Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 552: Cướp bóc (p3)



Nói xong, y giơ tay lên, một hạt châu màu đen bay ra, chính là một hạt Thiên Sát Lôi Châu.

Đường Kiếp nhanh chóng phát động Loạn Phong Bộ, thân hình chợt lóe lên, ngay sau đó đã nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm ở phía sau hắn. Chỗ viên Lôi Châu kia phát nổ cách Đường Kiếp không xa, sóng xung kích khổng lồ đẩy hắn đi, trong lúc nhất thời, tốc độ của Đường Kiếp lại nhanh hơn trước vài phần.

Biểu hiện này đã chứng tỏ, Đường Kiếp rất am hiểu về loại Lôi Châu này đấy. Hắn quay đầu nhìn đối phương một cái, cười nói:

- Ba vạn linh tiền đã thành nước dội lá khoai. À không phải, bây giờ là hơn bốn vạn, Thiên Diệt Tông mới tăng giá rồi.

Mất đi mấy vạn linh tiền mà chẳng có tác dụng gì, tên đệ tử nhỏ bé kia cực kỳ tức giận, lại tiếp tục ném ra một viên châu nhỏ.

Đường Kiếp thở dài khẽ lắc mình một cái, dễ dàng né tránh, hắn nói:

- Ngươi nghĩ rằng Thiên Sát Lôi Châu có rất nhiều tác dụng hả? Không đâu. Nó có thể giết nhiều người như vậy không phải là bởi vì nó là Thiên Sát Lôi Châu mà bởi vì ta là người sử dụng nó.

Lời này truyền đến trong tai gã đệ tử kia, toàn thân y chợt run lên, không dám ném tiếp viên Lôi Châu thứ ba nữa.

Đường Kiếp lạnh lùng nhìn thoáng qua, cười nói:

- Giờ ngươi nên tìm cơ hội lừa bán nó cho kẻ ngu, dùng Thiên Sát Lôi Châu đối phó với ta, thật sự là quá uổng phí rồi.

Dứt lời, hắn gào to một tiếng, tiếp tục phóng đi. Lúc dừng lại, Đường Kiếp đã đứng trước một căn phòng thấp bé phía dưới bức tường thành.

Nếu không phải trước đó đã tìm hiểu qua, Đường Kiếp không nghĩ đây lại là nhà kho Thiên Thần Cung.

Nhà kho này thoạt nhìn nhỏ bé, nhưng thật ra diện tích lại rất lớn. Căn phòng này thông xuống đất, có nhiều tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều hàng hóa. Nếu như ở trong tình huống bình thường, cho dù là xem qua cũng phải mất tới nửa ngày, lại càng không thể cho đồ vào túi Giới Tử mang đi, bởi vì không gian túi Giới Tử căn bản không lớn như vậy.

Nhưng đối với Đường Kiếp mà nói thì đây không phải là vấn đề.

Hắn lơ lửng trong không trung phía trên nhà kho, chỉ ra một ngón tay, nói:

- Ra!

Sơn Hà Xã Tắc Đồ lăng không bay lên, chính thức hiện ra một mặt kinh người của nó.

Hồng Đoạn Giản trực tiếp xuất hiện ở phía trên nhà kho, sông núi và kiến trúc chồng chéo, giống như hình ảnh lần lượt thay đổi và lặp lại, cực ồn ào, náo loạn.

Trên không trung thành Ma Vân xuất hiện cảnh nước rơi suối chảy cực kỳ đẹp đẽ, chỉ khác là lần này còn có thêm một vầng mặt trời gay gắt.

Ở bên trong cảnh đẹp này, ảnh tượng nhà kho dần dần nhạt đi, duy chỉ có thế giới Hồng Đoạn Giản là không thay đổi, hơn nữa càng lúc lại càng rõ ràng.

Hồng Đoạn Giản không ngừng trầm xuống, tiếp tục thâm nhập tới mặt đất nhà kho. Mỗi lần thẩm thấu một chút là lại có đồ vật tự động tiến vào trong thế giới của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Cùng lúc đó, một mảnh hoa cung cũng bay lên thật cao, ngăn cản tất cả những tu giả ở ngoài cung, không cho xâm phạm.

Hoa cung không chỉ dùng để ngăn cản tu giả tiến công, nó còn dùng để che đậy cảnh tưởng này.

