Tịch Thương Nguyệt che miệng cười khẽ: - Thật tốt quá, cuối cùng vẫn có điều mà công tử không biết. Cũng coi như không phí công huynh muội chúng ta bày mưu tính kế.
Nụ cười này của nàng, quả vô cùng hiển nhiên, có phần khiến người ta cảm thấy kinh diễm.
Ánh mắt của Đường Kiếp cũng không khỏi có chút hốt hoảng, lảng tránh nói: - Cũng có rất nhiều người coi trọng hai người.
Tịch Thương Nguyệt liền nói mọi chuyện cho Đường Kiếp nghe.
Lần hành động này, chủ yếu do Thập Nhị Ưng phụ trách, trừ bọn họ ra, Thiên Thần Cung còn phái hai vị Tâm Ma Chân Nhân cùng năm vị Linh Hoàn Chân Nhân.
Hai vị Tâm Ma Chân Nhân một người là Hà Nhạc Dương, một người là Lý Tùng, đều là Tâm Ma Chân Nhân có tu vi thâm cao.
Từ năm vị Chân Nhân đó, tốc độ đuổi giết của Hắc Sát là cực nhanh, nhưng đáng tiếc là gã lại không đề phòng Tịch Tàn Ngân, nên bị một kiếm của Tàn Ngân giết chết.
Còn lại bốn người, một người tên là Lương Xuân Sinh, kẻ này tu luyện bí thuật, thông thạo nhất là dời thần đoạt phách, mê hoặc tâm trí. Tuy nhiên phái gã đến không phải vì muốn mê hoặc Đường Kiếp, mà là muốn dùng bi pháp khiến tâm thần Đường Kiếp bị hoảng loạn. Tuy rằng mấy năm nay Đường Kiếp vì cầu vạn toàn nên rất ít khi sử dụng Luyện Hồn Châu, nhưng Thiên Thần Cung lại không hề quên, nên vẫn phái Lương Xuân Sinh tới, kẻ này tâm thần quỷ dị, đồng thời am hiểu các loại thuật pháp này.
Một người tên là Hoàng Việt, am hiểu nhất là động sát.
Gã là đệ tử chân truyền của Thích Vô Niệm, cảnh giới mặc dù chỉ mới ở Linh Hoàn kỳ, nhưng địa vị lại khá cao. Giống như Đường Kiếp tu luyện Thiên Mục vậy, chẳng qua Thiên Mục của Đường Kiếp là động hư, còn của Hoàng Việt lại là phá vọng. Động hư nhìn xa, đồng thời dễ dàng phát hiện nhược điểm của đối thủ, còn phá vọng thì dễ dàng phân biệt thật giả. Thiên Mục của Hoàng Việt đã vô cùng nhuần nhuyễn, có thể thấy rõ nhìn rõ mọi việc, phương pháp dịch dung của Đường Kiếp, phục chế thuật, ở trước mặt gã đều không thể che giấu được.
Người thứ ba tên là Minh Dạ Chân.
Nghe thấy tên người này, Đường Kiếp theo bản năng liền ngẩn người, nhớ tới Minh Dạ Không.
Người này là tứ đại gia ở Mạc Khâu, người Minh gia trong không cốc minh hư, am hiểu chính là không gian, tuy nhiên không phải xuyên qua không gian, mà là phong ấn không gian. Mục đích của người đó tới nơi này rất đơn giản, chín là phong ấn kín mọi đường chạy trốn của Đường Kiếp, tránh cho hắn sử dụng độn pháp hoặc các loại bùa vận chuyển trốn thoát.
Đây cũng là điều mà Minh gia Mạc Khâu am hiểu nhất đấy.
Vừa nghe tới Minh gia am hiểu không gian, Đường Kiếp không khỏi nhớ tới Minh Dạ Không, y am hiểu nhất không phải cũng là không gian sao?
Một khắc này Đường Kiếp gần như có thể khẳng định, chỉ sợ giữa Minh Dạ Không và Mạc Khâu có quan hệ không rõ ràng, chẳng qua người biết việc này không chỉ có hắn, hơn phân nửa là những người có địa vị cao ở Tẩy Nguyệt phái cũng rõ ràng điểm này. Bọn họ không truy vấn, đa phần cũng là giống như mình và Tịch Tàn Ngân, tuy có liên hệ, cảm tình cũng không coi là tốt, nên cuối cùng mỗi người đều có lựa chọn riêng.
