Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 550: Cướp bóc (p1)



Núi Ngũ Động là một trong những ngọn núi lớn nhất tại vùng tây bắc bộ Mạc Khâu.

Bởi vì hướng nam là bình nguyên ngàn dặm, hướng bắc là vùng núi tuyết, hướng tây là hải vực vô tận, hướng đông là hùng quan thiên tiệm, cho nên nơi đây trở thành vùng đất quan trọng của tiên gia.

Do vùng tây bắc Mạc Khâu làm một trong tiên phường trọng yếu nhất, nên Thiên Thần Cung đã xây dựng thành Ma Vân ở nơi này làm phường tu tiên, thiết lập các ty quan sát, lập truyền tống trận, bố trí đại trận Cửu Thiên Tinh Diệu để bảo vệ.

Chủ quản phụ trách hàng ngày tại nơi đây là một vị Hóa Hồn Chân Nhân Thiên Thần Cung, ngoài ra còn có bốn vị Tâm Ma Chân Nhân làm thủ hạ.

Tiên phường tại Ma Vân thành cũng thuộc loại phường thị khá cao cấp, Tê Hà Giới có thể tìm được các loại linh dan diệu dược tại nơi đây, bao gồm Ngũ Khí Triều Nguyên Đan của Tẩy Nguyệt, Cửu Chuyển Đan Hệ Liệt của Thất Tuyệt Môn, còn có cả các loại cây cỏ quý hiếm của Thiên Nhai Hải Các. Nếu như có vận khí tốt, thậm chí ngay cả yêu hóa bạch liên trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận cũng có thể tìm thấy. Đương nhiên, với loại vật phẩm hiếm gặp ngàn năm không có như vậy, hầu hết các tu giả đều không có hứng thú cùng nhiều thời gian đến đây tìm kiếm đấy.

Toàn bộ thành Ma Vân được xây dựng ở trên đỉnh núi Ngũ Động, bởi vì địa thế tương đối cao, quanh năm mây phủ, cho nên nó được gọi là Ma Vân.

Mỗi ngày đều có vô số tu giả bay tới bay lui ở trong này để giao dịch mua bán những đồ vật cần thiết cho riêng mình.

Thời khắc này, Đường Kiếp đang đứng ở trong một đám mây cách Ma Vân thành không xa, người khoác áo thạch, nhìn chằm chằm vào cổng thành thành Ma Vân.

Cổng thành rất cao rộng, phía trên còn treo một đầu thú, là một con báo ba mắt to lớn.

Mặc dù con báo kia chỉ còn lại mỗi cái đầu nhưng cũng không chết. Bị treo lơ lửng trên cổng thành, con mắt của nó không ngừng chuyển động, mỗi một người tiến vào đều bị nó nhìn chăm chú cho tới khi người đó rời đi xa.

Con báo ba mắt này thuộc bộ tộc Thiên Mục nổi tiếng, giỏi nhất là động hư phá vọng, nhìn thấu ngụy trang.

Nếu khả năng biến thân của Đường Kiếp không bị vạch trần thì có lẽ còn có cơ hội lừa gạt. Nhưng hiện giờ năng lực này của Đường Kiếp đã được thông báo khắp Mạc Khâu, bởi vậy không thể dễ dàng trà trộn vào rồi.

Tuy vậy, nhờ Xã Tắc Đồ Thăng cấp cho nên chuyện này đã sớm không phải là vấn đề lớn đối với Đường Kiếp. Hắn hoàn toàn có thể ẩn thân ở bên trong Xã Tắc Đồ, để cho Quỷ Vệ mang theo tiến vào.

Chỉ là cũng không được quá chủ quan.

Chuyến đi này của Đường Kiếp cũng không mang theo mục đích hòa bình. Như lúc trước hắn nói, tuy phường thị này lớn nhưng Đường Kiếp không tới để giao dịch mà là đến cướp đấy, nếu đã muốn cướp, dĩ nhiên không thể tránh được việc phải đánh nhau, cho nên hắn đã có ý tưởng khác.

Trước khi tới đây hắn đã nghe ngóng được rằng người phụ trách canh giữ thành Ma Vân chính là vị mặc áo bào màu đỏ kia, tính tình táo bạo, nóng nẩy, không phải là người có đầu óc tư duy.