Tuy Đường Kiếp biết rõ việc này sớm muộn gì cũng bị bại lộ, nhưng chỉ cần có thể, Đường Kiếp cố gắng kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Có hoa cung ngăn cản, đám tu giả chỉ thấy một màn tường thành suối chảy nước rơi, lại không nhìn thấy cảnh tượng Sơn Hà Xã Tắc Đồ căn nuốt nhà kho.

Mọi người đều nghĩ rằng Đường Kiếp đang thừa cơ giật đồ, một số người thấy Đường Kiếp chỉ muốn tiền không muồn mạng thì liền cười lạnh, cũng tăng cường công kích hoa cung.

Nhưng tốc độ cướp bóc của Đường Kiếp rõ ràng vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.

Khi hoa cung bị đánh thành bột mịn, hắc nghiệt bị giết chết, mọi người chỉ thấy nơi đây là một mảnh đất bằng phẳng và một cái hố lớn đen ngòm, xa xa là một đạo lưu quang hiện lên, biến mất ở phía chân trời.

Nhìn hố lớn đen ngòm kia, gã tu giả Linh Hoàn đột nhiên hôn mê bất tỉnh, y biết rằng lần này xong thật rồi.

Đứng trên không trung nhìn về phía xa xa dưới chân, sắc mặt của lão giả mặc áo bào đỏ trở nên âm trầm.

Sau trận chiến lớn, hiện giờ thành Ma Vân đã gần như biến thành một mảnh hoang tàn, khắp nơi đều là tường thành bị phá nát, phòng ốc sụp đổ cùng rất nhiều xác chết.

Thật ra những thứ này không phải là do Đường Kiếp làm. Đường Kiếp chủ yếu là phá hủy truyền tống trận, cuốn nhà kho đi, ngoài ra còn có hắc nghiệt xuất hiện cũng làm cho trung tâm thành Ma Vân có thêm vài vết nứt mà thôi.

Nhưng trong quá trình đuổi giết, đám tu giả này đánh đập loạn xạ khắp nơi, khó có được cơ hội hợp pháp công kích. Một khi sát tính và ham muốn phá hoại đứng lên, bọn họ cũng khó lòng dừng lại, quan trọng nhất là khi đó bọn họ rất thích gây thiệt hại.

Vì thế, trong lúc vô tình hay cố ý, bọn họ thi nhau đánh loạn lên, tung ra các loại pháp thuật để chống đỡ lại đám dây leo của hắc nghiệt.

Kết quả chính là vì đối phó với chú chuột Đường Kiếp này, người khách cơ bản đã đập nát nhà của vị chủ nhà rồi.

Nhưng tổn thất lớn nhất không phải là toàn thành sụp đổ mà là vô số đồ vật quý báu đã bị Đường Kiếp cuốn đi.

Vừa nghĩ tới chuyện mình bị phục chế thể của Đường Kiếp lừa bịp khiến cho thành Ma Vân tổn thất nghiêm trọng, vị lão giả mặc áo bào đỏ kia liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Y chính là Hóa Hồn Chân Nhân.

Người đứng đầu phạm phải sai lầm lớn như thế, Thiên Thần Cung chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y.

Trong một khắc này, vị lão giả mặc áo bào đỏ này đã hình dung ra được tương lai ảm đạm đang chờ mình.

Vào giờ khắc này, tất cả hùng tâm tráng chí đều tan thành mây khói. Lão giả mặc áo bào đỏ thở dài một tiếng, nói:

- Thôi, thôi, cuối cùng vẫn là do lòng tham ngu xuẩn của ta. Là người phụ trách lại phạm phải sai lầm lớn như thế này, khi nào người Thần cung tới, ta sẽ một mình gánh chịu.

Dứt lời, ông ta đã quay người bỏ đi, hình bóng hăng hái ban đầu đã trở nên già cỗi cô đơn.

Ngày hôm sau, trên không trung thành Ma Vân bỗng xuất hiện mười một người trẻ tuổi bao gồm bẩy nam, bốn nữ. Mỗi người đều mặc y phục màu trắng. tại cổ tay áo có thêu chữ Tiểu Ưng màu vàng. Mười một người này đều vô cùng tuấn tú, xinh đẹp, khí chất không tầm thường làm cho người ta phải chú ý.

Một gã tu giả tại thành Ma Vân thấy vậy liền thấp giọng nói:

- Một đám có bộ dáng tốt đẹp, hơn một nửa là thùng rỗng kêu to đấy.

Tiếng nói của y không lớn, vốn không thể bị người trên không trung phát hiện.