Chỉ có điều tâm niệm thay đổi, Đường Kiếp rất nhanh đã phân tích các loại khả năng xong, cuối cùng tìm ra chân tướng gần với kết quả nhất.
- Vậy người cuối cùng là ai? Đường Kiếp hỏi.
Năm ngoài dự liệu, Tịch Thương Nguyệt không ngờ dừng lại một chút, sau đó mới lên tiếng: - Người cuối cùng chính là một nữ tử, nàng ta am hiểu trận đạo, chủ yếu là dùng để đối phó với trận đạo của ngài đấy.
- Tên là gì? Đường Kiếp hỏi thêm lần nữa.
Thở dài một tiếng, Tịch Thương Nguyệt trả lời: - Nàng ta tên là Hư Minh Nguyệt.
————————————
Sau khi ra khỏi Phiêu Hồng Lâu, Đường Kiếp vẫn cảm thấy chóng mặt.
Hư Minh Nguyệt!
Nếu nhớ không lầm, người này chính là nhị tỷ của Hư Mộ Dương.
Kỳ thực từ trước khi Đường Kiếp đến, đã từng muốn tới Hư gia một lần, xem một chút tình hình thân nhân của Hư Mộ Dương.
Chỉ có điều suy xét tới tình hình hiện tại của hắn, đến nơi nào thì chính là gây phiền toái và tai nạn cho người đó, bởi vậy Đường Kiếp cũng từ bỏ ý tưởng này.
Nhưng hắn không ngờ tới, hắn không đi tìm người của Hư gia, thì người của Hư gia lại tự mình đưa tới cửa.
Hư Minh Nguyệt am hiểu trận đạo?
Đường Kiếp bĩu môi.
Nói vớ nói vẩn.
Hư gia chưa bao giờ là một gia tộc nổi danh về trận đạo cả, thực lực về trận đạo của Hư Mộ Dương không hề có chút quan hệ nào với gia tộc cả, hoàn toàn là do bản thân y yêu thích. Trước đó, chưa từng nghe nói Hư gia còn có ai am hiểu trận đạo cả.
Về phần Hư Minh Nguyệt, nàng đúng là tinh thông rất nhiều các hạng mục phụ.
Bởi vì tâm pháp của Hư gia không có lợi cho nữ tử, nên thực lực của Hư Minh Nguyệt cũng là thấp nhất Hư gia đấy, sau khi tiến vào Linh Hoàn thì rất khó tăng tiến thêm nữa. Từ đó về sau nàng ta liền nghiên cứu các hạng mục phụ khác, trên con đường tạp hạng, vượt trên cả Hư Mộ Dương, là người đệ nhất của Hư gia.
Nhưng trong chuyện này, cũng không bao gồm trận đạo.
Có lẽ bởi vì tính cách, Hư Minh Nguyệt kỳ thực cũng không yêu thích trận đạo, nàng ta am hiểu vẫn là đan dược và bùa chú, điểm này chính là do Hư Mộ Dương năm đó nói cho hắn biết đấy.
Cho dù là sau khi Hư Mộ Dương chết đi, Hư Minh Nguyệt vì tưởng niệm đệ đệ mà học tập trận đạo, nhưng hai mươi năm khổ tu cũng có chút thành tựu, nhưng không thể sánh bằng những người đó, huống chi yêu thích chính là thiên phú, tất nhiên hứng thú của Hư Minh Nguyệt đối với trận đạo cũng chỉ có hạn mà thôi.
Để cho nàng ta tới, chính là vi thân phận của nàng ta.
Thiên Thần Cung biết hắn có quan hệ với Hư Mộ Dương, mà Đường Kiếp hắn có thể giết bất cứ ai ở Mạc Khâu, nhưng không thể giết người của Hư gia được, điểm này giống như Tịch Tàn Ngân giết bất cứ ai ở Tẩy Nguyệt phái, nhưng không thể giết Đường Kiếp vậy.
Điều xui xẻo chính là, Thiên Thần Cung lại không biết quan hệ của hắn với Tịch Tàn Ngân, mà chỉ biết người mà Đường Kiếp kính trọng nhất là ai.
Nghĩ tới đây, Đường Kiếp cũng nhíu mày thật sâu.
Mặc bao nhiêu khó khăn bày ra trước mắt, nếu phải đối mặt thì cứ đối mặt thôi.
Sự xuất hiện của Tịch Tàn Ngân, khiến cho Đường Kiếp có thêm tin tưởng vào bản thân mình.