Cho nên cách của Đường Kiếp cũng rất đơn giản, chính là hốt thuốc đúng bệnh.

Thời khắc này chăm chú nhìn thành Ma Vân một lượt, Đường Kiếp liền phát động Phục Chế Thuật. Trong chớp mắt, rất nhiều phục chế thể Đường Kiếp đã xuất hiện bên người hắn, cấp tốc bay về bốn phía. Trong số đó, có một người bay tới thành Ma Vân, lúc tới cổng thành, thân thể lập tức chạy đến một hướng khác.

- Đường Kiếp

Đột nhiên, con báo kia chợt ngửa đầu gào thét chói tai.

Tiếng kêu gào của nó vang vọng khắp thành Ma Vân, đâm thẳng lên chín tầng mây.

Trong khoảnh khắc này, cũng không biết có bao nhiêu tu giả dữ dội lao đi, tạo thành một luồng khí thế ngút trời.

Cầm đầu là một gã tu giả mặc áo bào đỏ, trên đầu lại đầy tóc xanh, y lên tiếng quát:

- Đường Kiếp ở đâu?

Một tên tu giả phụ trách gác cổng thành Ma Vân vội vàng chỉ tay về một hướng, nói:

- Vừa mới đi về phía nam!

- Không thể để cho hắn chạy thoát, đuổi theo!

Lão già mặc áo bào đỏ tóc xanh kia điên cuồng hét lên, đã lập tức nhảy lên một đám mây đỏ đuổi về hướng nam, theo sau là một nhóm lớn tu giả.

Lão già này thậm chí còn không hỏi qua xem tên đệ tử kia nhận ra Đường Kiếp như thế nào đấy, vừa nghe được thông tin đã liền một đường đuổi theo.

Đối với y mà nói, nguyên nhân Đường Kiếp đến đây không quan trọng, mà quan trọng là không thể bỏ qua cơ hội chém giết hắn. Thiên Thân Cung đã treo giải thưởng lớn, đủ để khiến cho Hóa Hồn Chân Nhân cũng phải động lòng.

Một kế điệu hổ ly sơn đơn giản đã điều động người đi, Đường Kiếp khẽ mỉm cười một chút. Sau đó, hắn hóa thân thành một gã tu giả mặt vàng rồi bay về phía cổng thành.

Lúc đầu báo kia lại phát hiện có người bay tới, nó hơi ngửa đầu lên nhìn một chút, ngay sau đó cả người ngây ra, con mắt dựng thẳng tại mi tâm chớp động, chăm chú nhìn Đường Kiếp. Đột nhiên, sắc mặt của nó biến đổi kịch liệt, lập tức hô lên:

- Đường Kiếp!

Chỉ có điều, tiếng kêu của nó lúc này đây không làm kinh động tới người nào. Hầu hết tu giả bên trong thành đã chen chúc nhau xông ra ngoài, số còn lại phần lớn là tự cảm thấy mình không có hy vọng gì, cho nên cũng không muốn để ý tới.

Đường Kiếp đạp không mà đến, cười dài nói:
- Mắt báo quả nhiên linh quang, tiếc rằng nếu đã nhìn thấy thì nên bị móc ra.

Dứt lời, tay phải của Đường Kiếp đưa vào hư không hai chỉ, lập tức con mắt dựng thẳng tại mi tâm con báo bị móc ra ngoài.

Con báo kia đau đớn kêu lên thảm thiết, lúc này hai gã tu giả gác cổng thành mới kịp phản ứng. Bọn họ đang muốn ra tay thì một đạo công kích quang ảnh đã đập ra, trong tích tắc chia cổng thành thành hai nửa, đồng thời cũng đánh úp về phía hai người, chính là Quỷ Vệ.

Đường Kiếp thản nhiên bước qua cổng, vừa đi vừa chơi đùa với con mắt báo trong tay. Hắn toàn lực vận chuyển trí tuệ chi đạo vào bên trong con mắt báo hầu, bắt đầu phân giải kết cấu con mắt kia.