Nhưng ngay tức khắc, một người trong số đám người kia chợt quay đầu liếc mắt nhìn tên tu giả kia một cái.

Ánh mắt này khiến toàn thân tên tu giả kia đột nhiên run lên, trong lòng khiếp sợ không dám nói tiếp lời nào.

Ngay đêm đó, người này nằm ở trên giường gào khóc suốt ba ngày rồi chết đi.

- Tiểu Thất, chính sự quan trọng hơn.

Một tiếng nói trầm ổn từ người trẻ tuổi dẫn đầu truyền đến.

Lúc này gã tu giả trẻ tuổi kia mới thu hồi ánh mắt, nói:

- Vâng, đại ca.

Nam tử dẫn đầu kia nói:

- Được rồi, phân công nhau hành động đi.

Y vừa dứt lời, mười người bên cạnh y đã hóa thành mười đạo ánh sáng, bay về các hướng khác nhau, duy chỉ có lão đại y là vẫn ngồi bất động ở trong mây, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lát sau, một gã tu giả trẻ tuổi trở về đầu tiên, liền đứng ở sau lưng lão đại, cũng không có hành động gì, sau đó là những người khác lần lượt quay về.

Cho đến khi toàn bộ mười người trở về, lão đại kia mới lên tiếng:

- Bắt đầu đi.

Một người trẻ tuổi đứng gần y nhất lập tức nói:

- Đường Kiếp tiến vào từ cửa chính, sử dụng phương pháp huyễn hình, nhưng lại bị báo hầu nhìn thấy chứng tỏ năng lực ngụy trang của hắn không cao hơn cấp Huyễn Ma, Vô Cừu pháp nhãn, Tuệ Mắt pháp châu, Thiên Tương Thủy Nhuận Mục đều có thể nhìn thấu.

Người này nói xong, những người còn lại cũng lần lượt lên tiếng.

- Có ba người tham gia là Đường Kiếp, Thảo Tinh và một nam tử không biết tên. Trong thành Ma Vân có tu giả đã từng gặp qua ba người này, y xác nhận kẻ kia chính là Quế Chân Nhân, mười một năm trước xuất hiện ở Thiên Nhai Hải Các. Nhưng tên Quế Chân Nhân này không hề có lai lịch môn phái, hành tung quỷ bí, mười một năm trước đột nhiên xuất hiện, sau đó biến mất, không có tung tích gì, hiện giờ lại xuất hiện, chuyện này cực kỳ bất hợp lý. Theo tin tức lấy được từ Thú Luyện Môn, ngày đó Hứa Hán Lăng chỉ đuổi theo Đường Kiếp và cây cỏ tinh kia vào trong cung điện cùng truyền tống mà thôi, không hề có Quế Chân Nhân kia, bởi vậy có thể thấy được, kẻ đó hơn phân nửa không phải là người mà là một tồn tại được Đường Kiếp bí mật nuôi dưỡng giống như cây cỏ tinh kia. Nhưng đáng lưu ý chính là nếu thật sự như thế, vậy tại sao Đường Kiếp phải giấu nó kỹ như vậy? Bởi vậy, e rằng trong chuyện này còn có bí mật.

- Sau khi Đường Kiếp tiến vào liền một đường giết người. Trước khi giết, y luôn hỏi chỗ truyền tống trận và nhà kho, sau đó cũng đến thẳng hai địa điểm trên mà không tới nơi nào khác. Bởi vậy có thể thấy được, lần này hắn đến là đã có chuẩn bị. Bên trong thành Ma Vân mỗi ngày đều có rất nhiều tu giả các nơi lui tới, bởi vậy khó có thể xác định được thực lực bên trong thành. Cho dù Đường Kiếp may mắn có thể dùng phục chế thể lừa người rời đi, nhưng cũng vẫn không thể dễ dàng đối phó được với những người ở lại. Trên thực tế, ngày hôm qua hắn đã rất may mắn, chỉ đụng phải một vị Thiên Tâm ngăn cản mà thôi. Nếu như có vài vị, chắc chắn hắn không thể thuận lợi như thế. Tuy vậy, hắn tiến vào là giết chóc, mục tiêu rõ ràng, người này vô cùng giảo hoạt, lại dám làm như vậy, ta nghi rằng rất có thể, Đường Kiếp còn chuẩn bị hậu chiêu, chỉ là bởi vì thực lực bên trong thành Ma Vân không đủ, cho nên hắn không cần phải sử dụng tới thủ đoạn đó.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com