Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 547: Đào vong (3)



Vì thế những “Tổ sư” “Trưởng giả” “Tiền Bối” “Sư phụ sư bá sư thúc” trong những môn phái kia đều bị chết dưới ảo ảnh quỷ mị kia, chỉ có một đôi tay, chỉ khoảng nửa khắc đã lấy đi sinh mạng của vô số người.

Về phần mục tiêu, hắn chỉ lẳng lặng đứng nhìn, động cũng không hề động.

Vài tên đệ tử đứng ở đàng xa nhìn cũng hoàn toàn ngây ngốc, chân của bọn hắn đang run rẩy, sắc mặt biến thành một mảnh trắng bệch.

- Đi mau!
Một trưởng giả trong phát rốt cục ý thức được nhiệm vụ lần này là sai lầm thế nào, dùng hết toàn lực quát lên, sau đó đã bị Quỷ trảo xé toang ngực như xé đậu hủ, thậm chí vòng bảo hộ mấy chục năm cũng không thể chắn được một kích tùy tay của Quỷ Vệ.

Vài tên đệ tử giống như ở trong mộng mở tỉnh, đến khi biết muốn chạy thì Quỷ Vệ cũng đã giết hết người cuối cùng.

Nó khẽ đưa tay lên, nhìn những đệ tử phía xa xa đang điên cuồng chạy trốn, sau đó nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Lưu lại một kẻ còn sống, còn lại giết hết!

Quỷ Vệ khẽ gật đầu, bóng người chợt lóe rồi biến mất.

Xa xa máu tươi lại rơi vãi.

Một lát sau Quỷ Vệ mang theo một gã còn sống trở về, ném tới dưới chân Đường Kiếp.

Người này đã sợ tới mức si ngốc.

Đường Kiếp dẫm lên trên đệ tử kia:
- Tên gọi là gì?

Đệ tử kia kinh ngạc nhìn Đường Kiếp.

- Không muốn chết thì nói mau!

- Từ…. Từ Bân.

- Môn phái của ngươi ở nơi đó?

Đệ tử kia đầu tiên là giật mình, sau đó kêu to lên:
- Ngươi giết môn chủ, giết sư phụ, ngươi giết mọi người, giờ còn muốn giết người trong phái sao? Ta sẽ không nói cho ngươi biết, không nói cho người biết được!

- Ngươi không nói ta cũng biết, tiểu nhị kia vừa mới truyền tin tức các ngươi đã tới rồi, hẳn là ở vùng phụ cận. Theo phương hướng vừa rồi các ngươi đến, hẳn là ở trên đỉnh núi bên ngoài trấn kia.
Đường Kiếp chỉ về một tòa núi nhỏ ở phương xa.

Đệ tử kia như rơi vào đáy cốc.

Hắn hô to:
- Không…

Nhìn hắn có bộ dạng giống như bệnh tâm thần, Đường Kiếp vừa lòng gật đầu:
- Xem ra là không sai!

Phanh!

Hắn đã bị một quyền của Đường Kiếp đánh vỡ đầu.

Thấy một màn như vậy, Y Y đã biết trở về hình người cũng có chút không đành lòng xem tiếp.

Nàng nhẹ nói:
- Ca ca, không thấy làm như vậy là có chút tàn nhẫn sao?

- Ta biết chứ.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Bọn họ chung quy chỉ là chó săn của Thiên Thần cung mà thôi, tội cũng không đáng chết. Nhưng thật có lỗi, nếu muốn sống sót thì nhất định phải làm như vậy… Nhất định phải để những người đó biết, Đường Kiếp ta không phải là người dễ chọc. Dám giúp Thiên Thần cung… đều phải chết!

Nói đến đây Đường Kiếp đã dừng lại một chút, mới tiếp tục nói:
- Nếu muốn giết người phải chuẩn bị người bị giết, Dù sao bây giờ cũng không ra ngoài được, không bằng cứ thống khoái giết người ở Mạc Khâu này rồi nói sau!

Lời thề từng là chí nguyện to lớn giờ phút này lại ầm ầm vang lên trong tâm trí hắn, ánh mắt của Đường Kiếp trở nên trong trẻo, ý chí cũng dần kiên định.

Nếu như trước kia hắn nghĩ đến làm thế nào để chạy thoát… vậy thì giờ phút này sau khi tỉnh táo lại, chuyện hắn muốn làm đã thay đổi hoàn toàn.

Có lẽ đây là ý chí trời xanh, nhắc nhở hắn thực hiện lời thề mình đã từng nói.

