lại qua hai tháng.
Trong hai tháng này, đám người Bắc Thương Hàn, Bành Diệu Long nhận được thông báo của Đường Kiếp, quả nhiên cũng không ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nữa, ngoài trừ Thái Quân Dương do ở ngoài thời gian dài, khó mà nhận được thông báo, đám bạn bè tốt ban đầu gần nhữ đều bị hắn giữ lại trong phái Tẩy Nguyệt.
Tuy nhiên cũng chính vì vậy, mọi người trong khoảng thời gian này đều siêng năng đi đến chỗ Đường Kiếp, muốn biết Đường Kiếp rốt cuộc là vì lý do gì mà giữ họ lại.
Hôm nay đám người Bành Diệu Long lại dắt tay nhau đến.
Vừa vào động phủ, Bành Diệu Long liền lớn tiếng nói: - Đường Kiếp, tiểu tử ngươi không nói tại sao giữ chúng ta ở trong núi, lão tử hôm nay cũng không khách khí nữa!
Trên tảng đá lớn, Đường Kiếp nhắm mắt hơi ngồi, ống tay áo vung khẽ: - An tâm đừng nóng vội.
Theo ống tay áo vung lên của hắn, bốn con rối gỗ nữ đã bưng trà lên trước, trước mặt mọi người đồng thời xuất hiện rất nhiều bàn ghế.
Đám người Bắc Thương Hàn ngồi xuống, chỉ thấy Đường Kiếp vẫn ngồi như trước, hai tay thường nặn ấn pháp, vẽ ra một đạo Linh quang, trước mặt hắn bày ra một chậu nước.
Mặt mày Bắc Thương Hàn khẽ nhúc nhích, nói: - Các vị sư đệ, các người nhìn thấy Đường Kiếp đang làm gì không?
Bên cạnh Diệp Thiên Thương lắc đầu nói: - Ấn pháp này ta không quen.
Đám người Vệ Thiên Xung, Bành Diệu Long cũng nhìn nhau lắc đầu.
Vẫn là Thích Thiếu Danh nói: - Hình như là Kính Hoa Thủy Nguyệt, có thể giám sát một số địa điểm cố định.
- Đúng là sư đệ lợi hại. Mọi người cùng nhau nói.
Thích Thiếu Danh mặt đỏ lên trả lời: - Ta không phải nhìn ấn pháp ra đâu, là ta nhìn chậu nước trước mặt hắn, Kính Hoa Thủy Nguyệt chính là thông qua hình ảnh của bóng nước để hiện ra tình hình của điểm giám sát. Điểm lợi hại thật sự của phép này là dấu vết pháp thuật cực nhỏ, không dễ bị phát hiện, Túng Phân Thần Đại Năng thì chưa chắc có thể xét biết, là Tiêu Bí Truyện của ta, năm đó ta được ân sư chiếu cố, nhận được Thần Tiêu Bí điển, thấy qua loại pháp thuật này, gọi là Thượng Thần Kì Vô Kì. Nhưng mà phép này cần lĩnh ngộ do sử dụng đạo lý thực nhập đạo , học môn hạm cực cao, không ngờ Đường Kiếp lại biết pháp thuật này, thậm chí còn có thể sử dụng.
- Tên này, đồ giấu mãi mãi nhiều hơn những thứ lộ ra. Có người nói tiếp lời.
Lời này lập tức nhận được sự đồng ý của mọi người.
Tuy nhiên nói ra cũng không sai chút nào, ít nhất thứ hắn đang giấu, hơn một trăm bộ bí truyền Thần Tiêu, đó chính là hậu bị trợ giúp hùng mạnh nhất.
Bên kia Đường Kiếp trợn mắt nói: - Đây là do đạo thực nhập ảo, cũng là do ta lãnh ngộ khi ở Thủy Nguyệt Động Thiên, cũng may như thế, mới có thể sử dụng Kính Hoa Thủy Nguyệt này.
- Rốt cuộc là đối đầu như thế nào mà lại dùng đến phép này để giám sát? Có phải là chuyện có liên quan đến việc Đường huynh dặn dò chúng ta. Bành Diệu Long hỏi.
Đường Kiếp bày một trận pháp che đậy âm thanh trong động trước, lúc này mới thản nhiên nói: - Cũng không là gì, chỉ là bảy ngày sau, núi Xuất Vân sẽ có vạn yêu đến tập kích.
Sau khi nhận được thời gian vạn yêu đột kích, Đường Kiếp cuối cùng không giấu nữa.
- Cái gì? Vừa nghe đến tin này, mọi người xôn xao cả lên.
Bắc Thương Hàn chậm rãi đứng lên nói: - Đường Kiếp, lời này là thật?
Đường Kiếp chậm rãi hỏi lại: - Ngươi nghĩ rằng trước đây ta coi gì?
Mọi người đồng thời thở hắt.
Một lát, Bắc Thương Hàn mới hít sâu một hơi nói: - Việc nàyquan hệ trọng đại, vì sao ngươi không báo trên trong phái?
Đường Kiếp từ từ trả lời: - Báo trong phái? Vậy có thể đáng được bao nhiêu phần cống hiến? Bắc sư huynh cũng biết, phái Tẩy Nguyệt ta lúc nào để bọn yêu quái này trong mắt chứ?
Bắc Thương Hàn cười khanh khách.
Đúng vậy, vạn yêu tập kích nghe vào thì tưởng dọa người, nhưng phái Tẩy Nguyệt nào coi chuyện này ra gì? Cho dù là báo lên trên, cũng chẳng được bao nhiêu trăm điểm cống hến, đối với Đường Kiếp quả thật là không là gì rồi.
Vẫn là Vệ Thiên Xung gãi gãi đầu nói: - Vậy thì có gì tốt đâu.
Nghe nói như thế, Diệp Thiên Thương đã cười nói: - Trừ phi có điểm tốt hơn là báo lên cấp trên nhiều.
Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.
Với hiểu biết của bọn họ với Đường Kiếp, Đường Kiếp tuyệt đối không phải là người làm công không.
Nếu hiện tại Đường Kiếp giữ họ lại trong núi, giữ tin tức không báo, từ bỏ những lợi ích thông báo thấy trước, nhất định là có kế hoạch hoàn mỹ hơn.