Trở lại quán trọ, Đường Kiếp kiểm kê thu hoạch của mình, tính toán lực lượng mà mình có thể dùng, một kế hoạch cứ như vậy liền hình thành.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Kiếp gọi Lưu Lão Tứ tới, giao cho gã một bao đồ lớn: - Đem những thứ trong này toàn bộ bán đi.
Lưu Lão Tứ vừa mở ra xem, liền hoảng sợ, tất cả đều là linh tiền và một ít bảo vật có giá trị quý giá.
Tất cả những thứ này đều do Đường Kiếp cướp được trong mấy ngày qua, mặc dù đại bộ phận đã bị hắn xử lý, nhưng vẫn còn sót lại một phần nhỏ, bây giờ Đường Kiếp lấy ra, chủ yếu là mấy thứ linh tinh không tìm ra nguồn gốc đấy.
Lưu Lão Tứ chỉ tính qua loa một chút, riêng linh tiền đã gần trăm vạn rồi.
Gã khiếp sợ nhìn Đường Kiếp: - Để làm gì vậy?
Đường Kiếp trả lời: - Ta nghĩ rồi, hiện tại chúng ta không thể cứng rắn được. Bọn họ không phải mở hội đấu giá sao? Chúng ta ngay tại hội đấu giá mua Ngũ Khí Triều Nguyên Đan về.
- Thì ra là vậy, nhưng ngươi không vào trong đó được mà.
- Cho nên mới phải để ngươi ra mặt, ngụy trang thành một phú hào từ ngoài tới, ném ngàn vàng để mua Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.
- Bọn hộ muốn dùng Ngũ Khí Triều Nguyên Đan để dụ ngươi tới, chỉ sợ sẽ không dễ dàng để ta đoạt được.
- Ta sẽ xuất hiện. Chỉ cần ta xuất hiện, bọn họ sẽ không để ý tới ngươi nữa.
- Ngươi hiện thân? Lưu Lão Tứ cả kinh: - Vậy ngươi làm thế nào thoát đi được?
Đường Kiếp cười: - Đây là chuyện của ta, tóm lại, ta phụ trách đối phó với Thiên Thần Cung, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm giúp ta mua Ngũ Khí Triều Nguyên Đan là được rồi. Sau khi giúp ta lần này, ngươi có thể trở về Văn Tâm được rồi.
- Giúp đỡ xong lần này, ta có thể trở về Văn Tâm rồi hả? Lưu Lão Tứ đầu tiên giật mình, sau đó lập tức tỉnh ngộ.
Trước mắt Lưu Lão Tứ tương đương với một quân bài chưa lật của Đường Kiếp, Thiên Thần Cung vẫn cho là Đường Kiếp chỉ lẻ loi một mình. Nhưng đợi sau khi lấy được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, bọn họ nhất định sẽ đoán được còn có một người nữa giúp đỡ hắn, thậm chí rất nhanh có thể nghĩ tới ám tử Tẩy Nguyệt phái ở nơi này, đến lúc đó chỉ cần điều tra, thì Đoàn Lão Tứ sẽ bi bại lộ.
Cho nên sau lần hành động này, Lưu Lão Tứ cũng chuyển từ tối ra sáng, nhất định phải lập tức chạy về nước Văn Tâm.
Bất quá gã vì giúp đỡ Đường Kiếp mà bại lộ thân phận, coi như lập công lớn, dù sao trong phái cũng đã sớm nhận được tin tức, ngoài mấy ám tử quan trọng không đụng đến, thì những người còn lại đều phải nghĩ biện pháp giúp Đường Kiếp, chỉ vì chuyện này mà còn treo giải thưởng kếch xù đấy.
Đối với Tẩy Nguyệt phái mà nói, đây không chỉ là coi trọng Đường Kiếp, đồng thời cũng thể hiện thái độ của môn phái.
Biết được bản thân có thể trở về Văn Tâm, Lưu Lão Tứ thổn thức một trận.
Gã thở dài một tiếng: - Khi vừa mới tới đây, trong lòng tràn đầy không tình nguyện, muốn trở về. Ở đây lâu rồi, dần dần đã quên mất mình là người Văn Tâm. Nói thực ra, hiện tại quê hương đối với ta mà nói, đều có chút nói không ra lời rồi. Giờ đột nhiên nói được trở về, không biết là làm sao, không có sự vui mừng như trong dự liệu, ngược lại lại cảm thấy có chút lạc lõng.