Hiện giờ nếu trời xanh đã khiến hắn lại tới đây, vậy thì hắn chỉ có thể làm tốt một phen mà thôi.

Hiện giờ hắn sẽ đại khai sát giới ở mảnh đất Mạc Khâu này.

Tất cả người ngăn cản con đường của hắn đều phải chết!

Nghĩ vậy Đường Kiếp đã ngửa mặt lên trời cười ha hả, sau đó bay về phía núi nhỏ đằng xa.

Môn phái này rất nhỏ, hiện giờ trên núi chỉ còn một ít phụ nữ và trẻ em.

Đường Kiếp cuối cùng cũng không giết chóc mà bắt lấy một người hỏi nhà kho của môn phái ở đây, sau đó trực tiếp đi qua, cũng không nhìn kỹ liền trực tiếp lấy hết mọi thứ có trong đó, sau đó quăng một mồi lửa đối cháy đỉnh núi này.

Cuối cùng lưu lại trên mặt đất:
- Người vẽ đường cho hươu chạy cũng sẽ có kết quả như vậy!

Lúc này mới nghênh ngang rời đi.

Lại một lát sau từ phía xa xa đã bay tới mấy đạo thân ảnh.

Một người cầm đầu mặc áo bào đen, hình thái thản nhiên, đúng là Phong Bất Trí.

Khói mù trên đỉnh núi vẫn chưa tan hết, nương theo đó chính là một ít phụ nữ và trẻ em bất lực mà tuyệt vọng khóc.

Phong Bất Trí bay ở trên không trung nhìn xuống phía dưới, nửa ngày không nói tiếng nào.

- Phong huynh!
Một tu giả bên cạnh nói.

Phong Bất Trí nhìn đống hoàng tàn nhưng không nói gì.

Một lúc lâu hắn mới nói:
- Thủ đoạn hung ác quả quyết, thái độ khác thường, việc làm như thế rõ ràng cho thấy đã lập tử chí. Hồi báo về trong cung, Đường Kiếp sợ rằng sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, đối phó với kẻ này phải chuẩn bị tâm lý hoàn toàn đánh chết mà không thu hoạch được gì!

- Vâng!

- Lại tìm mấy người mang phụ nữ và trẻ em đi an trí thỏa đáng, về sau cũng nên để ý nơi này một chút.

- Vẫn là Phong huynh hiền hậu.

Phong Bất Trí trả lời:
- Không phải ta hiền hậu, hành động này của Đường Kiếp rõ ràng là gây nên kinh sợ, nơi này dù gì cũng vì Thiên Thần cung chúng ta mà chết, nếu không trợ cấp sẽ không thể nói công đạo với các môn phái khác. Phải có chút thương cảm mới có thể trấn an lòng người.

- Phong huynh thật thông minh!
Tu giả kia không đễ lỡ cơ hội nịnh hót.

Phong Bất Trí cũng không để ý, chỉ nói:
- Dò theo phương hướng lúc trước của Đường Kiếp, Đường Kiếp sau khi vượt qua ải thật bại hiện giờ đã bay ngược lại, không rõ là đi về phía nào. Nếu muốn bắt được người này, không thể không gọi người tinh thông đến truy đuổi, mau đưa tin mời Khuyển Vương ra tay đi.

- Khuyển Vương sao?
Tu giả bên cạnh hoảng sợ.

Bát vương cửa tướng của Thiên Thần cung, Khuyển Vương tiếng tăm lừng lẫy chính là Khuyển Vương Hà Trường An.

Tên hắn Khuyển Vương không phải là nói hắn nuôi chó, mà là bản thân hắn có được mũi chó tiếng tăm lừng lẫy, hễ là mùi bị hắn nhớ kỹ thì nhất định không chạy được, nghe nói cũng là một loại kỹ năng.

Khuyển Vương là Thiên Tâm đỉnh cao, địa vị cùng cấp với mười chín Thiên Khôi của Tẩy Nguyệt phái.

Phong Bất Trí nói phải mời ông ta ra tay, việc này thật sự có chút khó khăn.

Vì đối phó với Đường Kiếp, Thiên Thần cung đích thị đã xuất động rất nhiều người giỏi, nhưng lại không có khả năng ngay cả loại người như Hà Trường An cũng đều phái ra, cho dù Đường Kiếp có lợi hại thì cao nhất cũng chỉ là Thoát Phàm đỉnh cao, khó khăn là tìm đến hắn chứ không phải đối phó hắn.