Con mắt này cũng giống như Thiên Mục của hắn, đều là dùng cho việc quan sát, nhưng về mặt này lại có chỗ khác nhau. Thiên Mục của Đường Kiếp nhìn tốt nhất là ở chỗ cực xa, chủ động xem xét bốn phương, đề phòng kẻ địch đánh bất ngờ, báo động trước, còn con mắt này thì có thể quan sát gần xa linh hoạt. Bởi vì hai thứ này gần giống nhau, cho nên Đường Kiếp dễ dàng hấp thu đạo niệm trong con mắt này. Trong chốc lát, ở mi tâm Đường Kiếp đã xuất hiện một con mắt dựng thẳng, lập lòe lóe sáng.

Có thêm mắt báo tương trợ, đạo động sát lại càng thêm viên mãn.

Con báo kia kêu lên thảm thiết:

- Mắt của ta!

Đường Kiếp hừ một tiếng, nói:

- Bị người chém chỉ còn lại mỗi cái đầu mà còn muốn tiếp tay cho giặc, quả thật là cam chịu thấp hèn, tự tìm đường chết!

Nói xong, hắn thuận tay đánh ra một quyền làm cho đầu báo hoàn toàn nổ tung, sau đó sải bước tiến vào trong thành.

Một tên tu giả đang từ trong thành đi ra, nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ chỉ vào Đường Kiếp kêu lên:

- Ngươi…

Đường Kiếp chợt nắm lấy cổ họng của tu giả kia, hỏi:

- Truyền tống trận và nhà kho của thành Ma Vân ở đâu?

- Ta… Ta không… biết…

Tên tu giả kia khó nhọc trả lời.

- Vậy thì ngươi sống có ích gì.

Đường Kiếp thuận tay bóp vơ cổ họng của y, giật túi Giới Tử xuống rồi ném về phía sau đầu mình.

Chỉ thấy một luồng sáng chợt lóe lên ở phía sau đầu Đường Kiếp, một bức tranh đã lơ lửng giữa khoảng không. Ở phía sau Đường Kiếp chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Lần này Đường Kiếp ném vào bên trong bức tranh chính là gã tu giả kia, chỉ thấy ánh sáng chợt lóe lên, thân thể y đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, trong bức tranh mơ hồ lấp lánh quang hoa, dường như đã dung hợp cả da lẫn xương của gã tu giả kia rồi.

Tiếp đó lại có hai gã tu giả đồng thời bay tới, là xác chết của hai tên gác cổng thành mà Quỷ Vệ vừa giết.

Từ hôm nay trở đi, tính chất của Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã bị thay đổi, không còn là một trận đồ đơn giản như trước. Bên trong nó đã tự tạo thành thế giới, có thể cất chứa vạn vật. Mặc kệ là cái gì tiến vào, tất cả đều sẽ bị phân giải thành loại hình thái nguyên thủy nhất ở bên trong phiến thiên địa đó, chứ không chỉ là linh khí.

Đường Kiếp cứ như vậy đi tới, trên đường gặp người nào liền giết chết người đó.

Ở trên địa phận của kẻ địch, tuyệt đối không được phép nhân từ, chỉ có giết chết kẻ thù, bản thân mình mới có thể lớn mạnh, đó mới thật sự là đạo sống sót.

Lần tập kích này cực kỳ bất ngờ khiến cho hầu hết tu giả đều không có phòng bị. Thời khắc này, bị một pho tượng sát thần nhảy vào, nơi này cuồn cuộn nổi lên một đường sóng máu.

Những người ở lại trong thành phần lớn là tu giả có thực lực thấp kém, cho dù liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của Đường Kiếp. Ngay cả kim giáp chiến phụ trách trông coi ở bên trong thành này cũng bị Đường Kiếp đánh bay, hoặc là dùng Binh Tự Quyết hóa thành cát vàng, hoặc là bị ném vào bên trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ.

Hắn cứ một mạch chém giết tại đây, ung dung đi lại như vào chỗ không người.

Tuy nhiên, Đường Kiếp cũng biết đây chỉ là tình huống tạm thời mà thôi, không có khả năng bên trong thành Ma Vân không có bất kỳ một cao thủ nào. Hiện tại hắn chỉ là tạm thời đắc ý, lão giả Hóa Hồn kỳ mặc áo bào đỏ cùng bốn đại Tâm Ma Chân Nhân kia có thể trở về bất cứ lúc nào.

Nhưng như vậy thì đã sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com