Vốn dĩ tuy là ai cũng trong đêm đen nhưng mọi người còn có thể thấy mọi vật. Lúc màn sương bao trùm, thấy không rõ gì cả, Kinh Ưng đó lập tức biết đám sương này có đều kì lạ, đa phần là một trận pháp nào đó, chỉ đáng tiếc nó là yêu vật, kiến thức quá ít, đối với việc này không hiểu gì cả.
Tuy nhiên màn sương này dùng làm gì, một chút nữa nó sẽ hiểu thôi.
Màn sương đen từ từ dâng lên, trong cơn thủy triều đen từ từ vang lên tiếng gào thóc của sự giết chóc.
- Bọn họ ở trong sương! Kim Ưng kêu to.
Cái đầu, Cấm Không Trận, là vì hạn chế hành động của tất cả. Mặt đất luôn luôn khó phát huy ưu thế số lượng hơn so với không trung, dù sao thì cũng thiếu độ duy trì. Đồng thời cũng giảm tốc độ của vạn yêu, từ đó tranh thủ được càng nhiều thời gian.
Cái thứ hai, Hắc Sương Trận, thì là vì làm xáo trộn tầm nhìn, áp chế ưu thế số lượng của yêu vật. Khi mọi người không nhìn thấy gì, Đường Kiếp bọn họ cũng không lo bị đám yêu vật liên hợp tấn công, từ đó cũng tránh được uy hiếp lớn nhất. Còn về bản thân Đường Kiếp bọn họ, sớm đã có chuẩn bị, cho dù là trong màn sương cũng có thể liên hệ lẫn nhau, thấy lẫn nhau.
Thời khắc màn sương dâng ra, Đường Kiếp bọn họ cũng từ trong tình trạng ẩn nấp, thẳng hướng giết đám yêu kia.
Khi màn sương ập đến, những yêu vật này không nhìn rõ tình hình xung quanh, không ngờ đến thần chết lúc này lại từ trên trời rơi xuống.
Hơn hai mươi vị tu giả đó giống như mãnh hổ từ trên núi xuống xông vào đám yêu quái giết chóc khắp nơi. Đối diện với trên vạn con yêu vật thì bọn họ đương nhiên là không dám, nhưng mà đối diện năm ba con, bọn họ hoàn toàn không sợ gì cả.
Bành Diệu Long là người đầu tiên xông vào đám yêu vật, y như một chiến voi hạng nặng xông vào chén giết, không sử dụng pháp thuật gì, cứ tay phải mộ chưởng, tay trái một chưởng, tâm chưởng thỉnh thoảng xuất hiện ra hồng quang, thiết chưởng đến đâu, kinh mạch từng con từng con yêu vật bị đứt ra, Có thể nhìn ra Khí Huyết Tịnh Hành Pháp lúc trước mà hắn dạy đã có nơi phát huy.
Diệp Thiên Thương thì kiếm quang cuồn cuộn như là một cơn lốc, có điểm không giống là hiện nay hắn đã chính thức dùng kiếm hai tay, thi triển song kiếm rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, âm dương kết hợp đã khiến cho nơi đây trở thành một nơi tử địa.
Bắc Thương Hàn, người này phái Tẩy Nguyệt từng công nhận là thiên tài, nhìn vào có vẻ rất đơn giản hơn nhiều. Y chỉ từ từ bước chậm trong bầy thú, cũng không thấy hắn ra tay gì, chỉ từng con từng con không hiểu vì sao mất mạng, ngã trên mặt đất.
Thích Thiếu Danh thì giống như một mũi tên nhọn bay qua đám thú, tốc độ chính là điểm mạnh của hắn, nhưng hắn tấn công nhanh quá suýt nữa lao cả ra màn sương đen.
Vệ Thiên Xung và Tô Hinh Nguyệt thì nhàn nhã hơn nhiều, một người ngự lang, một người con rối, vừa nói chuyện vừa giết chóc, ra vẻ trình độ nâng cao.
Hơi hai mươi vị đệ tử đến từ phái Tẩy Nguyệt xung phong liều chết khiến đám yêu vật thương vong thể thảm và nghiêm trọng, tuy nhiên điểm chết người không đến sự giết chóc của đám tu giả mà là sự hỗn loạn!
Trong mờ mịt chung quang, chiến cục hỗn loạn , một con yêu báo tuyết hoàn toàn không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Sau đó cảm thấy sau lưng mình đau nhói, giống như là có gì đó đâm vào cơ thể.