Bởi vậy thời điểm Phong Bất Trí vừa nói thế, bên cạnh đã có người nói:
- Ta thấy hay là thôi đi, mười hai thần ưng trong Ưng đường đều có sở trường về tìm kiếm, lấy năng lực của bọn họ có thể tìm được Đường Kiếp.

Phong Bất Trí hừ một tiếng:
- Ngươi nghĩ rằng ta đề nghị ngươi mời Khuyển Vương là vì ta không tin tưởng năng lực truy tìm của mười hai ưng sao? Không, ta chỉ là không muốn những người giỏi mà Ưng đường thật vất vả huấn luyện ra bị chết trong tay Đường Kiếp mà thôi. Cũng chỉ có Khuyển Vương đại nhân ra tay truy tìm hắn mới không cần lo lắng âm mưu quỷ kế của Đường Kiếp!

Tu giả kia nghe được liền hít một hơi:
- Phong huynh, tuy rằng cảnh giới của mười hai ưng không cao, nhưng phổ biến cũng là tu vi Thoát Phàm đỉnh cao và Linh Hoàn, cũng có thủ đoạn liên kết cùng đánh, chẳng lẽ với sức lực của mười hai người bọn họ vẫn không đối phó được với một Đường Kiếp Tam Khô kỳ sao?

- Tam khô sao?
Phong Bất Trí dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn hắn:
- Sau khi trải qua trốn giết ở biên quan và trận giết hại lúc này, ngươi còn dám cho là hắn vẫn ở Tam Khô kỳ sao?

Tu giả kia ngẩn ngơ:
- Chẳng lẽ nói… nhưng điều này sao có thể? Hắn chỉ mới tu luyện có hai mươi sáu năm.

- Cái này thì có là gì chứ? Anh tài thiên hạ rất nhiều, chung quy có ít người cho ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ. Vương Tuyệt Diệu của Thất Tuyệt Môn, Táng Phong Nữ của Thiên Nhai Hải Các, Tiền Anh Thần của Thú Luyện Môn, Hồng Tình Nữ của Thiên Tình Tông, còn có Phù Anh Kiệt của Thiên Thần cung chúng ta, ai cũng có được thành tựu đỉnh cao trong ba mươi năm, Đường Kiếp thậm chí không biết là nhanh nhất. Anh kiệt trong thiên hạ đềm sớm lộ cao chót vót, một đường trợ giúp. Tiên lộ dài lâu, không phải do ngươi cái sau vượt cái trước, mà phải một đường dẫn đầu thẳng đến chung điểm, Lúc này không đứng được ở đằng trước thì sau này cũng rất khó có thể xưng hùng!

Tu giả bên cạnh nghe được xấu hổ, liên tục gật đầu:
- Phong huynh nói rất đúng, tuy nhiên cho dù là thế thì chỉ sợ trong cũng sẽ không đồng ý để Khuyển Vương đại nhân ra tay, thật sự là…

- Thật sự là quá khiến Khuyển Vương đại nhân mất mặt đúng không?
Phong Bất Trí thản nhiên nói.

Tu giả kia chưa trả lời, chỉ cười khổ.

Phong Bất Trí nói:
- Kỳ thật ta cũng biết bọn họ sẽ không đồng ý.

- Vậy ngươi còn…
Tu giả kia kinh ngạc.

- Chính vì bọn họ không đồng ý nên chúng ta mới phải nói.
Phong Bất Trí từ từ nói:
- Đợi đến khi Đường Kiếp giết sạch mười hai ưng rồi nói, chẳng phải là sẽ hiểu được sự cơ trí và nhìn xa trông rộng của ta hay sao?

“…..”

Phong Bất Trí đã vỗ vỗ bả vai hắn cười nói:
- Đừng vội, đừng vội, có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ đến. Chỉ chết mấy Tiểu Ưng mà thôi, cũng không làm ra đại sự gì.

Tu giả kia nghe được mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng cũng không dám nói tiếp.

Phong Bất Trí lại ngẩng đầu nhìn khoảng không trên trời nói:
- Đường Kiếp a Đường Kiếp, ta muốn xem thử ngươi có thể chạy tới khi nào. Giờ phút này hung ác đơn giản là đã đi vào tuyệt cảnh đỉnh cuồng. Đáng tiếc là cho dù ngươi có giết nhiều người hơn nữa cũng không chạy khỏi cái chết!

Nói xong đã phất ống tay áo rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com