- Ngao! Con báo tuyết kia kêu đau quay lại phun ra một mảng băng sương lớn, người đánh lén phía sau sớm đã né tránh, băng sương phun lên người một con yêu dê vàng, đau đến khiến con dê vàng lớn tiếng hí vang.
Yêu dê vàng kia vốn dĩ có thể cúi đầu, sừng dê như dao cắm trên cổ con báo tuyết, báo tuyết đánh một chưởng ra, hai con yêu vật đã tự mình đánh nhau.
Giữa yêu vật với yêu vật vốn dĩ không phải là hòa bình, phái Tẩy Nguyệt giết yêu, giữa yêu vật cùng tự giết lẫn nhau cũng không phải ít? Trên mức độ nào đó, tự mình giết nhau mang đến sự thương tổn đương nhiên là nhiều hơn phái Tẩy Nguyệt nhiều, chẳng qua thế phái Tẩy Nguyệt lớn, mãi mãi là luôn thu hút sự thù hận nhiều nhất, mới có thể che giấu sự hợp tác không đoàn kết này.
Nhưng khi sự hỗn loạn xảy ra, vấn đề đầu tiên xuất hiện của bọn chúng chính là chủng tộc không hòa hợp.
Theo sự mở rộng của hỗn loạn, thù hằn siêu việt giữa các chủng tộc cũng có thể xảy ra.
Nếu sự việc phát triển đến bước này, vậy thì không cần phái Tẩy Nguyệt ra tay, những con yêu vật này cũng tự mình giết sạch sành sanh chính mình.
Cũng may các yêu vật cũng không hoàn toàn ngu ngốc.
Một âm thanh lớn tiếng vang lên: - Chúng yêu lầm loạn, hãy nghe ta nói. Phong Xà Yêu, xua tan màn sương đen, Băng Ve Yêu, định tâm thanh thần. Tất cả tinh thông địa hệ thi triển pháp thuật, lấp đầy cái khe kia. Cầm yêu xuất động, tấn công không trung, cường phá Không Cấm!
Mệnh lệnh liên tiếp truyền xuống, khiến cho đám yêu huyên náo bình tĩnh trở lại.
Thuật pháp vô địch thiên hạ, phàm việc gì cũng có mâu có thuẫn.
Đường Kiếp có vạch ra kết hoạch cấm bay, ẩu mình trong sương gây rối loạn, bọn chúng yêu cũng có thể lấp đất phá sương định quân, đối chọi lẫn nhau, kém là chỉ có người cầm đầu không nghĩ đến.
Bọn yêu vật ngu là ngu rồi, nhưng mấy vạn yêu vật luôn có thể có vài một hai con thông minh, tiếng nói này xuất hiện hiển nhiên là một trong số đó.
Hơn nữa mượn dùng màn sương đen này, cũng hữu hiệu cho tên yêu này có chỗ để che giấu bản thân, khiến cho Đường Kiếp bọn họ muốn tiềm tên yêu này cũng khó.
Đáng tiếc chính là, nó thông minh, đồng bọn của nó lại ngu xuẩn.
Sau khi lời nói này phát ra, cũng không biết ai la lên nói: - Là Bái Huynh sao Phương pháp này rất tốt, đa tạ đa tạ!
Âm thầm hạ lệnh chính là một tên Bái Yêu, bản tính giảo hoạt, là quân sư của bầy sói, hiện giờ vạn yêu đột kích, tất nhiên là chỉ huy của đàn thú. Chỉ là không ngờ vừa mới ra lệnh đã không biết tên yêu vật ngu ngốc nào bán đứng.
Tên bạch bái yêu tức đến nỗi mắng to tên nguy xuẩn không thuốc cứu chữa.
Quả nhiên Đường Kiếp hất đầu: - Thì ra là bái?
Lông mi dựng đứng khẽ nhếch lên, xuyên thấu màn sương đêm kia, vô số đầu yêu vật lục soát một vòng, đã phát hiện ra một con yên vật màu trắng phía xa giống chó nhưng không phải là chó.
Là nó!
Lúc này không trung cuồng phong gào thét, đó là Phong Xà và các yêu vật có pháp thuật hệ phong đã bắt đầu thổi màn sương đen, dọn sạch tầm nhìn.
Đường Kiếp hét lên: - Mọi người lui, chuẩn bị chấp hành kế hoạch thứ ba, ta đi giết tên bái đó!
Nói xong một tay đã nắn động ấn pháp, chỉ tay ra phía trước, một mảnh sương đen đã từ bốn phương tám hướng vọt tới, hình thành một thông đạo màu đen, liên kết Đường Kiếp và bạch bái kia.
Bạch bái không ở trong vùng sương đen kia, đột nhiên thấy màn sương đánh úp, lập tức biết không tốt, liền lùi về phía sau.
Chỉ có điều nó bị thiên mục của Đường Kiếp khóa chặt, lui đến đâu cũng thấy cả, Hắc Sương Trận là do đích thân Đường Kiếp sắp đặt, nhận phải sự ép buộc này, bất luận là con bạch bái lui đến chỗ nào đều bị theo dõi, đồng thời Đường Kiếp bay nhanh điên cuồng trong thông đạo sương đen, bay thẳng đến bạch bái.
Tốc độ của hắn nhanh như vậy, chỉ mấy cái lên xuống đã xông gần bạch bái.
Bạch bén kia nhạy bén nhận thấy được nguy hiểm sắp đến, tiếng rít dài lui ra sau, hai con giương móng vuốt lên, đã đánh ra một ánh sáng trắng đang xông đến, đồng thời hô to: - Cứu ta!
Đường Kiếp chỉ cần một Loạn Phong Bộ đã tránh được ánh sáng trắng đó, lập tức xuất hiện ở phía sau bạch bái.
Cùng lúc đó, trên bầu trời truyền đến một tiếng gào thét: - Bọn chuột nhắt ngươi dám!
Rõ ràng là một con đại yêu biến hóa đã từ trên không đập xuống, hiển nhiên nhận được sự cầu cứu của bạch bái.
Đường Kiếp không thèm để ý, một đao trảm phía sau bạch bái.
Bạch bái kia mặc dù tính giảo hoạt, thực lực lại bình thường, Khai Trí trung phẩm, mặc dù là mười năm trước Đường Kiếp còn dễ dàng chém chết nó, huống hồ bây giờ, chỉ cần một dao đã chém bạch bái thành hai, lực khổng lồ tấn công đến, đánh thẳng vào cơ thể bạch bái, trong chớp mắt đã hủy diệt tất cả sức sống của nó, hoàn toàn đoạn tuyệt hy vọng tái sinh của nó.
Lúc này đại yêu biến hình công kích mới vừa hạ xuống, một đạo gai vàng đánh vào phía sau Đường Kiếp, khiến cho Đường Kiếp kêu hừ một tiếng, theo đó lập tức thân hình chợt lóe biến mất, đã dùng Loạn Phong Bộ cấp tốc trở về điểm ban đầu.
Đại yêu biến hình kia đuổi không kịp, nhìn thấy một màn sương màu đen cuốn quanh, Đường Kiếp cấp tốc lui về, giữa đó giữa các đòn công kích vang lên vô số tiếng kêu của vạn yêu,trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Đường Kiếp đồng thời lắc mình lùi ra sau đàn yêu quái, phía sau đã nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên.
- Làm hay lắm, Đường Kiếp, trong hàng nghìn hàng vạn quân có thể giết kẻ cầm đầu, không ngờ cả đời tu giả ta cũng có được lúc hào hùng như thế! Bành Diệu Long hô to, hắn đối với việc này vô cùng xúc động.
- Nói nhảm ít thôi. Đường Kiếp lấy đao cắm xuống đất, ho ra một ngụm máu, hơi thở vận chuyển xuống, một kích gặp vừa rồi đã hồi phục được ba phần, lúc này mới nói: - Cùng nhau ra tay đi!
- Hiểu rồi! Mọi người đồng thanh lên tiếng.
Đúng lúc này Cấm Không Trận bị những con cầm yêu làm loạn đã dãn ra.
Mọi người đồng thời bay về phía sau, thu đao kiếm, hai tay đã nặn ra một chuỗi ấn pháp dài, thấp giọng tụng, lúc đó lại nghe thấy tiếng nổ vang thiên động địa vọng lại.
Nếu có con bạch bái kia ở đây, nhất định là ý thức được những vị tu giả này đang toàn toàn lực thi pháp.
Hơn hai mươi vị tu giả này liên thủ thi triển phép thuật mạnh nhất, uy lực của nó tất nhiên long trời lở đất, nếu không phá hoại toàn lực thì là chống cự toàn lực.
Nhưng hiện tại loạn thế chưa định, sự khổng lồ và cồng kềnh của chúng, cùng với tốc độ phản ứng chạm, nếu muốn nắm bắt cơ hội trong chớp mắt này thật là quá khó.